Bát hoàng tử Trịnh Việt vừa mới trúng vài chưởng của Yến hộ pháp, nếu không phải trên người có một Cao cấp thượng phẩm chiến giáp hộ thể, e rằng gã sẽ như người khác chết không toàn thây.
Nhưng dù có bảo giáp hộ thể thì gã không ngừng hộc bãi máu, hấp hối. Rõ ràng Yến hộ pháp này quyết không để một tên nào sống sót.
– Tối nay có vẻ may mắn à nha, không ngờ lại có được một cái Càn Khôn trạc cao cấp à.
Tinh Hồn không chút khách sáo lấy Càn khôn trạc khỏi ngón tay Bát hoàng tử Trịnh Việt, rồi lại nhìn thấy Cao cấp thượng phẩm chiến giáp trên người Bát hoàng tử Trịnh Việt. Đồ tốt thế này, nếu không lấy đúng là phí của trời.
Cao cấp chiến giáp trên người Bát hoàng tử Trịnh Việt được tạo nên từ nhiều tài liệu quý hiếm mà Tinh Hồn đang tìm để luyện chế lại Quần Tiên các, làm sao hắn có thể bỏ qua được.
Mà Bát hoàng tử Trịnh Việt lại là người của Hoàng tộc Thiên Phong đế đình, đồ quý trên người chắc chắn có không ít, nói không chừng toàn thân đều là của báu, sao Tinh Hồn có thể dễ dàng bỏ qua cho gã?
Bát hoàng tử Trịnh Việt suy yếu gầm lên:
– To…to gan! Khụ khụ! Ta là Hoàng tộc Bát hoàng tử của Thiên Phong đế đình! Ngươi dám động ta…Không lẽ ngươi không sợ Thiên Phong đế đình truy nã ngươi, tru di cửu tộc nhà ngươi hay sao?
Gã chưa nói hết câu thì lại hộc vài ngụm máu, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn. Lúc này gã thực sự hối hận vì lúc trước lười biến luyện tập. Nếu không thì đâu thảm đến thế này.
Thật là hổ lạc bình dương bị khuyển khi, cái tên trước mắt này chẳng qua là tu vi Võ tôn hậu kỳ, nếu là bình thường thì mình đã lấy tu vi Võ vương trung kỳ vung tay tiêu diệt hắn rồi, nhưng lúc này lòng rất muốn mà sức không đủ, chỉ đành dùng ngôn ngữ đe dọa.
– Bát hoàng tử của Thiên Phong đế đình, đại danh như sấm bên tai. Có điều, cái danh này nói ra rất xấu hổ.
Tinh Hồn khinh miệt nói. Nghe nói Bát hoàng tử Trịnh Việt này nức tiếng dê xồm, đã làm hại vô số tuyệt sắc thiếu nữ. Chỉ cần hắn nhìn thuận mắt cô gái nào, thì kết cục của cô ấy chắc chắn rất thảm.
Tinh Hồn ngẩn ra sau đó giễu cợt nói:
– Ta sợ Thiên Phong đế đình tru di cửu tộc nhà ta lắm, nhưng tiếc là ta có còn người thân đau. Mà Thiên Phong đế đình thực lực rất mạnh, đúng là không nên chọc vào, thế nên tiễn ngươi đi là an toàn nhất. Với lại, giết chết tên vô sỉ cho ngươi, bá tánh sẽ đỡ hơn phần nào đau khổ. Vậy nên, đi đường cẩn thận ha!
– Toái tinh diệu thế – Toái tinh chỉ.
Dứt lời, Tinh Hồn vận chuyển chân khí trong cơ thể chỉ vào cổ họng của Bát hoàng tử Trịnh Việt không được chiến giáp bảo vệ. Máu từ trong cổ họng trào ra, Bát hoàng tử Trịnh Việt vẻ mặt cực kỳ không cam lòng trợn trắng mắt, tắt thở.
Giết chết một hoảng tử có thân phận cực kỳ hiển hách của Thiên Phong đế đình, thế nhưng Tinh Hồn vẫn lãnh đạm như trước. Khi hắn đã mất đi mẫu thân thì hắn đã không sợ bất cứ điều gì rồi.
Lấy đi Càn khôn trạc của Trịnh Việt, sau đó phải hủy đi thân xác hắn. Cái chết của Trịnh Việt chắc chắn triều đình sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho dù hắn có là tên bại hoại, phá gia chi tử đi nữa. Võ công của Tinh Hồn lại khác với thế giới này, nếu như sơ hở bị phát hiện thì chắc chắn không còn chốn dung thân. Thiêu hủy nguyên thân hắn chính là an toàn nhất.
Yến Ngọc Lan đứng đằng sau thấy Tinh Hồn giết chết Trịnh Việt, ngay cả xác người ta cũng không tha. Hơn nữa khi hắn giết người và thiêu hủy nguyên thân, khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng không có chút sợ hãi, khiến cho thì tinh thần nàng rung động, đôi mắt đẹp tràn đầy khó tin.
Nhưng nàng nghĩ đến lúc trước Bát hoàng tử Trịnh Việt đã làm gì với mình thì lại thấy rất là vui mừng, bất giác nảy ra lòng cảm kích đối với Tinh Hồn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt màu tím long lanh xinh đẹp lặng lẽ đánh giá kỹ khuôn mặt tuấn tú của Tinh Hồn, đôi khi nét mặt thay đổi.
Từ khi Yến Ngọc Lan rơi vào Thanh Vân lâu, tuổi dần trưởng thành nàng càng muốn trốn thoát khỏi cái kiếp làm đồ chơi cho lũ đàn ông vô sỉ.
Trong lòng của thiếu nữ từng vô số lần mơ mộng có một thiếu hiệp anh hùng thần thông cái thế từ trên trời giáng xuống, cứu nàng thoát khỏi bể khổ.
Mà thiếu niên trước mắt rất giống với thiếu hiệp tuấn tú trong tưởng tượng của nàng, tuy thủ đoạn không mấy quang minh chính đại nhưng vẫn làm lòng nàng nảy ra cảm giác lạ lùng.
Nhưng tiếp theo nàng bị hành động của Tinh Hồn hù giật nảy mình.
Chỉ thấy Tinh Hồn thu thập Bát hoàng tử Trịnh Việt xong thì song nhãn nhanh chóng quét mắt trong đại điện, cuối cùng dừng lại trên tay áo dài của nàng.
– Cho ta mượn miếng vải của nàng.
Yến Ngọc Lan ngây ra hỏi lại:
– Hả? Cái gì?
Tinh Hồn thầm nghĩ cô gái này có suy nghĩ gì trong đầu không biết. Có điều hắn cũng lười giải thích, tuy là nói mượn nhưng không chờ Yến Ngọc Lan nói gì đã tiến lên, xoẹt một tiếng, kéo ống tay áo dài của Yến Ngọc Lan xuống.
– A! Ngươi định làm gì?
Yến Ngọc Lan biến sắc mặt, như con thỏ trắng bị hù sợ nhanh chóng nhảy ra sau.
Nhưng ngay sau đó nàng kinh ngạc phát hiện, hình như điều nàng lo lắng là dư thừa, vì Tinh Hồn đã dùng tay áo giật từ người nàng che mặt nàng lại.
Yến Ngọc Lan là người nhanh nhạy tinh xảo, thoáng chốc hiểu được lý do. Bát hoàng tử Trịnh Việt bị giết không phải người thường có thể so sánh, dù hai người hôm nay có chạy thoát thì e rằng không thể trốn khỏi sự truy sát cùng trời cuối đất của Thiên Phong đế đình, che mặt là rất quan trọng. Nhưng dù nàng hiểu rõ thì lòng rất buồn bực, một chút cảm kích Tinh Hồn thoáng chốc tan thành mây khói.
Lúc này ngoài đại điện vang lên từng tiếng nổ đì đùng, rõ ràng là cao thủ đánh nhau mới phát ra tiếng động trên. Mặc dù Yến hộ pháp có tu vi Đế cấp nhưng bị vô số cao thủ Võ vương hậu kỳ vây công. Từ phía Vực Tinh thành cũng có cao thủ đang kéo đến.
Tinh Hồn nghe tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, biết rõ không thể ở lại đây lâu hơn, hắn liền ôm ngang eo mảnh mai của Yến Ngọc lan vọt ra khỏi cửa sổ.
Hai người mới đi không lâu thì mười mấy tên thị vệ của Vực tinh thành đã từ cửa chính tuôn vào trúc quán.
Một tên tướng mặc chiến giáp đi đầu nhanh chóng liếc tình hình trong đại điện, chợt biến sắc mặt, thất thanh hét to:
– Không xong rồi! Đại công tử và Bát hoàng tử đều gặp nạn! Mau đuổi theo! Bất kể ra sao nhất định phải bắt được toàn bộ hung thủ! Nếu không thì tất cả chúng ta sẽ chôn cùng!
Yến Ngọc Lan cảm thấy thân thể mềm mại của nàng đã rơi vào ngực cái tên kia, đến khi nhận ra thì nàng rất là tức giận.
Nàng định ra tiếng mắng lại nghe bên tai vang giọng Tinh Hồn:
– Đừng lên tiếng! Nếu không cả ta và cô đều mất mạng tại đây.
Nói rồi Tinh Hồn nhìn phương hướng, vọt đến tường viện gần nhất.
Yến Ngọc Lan ngây ra, lòng chợt hiểu Tinh Hồn không phải có ý xấu muốn ăn sàm sỡ mình, nàng hơi yên lòng. Nhưng ngửi mùi đàn ông trên người Tinh Hồn khiến lòng nàng có chút bấn loạn.
Mặc dù nàng lớn lên ở Thanh Vân lâu nhưng chỉ mới xuất hiện không lâu, chưa từng gần gũi với nam nhân như vậy, bất giác hô hấp dồn dập, mặt ửng hồng. May là trời đêm tối đen, không ai trông thấy sự e lệ dụ hoặc lòng người này.
Còn Tinh Hồn thì không dư sức đâu mà để ý. Thời gian, sức lực dùng để trốn khỏi Hải nguyệt trúc quán còn tốt hơn. Có điều, tuy ôm Yến Ngọc Lan trên tay nhưng lại cảm thấy rất nhẹ, giống như đang ôm lông vũ vậy.