Cho tới bây giờ Dư Hướng Vãn cũng chưa từng nghĩ, có một ngày Sở Ly sẽ cẩn thận bôi thuốc, băng bó vết thương cho cô.
Vẻ mặt của anh trông nghiêm túc như vậy, đến nỗi cô có chút hoảng hốt trong khoảng thời gian ngắn, chợt nhớ tới hình như ban đầu quan hệ giữa bọn họ cũng không bết bát như thế.
Anh từng ẩu đả đánh nhau, cô đánh yểm trợ cho anh, sau đó anh vì chặn miệng của cô, nửa đêm dẫn cô đi ra ngoài ăn quán ven đường.
Còn nhớ rõ có một lần từ ngoài trở về, vừa lúc gặp phải Thành Quản nghiêm đánh, anh tức giận, tính tình nóng nảy đập xe của Thành Quản, sau đó lại kéo cô một đường chạy như điên. . .
Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì, tất cả đều thay đổi.
Hiện tại cẩn thận hồi tưởng lại, hình như là bắt đầu từ sau lần đầu tiên bọn họ ở chung một chỗ.
Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ hối hận trao mình cho anh, mặc dù cảm nhận lần đầu tiên không tính là quá tốt đẹp, nhưng bởi vì đối tượng là anh, mỗi lần nhớ tới, cũng đều cảm thấy trái tim ngọt ngào.
Có thể anh không biết, theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng nhớ nhung, động tác ngây ngô đêm hôm đó của anh.
Có lẽ, anh không chỉ là người đàn ông đầu tiên của cô, mà cô cũng là một người phụ nữ đầu tiên của anh.
Cho dù suy nghĩ này sợ chỉ là vọng tưởng, cũng đều cảm thấy mình có thể vui vẻ thật lâu.
Nếu không thể làm người phụ nữ cuối cùng của anh, có thể trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh cũng đã không tệ.
Đang lúc đầu óc Dư Hướng Vãn thẩn thờ, Sở Ly đã lưu loát cất hộp y tế vào.
Thấy cô chỉ nhìn mình ngẩn người, giọng nói anh bất thiện, nói: “Đến phòng nghỉ ngơi.”
Nghe được lời của anh, Dư Hướng Vãn sửng sốt một chút, không biết sao lại nhớ lại chuyện lúc trước có một lần anh kéo cô làm ở trong phòng nghỉ trong thời gian làm việc.
Cho nên cô tự nhiên cho là, anh muốn làm, dù sao ngoại trừ làm việc này, anh sẽ không cho phép cô vào phòng nghỉ ngơi của anh.
Cô cắn cắn môi, trong lòng chợt có chút tức giận: “Tôi bị thương.”
Sở Ly tức giận liếc cô: “Tôi không mù.”
“Vậy anh còn. . .”
Dư Hướng Vãn thở phì phò nhìn chằm chằm anh, mặc dù không nói rõ, nhưng thông minh như Sở Ly lập tức đã nghe được có thể là cô đã hiểu lầm gì đó.
Nhưng, có lẽ là tối hôm đó Dư Hướng Vãn trông thật sự quá khác thường, vẫn gãi ngứa trong lòng anh.
Anh không kiềm được cong môi, khom lưng xuống thổi thổi hơi ở bên tai cô hết sức mập mờ: “Vốn là chỉ để cho tự cô đi vào nghỉ ngơi, chẳng qua nếu như cô thật sự quá muốn, tôi có thể thỏa mãn cô.”
Dư Hướng Vãn vừa nghe, nhất thời sắc mặt như lửa thiêu, liên tiếp xua tay: “Không, tôi không hề muốn chút nào!”
Dừng một chút, cô lại cẩn thận nhìn anh: “Nhưng không phải nói phải tăng ca sao? Tôi đi nghỉ ngơi không sao chứ?”
Cô còn không có hồ đồ đến mức công và tư chẳng phân biệt được, ngoại trừ là cô bé mồ côi được gởi nuôi ở nhà họ Sở cùng với bầu bạn trên giường của anh, cũng là Thư ký cá nhân của anh.
“Vào đi ngủ đi, có chuyện tôi sẽ gọi cô.”
Lúc nói chuyện, Sở Ly đã ngồi xuống trước bàn làm việc, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Dư Hướng Vãn nghe, xoay người đi vào bên trong phòng nghỉ độc lập.
Trong nháy mắt cửa phòng khép lại, chợt người đàn ông vốn nhìn chằm chằm màn ảnh máy tính ngẩng đầu nhìn hướng cô biến mất.
Thật ra thì hoàn toàn không có cuộc họp khẩn cấp nào, anh chỉ tìm cớ thoát thân về nhà, lại dẫn cô ra ngoài mà thôi.
Vốn đã suy nghĩ kỹ “Trừng phạt” cô tùy tiện đi cùng người đàn ông khác, không nghĩ tới xảy ra khúc đệm ở trên đường như vậy.
Cho tới bây giờ dáng vẻ cô rơi lệ vẫn thỉnh thoảng xuất hiện ở trong đầu anh, trong lòng hiện lên tâm tình khác thường ngay cả chính anh cũng không giải thích được.
Rất xa lạ, chỉ mơ hồ cảm thấy buồng tim giống như bị thứ gì đè lại, độn độn, có chút đau.