Cả ba đều chưa hề tưởng tượng sẽ gặp phải Lý Mật ở đây, nhất thời cũng luống cuống không biết phải làm sao.
Lý Mật là cao thủ hãn thế trong thiên hạ, uy danh còn vượt quá cả Đỗ Phục Uy, năng nhân trong đám thủ hạ nhiều không kể xiết, cho dù ba người bọn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn có tràn đầy tự tin, lúc này cũng chỉ nghĩ đến việc đào tẩu thế nào để không bị phát hiện, chứ không còn tính đến chuyện tìm Tiền Độc Quan tính nợ nữa.
Chiếu theo lẽ thường, nếu Tiền Độc Quan muốn chiêu đãi khách quý như họ Lý, tất phải gọi tỳ bộc trong phủ ra xếp hàng nghênh tiếp, nhưng trước mắt ngay cả việc quét dọn nhà cửa cho gọn gàng y cũng không chuẩn bị, không cần nói cũng biết chuyến này hành tung của Lý Mật là tuyệt đối bí mật rồi, bọn gã gặp phải ở đây chỉ là một chuyện vô cùng ngẫu nhiên mà thôi.
Rốt cuộc bọn họ có chuyện gì quan trọng cần phải thương lượng?
Lý Mật là người xảo trá lại tinh thông binh pháp, chỉ xem việc y bày kế sát hại Trác Nhượng là có thể thấy rõ điều này. Lần này y bỏ lại bộn bề công việc để tới đây hội ước với Tiền Độc Quan, tự nhiên là có chuyện vô cùng quan trọng và khẩn cấp.
Bạt Phong Hàn thấp giọng nói: “Mau chạy! Bọn chúng sắp đi tới đây rồi!”
Khấu Trọng đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc tử lớn kê ở góc họa thất nói: “Hai người tìm nơi ẩn nấp bên ngoài, ta muốn ở lại đây nghe xem bọn chúng nói gì.”
Nói đoạn gã lướt tới bên cạnh chiếc tủ cao tám thước như một tia chớp, khi mở tủ ra chỉ thấy bên trong chật kín toàn là giấy vẽ, lấy đau ra chỗ cho một người cao lớn như gã chui vào. Khấu Trọng không dám chậm trễ, vội bê một đống giấy to nhét vào lòng Từ Tử Lăng vừa chạy tới bên cạnh.
Bạt Phong Hàn lập tức hiểu ý, cũng chạy tới tiếp lấy một chồng giấy lớn, khi hai người vừa bên hai đống giấy nặng gần trăm cân phóng ra cửa sổ, Khấu Trọng cũng nấp vào trong tủ, khép cửa lại. Đúng lúc này thì Tiền Độc Quan đẩy cửa bước vào, tình thế đúng là hung hiểm vạn phần. Nếu không phải là ba người, chỉ e sớm đã bị Lý Mật phát giác từ lâu rồi.
Khấu Trọng nằm trong tủ hít sâu một hơi chân khí, thu liễm tinh khí toàn thân, chìm vào trạng thái hô hấp nội tức của Trường Sinh Quyết, làm tất cả cơ năng trong nội thể hoạt động chậm lại, tránh để Lý Mật phát giác.
Thanh âm Tiền Độc Quan vang lên bên ngoài: “Mật công, mời ngồi!”
Tiếp đó là thanh âm ngồi xuống lục cục của chúng nhân.
Khấu Trọng dỏng tai lắng nghe, dựa vào hô hấp mà nhận ra trong hoạ thất chỉ có năm người, ngoại trừ Lý Mật và Tiền Độc Quan, ba người còn lại không cần nói cũng biết đều không phải nhân vật tầm thường, trong lòng không khỏi đắc ý thầm nhủ cho dù Lý Mật có trí cao hơn trời cũng không thể ngờ được trong tủ đã có Khấu Trọng gã nấp sẵn, chỉ hy vọng bọn Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn không để tiết lộ hành tung là tốt rồi.
Hô hấp của Lý Mật dài mà mảnh, ngoài ra còn có hai người khác hơi thở cũng lúc có lúc không, hiển nhiên là võ công tuyệt đối không kém sút y là mấy, chỉ nội phát hiện này đã đủ khiến Khấu Trọng nằm trong tủ phải thầm kinh hãi rồi.
Thanh âm hùng hồ đầy mị lực của Lý Mật vang lên bên ngoài tủ: “Tàng Thanh Biệt Viện này thanh tịnh u nhã phi thường, đúng là đào nguyên thế ngoại giữa chốn phồn hoa đô hội, Tiền huynh thật biết hưởng thụ nhân sinh.”
Tiền Độc Quan cười hả hả đáp: “Mật công nhãn quan thật độc đáo, chỉ một thoáng đã nhìn thấu được tâm tư tiểu đệ. Tiền mỗ đây từ nhỏ đã không có đại chí, chỉ mong được ở mãi trong ôn nhu hương, sống hết cuộc đời này trong khoái lạc là đã mãn nguyện lắm rồi, mong chư vị chớ chê cười tiểu đệ!”
Khấu Trọng nằm trong tủ nghe mà chỉ biết mắng thầm. Nếu Tiền Độc Quan thật sự là loại người đó, thì y sẽ không lên làm thành chủ Tương Dương, hôm qua lại càng không vây bắt gã và Từ Tử Lăng. Y nói như vậy chẳng qua chỉ là muốn tỏ thái độ với Lý Mật, một mặt biểu lộ ý không muốn tranh thiên hạ với Lý Mật, mặt khác là để đặt mình vào thế có lợi trong đàm phán, nhất tiễn xạ xong điêu, tính toán chu đáo vô cùng.
Một giọng nam nhân trẻ tuổi cất lên: “Tiền thành chủ khiêm tốn quá rồi, nghe nói thành chủ ngày tính vạn chuyện, từng có lần bảy ngày bảy đêm không ngủ liệu lý công việc, không hề bước chân ra khỏi quan sở nửa bước. Tinh lực và sức chịu đựng hơn người của ngài thật khiến ta phải bội phục sát đất.”
Người vừa lên tiếng chính là Từ Thế Tích. Những lời này rõ ràng là tăng bốc Tiền Độc Quan, nhưng kỳ thực chính là để ám thị cho y biết bọn Lý Mật nắm rõ tình hình của y như lòng bàn tay, đồng thời cũng cảnh cáo y đừng hòng giở thủ đoạn.
Tiền Độc Quan ho khan một tiếng, ngữ khí mang theo chút ngạc nhiên: “Đó là chuyện từ khi Tiền mỗ mới tiếp quản Tương Dương, thật không ngờ tin tức của Từ quân sư lại nhanh nhạy như vậy?”
Lý Mật điềm đạm nói: “Đó là bởi vì chúng ta rất kỳ vọng ở thành chủ, thế nên mới đặc biệt lưu ý tới tình hình của ngài.”
Tiền Độc Quan cười lên ha hả nói: “Được Mật công chú ý Tiền mỗ thật cảm thấy vô cùng vinh hạnh, mong rằng sau này sẽ không phải làm Mật công thất vọng là tốt lắm rồi.” Tiếp đó lại thở dài nói: “Tiền mỗ vốn tưởng lần này sẽ có thể hiến lên hai phần đại lễ cho Mật công, chỉ tiếc là nhất thời sơ suất đã để hai tên tiểu tử đó trốn mất.”
Hai tiếng hừ lạnh, một cao the thé, một thấp trầm cùng lúc vang lên, tràn đầy ý vị coi thường, hiển nhiên là do hai người từ đầu tới giờ vẫn im lặng phát ra. Đến cả Khấu Trọng nấp trong tủ cũng bị tiếng hừ của hai người này làm tai ong ong một lúc, từ điểm này có thể đoán được nội gia công phu của hai người này đã đạt tới địa bộ nào rồi.
Tiền Độc Quan hiển nhiên có chút phật ý, ngữ điệu trở nên lạnh lùng chứ không niềm nở ân cần như trước: “Cũng may hôm nay có Phù Chân và Phù Ngạn hai vị lão sư danh chấn Mạc Bắc của Trường Bạch Phái đích thân tới đây, theo Tiền mỗ thấy thì hai tên tiểu tử đó cũng không còn được mấy ngày nữa đâu.”
Khấu Trọng đang thầm nhủ không hiểu Phù Chân, Phù Ngạn là thần thánh phương nào thì Lý Mật đã nói sang chuyện khác; “Nghe nói Bạt Phong Hàn cũng đi cùng với hai tên tiểu tử này. Tên người Đột Quyết này là cao thủ thanh niên võ công trác việt nhất ở Tây Vực, thủ đoạn lang độc phi thường, giết người mà nhẹ nhàng thoải mái như chuyện người sống phải ăn phải hô hấp vậy, vì thế chúng ta cần phải hết sức cẩn thận.”
Người này nói năng không kiêu ngạo cũng không tự hạ thấp, biểu hiện ra khí độ ung dung, trong cẩn thận lại có khiêm cung, không hổ danh là lãnh tụ có mỵ lực và uy vọng nhất thiên hạ hiện nay.
Giọng nam sắc bén kia lạnh lùng vang lên: “Một công yên tâm, huynh đệ chúng ta bất luận là đối phó với kẻ nào cũng tuyệt đối không sơ suất chủ quan.”
Khấu Trọng thầm kinh hãi, trong lòng chỉ hy vọng y càng coi thường mình càng tốt, như vậy khi phải ứng phó cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Lý Mật vui vẻ nói: “Có mấy câu này của Phù Chân lão sư thì ba tên tiểu tử đó chếc chắc rồi! Tiền thành chủ không biết có ý kiến gì để hai vị lão sư đây tường tận hơn không?”
Chỉ vài câu nói đã lần lượt tâng bốc Tiền Độc Quan và Phù thị huynh đệ, lại kéo gần khoảng cách của ba người, khai thông quan hệ hợp tác, chỉ nội điểm này đã có thể thấy chỗ hơn người của Lý Mật.
Tiền Độc Quan thở dài một tiếng nói: “Không phải Tiền mỗ muốn tâng bốc uy phong cho kẻ địch, nhưng chỗ lợi hại nhất của hai tên tiểu tử này là xuất thủ không theo thường lý, thiên biến vạn hóa vô cùng vô tận. Thứ kình khí xoáy tròn đó của bọn chúng lại càng khiến người ta khó ứng phó hơn.”
Từ Thế Tích gằn giọng nói: “Chuyện giết bọn chúng không thể chậm trễ được, bởi Trường Sinh Quyết trước giờ chưa ai luyện được mà bọn chúng cũng luyện thành, lại mỗi ngày đều tiến bộ với tốc độ kinh người, nếu làn này chúng ta không nắm lấy cơ hội toàn lực hạ sát thủ, chỉ riêng việc bọn chúng tiết lộ bí mật Dương Công Bảo Khố với Lý Thế Dân đã đủ hậu họa vô cùng rồi.”
Khấu Trọng thầm giật thót mình, không hiểu tại sao Từ Thế Tích lại cho rằng gã sẽ đem bí mật về Dương Công Bảo Khố nói cho Lý Thế Dân.
Phù Ngạn trầm giọng nói: “Đại ca ta tinh thông truy tung thuật, cả tên gian tặc Vương Bạt cũng phải cam bái hạ phong, chỉ cần bọn ta tìm được tung tích chúng, đảm bảo Mật công sẽ không còn phải lo lắng gì chuyện này nữa.”
Lý Mật trầm giọng nói: “Vậy tất cả nhờ hai vị lão sư, nhưng tốt nhất có thể tìm được trước khi bọn chúng tới Lạc Dương, bằng không để chúng vào phạm vi thế lực của Vương Thế Sung thì phía ta sẽ không thể tập trung nhân thủ công nhiên truy sát được.”
Phù Chân, Phù Ngạn liền đồng thanh đáp ứng.
Lý Mật phát ra một tràng cười mạnh mẽ nói: “Có thể được ngồi đây giải bày tâm sự với Tiền thành chủ quả là lạc thú bình sinh của Lý Mật! Nào! Để Lý Mật kính thành chủ một chung!”
Khấu Trọng biết y sắp thương lượng đại kế, tinh thần phấn chấn, vội thu nhiếp tâm thần, lưu ý lắng nghe.
0O0
Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn lúc này đang ẩn mình sau những tán lá rậm rạp của một cây cổ thụ ngoài vườn, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống căn họa thất thủ vệ sum nghiêm, hai đống giấy lớn được đặt trên một chạc cây cạnh đó.
Từ Tử Lăng lần đầu tiên ở cạnh cao thủ Đột Quyết này mà không có Khấu Trọng, trong lòng bất giác dâng lên một cảm xúc khó tả. Quan hệ giữa hai người hết sức vi diệu, vừa rất thân cận lại cũng rất xa vời, vừa hợp tác gắn bó, nhưng cũng rất cạnh tranh và đối địch, chỉ e cả hai đều không rõ đó thực sự là một mối quan hệ như thế nào.
Bạt Phong Hàn ghé miệng sát tai gã thì thầm: “Từ huynh đệ có cảm thấy hơi kỳ quái không? Nội viện có nhiều nơi thích hợp hơn để tiếp khách, tại sao không dùng mà lại tới họa thất của một ái thiếp để thương nghị, chuyện này tuyệt đối không hợp tình hợp lý chút nào.”
Từ Tử Lăng điềm tĩnh nói: “Đây gọi là nằm ngoài dự liệu, từ điểm này có thể đoán ra Tiền Độc Quan sợ chuyện hắn hội kiến Lý Mật bị truyền ra ngoài, vì thế nên mới giấu cả đám tỳ bộc trong phủ, càng có thể thấy chuyện hôm nay có liên quan rất lớn, nếu không thành thì Tiền Độc Quan thành phá nhân vong cũng không chừng.”
Bạt Phong Hàn phì cười nói; “Vậy thì chết chắc rồi, bởi vì vị Khấu huynh đệ kia tuyệt đối không có lòng thương xót hắn đâu, nói gì tới chuyện xuất thủ tương trợ chứ.”
Chính vào lúc này, hai người cùng lúc nảy sinh cảm ứng, liếc mắt nhìn về bên trái, thì ra căn lầu ở giữa vốn có ánh đèn sáng, giờ đột nhiên tắt ngóm.
Bạt Phong Hàn mỉm cười nói: “Bạch mỹ nhân nhất định là ở trong lầu đó, nếu ta đoán không ai, Bạch mỹ nhân này tuyệt đối không đơn giản, rất có khả năng là gian tế của Âm Quý Phái ở Tương Dương này.”
Từ Tử Lăng không khỏi nghĩ tới Uyển Nhi, ả gian tế mà Lý Thiên Phàm đã phái tới Phi Mã Mục Trường, cũng dùng một thủ đoạn như vậy, từ điểm này có thể thấy mỹ nữ quả đúng là thứ vũ khí lợi hại nhất, thế gian không có bao nhiêu nam nhân có thể vượt được ải này. Nghĩ đoạn gã liền lên tiếng hỏi: “Bạt huynh đã gặp nàng ta chưa?”
Bạt Phong Hàn gật đầu nói: “Gặp qua một lần, có điều là sau khi ta gặp được Loan Loan mới có ý nghĩ này, bởi vì Bạch Thanh Nhi có một thứ khí chất rất kỳ quái, rất giống với Loan Loan yêu nữ.”
Từ Tử Lăng trong lòng thầm kinh hãi, cảm giác của Bạt Phong Hàn thật đáng sợ.
Bạt Phong Hàn thở dài nói: “Vẻ đẹp của nàng không bằng Loan Loan, nhưng dáng vẻ quyến rũ ấy quả thật khiến người ta phải ý loạn tình mê, vì vậy dù Tiền Độc Quan có là loại lão giang hồ đã găp nhiều mỹ nữ cũng không khỏi mê đắm dưới gót chân nàng ta.”
Từ Tử Lăng đảo mắt nhìn ra hậu đình phía sau hoạ thất, đột nhiên thấy trong đám tuần vệ đã có thêm Bàn Sát Kim Ba và Kim Ngân Thương Lăng Phong, miệng vẫn nói: “Có lẽ chúng ta cũng nên đem kết cục bi thảm của Phương Trạch Thao nói cho Tiền Độc Quan biết, nói không chừng hắn ta sẽ tỉnh ra đấy.”
Bạt Phong Hàn khổ não nói: “Ta vẫn không hiểu tại sao quân Giang Hoài, người Thiết Lặc và Âm Quý Phái lại kết thành liên minh, bắt tay tranh bá được?”
Mục quang của y cũng dừng lại cùng một chỗ với Từ Tử Lăng, nhưng đương nhiên không nhận ra Kim Ba và Lăng Phong, chỉ thoáng ngạc nhiên nói: “Thủ hạ của Lý Mật quả nhiên là cao thủ như mây, muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ đâu. Nghe nói Vương Thế Sung chịu tăng hai vạn lượng hoàng kim cho ai giết được hắn đấy!”
Từ Tử Lăng đột nhiên cảm thấy gì đó quay đầu nhìn về phía tiểu lầu. Cuối cùng gã cũng nhìn thấy Bạch mỹ nhân cùng lúc cảm nhận được cảm giác dị dạng của Bạt Phong Hàn khi mới gặp Bạch Thanh Nhi này.
0O0
Lý Mật chậm rãi nói: “Đỗ Phục Uy đã đoạt được Cảnh Lăng, không bao lâu sẽ tiến lên phía bắc, Tương Dương giờ đây trở thành hòn đá duy nhất cản đường y, đối với tình hình trước mắt, Tiền thành chủ có dự định gì không?”
Khấu Trọng nằm trong tủ thầm khen lợi hại, Lý Mật không thèm vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề, câu nào câu nấy đều đánh trúng chỗ yếu hại của Tiền Độc Quan, khiến y không thể tránh né hay phản kích gì được.
Quả nhiên lão hồ ly như Tiền Độc Quan cũng phải ngẩn người ra giây lát, rồi mới gượng cười nói: “Với sức lực một thành của Tiền mỗ, tự nhiên là không dễ sống chút nào, nhưng Tiền mỗ có một chuyện bất minh, mong Mật công chỉ giáo.”
Lý Mật ngạc nhiên nói: “Tiền thành chủ xin cứ nói!”
Tiền Độc Quan trầm giọng nói: “Cảnh Lăng thất thủ chủ yếu là vì Phi Mã Mục Trường lúc đó cũng bị tứ đại khấu tấn công nên không thể tiếp viện, mà theo tin tức Tiền mỗ có được thì tứ đại khấu và Mật công có quan hệ rất mật thiết, nếu chuyện này là sự thật, Mật công không phải đã giúp Đỗ Phục Uy một việc lớn hay sao?”
Sự thực thì Khấu Trọng cũng sớm nghĩ tới vấn đề này, thậm chí gã còn biết rõ trong trận tứ đại khấu tấn công Phi Mã Mục Trường có cả sự tham dự của nhi tử của Lý Mật là Lý Thiên Phàm và tiểu quân sư Xà Hiết Mỹ Nhân Trầm Lạc Nhạn, và gã vốn cũng giống như Tiền Độc Quan không nghĩ ra được khúc chiết bên trong thế nào, nhưng hiện giờ khi thấy Lý Mật đích thân tới Tương Dương, gã lập tức đã như người tỉnh mộng, hiểu được chỗ kỳ diệu bên trong toàn bộ sự việc này.
Lý Mật là người mưu lược có tiếng trong thiên hạ, mục tiêu của y đương nhiên chính là thống nhất giang sơn. Nhưng trước mắt vấn đề bức thiết nhất đối với y chính là làm sao đánh bại được Vương Thế Sung ở Lạc Dương, rồi nhân thế đó tiêu diệt luôn phụ tử Lý phiệt ở Quan Trung, như vậy thì giang sơn của y mới an định được.
Hiện giờ Lý Mật tuy đã có Huỳnh Dương làm căn cứ địa, song đường tiến về phía Tây đã bị Vương Thế Sung cắt đứt, khiến y không thể hoạt động, đồng thời sự kiềm chế của Vương Thế Sung quân cũng khiến y không còn dư lực để tấn công các lộ nghĩa quân khác.
Phương bắc là phạm vi thế lực của Lưu Vũ Châu và Đậu Kiến Đức, kẻ trước thì có người Đột Quyết chống lưng, kẻ sau thì thanh thế cũng không kém gì so với quan Ngoã Cương của Lý Mật, nếu như mạo hiểm khai chiến sẽ chỉ khiến Vương Thế Sung chiếm được tiện nghi, thừa cơ tấn công mà thôi.
Vì vậy chuyện quan trọng nhất của Lý Mật bây giờ là làm thế nào để đánh bại Vương Thế Sung, chiếm lấy Đông Đô Lạc Dương, kỳ dư tất cả những chuyện khác đều là thứ yếu.
Nhưng Lạc Dương là thành trì kiên cố nổi tiếng thiên hạ, lại ở vị trí hiểm yếu, dễ thủ khó công, thêm nữa Vương Thế Sung cũng là danh tướng võ công cao cường, tinh thông binh pháp, ngoài ra còn có Độc Cô phiệt ở phía sau chống lưng, thủ hạ binh tướng đều là quân đội chính uy của đại Tùy ngày trước, người nào người nấy đều được huấn luyện kỹ càng, vì vậy mà dù Lý Mật binh hùng tướng mạnh cũng chưa thể làm gì được họ Vương.
Trong tình hình đó, nếu Lý Mật muốn lấy được Lạc Dương, tất phải tạo ra một hình thế mới, cô lập Vương Thế Sung, biến Lạc Dương thành một tòa cô thành, như vậy thì quân Ngoã Cương mới có hy vọng.
Lý Mật quả không hổ là đại hành gia trong lĩnh vực quân sự, binh hành hiểm trá, bí mật chỉ thị tứ đại khấu phối hợp hành động với Đỗ Phục Uy, phá vỡ cục diện liên minh vững như thành đồng của Phi Mã Mục Trường và Cảnh Lăng, đẩy Cảnh Lăng vào tay họ Đỗ.
Lý Mật vốn đã gảy bản tính như ý, dự định dùng tứ đại khấu mà y chỉ phối chiếm lấy Phi Mã Mục Trường và các thành trấn xung quanh để kiềm chế quân Giang Hoài của Đỗ Phục Uy, chỉ có điều giữa chừng lại có biến hóa bất ngờ bị Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ở đâu nhảy ra phá đám, chính vì như vậy nên hình thế của cả hai miền nam bắc mới lập tức thay đổi.
Đỗ Phục Uy đã lấy được một cứ điểm quan trọng, tiến có thể công, thoái có thể thủ, còn trực tiếp uy hiếp tới Tương Dương và địa bàn của Vương Thế Sung nữa.
Trước đây Tiền Độc Quan có thể giữ được độc lập tự chủ cho Tương Dương chủ yếu là vì các thế lực lớn kiêng dè lẫn nhau, không ai dám ra tay trước, nhưng hiện giờ tình thế đã biến đổi, buộc Tiền Độc Quan chỉ có thể chọn lựa đầu nhập một bên để có được sự bảo hộ chắc chắn hơn.
Đây chính là hình thế mới mà Lý Mật tạo ra, buộc Tiền Độc Quan phải lựa chọn, hòng lấy được Tương Dương mà không tốn một mũi tên hòn đạn, đồng thời đặt một cứ điểm quân sự quan trọng ở phía nam Lạc Dương.
Sau khi công phá Cảnh Lăng, Đỗ Phục Uy đã tiêu hao khá nhiều binh lực, tạm thời không thể tiến lên phía bắc, nhưng y cũng tuyệt đối không bỏ qua những địa bàn phụ cận được, vì vậy chỉ cần Lý Mật lấy được Tương Dương, khiến Vương Thế Sung cảm thấy hai mặt thọ địch cùng lúc phải ứng phó với hai chiến tuyến phía đong và phía nam, đối với quân Ngoã Cương tuyệt đối là một lợi ích vô cùng lớn lao.
Kế này của Lý Mật đích thực vừa độc vừa tuyệt, đây hiển nhiên cũng chính là nguyên nhân tại sao Lý Mật phải đích thân tới Tương Dương này.
Từ Thế Tích cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Lẽ nào Tiền thành chủ cũng tin vào những lời đồn đãi vô văn cứ đó sao?”
Tiền Độc Quan hừ nhẹ nói: “Không có lửa làm sao có khói, chính vì vậy mà Tiền mỗ mới mong Mật công đích thân nói rõ chuyện này ở đây chứ.”
Lý Mật liền mỉm cười đáp: “Ngoã Cương quân chúng ta và tứ đại khấu đích thực không có quan hệ trực tiếp, nhưng chuyện tứ đại khấu tấ công Phi Mã Mục Trường thì chúng ta đã biết trước từ lâu, thậm chí còn biết được người đứng sau chủ sự là ai nữa, đồng thời cũng nhân cơ hội này tiến hành một số bố trí, chỉ là đã bị hai tên tiểu tử đáng ghét Khấu Trọng và Từ Tử Lăng phá hoại mất rồi!”
Khấu Trọng nghe mà chỉ muốn vỗ đùi khen tuyệt, hiện giờ thì đến cả bản thân gã cũng không rõ được quan hệ giữa tứ đại khấu và Lý Mật là thế nào, Tiền Độc Quan thì lại càng không cần phải nói nữa.
Chợt có tiếng bước chân hết sức nhẹ nhàng vang lên.
Tiền Độc Quan mừng rỡ nói: “Thạch Như cuối cùng cũng đã tới rồi, mau vào đây bái kiến Mật công!”
Khấu Trọng thầm kinh hãi, chỉ nghe tiếng bước chân của người mới đến cũng biết y nhất định là hạng cao thủ hiếm thấy trên chốn giang hồ, ít nhất là về phương diện khinh công.
Lý Mật cười ha hả nói: “Lý mỗ nghe danh Hà Nam Cuồng Sĩ Trịnh Thạch Như đã lâu, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt rồi!”
Trịnh Thạch Như cũng cười dài đáp lại: “Mật công quá khên, tại hạ thật không dám nhận!”
Tiếp đó hai bên lại nói thêm mấy câu khách khí.
Khấu Trọng nằm trong tủ cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nghe ra thì tên Trịnh Thạch Như này chẳng những không có chút cuồng ngạo nào, lại còn rất khiêm cung hữu lễ, tại sao có cái ngoại hiệu danh phù kỳ thực là Hà Nam Cuồng Sĩ chứ?
Nghĩ đoạn gã lại thầm trách mình không đủ kiến thức, trước giờ chưa từng nghe tới cái tên này, càng không rõ quan hệ của y với Tiền Đạo Quan thế nào.
Chúng nhân bên ngoài lại ngồi xuống, tiếp tục đàm luận. Sau một tuần rượu, Tiền Độc Quan thuật sơ qua một lượt những chuyện vừa nói cho Trịnh Thạch Như nghe. Trịnh Thạch Như nghe xong liền ung dung nói: “Mật công lần này để lại trăm công ngàn việc nơi trường gấm tới đây, có phải là ý tại Lạc Dương, chí tại Quan Trung hay không?”
Lý Mật hân hoan nói: “Trịnh huynh đúng là người nhạy bén tinh nhanh, có điều được Lũng rồi mới dám mơ tới Thục, Lý Mật rất hiểu đạo lý tuần tự nhi tiến, tuyệt đối không hành sự lỗ mãng đâu.”
Trịnh Thạch Như điềm đạm nói: “Tại hạ có một chuyện bất minh, xin được Mật công chỉ giáo. Năm xưa Mật công đại phá Lạc Dương quận, đường tây tiến rộng thênh thang không một trở ngại, tại sao không xua quân thẳng tới Quan Trung, học theo Tần Thủy Hoàng dựa vào thế hiểm của Quan Trung mà thành đại nghiệp bá vương mà lại để mất thời cơ ngàn năm khó gặp đó?”
Khấu Trọng giờ mới hiểu ra tại sao y có danh hiệu cuồng sĩ, cũng đoán được họ Trịnh này chính là trí nang của Tiền Độc Quan, trừ phi Lý Mật có thể thuyết phục được y, để y nhận thấy mình chính là chân mệnh thiên tử, bằng không thì Tiền Độc Quan vẫn sẽ giữ thái độ thăm dò, chờ đợi.
Câu hỏi này của y thật không dễ trả lời.
Lý Mật cười ha hả nói: “Trịnh tiên sinh hỏi rất hay. Kỳ thực thì không phải ta không muốn vậy, mà là không thể làm vậy. Chuyện tiến vào Quan Trung, Mật này suy nghĩ đã lâu, nhưng khi đó hôn quân vẫn còn, binh lực của Tùy thất cũng rất lớn mạnh mà quân Ngoã Cương đa phần đều là người Sơn Đông, thấy Lạc Dương còn chưa bị hạ, có ai chịu đi một chặng đường dài về phía tây để tiến đánh Quan Trung chứ? Nếu ta cứ cố làm bừa, chỉ e sẽ mất đi Hà Nam Sơn Đông, lúc đó tuy có Quan Trung hiểm yếu, nhưng sẽ lấy gì để tranh thiên hạ đây?”
Những lời này nếu như để một người không biết nội tình nghe được, nhất định sẽ hoang mang mơ hồ, không biết đâu mà lần, nhưng Khấu Trọng thì hiểu rõ hết.
Chướng ngại lớn nhất khi đó của Lý Mật là Trác Nhượng, nếu Lý Mật nhập quan, Trác Nhượng tất sẽ lưu lại Hà Nam. Lúc ấy thì họ Trác lẽ nào chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng để tiêu diệt Lý Mật, chỉ cần ngừng tấn công Lạc Dương, để Tùy binh ở Lạc Dương cắt đoạn đường về của Lý Mật, vậy thì y sẽ không phải chiếm được Quan Trung, mà là bị khốn tại Quan Trung rồi.
Từ Thế Tích cũng chen miệng vào nói: “Một nguyên nhân khác là hôn quân và đại quân của hắn đã tới Giang Đô, Quan Trung khi đó đã tạm thời mất đi tác dụng chủ yếu, muốn tấn công thì cũng phải tấn công Giang Đô chứ không phải Trường An.”
Trịnh Thạch Như gật đầu chậm rãi nói: “Tình thế khi đó đích thực như lời Mật công và Từ quân sư phân tích, nhưng nhìn chung đại thế thiên hạ hiện nay, nếu luận về uy vọng thì khó có người hơn được Mật công, song nếu luận hình thế, có lẽ Lý gia phụ tử vẫn chiếm phần hơn.”
Lý Mật hừ lạnh nói: “Lý Uyên chỉ là một tên già háo sắc, chỉ có tiểu tử Lý Thế Dân là ra vẻ một chút. Khi đó Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên muốn đuổi hươu ở Trung Nguyên cũng chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là tiến về Quan Trung ở phía tây, hai là nam hạ Hà Nam. Nhưng có cho ăn gan trời hắn cũng không dám tới xâm phạm ta, nên chỉ còn lại một con đường duy nhất đó là vào Quan Trung. Có điều tên tiểu tử này cũng có chút may mắn, vừa có người Đột Quyết trợ lực, lại nhân lúc Quan Trung không có người nên mới thừa cơ chiếm lấy, bằng không thì đâu tới lượt hắn tranh hùng với ta chứ.”
Những lời này tràn đầy tự tin, không làm mất đi thân phận bá chủ, lại càng khiến người ta phải sinh lòng ngưỡng mộ, thể hiện một cách toàn diện mỵ lực hơn người của Lý Mật.
Từ Thế Tích lại tiếp lời: “Hiện giờ đại quân Ngoã Cương vừa đánh bại Vũ Văn Hóa Cập, khí thế hừng hực, chỉ cần lấy được Lạc Dương, Lý gia phụ tử ở Quan Trung còn có thể làm gì được nữa? Lần này Mật công tới Tương Dương chính là chỉ muốn nghe một câu nói của Tiền thành chủ, chỉ cần thành chủ gật đầu, đảm bảo tương lai Mật công lấy được thiên hạ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai vị.”
Khấu Trọng thầm nhủ cuối cùng cũng đã vào đề rồi, chỉ là tới giờ gã vẫn không biết Tiền Độc Quan sẽ ứng phó thế nào mà thôi.