Âm thanh vang lên vô cùng lạnh lẽo. Không khí Đài Bắc vào đông đã lạnh, mà khi nghe âm thanh này không khéo người ta còn bị đông cứ ấy chứ!
Lãnh Hàn Quyên chậm gãi bước tới, trên người cô là bộ âu phục nữ màu đen tôn lên sự huyền bí và dáng người hoàn hảo của cô.
Bề ngoài thành thục, khí chất hơn người hoàn toàn là dáng vẻ của một nữ cường nhân thành đạt!
Mặc dù là mặc âu phục nhưng vẻ đẹp của cô không hề giãm bớt mà còn tăng lên…
– Cô là ai mà dám xen vào chuyện của tôi chứ?
Bị sự ghen tỵ che mờ lí trí, không quan sát đối phương, Dương Giai Mãn lên tiếng chất vấn.
– Giai Mãn, thôi bỏ đi!
Lâm Thiên Nhi kéo Dương Giai Mãn đang muốn xông vào Lãnh Hàn Quyên lại, cô ta lên tiếng ngăn cản.
Tuy hành động và lời nói là thế, nhưng trong đôi mắt cô ta lên hiện lên ghen tỵ xen lẫn xem thường!
Cô ta ghen tỵ với Lãnh Hàn Quyên, ghen tỵ với khí chất và cả ngoại hình của cô!
Hơn nữa Lâm Thiên Nhi còn cảm thấy cô gái vừa bước vào cùng cô gái trầm mặc nãy giờ rất quen nhưng lại không nhớ là ai. Điều nãy làm cô ta càng khó chịu, tức tối hơn nhiều!
Còn xem thường là cô ta xem thường Dương Giai Mãn.
Ngu ngốc, Lãnh thị là cái cô ta có thể đụng vào sao, cho dù Trung tâm thương mại này chỉ là chi nhánh của Lãnh thị nhưng lại cũng không dễ đụng vào. Còn cô gái mới bước vào nhìn là biết ngay là đối phương không đơn giản, có khi là nhân viên cấp cao của Lãnh thị không chừng, vậy mà ả Dương Giai Mãn ngu ngốc lại không nhìn ra, còn chất vấn cô ta!
Hừ! Nếu không phải ngại Dương gia thì cô ta đã mặc xác cô ả rồi!
Lâm Thiên Nhi chửi thầm Dương Giai Mãn và suy đoán thân phận của Lãnh Hàn Quyên. Nhưng mà nếu cô ta biết người mà cô ta nghĩ là nhân viên cấp cao của Lãnh thị tên người đứng đầu cả tập đoàn thì sẽ ra sao?
…
Lãnh Hàn Quyên chẳng phí lời với Dương Giai Mãn, cô nhếch môi cười lạnh lẽo. Ánh mắt lướt qua Lâm Thiên Nhi rồi tới Dương Giai Mãn.
Không ngờ ngày đầu tiên về đây cô đã được gặp cô ” em gái” ngày xưa của mình! Ô, tính cách của cô ta cũng không còn bồng bột nông nổi nữa nhỉ, cũng hay!
Tuy cô không về đây mười ba năm nhưng làm sao cô nở không quan sát ” gia đình” cũ của mình chứ?
A, còn có cả một cô em họ của cô nữa, thật thú vị!
Đảo ánh mắt qua Lưu Diễm Trinh, thấy cô ấy cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, Lãnh Hàn Quyên cười nhẹ với cô ấy một cái rồi khôi phục khuôn mặt vô cảm của mình.
– Oa, chị, chị nhìn xem hai con khổng tước này hùa nhau bắt nạt em kìa! Còn con khổng tước lai tắc tòe hoa kia nói chỉ cần cô ta búng tay một cái thì sẽ khiến cho Lãnh thị phá sản đó! Em thật sợ nha…
Triệu Thiên Thiên ôm cánh tay Lãnh Hàn Quyên, chỉ vào Dương Giai Mãn tố cáo. Nhìn vào khuôn mặt tiểu bạch thỏ, đôi môi mím chặt, ánh mắt thì long lanh chỉ trực trào thì nước mắt sẽ lăng dài của cô bé thì thật là đáng thương quá đi mất!
Hình ảnh này mà bắt cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ muốn ôm cô vào lòng mà dỗ dành đây!
Mí mắt Lãnh Hàn Quyên giật giật, trán cô nổi lên ba vạch hắc tuyến. Nếu như cô mà không biết đây là một tiểu hồ ly đột lớp tiểu bạch thỏ thì dám chừng chắc sẽ tin lời Thiên Thiên thật.
Khẽ đảo mắt, cô nhìn thấy ngay có một người đang nhịn cười đến mặt đỏ lên,và tất nhiên đó là Lưu Diễm Trinh rồi.
Có cả vị giám đốc chi nhánh mới bước vào đang run lẩy bẩy một bên, tay cầm khăn liên tiếp lâu mồ hôi lạnh trên trán.
Tiêu rồi, tiêu rồi, cái vị chủ tịch này sao lại đột ngột xuất hiện ở đây lại còn không báo trước. Vừa rồi vừa nhận được tin của thư kí chủ tịch thì ông ta lập tức tới đây, vậy mà… Trời ạ…
Trong khi những nhân viên ở đây ngơ ngác thì hai con” khổng tước” thì sắc mặc lúc đỏ lúc xanh.
– Sao lại là khổng tước lai tắc tòe hoa?
Lãnh Hàn Quyên cũng chẳng vạch mặt Triệu Thiên Thiên mà còn nhướng mày hỏi lại, giọng điệu khá là thích thú!
– Nga, thì là khổng tước thì hung dữ, tắc tòe hoa thì nhiều màu a!
Triệu Thiên Thiên bé nhỏ rất chi là ” ngây thơ” vô (số) tội đáp.
– Ừ, đúng là rất giống!
Nghe tới đây, Dương Giai Mãn không thể chịu nổi nữa, lại nhìn thấy giám đốc chi nhánh cũng có mặt, sắc mặt ả ta tái càng thêm tái, vùng vẫy thoát khỏi tay Lâm Thiên Nhi.
– Giám đốc Mã, là cô ta ngậm máu phun người, tôi không có nói!
Dù cho ả có ngu ngốc đến đâu cũng không có dám nói ra những lời như vậy. Vừa rồi ả chỉ là lỡ miệng và nghĩ dù sao ở đây cũng có mấy nhân viên, họ sẽ không dám nói ra.
Vậy mà bây giờ cô ta dám nói thêm vô, hơn nữa bây giờ thì khác, ở đây là giám đốc chi nhánh, nếu ông ta báo cáo tới tai chủ tịch tập đoàn thì tiêu. Dương thị của ông nội mà so với Lãnh thị thì chả là gì cả!…
Giám đốc Mã-giám đốc chi nhánh ở Đài Loan của Lãnh thị. Ông ta không có trả lời Dương Giai Mãn liền,mà len lén quan sát sắc mặc của vị nữ chủ tịch huyền thoại. Nhân viên chi nhánh của Lãnh thị rất nhiều, nhưng người biết mặt cô ở mỗi chi nhánh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Điều đó chứng tỏ cô không muốn để người khác biết cô, nên ông ta không có dại gì mà hành động lộ liễu làm lộ ra!
– Dương tiểu thư, không cần biết cô có nói hay không, nhưng cô đã đắc tội với người không nên đắc tội. Bảo trọng!
Giám đốc Mã cũng rất là thức thời, lập tức tìm cách lấy lòng chủ tịch… Nói ra một câu rất là ý vị!
– Giai Mãn, đừng quấy nữa, đi thôi!
Không để cho Dương Giai Mãn làm ra thêm điều gì ngu ngốc nữa, Lâm Thiên Nhi lập tức kéo cô ta đi!