Trần Minh Luân ngồi trong xe của ông ta dẫn đầu đoàn xe, nhớ đến hình ảnh người phụ nữ vừa nhìn phớt qua, khiến ông ta không khỏi suy nghĩ nhiều một chút…
Người phụ nữ có thể đứng bên cạnh Lăng lão đại quả thật hơn người… Tuy chỉ nhìn phớt qua nhưng ông ta cũng biết cô là một người phụ nữ không đơn giản, từ khí chất, đến ngoại hình…
Quan trọng hơn, sao ông ta cảm thấy người phụ nữ đó có vẻ hơi quen mắt nhỉ? Nếu có thể nhìn lâu hơn…không trừng ông ta có thể nhận ra!
Thật tiếc rằng bản thân ông ta không có gan đó, chưa muốn chết để mà tò mò về người phụ nữ của Lăng lão đại a~…
– Có mệt không?
Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên như thường lệ đều ngồi xe do đích thân Thế Phong lái… Lăng Lãnh Ngạo ôm Lãnh Hàn Quyên trong lòng, ân cần hỏi. Lãnh Hàn Quyên mắt thì đang nhìn cảnh ngoài cửa kính xe, nhưng trong lòng thì lại đang suy nghĩ tính toán chuyện khác… Nghe câu hỏi của Lăng Lãnh Ngạo, cô bất mãn trừng anh:
– Bộ anh không chán sao, có một câu cứ hỏi mãi? Em xin nhắc lại, em rất khỏe, cũng không phải là người giấy mong manh dễ rách đâu nhé!
Lãnh Hàn Quyên cô có tính kiên nhẫn, nhẫn nại rất cao… Nhưng mà hôm nay cô cũng muốn thiếu điều phát cáu!
Lý do cũng tại người đàn ông nào đó lo xa, làm quá. Không biết từ lúc đặt chân lên máy bay anh đã hỏi cô bao nhiêu lần những câu như: Em có khỏe không? Có mệt không? Có thấy chỗ nào khó chịu không?…
Anh nghĩ cô là người giấy chất? Lãnh Hàn Quyên cô dù mang thai cũng không có yếu đuối tới mức hở chút là mệt mỏi, là khó chịu đâu!
Một Lăng Lãnh Ngạo như vậy làm cô cảm thấy vừa ngọt ngào, nhưng cũng có muôn phần phiền phức đấy chứ…
Thế Phong ngối ở ghế lái, nghe và thấy được và gương chiếu hậu, nhịn không được ho khụ khụ vài tiếng… Lập tức liền nhận được một ánh mắt còn sắc hơn cả dao! Thế Phong rùng mình, không rét mà run… Nhưng cũng biết điều mà mở miếng chắn xe lên, để lại không gian riêng cho hai người!
Lăng Lãnh Ngạo hài lòng với sự biết điều của thuộc hạ, dời tầm mắt trở lại người thương mang trừng mắt nhìn anh…
Đối diện với thái độ khó chịu, thiếu kiên nhẫn của Lãnh Hàn Quyên, thì Lăng Lãnh Ngạo cũng không giận, trái lại còn rất bình thản:
– Anh đây là lo cho em!
Anh nói, ngữ điệu vẫn mềm mỏng, ôn nhu. Bàn tay to quen đường luồn vào trong áo khoác dài của cô, cách một lớp vải vuốt ve bụng cô, rồi eo cô…
– Lo lắng dư thừa!
Lãnh Hàn Quyên không khách sáo nhận xét. Cũng định bỏ qua vấn đề đó, định nói tới chính sự thì…
– A… Anh…
Lãnh Hàn Quyên không kìm chế được, nhỏ tiếng rên lên một tiếng. Sau đó liền nhanh tay nắm lấy bàn tay đàn ông không biết từ lúc nào đã từ bụng và eo lên tới ngực cô… Cô bất ngờ rên lên cũng là vì bị anh bóp đau!
Lãnh Hàn Quyên không thể tin, ngước mặt lên nhìn khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Lăng Lãnh Ngạo… Từ khi nào mà Lăng lão đại lại trở nên càng rỡ như vậy chứ?
– Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, cái đó là trừng phạt!
Nhìn ánh mắt Lãnh Hàn Quyên như muốn ăn tươi, nuốt sống anh… Lăng Lãnh Ngạo chẳng có tý sợ hãi, còn kéo cô ôm lại vào lòng, trầm giọng nói!
– Hừ!
Lãnh Hàn Quyên quyết định không so đo hành động của anh, cô đổi đề tài:
– Em muốn thấy khi Trần Minh Hải tận mắt nhìn thấy cơ nghiệp mấy đời của gia tộc bị hủy thì có phản ứng như thế nào?!
Hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, yêu kiều diệu dàng dựa vào lòng ngực một người đàn ông… Lại nói ra những lời sắc bén, tàn nhẫn như thế thì chẳng hợp chút nào!
Nhưng với Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên thì…lại trở thành một sức kết hợp hoàn hảo không chê vào đâu được!
Lăng Lãnh Ngạo chậm rãi vẻ nên một nụ cười cưng chiều ỗ khóe môi, vui vẻ gật đầu:
– Vậy thì làm theo ý của em đi!
Chỉ cần là việc không tốn công sức của cô, cô không cần chịu cực thì bất cứ điều gì anh cũng sẽ đồng ý!
Lúc này Lãnh Hàn Quyên mới cảm thấy hài lòng, dịu dàng nép gọn vào ngực anh.
Nếu như dễ dàng một lần giết chết Trần Minh Hải thì đã quá lợi cho ông ta rồi… Lãnh Hàn Quyên cô cũng không phải người tốt gì, Trần Minh Hải nợ cô nhiều như vậy, cô phải bắt ông ta trả cả vốn lẫn lời…
Phải để cho ông ta tận mắt nhìn cảnh gia tộc mấy trăm năm sụp đổ…mà nguyên nhân gián tiếp là do em trai ông ta!
Không…đúng và chính xác hơn là người trong gia tộc không biết đoàn kết một lòng, không nghĩ đến lợi ích chung của gia tộc…chỉ biết tới bản thân!
– Lăng lão đại, mời ngài!
Trần Minh Luân chân chó, sau khi xe dừng lại trước đại bản Trần gia, ông ta liền như chó thấy chủ mà đi như bay từ xe đằng trước vòng xuống mở cửa xe cho Lăng Lãnh Ngạo… Nếu như Trần Minh Luân thật sự có đuôi thì e rằng nó cũng sẽ quẩy liên hồi!
– Gọi tất cả những người có địa vị tới đây… Hơn nữa, còn cả Trần Minh Hải, tôi muốn nhìn thấy ông ta!
Ánh mắt Lăng Lãnh Ngạo trước sau vẫn đặt trên người Lãnh Hàn Quyên, dù là nói với Trần Minh Luân, anh vẫn không chuyển mắt một cái.
Trần Minh Luân cũng không có cảm giác bất mãn hay gì, nhanh mắt nhìn Lãnh Hàn Quyên lại một lần nữa… Song, liền lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc!
Đối với yêu cầu, mệnh lệnh của Lăng Lãnh Ngạo mà Trần Minh Luân không dám thắc mắc hay làm trái cũng rất đơn giãn…
Rằng, sự thật chính là Trần Minh Luân ông ta có thể dễ dàng đánh bại Trần Minh Hải, tất cả đều nhờ vào Lăng Lãnh Ngạo!
Lúc đầu khi Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên bắt đầu cùng nhau đối phó Trần Minh Hải, khiến ông ta đau đầu nhứt óc… Thì Trần Minh Luân cũng đang vô cùng hoang mang, lo lắng! Vì dù rằng khi đó ông ta không có quyền lực gì trong Trần gia, nhưng cũng có tiếng là em của gia chủ họ Trần, thì cuộc sống tất nhiên là vô cùng tốt rồi! Lỡ như Trần gia sụp đổ thì ông ta phải sống làm sao?
Ngay lúc ông ta chuẩn bị vơ vét một số gia sả rời khỏi, chốn đi… Lăng Lãnh Ngạo lại chủ động đến tìm ông ta, hứa là sẽ giúp ông ta nắm quyền ở Trần gia, với yêu cầu sau này cũng phải nghe lệnh của anh!
Trần Minh Luân cũng là kẻ có lòng tham, cũng mơ ước có được vị trí nắm quyền…chỉ là ông ta lại không có năng lực đó! Đến lúc tự nhiên có người tới giúp đỡ, ông ta làm sao có thể từ chối được miếng mồi béo bở tự dâng đến miệng, liền lập tức nhận lời, đồng ý ngay!
Trần Minh Luân vì lợi ích cá nhân, không suy nghĩ nhiều liền chấp nhận yêu cầu và giúp đỡ của đối tượng đang là kẻ thù của gia tộc… Xác thực còn ngu hơn lợn!
Nhưng trong suy nghĩ của Trần Minh Luân, ông ta chấp nhận lời đề nghị đó là vô cùng tốt và đúng đắn…
Làm như vậy, vừa có lợi cho ông ta, lại vừa có thể giữ lại được gia tộc không bị phá hủy hoàn toàn… Chẳng qua chỉ phụ thuộc vào thế lực lớn hơn thôi mà, chẳng có gì to tác, sai trái cả!
Và lần này, sau khi nhận được thông báo Lăng Lãnh Ngạo tới, Trần Minh Luân lun ninh ninh rằn anh đến là để xem xét tình hình, giúp ông ta làm việc dễ hơn…nếu không thì gọi mấy người kia tới để làm gì? Còn việc muốn gặp Trần Minh Hải, ông ta nghĩ là anh có thù riêng với hắn ta, vì vậy mới đối phó Trần gia, còn đặc biệt giúp đỡ ông ta a~~
Càng nghĩ, Trần Minh Luân càng cho rằng suy nghĩ của bản thân là cực kì đúng… Hoàn toàn bỏ qua và không nghĩ tới những khả năng còn lại!
Ông ta cũng không hề biết, ông ta trong mắt những thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo, chẳng khác gì một con thỏ non, muốn tìm sự giúp của con cáo già Lăng Lãnh Ngạo!
…
Trần Minh Luân dẫn đường đưa Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên cùng với thuộc hạ của anh tới nghị sự phòng… Nhân cơ hội liền nói về Trần gia, nhằm tạo ấn tượng với Lăng Lãnh Ngạo:
– Lăng lão đại, người biết không…
Trần Minh Luân không ngừng thao thao bất tuyệt, nói đông nói tây… Lăng Lãnh Ngạo cũng mặc kệ ông ta, chân anh bước đều đều, ngay khi Trần Minh Luân quay mặt chỗ khác, anh liền cho Thế Phong đi bên cạnh một cái nhìn đầy ẩn ý.
Thế Phong ngay lập tức hiểu được, kín đáo gật đầu với anh!