Đại Đường Song Long Truyện

Chương 718 - Bản Đồ Trường An

trước
tiếp

Từ Tử Lăng theo Lý Tịnh tiến vào thành Lạc Dương, thẳng đến Hoàng cung nội uyển. Lý Thế Dân sớm đã đợi tại thư trai, thấy Từ Tử Lăng đến, mừng rỡ mời gã ngồi xuống. Bọn thủ hạ bao gồm cả Lý Tịnh đều cáo lui.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đều biểu lộ cảm giác thân thiết của bằng hữu tương giao.

Lý Thế Dân mở lời:

– Ta mới tiếp chiếu thư của Phụ hoàng, bảo ta trở về Trường An. Tình huống phía các ngươi thế nào rồi?

Từ Tử Lăng đáp:

– Bọn đệ ít nhất phải cần hai, ba tháng mới hoàn thành kế hoạch thâm nhập Trường An. Thế Dân huynh cần phải kéo dài thời gian.

Lý Thế Dân nhíu mày nói:

– Thời gian không còn nhiều, đối với bọn ta rất bất lợi. Còn chưa đến một tháng nữa là tới mùa tuyết tan.

Từ Tử Lăng trầm ngâm:

-Vì lệnh huynh thành công dẹp loạn Lưu Hắc Thát, nên lệnh tôn tuyệt đối sẽ không để Lý Thế Dân huynh đem binh xuất chinh lần nữa. Mà một khi lệnh huynh chưa giải quyết xong vấn đề của Thế Dân huynh, hơn nữa liên quân Tái ngoại có thể Nam hạ bất kỳ lúc nào, nên lệnh tôn khẳng định sẽ không dám dụng binh với Thiếu soái quân. Cho nên chỉ cần Thiếu soái quân án binh bất động thì sẽ hình thành nên thế Nam Bắc đối đầu.

Lý Thế Dân gật đầu:

– Chỉ cần các ngươi ra vẻ đem toàn lực công phạt Lâm Sĩ Hoành và Tiêu Tiễn thì Trường An không có ai nghi ngờ. Vả lại mùa xuân mưa nhiều, bất lợi cho việc hành quân, nên đến mùa hạ mới phát động Bắc công cũng hợp tình hợp lý.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Thế Dân huynh có thể trì hoãn được bao lâu?

Lý Thế Dân cười khổ:

– Nửa tháng là cùng, đó là tính cả thời gian quay về. Thời gian nửa tháng đó sẽ vô cùng gian nan.

Từ Tử Lăng nói:

– Trong nửa tháng đó, Thế Dân huynh phải vì việc lớn mà nhẫn nhục. Lúc cần thiết bọn ta sẽ thỉnh Giải Huy và tứ tộc công khai tuyên bố theo bọn ta. Lúc đó lệnh tôn sẽ không dám khinh cử vọng động. Vì nếu vậy Quan Trung sẽ trực tiếp bị uy hiếp, giết huynh sẽ làm loạn lòng quân. Nên lệnh tôn sẽ chỉ tước dần chức quyền của huynh, thanh trừ các mưu thần mãnh tướng bên cạnh huynh.

Lý Thế Dân tiếp lời:

– Đó chính là việc làm người ta đau đầu vô cùng. Mà Ba Thục đầu hàng Thiếu Soái quân thì ảnh hưởng về mặt tâm lý lớn hơn thực tế nhiều. Vì hành quân qua Hán Trung đến Quan Trung trên Thục đạo rất bất lợi, nếu có phòng bị, chỉ cần bố trí trọng binh ở nơi yếu hại, thì đối phương khó mà tiến dù chỉ nửa bước.

Tử Tử Lăng trong lòng chấn động:

– Được Thế Dân huynh đề tỉnh, Ba Thục như huynh nói, đúng là có thể lợi dụng tốt. Đầu tiên Giải Huy sẽ tỏ ý trung lập, làm an lòng Trường An. Sau đó bọn ta hư trương thanh thế, cầm chân đội quân ở quan ngoại của các ngươi. Dưới tình huống đó, chỉ cần Ba Thục tuyên bố đầu nhập Thiếu soái quân, biện pháp đối phó duy nhất của lệnh tôn là điều quân ở Trường An đến thủ phòng tuyến phía Nam, như vậy sẽ giảm thiểu áp lực đối với bọn ta.

Lý Thế Dân động dung:

– Kế này của Tử Lăng không cần dùng một binh một tốt nào, xảo diệu phi thường. Nhưng ta còn có một nỗi lo chính là liên quân tái ngoại của đầu não Đột Lợi và Hiệt Lợi. Theo tin tức của bọn ta, binh lực của liên quân tái ngoại vẫn đang tập kết, ước chừng cuối cùng có thể đạt từ hai mươi vạn đến hai mươi lăm vạn quân. Thực lực như thế, ở Trung thổ căn bản không có ai đủ lực chính diện giao phong, kể cả khi Lý đường ta kết hợp Thiếu soái quân.

Từ Tử Lăng nhớ tới sự tinh nhuệ cường tráng, đến đi như gió của quân Tái ngoại mà thấy lạnh người. Nếu để một đội quân như thế tiến vào Trung nguyên chém giết thì thiệt hại không thể tưởng được. Gã nói:

– Đối với việc này bọn ta có thể lạc quan một chút, điểm cốt yếu vẫn ở Triệu Đức Ngôn. Một ngày Thế Dân huynh chưa chết, lão sẽ khuyên Hiệt Lợi nhẫn nại chờ đợi. Mà theo tình huống trước mắt thì việc giết Thế Dân huynh chỉ còn đợi thời cơ chín muồi. Hiệt Lợi chưa bao giờ thiếu tính kiên nhẫn.

Lý Thế Dân đã từng trải qua những kinh nghiệm kiểu này, lắc đầu nói:

– Việc tập kết liên quân tái ngoại tuy do Hiệt Lợi và Đột Lợi thúc đẩy mà thành, nhưng ngược lại cũng khống chế và chi phối bọn họ, làm bọn họ không thể không xem trọng lợi ích, sĩ khí và ý nguyện chung. Ngay cả khi bọn họ không có cách nào đặt ta vào chỗ chết thì việc xâm lấn cũng đã ở thế giương cung, không một ai có thể cải biến tình thế đó. Cho nên cả khi ta có may mắn lên ngôi hoàng đế thì việc tranh đấu với liên quân ngoại tộc vẫn không thể tránh khỏi. Bọn ta vẫn phải sớm chuẩn bị, nếu không thiên hạ vẫn sẽ tiếp tục loạn lạc mãi.

Từ Tử Lăng nhíu mày:

– Theo tính toán của Thế Dân huynh, Hiệt Lợi sẽ đợi cùng lắm là bao lâu?

Lý Thế Dân đáp:

– Sẽ không quá nửa năm. Từ việc tập kết, huấn luyện, tích trữ vật tư đến việc bố trí duy trì và cung cấp cho tiền tuyến cũng phải mất khoảng ba đến bốn tháng. Trong thời kì đó, Hiệt Lợi sẽ để Lương Sư Đô lộ mặt, trước tiên công hãm các tòa thành quan trọng ở biên cương, mở đường cho liên quân của bọn chúng. Lần này bọn chúng sẽ tiếp thu bài học đã qua, sẽ không công kích từng thành trì một, vừa tốn thời gian lại tiêu hao nhân lực và lương thực, mà sẽ từ Thái Nguyên đánh thẳng đến Trường An, tập trung lực lượng tấn công Trường An. Chỉ cần Trường An thất thủ, toàn bộ thế phòng ngự Quan Trung sẽ bị lung lay. Lúc đó bọn chúng có thể thong thả công thành chiếm đất khắp nơi, củng cố thành quả chiến tranh.

Từ Tử Lăng cảm thấy lạnh cả sống lưng, nói:

– Nếu phía huynh vẫn cùng bọn tiểu đệ ở thế bất lưỡng lập như hiện nay, Hiệt Lợi đúng là có khả năng thành công rất lớn. Các người phải chia trọng binh ở ba yếu điểm Lạc Dương, Hổ Lao và Tương Dương, trong tình thế được cái này mất cái kia như vậy, đối phương lại có chuyên gia công thành Triệu Đức Ngôn, mấy vạn binh thường ở Trường An thật khó có thể chịu được sự tấn công mãnh liệt đêm ngày không ngừng của hai mươi lăm vạn binh tinh nhuệ của liên quân Tái ngoại. May mắn là sự thật không phải như thế. Nếu như Thế Dân huynh có thể nắm đại quyền trước khi bọn chúng đưa quân chiếm thành, lại thêm đại quân các nơi bốn phương tám hướng đến ủng hộ, nói không chừng nhất cử đập tan dã tâm tiến nhập Trung nguyên sau này của Hiệt Lợi. Lúc đó Thế Dân huynh có thể theo tiền lệ trừ hết những kẻ không theo huynh, trưng dụng những người thuận huynh, thực hiện chính sách yêu dân như một đối phó ngoại tộc.

Lý Thế Dân gật đầu:

– Đó chính là nội dung cuộc đàm đạo giữa ta và Phi Huyên. Nàng chỉ ra rằng đây là cơ hội cuối cùng của ta. Nếu phạm phải sai lầm sẽ rơi vào cục diện vạn kiếp bất phục.

Từ Tử Lăng nhớ đến Sư Phi Huyên, trong lòng trào lên cảm giác vi diệu khó hình dung. Trước kia cùng Sư Phi Huyên nói chuyện, vì toàn bộ tâm thần đều đã sớm bị tiên tư của nàng hấp dẫn nên có chút mơ mơ hồ hồ. Lúc này đã rời xa nàng, những việc vốn mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng.

Sư Phi Huyên đã thực sự động tiên tâm với gã, lại còn không e ngại dám nói thẳng ra. Việc này làm cảm giác yêu đương tinh thần của bọn họ thật sự cứ kéo dài mãi, cho đến tận cùng của vĩnh hằng, giả như vĩnh hằng cũng có điểm tận cùng.

Điều này vĩnh viễn là bí mật của gã và Sư Phi Huyên, ngay cả với những người thân cận như Thạch Thanh Tuyền và Khấu Trọng, gã cũng không bao giờ tiết lộ. Tình yêu của gã với Thạch Thanh Tuyền cũng như tình cảm huynh đệ giữa gã và Khấu Trọng không hề giảm đi chút nào. Gã sẽ toàn tâm toàn ý, không chút do dự hòa vào tình yêu nồng nhiệt với Thạch Thanh Tuyền. Sinh mệnh đến đây, còn cầu gì nữa? Gã mỉm cười nói:

– Lúc đó nàng vẫn chưa biết ta đi thuyết phục Khấu Trọng. Thế Dân huynh khi đó cũng khẳng định là không có khả năng này.

Lý Thế Dân nhìn gã, hai mắt lộ ra tia nhìn sắc bén, hờ hững nói:

– Khi đó ta đương nhiên nghĩ rằng không có ai có thể thuyết phục được Khấu Trọng. Huống chi đó là sau khi Tống Khuyết và Ninh Đạo Kì lưỡng bại câu thương. Nhưng Phi Huyên lại nhận định nàng không nhìn lầm ngươi, cũng không nhìn lầm Khấu Trọng. Ta lúc đó có cảm giác rất kì quái, nàng đối với Tử Lăng giống như có một sự tin tưởng thân thiết mù quáng. Tuy nhiên hiện tại sự thật đã chứng minh cách nhìn của nàng không sai chút nào.

Từ Tử Lăng minh bạch ý tứ của y, không nhịn được cười:

– Tiểu đệ lần đầu tiên cảm nhận được sự đố kị ở Tần Vương. Bất quá sự đố kị đó thật không có đạo lí. Là vì sự tín nhiệm của nàng đối với huynh khẳng định là càng mù quáng hơn so với bọn đệ, ít nhất là không có bất kì sự dao động nào, còn đối với bọn tiểu đệ còn phải xuất động Ninh Đạo Kì.

Lý Thế Dân một tay đặt lên vai Từ Tử Lăng, than:

– Ta sắp mất hai người huynh đệ, nhưng lại có được ngươi và Khấu Trọng là phúc khí của ta, cho nên ra không cần phải che giấu sự đố kị với ngươi. Vì mọi người đều là huynh đệ, vả lại còn là hảo huynh đệ đồng bệnh tương lân. Chúng ta cứ uống vài chén đã, dù sao hiện giờ vẫn chưa phải chiền đấu gì cả.”

Từ Tử Lăng không hiểu hỏi:

– Cái gì mà đồng bệnh tương lân?

Lý Thế Dân đáp:

– Phi Huyên như vầng minh nguyệt trên cao, chỉ có thể đưa mắt ngắm từ xa khi nàng xuất hiện trên bầu trời đêm, nàng chỉ thuộc về mình nàng. Bọn nam nhân yêu mến nàng chỉ biết đem tình cảm chôn chặt tận đáy lòng. Chúng ta sau này cho dù có đạt được đại nghiệp ngàn năm bất hủ thì niềm hối tiếc này vẫn mãi mãi không phai, nghĩ đến nó chỉ làm người ta đau khổ mà thôi.

Từ Tử Lăng cuối cùng cũng hiểu được hàm ý của y, càng thấy mình không hề nhiễm cùng một chứng bệnh như y. Điều này đương nhiên không tiện để lộ, nên hàm hồ thở dài một hơi như đồng cảm. Rồi gã lái sang chuyện khác:

– Ta phải lập tức đi Ba Thục để cùng với Khấu Trọng trước một bước tiềm nhập vào Trường An, hy vọng có thể giải quyết được vấn đề của Thạch Chi Hiên.

Lý Thế Dân ngây người nhìn gã một lúc, buồn bã nói:

– Tử Lăng không thể ở cùng ta một lát nữa hay sao? Ta đột nhiên thấy rất đau khổ, Tử Lăng chờ thêm một chút nữa đi.

Nói xong y đi ra cửa triệu Lý Tịnh đến nhỏ giọng phân phó rồi quay trở lại thư trai, ngồi xuống bên cạnh Từ Tử Lăng, thở dài một hơi.

Từ Tử Lăng nghĩ y vẫn vì chuyện không có được Sư Phi Huyên mà tiếc nuối, bèn động viên:

– Thế Dân huynh nếu có thể khiến thiên hạ thống nhất hòa bình thì đó chính là món quà lớn nhất tặng Phi Huyên rồi.

Lý Thế Dân lắc đầu nói:

– Từ khi phụ hoàng đến Trường An đăng cơ, những năm gần đây ta có thói quen giấu kín tâm sự, không để bất cứ ai nhìn ra được cảm nghĩ thật sự của mình. Nhưng vừa rồi nói chuyện với Tử Lăng, ta lại cảm thấy có thể nói thật ra hết, vô cùng thoải mái. Nhưng việc này cũng gợi lại những ký ức thuở nhỏ. Ta và Kiến Thành thái tử, Tề vương đều là một mẹ sinh ra, lúc thiếu thời tình cảm thân thiết, cái gì cũng có thể nói ra giống như ta với Tử Lăng hiện tại. Ta không tưởng được ngày nay lại phải người giả ta trá, quyết đấu sinh tử. Bảo sao ta không cảm khái cho được?

Từ Tử Lăng hiểu ra, cười khổ:

– Tục ngữ không phải có câu thuyền đến bờ tự nhiên quay đầu sao? Có nhiều chuyện không nên nghĩ ngợi nhiều, chỉ có thể tận lực mà làm thôi.

Có tiếng chân vang lên. Lý Tịnh tiến vào dâng lên một hộp gấm vuông.

Đợi Lý Tịnh lui ra, Lý Thế Dân mở hộp gấm, lấy ra một thứ trông giống như tập giấy được xếp chỉnh tề. Y để hộp gấm lại trên ghế, đứng dậy nói:

– Mời Tử Lăng xem.

Từ Tử Lăng lòng hiếu kì trỗi dậy, theo y đến bên cạnh bàn, xem y mở cuộn giấy ra. Thật ngạc nhiên đó chính là bản đồ thành Trường An, tinh xảo đến cực điểm, không bỏ sót điểm nào. Chữ được viết cẩn cẩn thận thận bằng bút chu sa cực nhỏ, chú thích đầy đủ các tòa nhà trú quân dùng cho quân sự và tình hình phòng ngự.

Cái này chính là một trong ba nhiệm vụ quan trọng Tống Khuyết giao phó cho Khấu Trọng, giờ đây đang hiển hiện trước mắt Từ Tử Lăng.

Tử Tử Lăng kinh ngạc thốt:

– Thì ra Thế Dân huynh đã sớm có chuẩn bị.

Lý Thế Dân điềm đạm giải thích:

– Tử Lăng đừng hiểu lầm. Khi làm ra tấm bản đồ này, ta không hề nghĩ rằng sẽ dùng nó đối phó với gia tộc mình. Thật ra đây là thói quen của ta, các thành trì trọng yếu đều được vẽ bản đồ chi tiết, nếu không làm thế nào hiểu rõ được điểm yếu điểm mạnh những thành trì mà mình tấn công hay phòng thủ.

Tử Tử Lăng than:

– Cái này gọi là anh hùng chí lớn gặp nhau. Tống Khuyết hiểu rằng muốn dùng Dương Công bảo khố phát động cuộc chiến trong thành Trường An, việc đầu tiên là phái Khấu Trọng tiềm nhập Trường An, kiếm cho được tấm bản đồ như thế này.

Lý Thế Dân gật đầu:

– Nói thật, luận về tranh thiên hạ, nếu đối thủ chỉ là Khấu Trọng còn ta thì có thể nắm binh quyền trong tay, ta tự tin mười phần có thể cùng hắn ăn thua, chỉ xem vận khí ai tốt hơn thôi. Nhưng nếu có Tống Khuyết và ngươi liên thủ, ta không nắm chắc được nửa phần thành công, may mà bây giờ không cần phải lo lắng đến điều này nữa.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Tình hình thành Trường An không phải là đã có thay đổi rồi sao?

Lý Thế Dân nói một cách chắc chắn:

– Thay đổi nói thì dễ đấy? Các bố trí phòng ngự hữu hiệu của thành Trường An, các phần chi tiết có thể có thay đổi, nhưng bố cục tổng thể tất vẫn như cũ. Bọn ta đã củng cố và tăng cường thêm các bố trí gốc của Dương Quảng. Vì năm đó Dương Quảng luôn để tâm đối phó với nội biến nên thành Trường An là thành trì có điều kiện đánh giáp la cà nhất trong thiên hạ. Ta đã từng có suy nghĩ khi thành Trường An bị vây công, bọn ta sẽ cố ý mở cổng thành cho địch nhân tràn vào rồi sau đó lợi dụng hệ thống phòng ngự của thành tiêu diệt hết địch nhân trong thành. Vì vậy có thể thấy thành Trường An khả năng phòng ngự rất cao.

Từ Tử Lăng rùng mình:

– Nói vậy, quân ta từ Dương Công bảo khố đánh ra rất có khả năng gặp đại họa toàn quân bị diệt.

Lý Thế Dân gật đầu:

– Nếu dựa vào vũ lực thì đó là kết quả tất nhiên. Nhưng để chân chính quyết định quyền khống chế thành Trường An thì phải xem thủ quân và cấm vệ quân thành Trường An bao nhiêu người đứng về phía chúng ta. Quyền quyết định nằm trong tay kẻ có thể khống chế tổng bộ cấm vệ quân ở Huyền Vũ môn. Đây chính là cứ điểm duy nhất có thể kiềm chế cả Hoàng cung lẫn ngoại thành.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Thế Dân huynh và các tướng lĩnh cấm vệ quân có giao tình hay không?

Lý Thế Dân cười khổ:

– Bốn đại thống lĩnh cấm vệ quân đều trực thuộc phụ hoàng, không nằm dưới trướng bất cứ ai. Cái đau đầu chính là đại đa số bọn họ đều nằm trong phe phái của hoàng huynh và hoàng đệ. Nhờ có sự tiến cử của hoàng huynh, hoàng đệ cùng sự phụ họa của các phi tần mà bọn họ mới có thể leo lên các vị trí quan trọng đó. Nếu có chuyện gì xảy ra, họ nhất định không đứng về phía chúng ta đâu.

Từ Tử Lăng nói:

– Vậy chỉ có cách tấn công mạnh mẽ.

Lý Thế Dân đáp:

– Xem ra đúng là như vậy.

Rồi y gấp bản đồ lại đưa cho Từ Tử Lăng, nói:

– Nhờ ngươi đem tấm bản đồ này đưa cho Thiếu soái. Hắn nghiên cứu bản đồ vạch ra chiến thuật đương nhiên là có hiệu quả thực tế và không cố kị như ta. Nói thật với ngươi, trên chiến trường, ta chưa bao giờ gặp người có tài dùng binh, lại can đảm và có sức chịu đựng vô hạn như Khấu Trọng. Hắn tất sẽ có thể đề ra được sách lược tốt nhất.

Từ Tử Lăng trong lòng rất cảm động. Trước tiên không nói tới chuyện Lý Thế Dân tin tưởng bọn gã tuyệt đối, chỉ từ việc y khẳng khái thừa nhận Khấu Trọng là thống lĩnh vô địch trên chiến trường, vượt qua sở trường của y, có thể thấy Lý Thế Dân có cách nhìn biết người biết ta và sự khoan dung độ lượng của kẻ biết dùng người và giỏi đánh giá người khác, mà đây chính là điều kiện quan trọng nhất để Lý Thế Dân có thể làm một hoàng đế tốt.

Từ Tử Lăng đem tấm thành đồ vô cùng quan trọng có thể quyết định thiên hạ về tay ai, cũng như quyết định hạnh phúc của nhân dân cất vào trong người, không nhịn được buột miệng hỏi:

– Thế Dân huynh đối với cuộc chiến Trường An cuối cùng có bao nhiêu phần thắng?

Lý Thế Dân trầm ngâm một lúc, cười khổ bảo:

– Nếu theo tình hình hiện nay mà nói, ta không nắm được phần nào, nhưng lòng tin của ta quá nửa dựa trên sự hợp tác của chúng ta. Ngươi và Khấu Trọng từ khi xuất đạo, luôn có thể trong những tình huống không có chút hy vọng nào tạo ra khả năng gần như là kỳ tích. Nào là Hòa Thị Bích, rồi Dương Công bảo khố, đến trận chiến Hách Liên Bảo, và khốn cảnh Long Tuyền. Bây giờ chúng ta đồng tâm hợp lực, trong hô ngoài ứng, dĩ kỳ chế thắng, nói không chừng có thể tạo ra một kỳ tích khác. Ai dám nói là không có khả năng nào?

Rồi y trầm giọng hỏi:

– Các ngươi có diệu pháp gì đối phó với Thạch Chi Hiên không?

Từ Tử Lăng đáp:

– Chỉ có một phương pháp, đó là đặt mình vào hiểm nguy, dụ lão xuất đầu mà thôi. Bởi vì Thạch Chi Hiên là mối họa lớn nhất trong lòng bọn ta, mấy tháng này trong khi bọn ta bố trí còn chưa xong, nếu để mặc lão trong bóng tối bàng quan quan sát và tự làm theo ý mình, thì thành bại của bọn ta không phải do thực lực hay sách lược quyết định mà là do tâm tình tốt hay xấu của lão quyết định.

Lý Thế Dân nhíu mày hỏi:

– Các ngươi đặt mình vào hiểm nguy như thế nào?

Từ Tử Lăng đáp:

– Bọn tiểu đệ tính dùng lại thân phận Tư Đồ Phúc Vinh. Khấu Trọng và tiểu đệ đương nhiên lại hóa thân thành Thái Nguyên Dũng và Khuông Văn Thông, lúc đó chỉ có Thạch Chi Hiên là biết được thân phận chân chính của bọn tiểu đệ.

Lý Thế Dân lo lắng hỏi:

– Thế không sợ Thạch Chi Hiên làm lộ thân phận sao?

Từ Tử Lăng đáp:

– Vì thế mới nói đặt mình vào hiểm nguy. Có điều với cách hành xử của Thạch Chi Hiên, nếu chưa hiểu rõ dụng ý của bọn tiểu đệ, lão chắc chắn sẽ không làm lộ ra đâu. Hiện giờ lão đang bị người các hệ Ma môn liên thủ bài xích, Dương Hư Ngạn lại phản bội lão, khiến lập trường của lão trở nên vô cùng mơ hồ. Tình huống này rất có lợi cho chúng ta.

Lý Thế Dân gật đầu:

– Kế sách của các ngươi luôn táo bạo, vừa lạ vừa hiểm. Tư Đồ Phúc Vinh thật có thể giao cho ta. Người của ta luôn giám sát cẩn mật mọi động tĩnh của hắn, đảm bảo hắn không cản trở đại kế của các ngươi.

Từ Tử Lăng vui vẻ bảo:

– Thế Dân huynh thật là chu đáo cẩn thận, vậy thì bọn đệ đỡ tốn công rất nhiều.

Lý Thế Dân nói:

– Nghĩ lại cảm thấy có rất nhiều chuyện tình cờ. Hôm biết được các ngươi giả trang thành Tư Đồ Phúc Vinh đến Trường An đối phó với Hương gia, không hiểu tại sao ta cuối cùng lại xuất toàn lực che giấu cho các ngươi, phái người tìm kiếm Tư Đồ Phúc Vinh và quyến thuộc đang ở tái ngoại, cảnh cảo hắn nếu không có chỉ thị của ta, không được quay về trung thổ. Bây giờ để cho an toàn, ta sẽ giam bọn chúng lại cho đến khi thân phận của hắn không còn giá trị lợi dụng nữa.

Ngừng một chút, y tiếp:

– Ta còn có một mối lo trong lòng. Từ sau khi Dương Văn Can tạo phản, Phụ hoàng ra lệnh cho Lưu Chính Đạo xây Hoành Nghĩa cung ở Tây thành, tháng trước cuối cùng đã hoàn thành. Ta sợ là sau khi quay lại Trường An, Phụ Hoàng sẽ ép ta chuyển qua tòa cung mới này.

Từ Tử Lăng thầm giật mình. Lý Thế Dân luôn ở Thiên Sách phủ nằm trong hoàng cung, tọa lạc ở phía tây Thái Cực cung. Bất kì ai muốn tấn công Thiên Sách phủ đều phải tiến nhập vào hoàng cung. Nhưng nếu y chuyển về cung mới nằm độc lập ở tây thành thì toàn bộ tình thế sẽ biến đổi. Kẻ tấn công không cần phải vì Lý Uyên mà ném chuột sợ bể đồ. Đối với Lý Thế Dân lại càng bất lợi. Làm sao để trì hoãn chuyện này đây?

Từ Tử Lăng hỏi:

– Thế Dân huynh có thể từ chối không chuyển đi không?

Lý Thế Dân than:

– Nếu phụ hoàng lấy cớ khích lệ quân công của ta, dùng cái đó làm phần thưởng đặc biệt thì ta có thể cự tuyệt được sao?

Từ Tử Lăng nói:

– Thế nên những ngày sau khi Thế Dân huynh trở lại Trường An sẽ phải cẩn thận từng bước, vô cùng gian khổ nguy hiểm. Bọn ta chỉ còn cách binh đến thì ngăn, nước lên thì đắp bờ, linh hoạt ứng biến mà thôi.

Lý Thế Dân ôm vai gã, cười nói:

– Thì đành phải vậy thôi, sau khi nói chuyện với ngươi tâm tình ta tốt lên rất nhiều. Có thể cùng kề vai tác chiến với các ngươi thật là lạc thú lớn nhất trong đời. Trước đây khi trộm sổ sách của Đông Minh phu nhân ta đã có cảm giác này, lúc ứng phó loạn Dương Văn Can cũng là khoái lạc trong hiểm nguy. Hiện giờ mọi người không còn lo lắng nữa, sẽ khiến chúng ta hết lòng hợp tác, tạo nên tương lai tốt đẹp. Người làm đại sự sao có thể chăm chú đến vui buồn sướng khổ của bản thân. Tử Lăng cứ yên tâm quay về báo với Khấu Trọng, chúng ta sẽ gặp lại ở thành Trường An.

(Hết hồi 718)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.