Trong phòng ngủ dành cho khách quý ở hậu viện cung Dịch Đình, Từ Tử Lăng ngồi xếp bằng trên giường. Lý Thế Dân và một đám mưu thần, đại tướng tâm phúc cũng chia nhau ngồi xung quanh. Vì không gian chật hẹp, tuy đã mang kê thêm mấy chiếc ghế để dùng nhưng vẫn còn nhiều người phải đứng. Người có mặt bao gồm cả Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Uất Trì Kính Đức, vợ chồng Lý Tịnh, Bàng Ngọc, Đoạn Chí Huyền, Hầu Quân Tập, Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo, Cao Sĩ Liêm. Người nào sắc mặt cũng nặng nề, cho thấy tình hình đối lập với thế lực ngoài Thiên Sách phủ đang ngày càng lợi hại.
Cả toà nhà vốn để chiêu đãi khách quan trọng được Phi Vân Kỵ do Vương Huyền Thứ chỉ huy và Huyền Giáp Tinh binh do Lý Thế Dân biệt phái tới bảo vệ tầng tầng lớp lớp còn nghiêm mật hơn so với phòng tiếp khách trong tẩm cung của Lý Thế Dân để lừa gạt tai mắt của bọn Kiến Thành, Nguyên Cát ẩn náu trong cung Dịch Đình khiến đối phương không nghi ngờ Từ Tử Lăng không bị thương.
Từ Tử Lăng đem mọi chuyện từ khi trở lại Trường An sáng nay kể lại tường tận không sót chút gì. Nghe xong, mọi người đều thấy trong lòng trĩu nặng, nhưng Lý Thế Dân đang ngồi gần Từ Tử Lăng nhất vẫn giữ thần thái bình tĩnh ung dung, không ngừng hỏi han để nắm sự tình rõ ràng hơn.
Từ Tử Lăng kể xong, tổng kết:
– Hiện giờ tình hình dần dần trở nên rõ ràng, việc Tất Huyền rời đi chỉ là trò ngụy trang để làm an lòng bọn ta, để chúng có thể tha hồ chém giết trong lúc bọn ta không phòng bị. Hoàng thượng đã hoàn toàn đứng về phía Thái Tử và Tề Vương, ngầm cho phép bọn họ muốn làm gì thì làm. Sáng mai vào cung tham dự đại lễ kết minh sẽ là thời điểm quan trọng quyết định ai sống ai chết.
Lý Thế Dân không ra vẻ đồng ý hay phản đối, nói:
– Các khanh có thể phát biểu thoải mái, nói ra suy nghĩ trong lòng. Tử Lăng sẽ không để tâm, mà ta càng muốn nghe được nhiều cách nhìn nhận khác
Trong lòng Từ Tử Lăng cảm động. Khi Lý Thế Dân đối diện với các tướng Thiên Sách phủ thì dường như biến thành một người khác so với khi hắn gặp gỡ riêng gã. Hắn hoàn toàn không để lộ tình cảm trong nội tâm, thể hiện sung mãn quyết đoán, tự tin, trí dũng song toàn.
Hắn lại cho thủ hạ thoải mái phát biểu ý kiến càng có thể khích lệ sỹ khí, làm mọi người càng thêm đoàn kết.
Phòng Huyền Linh ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng:
– Theo như lời Từ công tử vừa nói thì Thiếu Soái bị rơi vào thế hạ phong so với Tất Huyền, nếu như Hoàng thượng có ý muốn trừ khử Thiếu Soái, tại sao không để Tất Huyền có thêm thời gian ra tay trừ khử Thiếu Soái, một việc xong thì trăm việc cũng xong
Từ Tử Lăng cười nhẹ:
– Trước tiên chúng ta cần khẳng định nếu Tất Huyền có quyết tâm giết chết Khấu Trọng thì cho dù Hoàng thượng giá lâm, Tất Huyền cũng vẫn tiếp tục, ít nhất thì lão cũng thử thêm một đòn toàn lực đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng sự thật lão lại lập tức bỏ qua, từ đó cho thấy lão không hề nắm chắc có thể giết được Khấu Trọng. Sau đó, Khấu Trọng cũng nói trong quá trình quyết đấu, hắn không ngừng có thể ngộ mới, tuy nhất thời rơi vào thế hạ phong, nhưng cuối cùng hươu chết vào tay ai vẫn còn chưa rõ
Mọi người đồng thanh tán thưởng. Nên biết Tất Huyền là một trong ba đại tông sư trong thiên hạ, tung hoành mấy chục năm chưa từng có địch thủ, Khấu Trọng có thể khiến Tất Huyền không nắm chắc thắng được gã như vậy quả có thể làm chấn động thiên hạ.
Lý Thế Dân thản nhiên:
– Nghe lời Từ Tử Lăng dường như vẫn chưa nói hết, sao không tiếp tục nói ra để bọn ta biết
Từ Tử Lăng thầm khen Lý Thế Dân trí tuệ, đã nhìn rõ toàn bộ sự kiện, nếu không thì khó mà phối hợp với gã như vậy, để gã phân tích một cách toàn diện. Gã gật đầu nói:
– Việc có thể nắm rõ được tâm ý Hoàng thượng hay không vô cùng quan trọng, cũng là điều kiện quan trọng để kiên định hơn quyết tâm của chúng ta. Hoàng thượng luôn không quyết định đối với việc kết minh, đương nhiên vì áp lực nặng nề do hai phía Thái Tử, phi tần phản đối mạnh mẽ và người Đột Quyết vừa dùng uy bức bách, vừa dùng lợi dụ dỗ. Nhưng vì ông ta là chủ nhân của Đại Đường, việc này càng trực tiếp liên quan tới Tần Vương, thêm vào đó là khát vọng và sự trông đợi của thần dân Trường An nên khiến ông ta không thể không suy nghĩ thận trọng về hậu quả khi tiếp nhận hay không tiếp nhận kết minh. Bất kỳ quyết định nào đều xuất hiện một cục diện hoàn toàn khác
Nói đến đây, gã ngừng lại. Lời gã dường như không quan hệ trực tiếp tới việc Lý Uyên cắt ngang trận quyết đấu giữa Khấu Trọng và Tất Huyền nhưng vì có liên quan đến lập trường của Lý Uyên nên mọi người chú ý lắng nghe.
Lý Thế Dân thở ra một hơi nói:
– Quyết định có kết minh hay không liên quan đến sự cân nhắc và biến hoá khác nhau. Nếu không kết minh thì tất phải giữ Thiếu Soái và Tử Lăng lại Trường An, lợi dụng cơ hội làm suy giảm và đả kích lực lượng liên kết giữa Thiếu Soái, Tống gia và quân Giang Hoài. Càng cần tìm cách ổn định lòng thần dân, không trở thành mục tiêu mà thiên hạ chỉ mặt chửi mắng là đồ bất nhân bất nghĩa. Chúng ta phải hiểu rõ điểm này
Từ Tử Lăng vui vẻ nói:
– Lời Tần Vương đúng là nhận xét chính xác. Hoàng thượng tuyệt không muốn người khác nghĩ mình tham gia tích cực vào hành động gia hại Khấu Trọng nên việc ông ta cắt ngang cuộc quyết chiến, nhiều khả năng chỉ làm ra vẻ. Ông ta cho rằng về mặt thời gian, thì là lúc đến để nhặt xác Khấu Trọng. Chỉ có điều không ngờ Khấu Trọng vẫn chưa hề hấn gì, điều đó nằm ngoài ý liệu của ông ta
Đỗ Như Hối nhíu mày:
– Việc Tất Huyền giả vờ phất tay áo rời thành chắc không phải là âm mưu được tính từ trước vì với thân phận và địa vị Tất Huyền tất sẽ mười phần nắm chắc chế phục được Thiếu Soái, không cần dùng kế khác
Mọi người đều gật đầu vì phân tích của Đỗ Như Hối hợp tình hợp lý. Nếu Tất Huyền sớm thấy khó lấy được mạng Khấu Trọng mà vẫn cố ý đùa giỡn vài chiêu rồi để Lý Uyên đến làm dừng cuộc đấu võ thì lại không hợp tình hợp lý.
Lý Tịnh trầm giọng nói:
– Sau khi đấu võ một giờ rưỡi Tất Huyền mới bắt đầu dẫn thủ hạ rời thành. Thời gian đó có thể là cùng bàn bạc với Thái Tử, ung dung định kế, lại tương kế tựu kế, làm chúng ta không hoài nghi Hoàng thượng
Phân tích của Lý Tịnh khiến người ta từ trong chỗ tối nhìn thấy ánh sáng, đồng thời có thể giải thích việc Tất Huyền rời đi chính là âm mưu sau khi đã tính toán kỹ.
Trình Giảo Kim gật mạnh đầu nói:
– Nói đúng lắm! Người Đột Quyết chẳng thế có lòng tốt đến thế đâu
Từ Tử Lăng nói:
– Tâm lý của Hoàng thượng chắc là vô cùng mâu thuẫn, nhưng tin Tống Khuyết thụ thương đến mức không thể dẫn quân ra trận truyền tới lập tức khiến ông ta không còn do dự nữa. Nếu có thể diệt trừ Khấu Trọng , Thiếu Soái quân không đánh cũng tan, Tống Khuyết bị thương không cần lo lắng nữa, thiên hạ trở thành vật trong túi của Hoàng thượng, chỉ thò tay ra là lấy được. Cho dù Hiệt Lợi huỷ lời ước xâm lược xuống phía Nam thì tối đa chỉ cần dời đô để tránh, lại có thể tránh về Lạc Dương. Gần đây Thái tử lại mới thành công giải được mối uy hiếp của Lưu Hắc Thát khiến ông ta không còn phải dựa vào Tần Vương nữa. Trong tình hình đó, khiến Hoàng thượng sinh lòng muốn diệt sạch bọn ta và Tần Vương. Chỉ cần Hoàng thượng không tự mình tham gia, sau khi sự việc xảy ra có thể đổ hết trách nhiệm lên người Thái tử và Tề Vương, còn việc xử trí hai người như thế nào thì đương nhiên tuỳ theo long ý mà làm
Lý Thế Dân thở dài:
– Lúc đầu khi ta và Thiếu Soái bí mật thảo luận, đã nghĩ Phụ hoàng có một biện pháp đồng thời trừ khử ta và Thiếu Soái, chính là đại lễ kết minh sáng mai. Vì phụ hoàng đã ban lệnh sau này ta và Thái tử, Tề Vương vào cung phải qua cổng Huyền Vũ, sáng mai khi bọn ta nhập cung qua cổng Huyền Vũ, Thái tử và Tề Vương có thể bố trí mai phục ở cổng cung, đột ngột ám sát, khi trước sau đều không có đường chạy thì dù với năng lực của Thiếu Soái, Tử Lăng cũng chỉ còn đường chiến đấu đến chết mà thôi
Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn ngồi sau lưng Lý Thế Dân đứng bật dậy, mất hẳn vẻ nho nhã tiêu sái thường ngày, kích động vung tay hô lớn:
– Cổng Huyền Vũ sáng mai chính là thời khắc quan trọng đối với sự thịnh suy của Đại đường, vinh nhục của hoa hạ chúng ta. Chúng ta dù nước sôi lửa bỏng chết cũng không sợ
Trừ Lý Thế Dân và Từ Tử Lăng, mọi người đều đứng lên, ầm ầm hưởng ứng, khí thế sôi trào.
Lý Thế Dân nói liền mấy tiếng tốt rồi ung dung gật đầu tiếp:
– Không hổ là tôi trung, mãnh tướng của Thiên Sách phủ của ta. Trường An không còn là Trường An trước đây nữa, mà là chiến trường đánh giết mang tính quyết định của chúng ta. Đại nhân đại nghĩa của Thiếu Soái và Tử Lăng, Tống phiệt chủ lão nhân gia nhìn ta theo cách khác chính là phúc của vạn dân trung thổ. Lý Thế Dân ta xin thề ở đây, thề cùng Thiếu Soái và Từ Tử Lăng cùng sống cùng chết, khai sáng một cục diện mới.
Trong lòng Từ Tử Lăng vô cùng kích động. Lý Thế Dân tuy không nói rõ đại nghĩa diệt thân, nhưng những lời này cũng biểu lộ rõ lập trường bỏ hết tình ruột thịt cha con anh em của hắn nên hắn mới không coi là cha anh nữa mà là địch nhân trên chiến trường vô tình tàn khốc.
Gã có thể hiểu nỗi khổ tâm của Lý Thế Dân về mặt đó. May là vào thời khắc sinh tử quan đầu, quyết định vận mệnh thiên hạ này, cuối cùng hắn đã buông bỏ được tâm sự.
Mọi người lại hưởng ứng, sỹ khí lên cao, không còn hoài nghi gì đối với tâm ý của Lý Uyên nữa.
Từ Tử Lăng nói:
– Còn chi tiết hành động như thế nào, đợi Khấu Trọng thu thập Cái Tô Văn trở về chúng ta sẽ bàn tiếp
o0o
Cái Tô Văn dẫn Hàn Triều An, Kim Chính Tông, Mã Cát, Thác Bạt Diệt Phu và một đám thủ hạ từ cổng viện ùa ra, tạo thành cục diện đối mặt với Khấu Trọng đã tra đao về vỏ đứng một mình bên ngoài khoảng sân rộng.
Cái Tô Văn ngửa mặt cười nói:
– Thiếu Soái đại giá quang lâm là vinh hạnh của Cái Tô Văn ta. Chỉ cần gọi một tiếng ta nhất định sẽ mở rộng cửa đón tiếp, cần gì phải phá cổng mà vào
Khấu Trọng cười nhẹ:
– Ta nhìn cái cổng đó của đại soái thấy không vừa mắt nên mới tiện tay chém một đao, đại soái không cần để ý. Giống như ta cũng có chút nhìn đại soái không thuận mắt, nhất là nghĩ tới việc đại soái bịt đầu bịt mặt lấy đông hiếp ít đánh lén huynh đệ của ta, ta cũng muốn chém một đao vào đại soái để tiết hận. Không biết năm thanh bảo đao của đại soái phải chăng vẫn để trong kho báu của quý phủ Cao Lệ?
Hai mắt Mã Cát hung quang bừng bừng, lạnh lùng nói:
– Chết đến nơi rồi mà còn dương oai diễu võ, thật đáng cười
Khấu Trọng cười rộ, lắc mình phóng lên phía trước, vỗ một chưởng về phía Mã Cát, giống như chỉ nhằm vào một mình hắn, nhưng chưởng thế lại bao trùm cả mười mấy người đối phương vào trong.
Phía Cái Tô Văn không ngờ Khấu Trọng to gan đến thế, không những không sợ bên mình người đông thế mạnh mà nói đánh là đánh ngay. Nhưng Khấu Trọng mau như điện chớp nên chỉ có mấy người đứng phía trước là Cái Tô Văn, Hàn Triều An, Kim Chính Tông, Thác Bạt Diệt Phu là có cơ hội xuất thủ.
Mã Cát kinh hãi lùi lại, Cái Tô Văn chặn phía trước Khấu Trọng, giơ tay lên đỡ.
Hàn Triều An, Kim Chính Tông, đứng bên đánh vào mé trái Khấu Trọng. Cước của Kim Chính Tông đá lẹ vào eo trái Khấu Trọng, Hàn Triều An xoè tay thành đao chém vào cổ trái Khấu Trọng.
Võ sỹ Cao Lệ đứng sau lục tục rút binh khí, nhưng nhất thời không thể gia nhập vòng chiến.
Khấu Trọng cười rộ, thực nghiệm tại chỗ Huyễn Ma thân pháp sinh có thể biến thành tử, tử có thể biến thành sinh của Thạch Chi Hiên. Khi Cái Tô Văn đánh trượt thì gã đã lướt đến chỗ Mã Cát đang lùi lại.
Lúc này, người có thể bảo vệ Mã Cát chỉ còn thủ hạ hàng đầu của hắn là Thác Bạt Diệt Phu, hắn nhân lúc ba người bọn Cái Tô Văn vây chặn đường Khấu Trọng đã rút trường mâu ra, đang định đánh lén, không ngờ Khấu Trọng xuất hiện ngay trước mặt, không còn cách nào khác bèn thét lớn đâm vội trường mâu ra.
Khấu Trọng chẳng hề muốn giết Mã Cát, thật ra gã khinh thường không thèm giết hắn mà chỉ muốn lập uy. Gã đột ngột lùi lại, đá một phát về phía trước trúng vào mũi mâu.
Bùng một tiếng, kình khí bùng lên.
Khấu Trọng đã chuẩn bị đầy đủ, Thác Bạt Diệt Phu lại ứng biến vội vàng, thêm vào đó là khoảng cách về công lực giữa hai người cách nhau rõ rệt.
Thác Bạt Diệt Phu la thảm một tiếng, toàn thân chấn động, loạng choạng lùi lại chút nữa thì ngồi phệt xuống đất, không nhịn được oẹ ra một búng máu tươi, thụ thương tại trận. Không phải là hắn không chịu nổi một đòn mà là vì Khấu Trọng có thủ đoạn cao minh, chiến lược xuất chúng.
Khấu Trọng lùi lại với tốc độ tối đa, thấy sắp lùi tới cánh cổng bị phá vỡ thì dừng phắt lại, hét lớn:
– Ngừng tay
Cái Tô Văn lập tức dang tay cản mọi người lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh có phong phạm một cao thủ đứng đầu một phái, cười gằn:
– Người động thủ là Thiếu Soái, giờ kêu dừng lại cũng là Thiếu Soái. Thiếu Soái đang nói đùa sao?
Khấu Trọng bật cười, đưa mắt lướt qua Mã Cát mặt tức giận đến trắng bệt, Thác Bạt Diệt Phu đang hận đến nỗi hai mắt phun lửa, thản nhiên nói:
– Nếu bảo ta nói đùa cũng chẳng có cách nào. Khấu Trọng ta đã bao giờ sợ người đông đâu? Cho dù là Kim Lang quân của Hiệt Lợi ta cũng không để vào trong mắt. Con mẹ nó, các ngươi nếu tràn lên một lượt thì Khấu Trọng ta cũng vui vẻ bồi tiếp
Cái Tô Văn lập tức tắc miệng, Khấu Trọng đã sớm dùng hành động cho thấy sự thật là gã không sợ đối phương người nhiều thế mạnh. Nếu hắn vẫn ra lệnh tấn công, bị gã đánh thương một vài người rồi bỏ đi thì hắn còn mặt mũi mà ở lại Trường An sao? Hắn vẫn còn khiếp sợ thân pháp như quỷ mị vừa rồi của Khấu Trọng, vây đánh thật chẳng có tác dụng gì.
Cái Tô Văn từ từ hạ hai tay xuống, hai mắt thần quang sáng loáng, hỏi:
– Thiếu Soái có đề nghị gì?
Khấu Trọng giơ ngón tay cái lên, mặt cười cợt nói:
– Đại soái quả nhiên là người hiểu biết làm tiểu soái tôi thực lòng bội phục! Lần này ta đến là muốn đánh cuộc một ván với đại soái, xem xem đại soái có can đảm như thế không
Cái Tô Văn nghe lời hiểu ý, quay sang thủ hạ quát:
– Đốt đèn! Mang đao tới đây!
Dưới trời mưa phùn mù mịt, đèn được thắp sáng lên.
Cái Tô Văn thản nhiên nói:
– Thiếu Soái muốn đánh cuộc thế nào?
Khấu Trọng chỉ chỉ Cái Tô Văn rồi chỉ chỉ vào ngực mình, thản nhiên nói:
– Tối qua trong cung bọn ta vẫn chưa đánh nhau, thì giờ này chỗ này tiến hành. Người thua lập tức cuốn gói về nhà, người không giữ lời là loại đê tiện không còn liêm sỉ gì. Đại soái có can đảm như vậy không?
Từ trong phủ, năm tên võ sỹ Cao Lệ mang năm thanh bảo đao hình dạng bất đồng, to nhỏ khác nhau đi đến sau lưng Cái Tô Văn.
Cái Tô Văn Tiến lên hai bước, còn cách Khấu Trọng ba trượng thì ngửa mặt cười dài nói:
– Đặt cược hứng thú như vậy bảo Cái Tô Văn ta làm sao mà cự tuyệt? Chỉ sợ bên thua không thể tự về nhà được nữa, sẽ ảnh hưởng đến vấn đề giữ lời hứa hay không
Khấu Trọng thở dài, nhăn nhó cười nói:
– Nói thật, ta đối với ngươi không những không hề ác cảm, ngược lại còn cảm thấy đại soái là một nhân vật anh hùng đáng kết giao. Thế này được không? Ta để cho ngươi thi triển từng thứ một cả năm thanh đao. Khi động thủ, có thể đánh ngã được ta hay không thì trong lòng đại soái sẽ biết, không cần phải đổ máu mới thôi. Nếu sau khi đại soái liên tục thi triển năm đao nhưng vẫn không tác dụng gì thì đại soái chỉ cần trở về Cao lệ tiếp tục tu hành, ý đại soái thế nào
Câu này làm Cái Tô Văn vô cùng ngạc nhiên, nhìn Khấu Trọng một lúc mới chậm rãi gật đầu:
– Được! Cứ làm như lời Thiếu Soái. Mang đao tới đây!
Khấu Trọng vui mừng gật đầu:
– Đại soái thật là sảng khoái
Khi gã đang chăm chú quan sát Cái Tô Văn tiếp lấy binh khí từ tay thủ hạ thì bỗng nhiên trong lòng phát sinh tín hiệu cảnh báo, một đạo kiếm khí lợi hại từ phía sau đánh thẳng vào lưng gã.
(Hết hồi 773)