Trong phòng bệnh Dư Tồn Hi thường có thể thấy bóng dáng hai nam một nữ, người nữ này tất nhiên là mẹ cậu Dư Hướng Vãn, mà hai người đàn ông, trừ bác sĩ trưởng Quý Viễn, chính là ba cậu – Sở Ly.
Cậu biết giữa mẹ và ba tồn tại một chút không vui, nhưng cậu không ngờ tới, chuyện không vui này lớn đến mức có thể khiến cho mẹ làm như không thấy ba, thậm chí ác ngôn tương hướng.
“Sở Ly, tôi sẽ tự chăm sóc con trai, anh đi quan tâm Tiểu Nhu của anh là được rồi. Làm phiền anh lập tức biến mất khỏi mắt tôi!”
Bên ngoài phòng bệnh, lại truyền tới tiết mục mỗi ngày đều diễn ra, Dư Tồn Hi lại cảm thấy, có lẽ như vậy cũng không tệ. Ít nhất, ba dời đi một phần sự chú ý của mẹ, mẹ không cần phải kéo căng tất cả tinh thần trên người cậu.
“Bây giờ Tiểu Nhu có người ở cùng, tối nay anh lại đi thăm cô ấy. Em đừng tức giận như vậy, em có thể ra ngoài phơi nắng lúc anh thăm con, anh bảo đảm đến lúc em quay lại, anh sẽ không ở trong tầm mắt em có được không?”
Âm u trong mắt cô khiến cho anh đau lòng, cuối cùng anh cũng biết ngày đó cô thất thường là vì cái gì, con trai mắc bệnh máu trắng, thế nhưng anh lại không biết chút gì.
Anh thật là người cha tệ nhất trên thế giới này.
Câu nói kế tiếp, Dư Tồn Hi không nghe thấy rõ, tinh thần của cậu không quá tốt.
Qua hồi lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, chỉ có một mình Sở Ly đi vào, cậu biết, ba lại thắng.
“Con trai, hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Ừm, đây là bài hát lần trước con nói, ba đã cài nó vào MP3 giúp con.” Đưa túi cho con trai, lại cúi người hôn lên trán cậu, Sở Ly rất hài lòng nhưng cũng rất đau lòng với sự kiên cường của con trai: “Ba không biết con đã biết tiếng Anh rồi.”
“Chuyện ba không biết có rất nhiều! Cám ơn ba.” Dư Tồn Hi vui vẻ lấy MP3 tinh xảo kia ra, bắt đầu điều chỉnh ca khúc và âm lượng bên trong.
Đúng vậy, anh không biết rất nhiều chuyện…nhưng, cũng sắp không còn cơ hội đúng không?
“Đúng rồi, ba…”
“Hả?”
“Khi nào thì con làm chọc tủy sống?”
“Ngày mai.” Giữa cha con bọn họ, chưa từng có giấu diếm, đương nhiên là lúc Dư Hướng Vãn không có mặt.
“Vậy ba nhớ dẫn mẹ ra xa một chút, mặc dù con rất có lòng tin, nhưng lỡ như con kêu ra tiếng sẽ không tốt.”
“Được.”
Lấy được lời hứa của anh, Dư Tồn Hi nhét tai nghe vào nhắm mắt lại, hai ngày nay, buổi tối cả đêm cậu không ngủ được, đến ban ngày cũng rất dễ mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy có chút khó khăn.
“Chờ con học được bài hát này, con muốn hát cho mẹ nghe…”
Tiếng nói vẫn còn quanh quẩn ở trong phòng bệnh, Dư Tồn Hi đã ngủ.
Sở Ly sửa sang lại đầu tóc bắt đầu có chút lưa thưa của cậu, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng không giữ được.
Dư Tồn Hi được đặt ở trên bàn mổ, bốn y tá ép chặt tay chân cậu, khiến cho cậu không thể nhúc nhích.
Cậu nắm hai tay thật chặt, nhìn bác sĩ cầm ống tiêm cỡ lớn từ từ tiến lại gần mình. Ống tiêm cỡ lớn trên tay bác sĩ, từ từ cắm vào xương sống cậu, muốn lấy mẫu tủy của cậu làm xét nghiệm, kiểm tra hóa trị với huyết cầu của cậu có hiệu quả không.
Cái này không thể dùng thuốc mê, Dư Tồn Hi đau đến cắn chặt răng, hai tay vạch lên rìa bàn phẫu thuật, cắn nát bên trong môi, cào nát đầu ngón tay, cũng không chịu kêu lên một tiếng đau, tựa như mỗi lần lúc cậu được hóa trị.
Cậu biết, mẹ đang nhìn mình, cậu không thể để cho mẹ lo lắng, càng không thể để cho mẹ sợ.