Thật ra thì Dư Hướng Vãn rất muốn hỏi Lý Mộng Nhu một câu: Tại sao kêu tôi hận cô thay anh ta?
Nhưng lời đến miệng, vẫn nuốt trở về.
Trước kia Lý Mộng Nhu là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Sở Ly, bây giờ cô ta sắp trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh, dù gì câu “tại sao” này cũng không tới lượt cô hỏi cô ta.
Dù sao, từ trước tới nay người phụ nữ không lên mặt đài được không phải là Lý Mộng Nhu, mà là Dư Hướng Vãn cô.
Dư Hướng Vãn không biết mình cúp điện thoại như thế nào, chỉ cảm thấy cả người mình đều trống rỗng.
Dư Tồn Hi thấy cô cất điện thoại, vội vàng hỏi: “Mẹ, sao rồi? Là ba đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dư Hướng Vãn lực bất tòng tâm kéo khóe miệng cười với con trai: “Công việc của ba bề bộn, Chủ Nhật này mẹ đi khu vui chơi với con có được không?”
Không được! Dĩ nhiên không được!
Vốn dĩ cậu muốn đến khu vui chơi, chính là muốn ở cùng với cả ba lẫn mẹ, cậu muốn bọn họ mỗi người dắt một tay của cậu, giống như những người bạn khác.
Cậu có mẹ, cũng có ba, cậu muốn tuyên bố chuyện này với mọi người, cậu không cho bọn họ nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình và khinh miệt kia nữa.
Nhưng, bởi vì vẻ mặt Dư Hướng Vãn trông thật sự quá chật vật, Dư Tồn Hi vẫn chỉ dùng sức gật gật đầu.
Trong thôn không có khu vui chơi, cho nên vào Thứ Bảy, Dư Hướng Vãn dẫn Dư Tồn Hi dậy thật sớm, sau đó bắt chuyến xe vào thành.
Trong lúc đó Sở Ly đã gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng Dư Hướng Vãn lại không nhận, đến cuối cùng trực tiếp tắt máy.
Cô dẫn con trai chơi thỏa thích cả một ngày ở khu vui chơi, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, trong những năm gần đây, đây lần đầu tiên cô không tính toán tiền bạc, chỉ đơn giản là ở cùng với con trai, chơi với cậu, nhìn cậu cười vui.
Mặc dù cô nhận ra được, thỉnh thoảng con trai sẽ nhìn về hướng cửa khu vui chơi.
Cô biết cậu đang nhìn cái gì, nhưng không vạch trần.
Sáu giờ khu vui chơi đóng cửa, Dư Hướng Vãn không đành lòng khiến cho con trai tiếc nuối, vẫn đợi đến lúc khu vui chơi đóng cửa mới đi về.
Lúc đi, nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi lại mất mác của con trai, cuối cùng Dư Hướng Vãn vẫn quyết định tàn nhẫn nói với cậu: “Tồn Hi, sợ rằng sau này ba sẽ rất ít đến, chúng ta cũng phải từ từ làm quen thôi, có được không?”
Tại sao? Dư Tồn Hi không hiểu lời của Dư Hướng Vãn, nhưng cậu nhận ra được, trông mẹ còn khó coi hơn cả cậu.
Đang muốn gật đầu, lại nghe sau lưng truyền đến một giọng nam: “Xin lỗi, anh đã tới chậm! Vãn Vãn, em không nghe điện thoại, anh không tìm được các em, tìm cả ngày, cũng may cuối cùng cũng tìm được.”
Dư Hướng Vãn còn chưa kịp quay đầu lại, ngực đã bị một bó hoa hồng đỏ như lửa lấp đầy: “Tặng em, để trong xe cả ngày, đã không còn tươi mới, em nhận đỡ vậy.”
Ngay sau đó, ngực Dư Tồn Hi cũng bị lấp bằng một hộp quà thật to: “Con trai, đây là mô hình tàu con thoi con muốn.”
Dù sao cậu bé còn nhỏ, thấy quà thì hai mắt sáng lên, lập tức ném lòng tràn đầy mất mác ra sau đầu.
Nhưng Dư Hướng Vãn lại khác, mặc dù cô nhận bó hoa hồng này, nhưng trên mặt cô lại không có nụ cười.
Lúc lên xe, đột nhiên cô hỏi anh: “Những ngày qua, đi đâu vậy?”
“Một người bạn ngã bệnh, chậm trễ mấy ngày.”
Một người bạn ngã bệnh?
Không tính là nói dối, lại che giấu một tin tức quan trọng, người đàn ông này thật đúng là biết tứ lượng vặn ngàn cân.
Bởi vì con trai cũng ở trên xe, có rất nhiều lời Dư Hướng Vãn cũng không tiện nói, vì vậy lựa chọn yên lặng.
Chặng đường lái xe từ trong thành trở về làng chài cũng không ngắn, trên đường, Dư Tồn Hi bất tri bất giác ngủ mất, cuối cùng Dư Hướng Vãn cũng tìm được cơ hội, hết sức bình tĩnh hỏi Sở Ly: “Sở Ly, người bạn anh nói kia, là Lý tiểu thư sao?”
Tay lái Sở Ly hơi cứng lại, trong khoảng thời gian ngắn lại không có cách nào trả lời vấn đề này của cô.
Đáy lòng Dư Hướng Vãn sáng tỏ, cúi đầu cười: “Khi nào thì các anh kết hôn?”