Không thể nào đưa cô về biệt thự với tình trạng chỉ có duy nhất cái áo sơ mi bao bọc, bên ngoài Dạ tiệc vẫn đang xôn xao, hắn ôm chặt cô, một tay bấm thang máy, đưa cô lên tầng cao nhất của nhà hàng nơi tổ chức Dạ tiệc
_Huhu…
Suốt quãng đường đi, cô sợ hãi ôm chặt cổ hắn, mặt mũi hổ thẹn úp vào ngực hắn không dám nhìn ai, cô khóc suốt không nín, cô khóc nhiều đến độ cổ họng nghẹn ngào không nói được, cứ ấm ức nấc lên từng tiếng thảm thương
_Huhu…
_Thỏ nhỏ ngoan…không sao rồi
Hắn mạnh bạo đá chân vào cánh cửa phòng, bực tức và gấp gáp đưa cô vào toalet, đặt cô ngồi xuống bồn tắm, tay mở vòi hoa sen để nước nhỏ xuống mặt cô
_Nín đi, nước làm em tỉnh lại, đừng xúc động, từ từ hít thở, tay chân sẽ cử động lại bình thường
Hắn sốt ruột nhìn cô, trong người điên tiết nhưng cố trấn tỉnh để an ủi tiểu mật, hắn không thể nhíu mày cau có được như thế chỉ làm cô hoảng sợ hơn, ánh mắt ngọt ngào dỗ dành hết mứt yêu thương, giọng nói lại càng ôn nhu nhẹ nhàng
_Nín đi…
Hắn lau mặt cho cô, bàn tay nắm lấy tay cô xoa nhẹ, ánh mắt căng thẳng nhìn khắp người cô, nếu trên da thịt non nớt đó có bất kỳ vết tích nào thì hắn sẽ giết chết kẻ kia bằng cách tàn độc nhất, may mắn trên người cô không có bất cứ dấu hiệu bị xâm phạm
_Không sao rồi…mọi chuyện qua rồi
Áp tay lên mặt người con gái hắn hết lòng yêu thương, khi cô khóc một giọt nước mắt cũng làm đáy lòng hắn nhói đau, cơ bản hắn không chịu được áp lực từ những việc làm cô đau khổ, hắn muốn cô mãi mãi vui cười bên hắn, Lâm Tương Y vẫn nghẹn ngào xúc động, hơi thở tuy khó khăn nhưng vẫn cố cong môi giải thích
_Huhu…Tôi không có làm chuyện gì xấu xa hết, anh ta cũng chưa động chạm đến tôi…Hoa tổng hãy tin tôi…huhu…Tôi hoàn toàn trong sạch, từ trước đến giờ chỉ tiếp xúc với một mình anh,…híc…Hôm nay… hu hu… thật xấu hổ…nếu anh không đến kịp…tôi sẽ chết, Lâm Tương Y này chỉ có một mình anh, từ trước đến giờ chưa từng lả lơi với ai…làm ơn tôi…hức
Cô ôm lấy hắn bày tỏ nỗi nhục trong lòng, nghẹn đắng xót xa, nếu hắn không đến thì cô sẽ chết…chứ cương quyết không để cái tên dơ bẩn đó động đến, cô mang cả một nỗi niềm bức xúc, đau khổ cô sợ hắn hiểu lầm về cô, có việc gì tàn nhẫn bằng việc bị hiểu lầm là bản thân lẳng lơ không trong sạch.
_Tiểu Y…em nói…chỉ có một mình tôi???
Hoa Trạch Siêu không tin nổi, con thỏ nhỏ khó thuần phục hàng ngày bây giờ đang vội vã giải thích khẳng định bản thân chỉ thuộc về hắn, vừa nghe tim hắn đã đập mạnh muốn phóng ra ngoài, cả lồng ngực dâng trào muốn đè cô xuống cưng nựng nhưng phải kiềm chế
_Ừ…tôi…tôi chỉ biết đến Hoa Trạch Siêu
Lâm Tương Y đỏ mặt cúi xuống, lần đầu cô thỏ thẻ một điều mà ngượng đến như vậy, thật sự giây phút đó cô chỉ nghĩ đến hắn
_Ngoan…tôi biết em chỉ có tôi…em mãi mãi là người của tôi, bất cứ kẻ nào động đến đều có kết cục xấu
Hắn vui vẻ khi nghe từ miệng cô nói cô chỉ tiếp xúc với mình hắn, bao nhiêu lo lắng trong người đều tan biến, hắn đã từng rất lo sợ cô không cần hắn, bây giờ thì có thể yên tâm rồi
_Đừng khóc nữa, tắm mau kẻo ốm, em rất yếu ớt…
Hắn dùng khăn quấn quanh người cô, đem cô vào giường đặt xuống, cẩn thận lau hết mấy giọt nước trên mặt cô, cô rợn người nhúc nhích, Hoa Trạch Siêu bỗng nhiên bực tức quăng mạnh cái khăn xuống giường hắn trở nên bực tức làm cô giật mình chỉ biết ngơ ngác nhìn không hiểu
_Em có biết tôi chỉ muốn đè em xuống? Em còn không yên phận đừng trách…sao mãi dụ dỗ thế???
_Chúng…chúng ta…không về nhà hay sao?
Cô ngây ngô hỏi, hai tay nắm chặt cái khăn duy nhất trên người kéo lên, thân người rút lại không dám cựa quậy trước mắt hắn nữa, cô biết Hoa Trạch Siêu ở gần cô rất khó kiểm soát, hắn phải nhẫn nhịn vì cô đang yếu ớt
_Đồ ngốc, em về nhà với bộ dạng này hả? Ngoài kia Dạ tiệc chưa dứt
Hắn cốc vào trán cô, ánh mắt mệt mỏi thâm quần, mấy hôm nay, từ công việc căng thẳng đến việc đi tìm cô trong bão tuyết, rồi cô bị ốm, hôm nay lại phải đánh đấm tên chết tiệt kia, hắn mệt…và chỉ muốn nghỉ ngơi
_Hoa tổng…
Cô vòng tay trên ngực người nào đó đang nằm gác tay trên đầu, hai mắt nặng trĩu muốn nhắm
_Cái gì?
Hắn cong môi, lười trả lời vì thấm mệt, với lại bây giờ cô đang ở trong ngực hắn thì làm sao có kẻ nào đưa đi được
_Hoa tổng…cảm ơn!!!
Cô ngồi dậy, nhìn hắn hồi lâu rồi cám ơn, lúc trước rất ghét hắn còn thù hận nhìn hắn với con mắt khinh bỉ, bây giờ cô mở miệng cám ơn, hắn vừa nghe đã mở mắt ngồi dậy, cái miệng nhỏ khéo léo đáng yêu quá
_Tôi không nghe rõ
Hắn chau mày, tay ngoáy bên tai vờ không nghe thấy, hai mắt còn ngó lơ như không quan tâm
_Tôi…cảm ơn…
_Vẫn không nghe
Hắn kề sát cô, bàn tay vòng qua eo đẩy cô lại gần, tiện thể hít một hơi mùi hương trên tóc, cô ngượng ngùng nói lại đến lần thứ ba
_Tôi nói là cảm ơn…
_Dùng hành động đi
Hắn chống hai tay xuống nệm ôm lấy cô, ánh mắt đưa tình, cằm cạ nhẹ vào vai cô hít thở chờ đợi
Tiếp theo Chap 69 Cảm ơn bằng tấm lòng không phải dùng hành động
By Thuytinh103