Phó Học Dịch bắt đầu tận hết sức lực theo đuổi Dư Hướng Vãn, mà Dư Hướng Vãn cũng không từ chối, kể từ sau đêm kia, cô cũng cảm thấy thế giới của mình không thể xoay quanh Sở Ly nữa, cô nhất định phải học cách hoàn toàn buông bỏ anh.
Mà cô cho là, cách tốt nhất để buông bỏ một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Phó Học Dịch là người đàn ông rất tốt, nếu như đối tượng là anh, cô tình nguyện thử một lần.
Trong lúc đó, một hạng mục lớn của Sở thị ở Châu Âu vừa lúc gặp được vấn đề, Sở Ly cũng không kịp dẫn theo Dư Hướng Vãn, một mình đến đó trấn giữ.
Cho nên đối với chuyện xảy ra ở trong nước, anh không biết gì cả, hoặc là nói cố ý khiến cho mình không biết gì cả.
Thật vất vả xử lý xong vấn đề rồi trở về, đã là chuyện hai tháng sau.
Mà ngày anh trở về, vừa khéo là lần đầu tiên Dư Hướng Vãn dẫn Phó Học Dịch trở về nhà họ Sở gặp vợ chồng Sở thị.
Cũng không ai biết hôm nay Sở Ly sẽ trở về, bao gồm vợ chồng Sở Chi Hàng.
Khi anh xuất hiện tại nhà họ Sở thì chính là thời gian cơm tối, trên bàn ăn chỉ có bốn người vợ chồng Sở Chi Hàng cùng với Dư Hướng Vãn và Phó Học Dịch, cười nói vui vẻ, không khí coi như là hòa hợp.
Từ sau khi tan rã trong không vui ở nhà hàng đêm hôm đó, Sở Ly đã không gặp lại Dư Hướng Vãn, hai tháng này anh bận rộn đến ngay cả thời gian ngủ cũng sắp không có, dĩ nhiên cũng rất ít nhớ tới cô.
Nhưng thỉnh thoảng, rất thỉnh thoảng, khuôn mặt chực khóc lã chã của cô sẽ tự động chui vào đầu óc của anh.
Ngày đó cô kéo Phó Học Dịch ra khỏi nhà hàng, xem ra hình như là muốn khóc.
Anh thấy mục đích của mình đạt tới, cũng vui vẻ, nhưng trên thực tế anh lại không có chút vui vẻ nào, thậm chí sau đó ăn cơm cùng Lý Mộng Nhu cũng ăn không ngon.
Vốn là chuyện cần ít nhất ba tháng để xử lý, anh rút ngắn một phần ba thời gian, anh cũng không biết tại sao phải gấp chạy về như vậy.
Có lẽ là mỗi khi anh tình cờ nhớ tới Dư Hướng Vãn thì vẻ mặt của cô đều là muốn khóc.
Có thể khiến cho y không nghĩ tới chính là, cô rất tốt, miệng to ăn cơm, lớn tiếng cười, còn yên tâm thoải mái ngồi ở bên cạnh một người đàn ông khác.
Lúc Quản gia đi vào thông báo, bốn người ăn cơm mới phát hiện sự hiện hữu của anh, lúc đó, mặt của anh đã chìm đến đáy cốc.
Thậm chí anh còn không chào hỏi, đi thẳng lên lầu, vẫn là Hứa Uyển Như gọi anh lại: “Con trai trở về lúc nào, sao không nói trước một tiếng? Vừa lúc, chúng ta đang thảo luận hôn sự của Học Dịch và Hướng Vãn, con cũng coi như là nửa người từng trải, qua đây cung cấp chút ý kiến đi.”
Hôn sự? Bước chân Sở Ly dừng lại vì những lời này của Hứa Uyển Như, xoay người lại lại thấy Phó Học Dịch ôm vai Dư Hướng Vãn, mặt xuân phong đắc ý nói: “Nói ra còn phải cảm ơn Sở tổng ra sức tác hợp, nếu không sợ rằng đến bây giờ Vãn Vãn vẫn không chịu đồng ý tôi.”
Vãn Vãn, lại còn Vãn Vãn!
Rốt cuộc là ai con mẹ nó cho anh ta mượn lá gan, lại dám gọi người phụ nữ của Sở Ly anh là “Vãn Vãn” !
Gần hai tháng làm việc với cường độ cao, cộng thêm mười mấy tiếng lặn lội đường xa, khiến cho tính tình Sở Ly trở nên cực kỳ dễ giận.
Nhưng một lát sau, anh lại giận quá hóa cười: “Nhặt giày rách người khác không cần, có cái gì hay mà vui vẻ?”
Nói xong câu đó, anh hài lòng thấy mặt Dư Hướng Vãn mất đi huyết sắc trong nháy mắt, ngay cả màu môi cũng biến thành xám trắng.
Không biết tại sao, anh cảm thấy bộ dạng này của cô trông thuận mắt hơn vừa rồi rất nhiều.
Sở Ly không tự chủ cười cười, trong lòng cảm thấy giống như là đánh thắng một trận.
Sở Chi Hàng từ trước đến nay hiền hòa không nóng nảy lại giận dữ bởi vì những lời của anh: “Sở Ly, con đang nói gì đó! Cho dù Hướng Vãn không có quan hệ máu mủ với chúng ta, nhưng dù sao cũng chung sống làm bạn với chúng ta nhiều năm như vậy, dù sao cũng coi như là nửa người nhà! Con lập tức xin lỗi con bé!”
Dứt lời, ông lại quay đầu nghiêm giọng trách Hứa Uyển Như: “Đều do bà, nhìn bà chiều nó thành cái dạng gì! Ngang ngược phách lối, trong mắt không có ai, thật là vô pháp vô thiên!”
Sở Ly và Sở Chi Hàng cũng không tính là cha con tình cảm thâm hậu, trên thực tế, ở trong cả tuổi thơ Sở Ly, phần lớn thời gian Sở Chi Hàng đều vắng mặt.
Dù trong lòng Sở Ly có oán cũng có hận, lại chưa từng ngay mặt chống đối Sở Chi Hàng, bởi vì biết phân lượng của ông nặng bao nhiêu trong lòng Hứa Uyển Như.
Thế nhưng một ngày, khi Sở Chi Hàng không để ý còn có người ngoài là Phó Học Dịch này ở đây mà khó chịu với Hứa Uyển Như, một tia kiên nhẫn cuối cùng của Sở Ly cũng không còn.
“Nửa người nhà?” Bên môi Sở Ly nở nụ cười khát máu, đi từng bước từng bước xuống cầu thang đến trước mặt Sở Chi Hàng: “Chỉ sợ ở trong lòng ba, cô ta và Dư Hinh Vân mới là người nhà của ba, mà mẹ tôi và tôi mới là người ngoài không có quan hệ máu mủ đúng không. Hay là nói những năm này ba nuôi cô ta ở nhà, thật ra là muốn tự mình sử dụng?”