Một câu nói, phủi sạch sẽ quan hệ với cô.
Cho đến giờ phút này, bỗng nhiên Dư Hướng Vãn nhận ra, thì ra ở trong lòng anh, cô chỉ là người khác mà thôi.
Cô có chút hỗn loạn đi vào phòng thử quần áo, cởi bộ áo cưới đó xuống khỏi người bằng tốc độ nhanh nhất.
Lúc đi ra, Sở Ly đang gọi điện thoại ở bên ngoài, Lý Mộng Nhu có chút áy náy kéo tay cô: “Vãn Vãn cô đừng để ý, anh ấy luôn nói chuyện như vậy, cũng không có ý gì khác.”
Nghe, giọng thân mật cỡ nào, giống như cô Lý Mộng Nhu hiểu rõ anh hơn.
Rõ ràng người sớm chiều chung đụng với anh không phải là Lý Mộng Nhu, người tối ngày hôm qua chung giường chung gối với anh cũng không phải là Lý Mộng Nhu. . .
Cảm giác tràn đầy đau khổ lan tràn từ đầu lưỡi đến tim, Dư Hướng Vãn chỉ im lặng gật gật đầu, sau đó rút tay lại có chút cứng ngắc.
Cô có chút hối hận hành vi của mình, tự rước lấy nhục tới xem bọn họ ân ái thế nào.
Lúc đi ra tiệm áo cưới, cô lấy cớ rời đi, nhưng Lý Mộng Nhu không chịu, muốn cô phải cùng đi ăn tối với bọn họ.
Thoạt nhìn Sở Ly rất dung túng Lý Mộng Nhu, ít phản bác bất kỳ yêu cầu nào của Lý Mộng Nhu, Dư Hướng Vãn không thể tránh, chỉ có thể nhắm mắt đi theo.
Nhưng sau khi đến mới phát hiện, không chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, mà còn có một người đàn ông tên là Phó Học Dịch, là anh trai nhà bên thanh mai trúc mã của Lý Mộng Nhu.
Lúc ăn cơm, Dư Hướng Vãn được xếp ở bên cạnh Phó Học Dịch, mà Sở Ly và Lý Mộng Nhu ngồi ở đối diện bọn họ.
Lý Mộng Nhu ba câu không rời Dư Hướng Vãn và Phó Học Dịch trai tài gái sắc cực kỳ xứng đôi, ý tác hợp không cần nói cũng biết.
Bình tĩnh mà xem xét, Phó Học Dịch đúng là người đàn ông rất tốt, thân sĩ lại dịu dàng, cũng cực kỳ quan tâm cô ở trên bàn ăn, nhưng cô vẫn không tập trung, không có khẩu vị.
Thật vất vả nhịn đến kết thúc, Lý Mộng Nhu lại nói mình còn phải đi hẹn hò với Sở Ly, còn đề nghị Phó Học Dịch đưa Dư Hướng Vãn về nhà trước.
Thoạt nhìn Phó Học Dịch cũng có thiện cảmvới Dư Hướng Vãn, không nói hai lời đồng ý luôn.
Dư Hướng Vãn như có như không nhìn Sở Ly, thế nhưng anh vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn cô.
Rốt cuộc cô vẫn còn đang hy vọng xa vời cái gì chứ?
Cười khổ ở trong lòng, cuối cùng Dư Hướng Vãn nói cám ơn Phó Học Dịch, sau đó đứng dậy đi theo anh ta đến ga ra dưới tầng hầm.
So với Sở Ly ít nói, Phó Học Dịch là một người tương đối biết thúc đẩy không khí, dọc theo đường đi Dư Hướng Vãn cũng rất ít lời, anh ta cũng không thèm để ý, có lẽ sợ nhạt nhẽo sẽ lúng túng, nên càng không ngừng tự hỏi tự nói.
Một đường đi tới nhà họ Sở, lúc xuống xe, Phó Học Dịch hỏi xin số điện thoại của Dư Hướng Vãn, nói chúc cô ngủ ngon rồi lên ô tô rời đi.
Vào cửa, phát hiện vợ chồng Sở Chi Hàng và Hứa Uyển Như đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, không biết có phải cô nhìn nhầm hay không, hình như cô cảm thấy lúc Hứa Uyển Như nhìn về phía cô, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Nghĩ tới chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, Dư Hướng Vãn có chút chột dạ cúi đầu.
Ở trong mắt vợ chồng Sở thị, cô vẫn là cô gái ngoan ngoãn, lúc đi học lấy được học bổng, sau khi tốt nghiệp lên lớp cũng theo khuôn phép cũ.
Bọn họ có làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, cô như vậy, lúc mười sáu tuổi đã xảy ra quan hệ với con trai bảo bối của bọn họ.
Sau khi mới vừa nếm thử trái cấm, Sở Ly lại thỉnh thoảng đi tìm cô, có đôi khi là ở khách sạn, có đôi khi là ở nhà, kiểu chơi cũng càng ngày càng nhiều. . .
Nghĩ tới đây, mặt Dư Hướng Vãn có chút ửng đỏ, vì che giấu, cô vội vã chào hỏi vợ chồng Sở thị, lấy cớ hơi mệt chút muốn trở về phòng, lại bị Hứa Mộng Như gọi lại.
“Hướng Vãn à, chớp mắt Sở Ly cũng đã kết hôn, còn con, tính lúc nào thì cho dì Hứa ăn bánh kẹo cưới đây?”