Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng

Chương 103 - Ngoại Truyện 6: Vẫn Bá Đạo Như Thế!

trước
tiếp

– Này Thiên Bảo, em đang làm gì thế?

Một cậu nhóc khoảng năm tuổi, mang khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc không hề tương xứng với lứa tuổi… Cậu nhóc chậm rãi đi đến nơi có một cái đầu nhỏ đang ló ra sau màng hình laptop, giọng điệu non nớt lại lộ ra tia lạnh lùng…

– A…anh hai…

Từ phía sau lap top, một cậu nhóc khác giật mình a lên một tiếng… rồi lại rất bình thản mà nói tiếp:

– Tất nhiên là giúp mẹ làm việc rồi!

Nói xong, rồi nhe răng cười trong vô cùng đáng yêu!

Hai cậu nhóc này cũng chính là hai cậu quý tử của Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên- Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo.

Cả hai cậu nhóc đều cùng nhau thừa hưởng hết vẻ đẹp từ ba mẹ chúng, chỉ mới mấy tuổi đầu, nhưng đã đẹp trai ngời ngời, khẳng định khi lớn lên sẽ làm điên đảo tâm hồn các thiếu nữ xung quanh!

Còn một đều nữa, là sinh đôi, nên hai cậu nhóc có ngoại hình giống nhau như hai giọt nước… Điều khác nhau duy nhất chính là tính cách của chúng…

Về phần Lăng Thiên Vũ, từ khi biết nhận thức đã liền mang khuôn mặt không cảm xúc, vô cảm…tính cách cũng rất lạnh lùng!

Còn Lãnh Thiên Bảo, cậu nhóc này không giống như anh trai luôn biểu hiện sự lạnh lùng ra ngoài! Mà trên khuôn mặt non nớt luôn treo nụ cười đáng yêu… Nhưng, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, người ta nói” còn nhà tông không giống lông cũng giống cánh”! Con người thật sự của Lãnh Thiên Bảo chẳng khác Lăng Thiên Vũ là bao, thậm chí… còn nguy hiểm hơn!

– Giúp mẹ? Hay là lại dở trò quậy phá…

Không tin tưởng lời của Lãnh Thiên Bảo, Lăng Thiên Vũ nhắc chân, từ từ đi qua phía cậu em trai đang ngồi…

Hiện ngay trước mắt Lăng Thiên Vũ là những con số, con chữ chằng chịt, cậu bé không khỏi nhíu mày:

– Em dám đem dự án mới của mẹ ra nghịch, không sợ bị ba ném đi ngoại ô nữa sao?

Lăng Thiên Vũ và Lãnh Thiên Bảo, ở hai bên gia tộc ai cũng biết được hai tên nhóc này trời không sợ, đất không sợ, không sợ bất cứ ai… Nếu muốn trị được chúng, thì chỉ có ba mẹ chúng mới làm được thôi!

Từ khi mới sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế gia tộc, nên vào lúc ba tuổi cả hai đã bất đầu tiếp nhận huấn luyện, cùng với học tập. Dù chúng mới năm tuổi, nhưng đừng có dại mà xem thường… Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên cùng là hạn người gì, điều là hai kẻ biến thái. Nên con của họ cũng thuộc dạng như vậy, là hai tiểu biến thái!

Nhưng dù có biến thái, có thông minh tới đâu cũng là những đứa trẻ, làm sao tránh khỏi nghịch ngợm, phá phách?

Và hiện tại, cậu quý tử họ Lãnh đang vô tư đem đồ của mẹ cậu ra nghịch, bất chấp hậu quả!

– No no no…anh nói sai rồi…em là đang giúp mẹ! Không có nghịch gì cũng…

Lãnh Thiên Bảo không cho lời của Lăng Thiên Vũ là đúng…đưa ngón tay trỏ ngắn ngủn lên đưa qua đưa lại, còn lắc lắc đầu.

– Hừ…mặc kệ em…

Biết rõ cái tính của thằng em, cậu nhóc Thiên Vũ chẳng thèm đua co, trực tiếp đi ra ngoài. Đợi mẹ về sẽ cho nó biết tay…

Lãnh Thiên Bảo chề môi, trong đôi mắt loé lên tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé thoăn thoắt trên bàn phím máy tính, chẳng mất mấy giây, cậu bé lầm bầm:

– Cho các người dám gây chuyện với mẹ, cho các người biết tay…

Lúc nãy trước khi Lăng Thiên Vũ đi vào, cậu nhóc đã biết được nên cố tình bấm đi chỗ khác, bây giờ mới tiếp tục ” công việc” chỉnh người của bản thân…

– Thiên…Thiên Vũ thiếu gia…cậu đi đâu thế?

Một phần để bảo vệ của cho biệt thự, một phần không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình…. Nên Lăng Lãnh Ngạo đã cho xây dựng một căn biệt thự khác kế bên nơi ở của họ.

Và căn biệt thự này dùng để làm nơi huấn luyện thuộc hạ, rồi xử lý những kẻ đắc tội với Hắc Ưng! Không giống như lúc trước, Lăng Lãnh Ngạo trực tiếp mang về nơi ở của anh mà xử lý.

Hiện tại, ngay lúc thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đang hăng say luyện tập, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện đã làm bọn họ giật mình….

Một người đàn ông có vẻ là người huấn luyện, nhanh chóng xác nhận được thân phận của cậu nhóc, hướng Lăng Thiên Vũ dịu giọng dò xét…

Vị này sao hôm nay có nhã hứng tới chỗ này của bọn họ, không biết là muốn làm gì đây?

Lăng Thiên Vũ chẳng thèm để ý tới người kia, thẳng bước đi tới kho vũ khí.

Người kia bị làm lơ, nhưng chẳng dám tỏ thái độ gì, im lặng đi theo sau Lăng Thiên Vũ… Khi đi ngang qua một người, thì âm thầm cho một người đàn ông khác một ánh mắt.

– Chú…chú…cả chú nữa…ra luyện tập với tôi!

Cầm trên tay một khẩu súng luyện tập, Lăng Thiên Vũ cất giọng non nớt, chỉ tay vào vài người đàn ông… Những người bị điểm danh, không khỏi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi… một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà đòi luyện tập với bọn họ?

Tuy nói bọn họ ai cũng biết Lăng Thiên Vũ là ai, tuyệt không dám đắc tội… Nhưng nhìn biểu hiện của cậu nhóc, có người nhìn không được lên tiếng:

– Thiếu gia, cậu đang nói đùa sao?

Dù gì cũng không tin được thằng nhóc năm tuổi biết cái gì mà đòi bắn súng…

Khuôn mặt non nớt của Lăng Thiên Vũ lạnh xuống, nheo mắt:

– Không muốn?

Lúc mà Lăng Lãnh Ngạo bước vào hiện trường thì cái anh thấy chính là cảnh này, nhìn phiên bản thu nhỏ của mình, anh cong môi cười, nói nhỏ với người bên cạnh vài câu.

Tên thuộc hạ nhận lệnh, rời đi…

Những người kia vốn khuyên nhủ để Lăng Thiên Bảo bỏ cuộc, nhưng đã có một người chạy tới, nói nhỏ vào tai họ.

Một lát sau, cậu nhóc Lăng Thiên Vũ nhìn mấy người cuối đầu đứng trước mặt, văng cây súng đi, bỏ lại hai chữ:

– Nhàm chán!

Xong liền cất bước đi ra ngoài.

Những người vừa mới bị Lăng Thiên Vũ đem ra huấn luyện, tất cả không hẹn mà nhìn theo hướng cậu nhóc rời đi.

Bây giờ…bọn họ đều xác nhận…con của hai kẻ đại biến thái, xác định là tiểu biến thái… Trời ạ…năm tuổi đã như thế…

– Ba, mẹ!

Thời điểm Lăng Thiên Vũ vừa bước vào nhà, đã thấy ngay ba mẹ vĩ đại của cậu bé ngồi tại phòng khách…

– Ừ, lại đây!

Ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo mang theo ý cười nhìn con trai, đưa tay ngoắc ngoắc. Lăng Thiên Vũ ngoan ngoãn đi qua…

Vuốt vuốt tóc con trai, anh nói:

– Cảm thấy thế nào?

Tuy rằng bị ba hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng thông minh như Lăng Thiên Vũ làm sao không hiểu, cậu nhóc nhíu mày phun ra mấy chữ:

– Không vui!

Lăng Lãnh Ngạo thoáng sững sốt, sau lại phá lên cười…

– Được rồi được rồi, con lên thay đồ, hôm nay ba mẹ dẫn hai anh em ra ngoài chơi!

Trên gương mặt tuyệt mĩ của Lãnh Hàn Quyên nở nụ cười hạnh phúc, cô hôn chụt vào má con trai, không để ý người đàn ông kế bên thay đổi sắc mặt, dịu giọng lên tiếng.

Sau khi nghe lời từ mẹ, trên khuôn mặt Lăng Thiên Vũ dù vẫn mang biểu cảm lạnh lùng, nhưng trong con ngươi không hề che được tia vui mừng… Dù gì cũng là trẻ con, có đứa nào lại không thích được bà mẹ đưa ra ngoài chơi chứ?

– Lần sau không được hôn nó nữa, có thì hôn anh đây này!

Thấy bóng dáng cậu con trai đã khuất, Lăng Lãnh Ngạo ngay lập tức kéo bà xã vào lòng, bá đạo ra lệnh.

Lãnh Hàn Quyên đơ mặt, nhìn ông xã của cô:

– Nó là con anh!

Thật là, cái tính bá đạo bào năm vẫn như vậy, cô cũng hết cách!

– Anh không cần biết, con thì cũng vậy!

Lãnh Hàn Quyên im lặng, cô trực tiếp bỏ qua vấn đề đó….

Trên thực tế, Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên đều đã lập kế hoạch hẩn hôi để đào tạo, huấn luyện nghiêm khắc cho hai cậu con trai…

Dù là vậy, hai người chưa bao giờ ép chúng làm những điều không muốn, công việc có bận rộn vẫn sắp xếp thời gian, lâu lâu lại đưa hai đứa nhóc ra ngoài vui chơi cho thoả thích!

Cả hai người đều không có tuổi thơ tốt đẹp gì, nên họ cũng không muốn con mình cùng chịu cảnh như thế…

Lúc nào cần nghiêm khắc sẽ nghiêm khắc, lúc nào cần sự yêu thương thì sẽ dành tình yêu thương cho chúng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.