Đàn Chỉ Thần Công

Chương 105 - Trong Phòng Bệnh Giải Bày Tâm Sự

trước
tiếp

Những giọt máu tươi rớt xuống mặt đá trắng thành những chấm đỏ.

Hai bóng người nhảy vọt lên đài là Vũ Văn Hàn Đào và Bách Lý Băng ôm lấy Tiêu Lĩnh Vu rồi nhảy vọt đi. Tiếp theo một tiếng nổ đùng đùng chấn động. Những mảnh đá vỡ cùng những mảnh gỗ tung bay tới tấp. Tòa mộc đài tỷ võ sập xuống một nửa.

Không hiểu thời gian trôi qua bao lâu Tiêu Lĩnh Vu dần dần hồi tỉnh.

Chàng giương mắt lên nhìn thấy mình nằm duỗi dài trên giường, Vũ Văn Hàn Đào, Bách Lý Băng, Thương Bát, Đỗ Cửu, Lam Ngọc Đường đứng ở trước mặt.

Mọi người mặt buồn rười rượi thấy Tiêu Lĩnh Vu hồi tỉnh ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.

Bách Lý Băng giương to cặp mắt thở phào một cái :

– Tạ ơn Trời, Phật! Đại ca tỉnh lại rồi.

Tiêu Lĩnh Vu gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng Vũ Văn Hàn Đào vội đưa tay ra ngăn lại nói :

– Tiêu đại hiệp! Đại hiệp bị thương nặng lắm, hãy nằm tĩnh dưỡng không nên ngồi dậy.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động cặp mắt thủng thẳng hỏi :

– Tại hạ nằm đây mấy ngày rồi?

Bách Lý Băng thở phào đáp :

– Vừa đúng bảy ngày.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi :

– Bảy ngày ư?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Đúng thế. Y thuật của Độc Thủ Dược Vương quả đã đến trình độ kinh người.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Độc Thủ Dược Vương cũng đã đến đây ư?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Phải rồi! Đúng là một phen thịnh hội chưa từng có trong võ lâm. Chưởng môn các phái lớn khắp thiên hạ hơn trăm vị đều có mặt. Chưởng môn các phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Nga Mi, và Thân bang chúa của Cái bang các vị đều đến cả.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :

– Tôn lão ca đi đâu rồi?

Vũ Văn Hàn Đào toan trả lời thì đột nhiên có tiếng cười khanh khách rồi có tiếng người nổi lên nói :

– Lão ca ca không chết được đâu.

Mọi người đảo mắt nhìn ra thấy Tôn Bất Tà chống nạng đi vào. Lão hỏi Tiêu Lĩnh Vu :

– Tiêu Lĩnh Vu huynh đệ! Thương thế huynh đệ ra sao?

Tiêu Lĩnh Vu cũng cười mát đáp :

– Đại khái không chết được.

Tôn Bất Tà đi đến trước gần mặt chàng nói :

– Lúc huynh đệ bị thương trầm trọng, cả Vũ Văn tiên sinh cũng không biết điều trị cách nào. Toàn thể anh em đau thương vô hạn. Lão ca ca nửa mê nửa tỉnh nhưng biết huynh đệ không thể chết nên khuyên giải mọi người yên tâm…

Bách Lý Băng xen vào :

– Nếu không được Độc Thủ Dược Vương lão tiền bối đến kịp thời hết lòng chữa trị thì đại ca quyết chẳng thể hồi phục mau lẹ thế này.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Tại hạ phải đi bái tạ cái ơn cứu mạng của Nam Cung lão tiền bối. Băng nhi hãy đỡ tiểu huynh dậy.

Bỗng nghe thanh âm lạnh lùng cất lên :

– Bất tất phải tạ ơn chi hết.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang ngó thấy Độc Thủ Dược Vương rảo bước đi vào. Tay lão cầm cái bình ngọc đưa ra nói :

– Trong bình có bảy viên thuốc. Mỗi ngày uống một viên. Uống hết bảy viên là thương thế khỏi hẳn.

Lão ngưng lại một chút rồi tiếp :

– Có điều sau khi thương thế hết rồi, lão phu yêu cầu Tiêu đại hiệp ưng thuận một điều.

Lão từ từ đặt bình thuốc xuống đầu giường Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Lão tiền bối sai bảo điều gì mà vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ đem toàn lực để thi hành.

Độc Thủ Dược Vương nói :

– Nhất định đại hiệp làm được! Thương thế khỏi rồi, đại hiệp đến núi Cửu Cung thăm tiểu nữ một chuyến. Y đang luyện công vận khí không theo lão phu tới đây được. Lão phu nói bây nhiêu là hết lời. Đại hiệp đi hay không tùy ý.

Dứt lời lão xoay mình vọt đi mất hút.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn sau lưng Độc Thủ Dược Vương buông tiếng thở dài, lẳng lặng không nói gì.

Vũ Văn Hàn Đào đằng hắng một tiếng rồi nói :

– Tiêu đại hiệp hãy an tâm tĩnh dưỡng. Các môn phái trong thiên hạ đều nhận lời hiệu triệu của đại hiệp. Chín vị đại Chưởng môn cùng Thân bang chúa đã quyết định đem toàn lục thanh trừ dư đảng bên địch, không dám phiền Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát hỏi :

– Thẩm Mộc Phong đâu rồi?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Hắn cùng mấy chục tùy tùng đều bị chết dưới trái Phá Sơn thần lôi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Kim Hoa phu nhân cũng chết rồi ư?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Chắc thế! Lúc đó tình thế cấp bách, không có cách nào thông tri cho phu nhân được.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi :

– Có nhìn rõ thi thể bọn họ không?

Thương Bát đáp :

– Lúc ấy thịt da tan nát, chi thể phân ly, không thể nào nhìn được từng xác chết. Nhưng cứ tình thế này mà đoán thì Thẩm Mộc Phong khó lòng toàn mạng.

Bách Lý Băng nói :

– Thẩm Mộc Phong làm ác đã nhiều, dù phải tan xương nát thịt cũng là đáng kiếp.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm hỏi :

– Còn nhà sư tám ngón tay thì sao?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

– Lão trúng phải chiêu kiếm của Tiêu đại hiệp, đổ máu rồi chạy trốn. Thương thế rất trầm trọng. Nếu lão còn sống sót được là vận khí chưa đến ngày tận số…

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

– Chín phái lớn cùng Cái bang đều phái mười tay cao thủ phối hợp với anh hùng thiên hạ đi khắp nơi truy tầm dư đảng và dò la tin tức nhà sư tám ngón tay còn sống hay đã chết. Những tin tức lượm được sẽ báo về đây ngay.

Tôn Bất Tà nói :

– Xảy đàn tan nghé! Thẩm Mộc Phong đã chết rồi thì bọn Bách Hoa sơn trang tan tành. Những việc còn lại không phải phiền đến huynh đệ quan tâm. Hơn một trăm vị Chương môn đã quyết định tặng ba tấm Phi Long bài cho huynh đệ. Long bài đi tới đâu là anh hùng thiên hạ tuân theo răm rắp tới đó.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Vụ này chờ sau khi tiểu đệ khỏi thương thế rồi sẽ bàn.

Bỗng nghe tiếng nói oang oang cất lên :

– Tiểu huynh đệ! Huynh đệ tỉnh lại rồi ư?

Mã Văn Phi chạy tới nói tiếp :

– Tư Mã Càn, Đường Nguyên Kỳ, Lục Khôi Chương đi đón lệnh tôn cùng lệnh đường, chỉ năm ba ngày là tới đây.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu cười nói :

– Đa tạ Mã huynh cùng các vị huynh đài.

Vũ Văn Hàn Đào khẽ nói :

– Chín phái lớn cùng Thân bang chúa đã quyết định đem toàn lực giúp Khâu Tiểu San báo thù. Vậy Tiêu đại hiệp cứ an tâm tĩnh dưỡng.

Lão vẫy tay một cái, quần hào đều lui ra khỏi tĩnh thất.

Bách Lý Băng chờ quần hào ra hết rồi khẽ khép cửa lại. Cô đứng trước giường Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :

– Đại ca hãy uống thuốc đi!

Cô thò tay vào bên gối với cái bình ngọc mở nút lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng Tiêu Lĩnh Vu, lại rót nước cho chàng nuốt thuốc rồi nói :

– Đại ca hãy ngủ đi một giấc.

Tiêu Lĩnh Vu thấy cô cử động ôn nhu, khóe mắt tràn ngập tình yêu, trong lòng cảm động. Chàng khẽ cất tiếng gọi :

– Băng nhi!…

Bách Lý Băng đưa ngón tay ngọc lên bưng miệng chàng khẽ nói :

– Đại ca không nên chuyện trò cho mệt. Hãy ngủ một giấc cho khỏe. Độc Thủ Dược Vương dặn đại ca cần phải tĩnh dưỡng.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :

– Không sao đâu. Tinh thần tiểu huynh khá lắm rồi. Nói mấy câu cũng chẳng hề gì…

Rồi chàng hỏi :

– Độc Thủ Dược Vương tới đây hôm nào?

Bách Lý Băng đáp :

– Sau ba ngày đại ca bị thương. Ba ngày đầu Vũ Văn tiên sinh cùng mấy vị y thuật cao minh chầu chực luôn bên mình đại ca, không lúc nào cởi áo. Họ nghiên cứu dược phương hết sức chặt chẽ mà thương thế đại ca vẫn y nguyên. May mà đại ca nội công thâm hậu, không đi đến chỗ nguy nan, chỉ hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Hỡi ôi! Tiểu huynh sống hay chết có gì đáng kể mà làm phiền lụy bao nhiêu người. Tiểu huynh rất lấy làm áy náy.

Bách Lý Băng thở dài nói :

– Tiểu muội nghe chưởng môn phái Thiếu Lâm nói là nếu đại ca không đả thương Thẩm Mộc Phong kịp thời thì hắn phát động âm mưu rất là nguy hiểm. Hiệu lệnh của hắn ra có thể làm tê liệt toàn bộ hay ít ra cũng làm hao tổn rất nhiều nguyên khí.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Trong các phái lớn đều có bạn đồ bị Thẩm Mộc Phong thu dụng làm nội ứng. Nếu bọn đó ngấm ngầm hạ độc thủ thì nhất định các phái lớn bị tổn thương trọng đại. Vì thế mà tiểu huynh chưa nắm vững phần thắng cũng phải mạo hiểm chiến đấu một trận.

Bách Lý Băng nói :

– Hiện nay Chưởng môn các phái đều hiểu rõ vụ này nên đối với đại ca đem lòng cảm kích vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Những tên nội ứng của Thẩm Mộc Phong nằm vùng trong các phái đã điều tra ra được chưa?

Bách Lý Băng đáp :

– Chưa. Đó là một điều rất cay cực cho các vị Chưởng môn. Các vị đều thỉnh cầu Vũ Văn tiên sinh giúp đỡ, nhưng Vũ Văn tiên sinh đang bận rộn trị thương cho đại ca, chưa hành động gì được.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Vũ Văn Hàn Đào ở Bách Hoa sơn trang làm mưu sĩ cho Thẩm Mộc Phong một thời gian rất lâu, tiên sinh biết khá nhiều về nội tình bọn họ.

Chàng ngó Bách Lý Băng nói tiếp :

– Băng nhi hãy cho tiểu huynh biết kỹ càng về tình hình mấy ngày qua.

Bách Lý Băng đáp :

– Chưởng môn các phái tới đây hồi nào tiểu muội không rõ. Từ lúc đại ca bị thương, tiểu muội chầu chực luôn bên mình. Những điều mà tiểu muội nói cho đại ca hay là ngẫu nhiên nghe được vài mẩu, chứ không lưu tâm đến câu chuyện của họ. Có điều Vũ Văn tiên sinh hiểu rõ lắm. Sau khi đại ca hoàn toàn hồi phục thương thế, tiên sinh sẽ nói cho đại ca biết.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Tiểu huynh biết Băng nhi lo lắng về thương thế của ta. Vậy Băng nhi biết tới đâu nói tới đó để đỡ buồn trong lúc ngọa bệnh này.

Bách Lý Băng trầm ngâm đáp :

– Trước hết hãy nói về thương thế của đại cạ Vũ Văn tiên sinh cùng mấy vị thông hiểu y lý, nghị luận dùng thuốc. Suốt ba ngày ba đêm, đại ca uống thuốc ba lần vẫn không hồi tỉnh. Đến trưa hôm thứ tư thì Độc Thủ Dược Vương tới nơi. Dược Vương lập tức đối chứng lập phương mà cũng mất ba ngày nữa mới làm cho đại ca tỉnh lại.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Băng nhi có nghe lão nói ta bị thương ở chỗ nào không?

Bách Lý Băng lắc đầu đáp :

– Không có đâu. Trong khi Độc Thủ Dược Vương điều trị đại ca, Vũ Văn Hàn Đào tuy ở bên cạnh mà chưa hỏi lão một câu, lão cũng chưa từng nói chuyện với Vũ Văn tiên sinh lần nào.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :

– Võ công của ta liệu còn giữ được không?

Bách Lý Băng đáp :

– Không thấy các vị nhắc tới, nhưng chắc chưa đến nỗi thương tổn về võ công.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Tiểu huynh cũng chỉ mong như vậy.

Bách Lý Băng cho là sau một lúc nói chuyện, chàng đã mỏi mệt nên yên nghỉ, không hỏi gì nữa.

Thực ra Tiêu Lĩnh Vu rất quan tâm đến vụ võ công của mình có bảo tồn được hay không. Chàng muốn vận khí thử coi nhưng sợ Bách Lý Băng cản trở, đành chờ lúc cô không để ý sẽ ngấm ngầm vận khí.

Quả nhiên Bách Lý Băng khẽ kéo chăn đắp lên người chàng rồi đến bên cửa sổ nhìn ngơ ngẩn xuất thần.

Tiêu Lĩnh Vu hé mắt ngó Bách Lý Băng một cái rồi ngấm ngầm vận động chân khí.

Chàng thấy chân khí chuyển động tới ngực rồi đột nhiên đau nhói như bị dao đâm. Chàng ráng nhẫn nại không bật lên tiếng la, nhưng bị đau đến lụt mồ hôi.

May mà Bách Lý Băng vẫn nhìn ra cửa sổ nên không biết tình hình này.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái, đưa tay lên lau mồ hôi mặt, bụng bảo dạ :

– Xem chừng ta chưa bị mất hết võ công, nhưng thương thế nơi ngực rất trầm trọng. Chẳng biết bao giờ mới lành mạnh để đi giúp Khâu tỷ tỷ một tay.

Chàng nghĩ tới đây bất giác thở dài sườn sượt…

Tiếng thở dài lọt vào tai Bách Lý Băng, cô vội về trước giường hỏi :

– Đại ca tỉnh lại rồi ư?

Tiêu Lĩnh Vu gượng cười hỏi lại :

– Băng nhi! Dường như Băng nhi có tâm sự gì thì phải?

Bách Lý Băng đáp :

– Tiểu muội đang nghĩ đến Khâu tỷ tỷ.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm hỏi :

– Băng nhi nghĩ gì về Khâu tỷ tỷ?

Bách Lý Băng đáp :

– Khâu tỷ tỷ thân thế cô đơn đi tìm kẻ thù, mà đại ca thương thế trầm trọng chẳng thể đi giúp y. Tiểu muội tuy có lòng nhưng tự biết không thể chia sẻ mối gian lao với y. Hỡi ôi! Chưởng môn các phái bị Vũ Văn tiên sinh thuyết phục phái cao thủ đi trợ quyền cho Khâu tỷ tỷ, nhưng tiểu muội vẫn không yên dạ. Huống chi…

Đột nhiên cô dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Huống chi thế nào? Sao Băng nhi không nói nữa?

Bách Lý Băng đáp :

– Khâu tỷ tỷ trước linh đường đã thừa nhân là thê tử của đại ca. Mấy bữa nay tiểu muội đã thông hiểu một điều.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Băng nhi thông hiểu điều chi?

Bách Lý Băng nở nụ cười thê lương đáp :

– Đại ca hãy điều dưỡng cho khỏe. Chờ sau khi hoàn toàn phục hồi chúng ta sẽ nói chuyện nhiều.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Câu chuyện của chúng ta thuộc về tư tình, dù con người tài ba như Vũ Văn tiên sinh cũng không giải quyết dùm chúng ta được. Có đúng thế không? Vậy Băng nhi đã nghĩ gì cứ nói cho tiểu huynh hay.

Bách Lý Băng nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu một lúc rồi đáp :

– Đại ca! Đại ca chỉ là người huynh trưởng của tiểu muội. Vậy tấm lòng thương yêu của đại ca đối với tiểu muội chỉ giới hạn ở chân chi. Tiểu muội chờ đại ca hết thương thế rồi sẽ dời khỏi đất Trung Nguyên.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Băng nhi định đi đâu?

Bách Lý Băng đáp :

– Tiểu muội trở về nhà. Tiểu muội đã sinh trưởng ở nơi trời băng đất tuyết, vậy chỉ còn đường trở về đó.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm rồi cười nói :

– Tiểu huynh đưa Băng nhi về.

Bách Lý Băng đáp :

– Đại ca không thể đưa tiểu muội về được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Tại sao vậy?

Bách Lý Băng đáp :

– Gia phụ thống hận đại ca. Đại ca mà đưa tiểu muội về khó lòng tránh khỏi cuộc phong ba.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Nếu xảy ra cuộc chiến thì Băng muội giúp ai?

Bách Lý Băng không ngờ chàng hỏi câu này, nàng đáp :

– Vì thế tiểu muội mới nói đại ca không nên đưa tiểu muội về.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Việc đưa Băng nhi về thế nào cũng phải đưa rồi. Tiểu huynh nhất định không đánh nhau với lệnh tôn là xong.

Bách Lý Băng nói :

– Gia phụ rất nóng tính. Ngoài gia mẫu ra không ai khuyên giải được lão nhân gia.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Đã có lệnh dường can gián thì chúng ta còn sợ gì nữa?

Bách Lý Băng khẽ thở dài hỏi :

– Tại sao đại ca nhất định đòi đưa tiểu muội về? Gia phụ nóng tính mà đại ca lại cao ngạo. Hai bên đánh nhau thì tiểu muội biết làm sao.

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :

– Băng nhi! Tự cổ chí kim Băng nhi có thấy cha vợ giết chàng rể bao giờ chưa? Lệnh tôn dù có nóng tính đến đâu cũng không thể giết tiểu huynh được.

Bách Lý Băng ngơ ngác một chút rồi hiểu câu nói của Tiêu Lĩnh Vu muốn đến Băng cung cầu hôn. Cô mừng quá lại sa lệ.

Tiêu Lĩnh Vu giật mình hỏi :

– Băng nhi! Băng nhi lại bực mình rồi ư?

Bách Lý Băng lắc đầu bật cười đáp :

– Tiểu muội cao hứng quá! Đại ca đối với tiểu muội bằng mối tình thân như vậy mà tiểu muội không hay.

Cô gục đầu xuống lòng Tiêu Lĩnh Vu cất tiếng ôn nhu nói :

– Tiểu muội thật ngu dại quá chừng.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng cũng rất cảm động. Chàng nắm lấy tay Bách Lý Băng nói :

– Băng nhi! Ngồi dậy đi để chúng ta nói chuyện. Trong lòng ta còn nhiều việc phải thuyết minh. Băng nhi nghe đừng nổi nóng.

Bách Lý Băng ngồi dậy lau ngấn nước mắt trên mặt hỏi :

– Tiểu muội là thê tử của đại ca thì bất luận đại ca nói gì tiểu muội cũng tuân theo, khi nào dám nổi nóng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Bây giờ thì chưa phải. Băng nhi có song đường, còn ta thì có song thân tác chủ. Trước khi bẩm rõ với song thân thì chưa phải là danh chính ngôn thuận.

Bách Lý Băng nói :

– Tiểu muội sẽ năn nỉ gia gia chắc thế nào cũng được. Chỉ còn lo công công, bà bà có ưa đứa con dâu xấu xa này không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Cái đó Băng nhi khỏi lo. Gia phụ từ biển hoạn trở về đã khám phá ra đường danh lợi chỉ là ngoại vật. Lão nhân gia chẳng muốn cản trở công việc của tiểu huynh. Gia mẫu cũng là người hiểu đạo lý, rất mực thương yêu tiểu huynh. Huống chi Băng nhi là người thông minh lanh lợi ai cũng yêu mến. Nếu tiểu huynh không nắm chắc phần nào tất không dám cầu hôn với tiểu muội.

Bách Lý Băng đáp :

– Thế thì hay lắm! Dù lệnh tôn và lệnh đường không thuận, tiểu muội quì dưới đất năn nỉ kỳ cho đến lúc hai vị ưng thuận mới thôi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Chúng ta đã mấy phen sống chết có nhau, chia sẻ hoạn nạn. Gia phụ mà biết chuyện này hết lòng thương tiểu muội còn chưa đủ, khi nào lại hắt hủi? Đến như tiểu huynh còn có nhiều chỗ mong Băng muội hiểu dùm.

Bách Lý Băng nói :

– Về chuyện gì?

Rồi cô chợt hiểu nói tiếp :

– Tiểu muội hiểu rồi. Chắc là việc liên quan đến Khâu tỷ tỷ.

Cô mỉm cười, không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời, đã nói ngay :

– Cái đó đại ca bất tất phải quan tâm, tiểu muội đối với Khâu tỷ tỷ một lòng kính ái. Chỉ cần y vui lòng chung sống với chúng ta, tiểu muội nguyện ý nhường y làm chính vị. Thực ra tiểu muội được ở luôn bên cạnh Khâu tỷ tỷ cũng bớt phần tịnh mịch trong chốn khuê phòng. Ngày sau trên chốn giang hồ động có việc gì tất người ta yêu cầu đại ca đi giải quyết. Hiện giờ chúng ta chưa có ước thúc về danh phân nên tiểu muội mới được đi theo đại ca khắp chân trời góc bể. Một khi yên bề danh phận rồi, tiểu muội chẳng thể đi theo đại ca hoài. Nếu trong chốn khuê phòng được Khâu tỷ tỷ bầu bạn thì còn gì hay hơn nữa?

Tiêu Lĩnh Vu cười nói :

– Băng nhi nghĩ xa xôi quá. Nhưng tiểu huynh còn có việc cần thuyết minh trước.

Bách Lý Băng nhấp nháy cặp mắt hỏi :

– Phải chăng là vụ Nam Cung cô nương, con gái của Độc Thủ Dược Vương?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Phải đó! Phụ thân y đã có ơn cứu mạnh tiểu huynh, mà tiểu huynh cũng nợ y nhiều. Sau khi lành thương thế, tiểu huynh phải đi lên núi Cửu Cung một chuyến, một là để tạ ơn cứu mạng, hai là để thăm tình hình thương thế của cô ta. Mong rằng Băng nhi đừng bực mình về chuyện này.

Bách Lý Băng đưa tay lên khẽ vén mái tóc xòa xuống vai, cười đáp :

– Đại ca bất tất phải quan tâm. Chúng ta ở với nhau lâu ngày, tiểu muội đã hiểu đại ca là đấng anh hùng. Nam Cung cô nương là thiếu nữ phòng khuê mà đại ca độ lượng quân tử, đừng lo tiểu muội quấy rầy. Nhưng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.