– Chủ nhân, mấy tên tiểu tử không biết trời cao đất dày của Cực Âm Động, quả nhiên là tội đáng chết vạn lần, nếu như rơi vào tay lão nô, thì sẽ rút ra hồn phách của bọn họ, chế thành hồn đăng, dùng minh hỏa thiêu đốt mười năm tám năm mới bằng lòng dừng lại.
Sắc mặt lão giả kia cũng có chút vui mừng nói:
– Bất quá mấy tên tiểu tử này của Vạn Quỷ Quật ta, làm cũng không tệ. Hữu dũng hữu mưu, làm việc còn lòng dạ độc ác, gọn gàng, xem như lương tài mỹ ngọc khó có được….
Bỗng nhiên, Trần Mâu có chút nhúc nhích, tại chỗ quỳ lạy. Từ trong trữ vật yêu đái móc ra chuôi Hỏa Vân kiếm trung phẩm, cung kính nói:
– Khởi bẩm lão tổ, chuôi Hỏa Vân kiếm này chính là do đệ tử thu được từ trên người tên hỗn trướng Cực Âm Động, mong lão tổ nhận lấy.
Nói xong, thằng này lại chớp chớp mắt với Lôi Động.
Lôi Động cũng lập tức hiểu ý, đồng dạng nhanh chóng móc ra hộp ngọc chứa Linh Chi, sắc mặt có chút kích động mà thành khẩn nói:
– Lão tổ, đây chính là Linh Chi còn kém một chút hỏa hầu nữa liền thành trăm năm do ba người đệ tử tìm được, không dám hy vọng xa vời gì khác, chỉ cầu có thể làm cho lão tổ gần thêm con đường tu thành Nguyên Anh, dùng để biểu đạt hiếu tâm của ba người đệ tử.
Đương nhiên, mấy thứ vụn vặt khác không thể lấy ra được, nếu không cái kia không gọi là hiếu tâm, mà gọi là vũ nhục.
Ba người cũng đều hiểu rõ, tuy Linh Chi và Hỏa Vân kiếm này đều là bảo bối trong mắt mình. Có điều trong mắt Vạn Quỷ lão tổ cường giả tu vi bậc này, đoán chừng cũng chẳng khác gì cỏ dại ven đường cả. Sở dĩ lấy hai vật quý này ra hiến, thứ nhất là vì trong sự kiện này có đề cập qua hai thứ đó, lão tổ cần hay không cần là một chuyện, nhưng có hiếu tâm hay không, lại là chuyện khác. Thứ hai, cho dù lão tổ thực có thu hai thứ này, dùng thân phận và địa vị của hắn, ba người lại là tiểu bối dưới trướng hắn, còn làm một chuyện để cho hắn rất thoải mái, làm sao có thể không để ý tới bọn họ được chứ?
Một cọng lông được tùy tiện nhổ ra từ trên người lão tổ, còn to hơn so với bắp đùi của bọn hắn.
Đoán chừng tâm tình Vạn Quỷ lão tổ hôm nay rất khoan khoái dễ chịu, dù sao mấy người họ cũng tiêu diệt đệ tử thân truyền của Cực Âm lão quỷ là đối thủ của lão, còn làm gọn gàng, lẽ phải đều nghiêng về bên phía nhà mình. Cũng không phải do tâm tình hắn thật tốt, nhất là mấy tên tiểu tử kia còn rất hiểu chuyện, bất kể là thật tình hay giả ý, ít nhất còn biết có thứ tốt thì hiếu kính lão tổ.
Tay có chút giương lên, thanh Hỏa Vân kiếm và hộp ngọc Linh Chi kia liền chậm rãi bay tới trên tay Vạn Quỷ lão tổ. Chỉ thấy hắn vuốt ve trên thân kiếm một chút, liền khen:
– Kiếm này cũng không tệ lắm, trung phẩm pháp khí.
Nói xong, liền lăng không thu vào. Lại mở hộp ngọc Linh Chi ra nhìn, có chút gật đầu nói:
– Gốc Linh Chi này còn chênh lệch mấy tháng hỏa hầu, khó được chính là trong quá trình cấy ghép không xảy ra sai lầm gì, đủ thấy các ngươi rất cẩn thận.
Sau khi dừng lại một lát, Vạn Quỷ lão tổ cũng thu hộp ngọc lại:
– Hai thứ bảo vật này, bổn tọa đều nhận. Sự tình nơi đây bổn tọa sẽ xử trí công bình, ba người các ngươi cứ yên tâm ở lại Vạn Quỷ Quật này tu luyện, đi xuống đi.
Thấy Vạn Quỷ lão tổ thật đúng là thu lễ vật lại, lại không có nửa điểm có ý tưởng thưởng, ba người cũng có một cổ cảm giác trộm gà bất thành còn mất một nắm thóc.
Bất quá giờ khắc này, ai cũng không dám lộ ra chút thần sắc bất mãn nào, ngược lại cả đám đều lộ ra sự vui mừng khôn xiết, cảm tạ. Không dám ở lâu, bái biệt lão tổ, lại được lão tổ cho phép Quỷ nô dẫn ba người kia đi ra ngoài.
Từ đầu tới đuôi, Quỷ nô cũng không nói thêm gì nữa với bọn họ. Ra khỏi động phủ của lão tổ, ba người đồng loạt đi tới căn phòng của Trần Mâu, mới hoàn toàn thả lỏng người, chuyện phát sinh đến bây giờ. Tuy biểu hiện của ba người đều vô cùng trấn định, nhưng mà đủ loại hung hiểm trong đó, cũng chỉ có ba người mới có thể lấy thân lĩnh ngộ. Nguyên một đám tinh bì lực tẫn ngã ngồi trên mặt ghế. Nhưng trong thần sắc, đều chứa chút may mắn, lại có chút ảo não. Nhất là Vạn Quỷ lão tổ sau khi thu đồ đạc của bọn hắn, vậy mà không có nửa điểm tỏ chút thái độ nào, trực tiếp phất tay bảo bọn họ ly khai.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, ba người cùng nhau đi nộp cái nhiệm vụ đoàn đội mà suýt nữa thì đã bỏ mạng. Điểm cống hiến của Lôi Động, cũng từ không biến thành mười. Mà ghi chép điểm cống hiến, cũng là cực kỳ thần kỳ, dĩ nhiên là đánh thẳng vào Yêu Bội.
Chỉ cần là trong Âm Sát tông, cầm Yêu Bội này đi tới nơi nào đều có thể hối đoái được thứ đồ vật mình muốn. Trần Mâu cũng đem mấy đồ vật thượng vàng hạ cám đều bán cho Triệu Bách Vạn, cuối cùng thu hoạch được tám khối linh thạch, cộng thêm mười bình tiểu Bồi nguyên đan. Vừa khớp để ba người chia đều, Lôi Động được hai khối linh thạch, cộng thêm mười bình đan dược. Bởi vì mua hộp ngọc phải bỏ ra một khối linh thạch, tài sản lúc này của Lôi Động vừa vặn bốn mươi hai khối.
Lôi Động còn thuận tiện đi đường nhìn một chút pháp thuật bí tịch, chọn gần nửa ngày, cuối cùng theo kiến nghị chọn lấy một quyển bí tịch tên là Đoán Thần quyết.
Đoán Thần quyết cũng không phải là bí tịch cao sâu gì, nhưng dễ hiểu, thích hợp với tu sĩ Luyện Khí kỳ tu luyện tâm niệm thần thức, cũng coi như là pháp quyết nhập môn đại chúng của tu sĩ tu luyện tâm niệm thần thức.
Nhưng dù vậy, khối ngọc giản ghi lại Đoán thần quyết này, cũng phải dùng 30 điểm cống hiến mới có thể đổi được.
Không còn sức lực đi làm nhiệm vụ. Lôi Động cắn chặt răng, móc ra bốn khối linh thạch quyên cho tông phái, đổi thành hai mươi điểm cống hiến. Như thế, vì để đổi được Đoán Thần quyết, số lượng linh thạch trong tay cũng giảm mạnh từ 42 khối thành 38 khối, làm cho hắn đau lòng không thôi. Nhưng mà, Đoán Thần quyết nhưng là không thể không đổi. Dù sao uy lực của Quỷ tốt, hắn đã tự mình thấy qua.
Dựa theo đó mà tính, mình bây giờ, nếu như mang theo hai con Quỷ tốt thì…, tâm niệm thần thức đoán chừng cũng vừa vặn đủ. Nhưng nếu lại muốn phân thần ngự sử loại pháp khí gì thì vô cùng miễn cưỡng. Bởi vậy, phải tăng cường độ thần niệm của mình lên. Nếu như mình cứ một mực tu luyện dựa theo Huyền Âm kinh, tuy tâm niệm thần thức sẽ không ngừng tăng trưởng. Nhưng mà, theo cảnh giới tăng lên, thực lực của Quỷ tốt cũng phải theo sát bước chân mới được, nếu không khi đến Luyện Khí kỳ tầng mười, lại mang theo Quỷ tốt cấp một, thì có ích lợi gì chứ? Quỷ tốt càng mạnh, thì để duy trì hành động của nó, tâm niệm hao tổn tự nhiên là càng lớn… bởi vậy, đến lúc đó cường độ tâm niệm tất nhiên là không đủ.
Đổi lại là những người tu luyện Ngự Quỷ quyết khác, mang một cái thì mang một cái a, dù sao Linh quỷ cũng khó tìm, vạn con mới tìm được một. Nhưng Lôi Động lại may mắn lấy được loại bảo bối nghịch thiên như Phệ Hồn tháp, nếu như chỉ đem theo một hay hai con Quỷ tốt, chẳng phải là phung phí của trời sao?