Đã Từng Rất Yêu Anh

Chương 21 - Buông Tha Cho Chính Mình

trước
tiếp

Ngày này, ban đêm, Dư Hướng Vãn mơ một giấc mơ, ở trong mơ, cô lại trở về cái ngày sáu năm trước.

Trước mắt vẫn là anh với vẻ mặt vô cảm, mà cô cứ hỏi anh hết lần này tới lần khác: “Anh có hối hận không?”

Sáu năm qua, cô từng nằm mơ thấy cảnh này vô số lần, trong mơ, người đàn ông kia chưa từng đáp lại cô, tựa như sáu năm trước cô đã thực sự trải qua.

Thế nhưng có một lần, người đàn ông trong mơ lại nói, anh nói: Dư Hướng Vãn, không ai có thể trộm con trai của tôi đi, là lúc nên trả nó lại cho tôi.

Khi tỉnh lại, cả thân mồ hôi lạnh, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, phát hiện là ba giờ mười lăm phút sáng.

Cô hoảng hốt đứng dậy xuống giường, đi về phía căn phòng cách vách, cho đến khi thấy được dáng người nho nhỏ ở trên cái giường nhỏ đó, trái tim mới thả lỏng.

Nhìn khuôn mặt con trai ngủ yên ổn, Dư Hướng Vãn nhẹ nhàng sờ gương mặt cậu, tiếp đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gò má cậu.

Có chất lỏng không tên nhỏ xuống khuôn mặt sạch sẽ khi ngủ của Dư Tồn Hi, Dư Hướng Vãn lập tức lau nước đọng đó đi, nhẹ nhàng đắp kín chăn mỏng cho cậu, nhẹ nhàng ra cửa, không phát hiện chân mày nho nhỏ của cậu hơi nhăn lại.

Mẹ lại đang khóc.

Khuôn mặt trẻ con hơi béo của cậu nhóc cau lại, tiếp đó cậu mở đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia ra.

Hôm nay cậu nhìn thấy một người đàn ông tên là Sở Ly trên ti vi, cô giáo trẻ tuổi nhà trẻ ôm cậu ngồi ở trước ti vi, lúc thì nhìn cậu, lúc lại nhìn người đàn ông trong ti vi, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Cậu không tin trên thế giới này sẽ có những người không có quan hệ gì với nhau lại giống nhau đến thế, cho nên cậu xác định người đàn ông kia 90% có quan hệ máu mủ với cậu, nói không chừng chính là người tạo ra cậu.

Thật ra thì cậu cũng không hết sức khao khát có một người cha, trong thế giới nho nhỏ của cậu, có mẹ vậy là đủ rồi.

Nhưng, mẹ không vui, cậu nghĩ, có lẽ cậu cần phải đi tìm người đàn ông này nói chuyện.

Điện thoại vừa thông, khiến cho cả Sở Thị rơi vào hoảng loạn, chỉ vì Thư ký trực trong Phòng thư ký cho là trò đùa của ai đó, nên cúp điện thoại của một người bạn nhỏ tên là Dư Tồn Hi gọi tới.

Sở Ly từ trước đến nay tỉnh táo nổi giận lôi đình vì chuyện này, trực tiếp làm cho Thư ký trực cuốn gói ra đi, cuối cùng phải nhờ Tiền Trình mở miệng cầu xin, nói là mong muốn có cơ hội lấy công chuộc tội.

Tiền Trình biết rất rõ, Tổng giám đốc khác thường như vậy, sợ rằng chỉ là vì người bạn nhỏ họ “Dư” kia.

Đúng là, 6 năm qua, cái tên Dư Hướng Vãn giống như một cây gai trong lòng Sở Ly, chạm nhẹ một cái sẽ đau.

Nhưng dù vậy anh cũng chưa từng nghĩ muốn nhổ tận gốc cây gai trong lòng anh, tình nguyện để nó chảy mủ rửa nát cũng luyến tiếc bỏ nó đi.

Tiền Trình thông qua ghi chép số gọi tới, gọi lại, nhưng lại được báo là một số điện thoại công cộng, nhưng may mà đã xác định được địa chỉ.

Là làng chài nhỏ ở phía Nam, không gần Thành phố Z, nhưng đều ở cùng một tỉnh, nếu lái xe đến cần gần bốn tiếng.

Tiền Trình không dám giấu diếm, nói toàn bộ tin tức mình biết rõ ràng cho Sở Ly, Sở Ly nhìn địa chỉ Tiền Trình đưa tới, thật lâu không nói gì.

Tiền Trình cũng không dám lên tiếng quấy rầy, cung kính đứng bên cạnh.

Có lẽ chừng mười lăm phút, cuối cùng Sở Ly cũng hành động.

Chỉ thấy anh nhanh nhẹn mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe lên: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, có chuyện khẩn cấp thì gửi bưu kiện cho tôi.”

Tiền Trình biết, e là Tổng giám đốc muốn đến làng chài kia trong đêm.

Trong sáu năm nay, chẳng lạ gì chuyện như vậy, dù sao họ Dư là dòng họ bình thường, vì vậy mỗi lần đều đi vô ích.

Dù sao vừa là bạn học của mình, vừa là ông chủ của mình, Tiền Trình vẫn có chút không đành lòng, lên tiếng nói: “Sở Ly, nên dừng lại đi, cũng là lúc nên buông tha cho chính cậu.”

Nghe vậy, bước chân Sở Ly ngừng lại, lại không nói một lời, cũng không quay đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.