Đàn Chỉ Thần Công

Chương 3 - Lên Núi Nhân Duyên Lại Gặp Người Quen

trước
tiếp

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu hỏi :

– Người đó dụng tâm như thế nào?

Thương Bát đáp :

– Đây còn là cuộc xét nghiệm tài trí. Ai tài không đủ thì dù có lấy được chìa khóa cũng không biết đường vào cung cấm.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :

– Đúng thế!

Thương Bát nói :

– Tài trí của đại ca người thường không thể bì kịp, nhưng lúc này dường như trong lòng thảng thốt mà lại bồn chồn, chỉ muốn vào một bước tới cung cấm để trở ra còn lo liệu việc khác.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

– Tiểu huynh vẫn băn khoăn về nỗi lo âu của Khâu tỷ tỷ, quả nhiên trong lòng thảng thốt…

Thương Bát lại nói tiếp :

– Phàm người nào quá nặng lòng về chuyện dắc thất thì trí năng phán đoán sự việc không minh mẩn nữa. Vì thế mà có câu: hễ động tham tâm là linh trí tối tăm. Nếu đại ca bình tĩnh lại, chỉ chú ý đến bức họa đồ thì tìm ra cửa vào cung cấm cũng không khó lắm.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên đứng dậy chắp tay nói :

– Đa tạ huynh đệ có lời chỉ giáo.

Thương Bát vội phục xuống lạy và đáp :

– Tiểu đệ có mở mang thêm chút ngu tối nào cũng là của đại ca ban cho.

Tiêu Lĩnh Vu đỡ Thương Bát dậy nói :

– Tiêu mỗ có tài đức gì mà được hai vị huynh đệ quá yêu như vậy?

Bỗng chàng hỏi :

– Huynh đệ! Có phải hai vị thu được rất nhiều tài bảo không?

Thương Bát mỉm cười đáp :

– Không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng sau khi đại ca đánh bại Thẩm Mộc Phong rồi, bọn tiểu đệ sẽ để hết cho đại ca chủ trương làm những việc ích lợi cho lê dân.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói :

– Đó là tâm nguyện của tiểu huynh.

Thương Bát cười nói :

– Đại ca muốn điều gì, tiểu đệ cũng tuân theo…

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Việc khẩn yếu lúc này là tìm cách vào cung cấm.

Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy mình chưa đủ lịch duyệt bằng Trung Châu nhị cổ liền để bức họa “Phi ưng hý xà đồ” xuống đất nói :

– Hai vị lại gần đây. Chúng ta thử nghiên cứu coi.

Thương Bát nhìn kỹ một lúc đột nhiên cầm bức đồ soi lên ánh sáng mặt trời một lúc rồi nói :

– Theo nhận xét của tiểu đệ thì quyết không thể giản dị như vậy. Nếu chỉ thấy địa danh ẩn vào trong móng chim là biết được cung cấm ở chỗ nào, hóa ra dễ dàng lắm ư?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Theo ý huynh đệ thì sao?

Thương Bát đáp :

– Theo nhận xét của tiểu đệ thì trong bức họa đồ này còn có nhiều bí ẩn khác nữa. Trong sáu chữ kia còn ẩn ý khác nữa.

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ môt chút rồi nói :

– Huynh đệ! Huynh đệ lại mời lão tiều tới đây.

Thương Bát hỏi :

– Mời lão làm chi nữa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Chúng ta hãy lên ngọn Nhân Duyên coi.

Thương Bát nói :

– Ngọn Nhân Duyên có hai mặt, bên dưới đều là hang sâu. Một bên là Vạn Xà cốc, một bên là vực thẳm mà đôi nam nữ kia nhảy xuống tự tử.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Sao? Vạn Xà cốc ở ngay dưới Nhân Duyên phong ư?

Thương Bát đáp :

– Đúng thế! Tiểu đệ đã hỏi qua rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Không hiểu chỗ đó cách bao xa?

Thương Bát đáp :

– Không đầy một trăm dặm.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Được rồi! Huynh đệ mời lão đến đây dẫn đường.

Thương Bát đáp :

– Không cần! Tiểu đệ đã hỏi đường lối và nhớ rõ cả rồi.

Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ :

– Bất luận ngọn Nhân Duyên phong có phải là ngọn Ưng Dương hay không, mình cứ đi coi cũng chẳng mất gì.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng chẩm rãi nói :

– Chúng ta chạy cho nhanh thì có thể tới nơi vào lúc chưa tối.

Thương Bát nói :

– Tiểu đệ xin dẫn đường.

Rồi trở gót chạy về phía trước. Tiêu Lĩnh Vu và Đỗ Cửu theo sau.

Thương Bát dường như đã hỏi đường một cách rất tường tận ở nơi lão tiều, dọc đường hắn chạy nhanh như bay. Khinh công cả ba người đều vào hàng cao thủ đệ nhất võ lâm. Tuy đường núi gập ghềnh, họ vẫn lao đi như tên bắn.

Vào lúc mặt trời gác núi, ba người đã chạy tới chân một cái núi cao. Tiêu Lĩnh Vu đã được ăn thứ nấm đá ngàn năm nên nội lực đầy rẫy, chàng không thấy gì là mệt mỏi. Nhưng Thương Bát và Đỗ Cửu chạy mấy giờ liền, lại phải trèo non vượt suối mà chưa được nghỉ ngơi lúc nào nên mệt quá. Đỉnh đầu họ cũng ướt đẫm mồ hôi. Thương Bát chỉ ngọn núi cao trước mặt nói :

– Nếu tiểu đệ nhớ không lầm thì đây là chân núi Nhân Duyên rồi.

Lúc này bóng tịch dương ngả xuống núi. Vòm trời mé Tây nổi lên một đám ráng chiều. Mặt trời sắp lặn bắn lên đỉnh núi chút ánh sáng tàn tạ.

Tiêu Lĩnh Vu ngưng tụ mục quang nhìn lên ngọn núi thấy ánh vàng rực rỡ tựa hồ một tòa miếu vủ, cách kiến trúc cực kỳ hào hoa.

Thương Bát nói :

– Tòa miếu đó là Nhân Duyên miếu. Theo lời lão tiều thì ngày xây xong miếu Nhân Duyên, người gia trưởng nhà trai vì thương con chết thảm đem phiến bảo thạch gia truyền gắn vào nóc miếu, nên những lúc ánh tà dương chiếu vào rực rỡ hiện ra đủ màu sắc. Nhiều người không hiểu căn do nói là âm hồn của hai người hiển linh. Sự ngoa truyền này khiến cho hương khói tòa Nhân Duyên miếu rất hưng thịnh. Những ngày mồng một, ngày rằm trong tháng, cả người xa xôi ngàn dặm đến lễ báo cực kỳ tấp nập. Còn ngày thường khách hành hương cũng đông đảo.

Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến Ngọc Tiêu lang quân và Lam Ngọc Đường cũng chìm đắm trong biển tình vì Khâu tiểu San. Nếu miếu này mà linh thiêng thật tất họ cũng chạy tới đây để cầu chuyện chung thân đại sự.

Thương Bát thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ trầm ngâm, lại nói tiếp :

– Theo lời lão tiều thì hương hỏa ở núi Nhân Duyên càng ngày càng thêm hưng thịnh. Thường có người ở trước miếu bồi hồi suốt đêm, quyến luyến không nỡ bỏ đi. Vì thế chung quanh miếu đã dựng mấy toà nhã thất để cho người luyến cảnh ngủ lại.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Chúng ta cũng lên coi xem.

Thương Bát đáp :

– Chúng ta bôn tẩu suốt ngày, nếu trên đường lên miếu mà có chỗ nghỉ ngơi cũng nên ngủ lại một đêm để dưỡng sức…

Hắn chưa dứt lời đã đột nhiên dừng lại, cất bước chạy lên núi.

Tiêu Lĩnh Vu và Đỗ Cửu chạy theo sau. Hòn núi này cô độc dứng sững trông lại càng cao. Ba mặt đều là hang sâu thẳm khôn lường.

Chỉ có một ngã đường đi lên núi mà thôi. Lúc này mặt trời đã lặn, nhưng ánh tà dương chua tắt. Tiêu Lĩnh Vu nhìn quanh một lượt, miệng lẩm bẩm :

– Nếu phía trước trái núi còn có đường đi thì đôi thanh niên nam nữ đó chắc không nhảy xuống vực sâu và dĩ nhiên nơi đây cũng không có tòa miếu này.

Chàng ngửng đầu nhìn thấy trong miếu đèn lửa huy hoàng. Bốn ngọn nến hồng soi sáng cả gian đại điện. Toà miếu này quy mô nhỏ bé.

Ngoài đại điện, hai bên còn có sương phòng. Một đạo nhân chừng sáu chục tuổi đứng bên thành tường trong đại điện.

Trước bàn thờ một người áo đen đang phục xuống lạy. Cả ngọn núi Nhân Duyên chỉ rộng chừng một mẩu. Ngoài ngôi miếu, quả nhiên còn hai tòa phòng xá tường bằng đá xanh, mái lợp cỏ gianh. Trong các phòng cũng có đèn lửa và mở quán bán rượu. Hai tòa nhà này còn rộng hơn Nhân Duyên miếu.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn cảnh vật bốn phía rồi thủng thẳng hỏi :

– Chúng ta đã lên đây cũng nên vào coi một chút.

Rồi chàng không chờ Thương Bát, Đỗ Cửu trả lời đã cất bước.

Thương Bát ưỡn cái bụng phệ bước vào miếu trước. Đạo nhân coi việc hương hỏa trong miếu chạy ra đón cười nói :

– Đại lão bản! Hai vị thần Nhân Duyên không những chỉ có thanh niên nam nữ đến cầu nguyện mà ai đến cầu phước lộc cũng đều linh nghiệm.

Thương Bát thò tay vào bọc lấy một tấm vàng lá bỏ vào quỷ cúng tiền. Hắn không lý gì đến đạo nhân, ngửng đầu ngắm nhìn hai pho tượng thần. Pho tượng đàn ông mặc áo ngắn, đi chân không, tướng mạo anh tuấn. Pho tượng đàn bà cũng mặc áo ngắn màu lục, dây lưng và quần cũng màu lục.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu lẩm bẩm :

– Hai pho tượng này không hiểu ai nặn, bảo tồn được cả gương mặt thuần khiết ở sơn thôn. Thật là hiếm có.

Đạo nhân thấy Thương Bát lấy một tấm vàng lá bỏ vào quỷ tỏ ra rất hào phóng liền tươi cười nói :

– Miếu Nhân Duyên nổi tiếng ra ngoài ngàn dặm. Ba vị muốn coi bói, xin thẻ đều linh nghiệm. Chỉ cần ba vị khấn những điều tâm sự là nhất định được Nhân Duyên nhị thần phù hộ cho.

Người mặc áo đen quì lạy thấy tiếng người nói chuyện liền rón rén đứng dậy. Y liếc mặt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Thương Bát rồi nghiêng mình đi ra. Giả tỷ y cứ ung dung mà đi thì chẳng ai buồn để ý đến. Nhưng y có cử động hoang mang khiến Tiêu Lĩnh Vu chú ý. Cả Trung Châu nhị cổ cũng sinh lòng ngờ vực.

Đỗ Cửu đột nhiên trượt chân chúi về phía trước ngăn cản lối đi của người áo đen. Người áo đen động tác rất mau lẹ, y vội thu chân về bước tạc ngang đi quanh qua Đỗ Cửu ra ngoài miếu. Không ngờ Thương Bát đã phòng bị trước. Hắn thấy thân pháp người áo đen rất mau lẹ liền tiến lại cản lối.

Cửa miếu tuy khá rộng nhưng Đỗ Cửu cản một bên, bây giờ Thương Bát lại giơ cái bụng phệ ra ngăn nốt một nửa nữa. Người áo đen là một cô gái nếu không đưa tay ra đẩy Thương Bát thì phải dừng bước lại. Bỗng thấy cô gái giơ hai ngón tay mặt điểm vào huyệt mạch môn Thương Bát. Thương Bát rụt tay về tránh khỏi. Hắn xoay năm ngón tay nhằm chụp vào cổ tay mặt của cô gái áo đen. Tiêu Lĩnh Vu khẽ quát :

– Mau tránh đường ra!

Nguyên chàng đã nhìn rõ cô này là thiếu nữ nghiêm trang mà chàng đã gặp ở thành Quy Châu. Thiếu nữ vẫn đi theo Bát Thủ thần long Đoan Mộc Chính. Chàng liền cho cô đã xuất hiện ở đây thì nhất định Đoan Mộc Chính cũng ở trên ngọn Nhân Duyên này.

Thương Bát nghe Tiêu Lĩnh Vu hô hoán lập tức lạng người sang một bên để nhường lối. Thiếu nữ áo đen hành động rất mau lẹ. Cô nghiêng mình vọt đi ra hai cái rồi mất hút. Thương Bát đứng ở cửa miếu đảo mắt nhìn quanh mà không thấy cô đâu, không hiểu cô đã chạy về phương nào?

Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :

– Đừng ngó theo nữa.

Thương Bát quay lại hỏi :

– Đại ca có nhận biết cô ta ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Hình như cô này hay đi chung với Bát Thủ thần long Đoan Mộc Chính.

Thương Bát vỗ đùi nói :

– Đúng rồi! Chính là cô ta. Tiểu đệ cũng thấy mặt quen quen mà không nhớ ra đã gặp ở đâu?

Đỗ Cửu hỏi :

– Con nha đầu này trước kia mặc áo xanh, sao bữa nay lại đổi y phục màu đen?

Thương Bát nói :

– Có lẽ y cũng muốn tránh tai mắt mọi người.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Tiểu huynh thấy hai con mắt cô còn ngấn lệ, dường như cô có điều chi cầu nguyện trước thần linh.

Thương Bát nói :

– Con nha đầu đã xuất hiện nơi đây thì lão già kia chắc cũng gần kề. Chúng ta đi kiếm lão để nói chuyện.

Đỗ Cửu nói :

– Ngày trước bọn họ hiểu lầm đại ca tưởng y quy thuận Bách Hoa sơn trang. Bây giờ đại ca chống đối Thẩm Mộc Phong còn ai không biết? Thế mà con nha đầu kia tuyệt không tỏ vẻ kính trọng. Chúng ta cần đi kiếm lão để chất vấn về tội giáo tử bất nghiêm.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đỗ Cửu hỏi :

– Thôi bỏ quách đi. Người ta chẳng có liên quan gì đến mình, sao lại phải bắt họ kính trọng?

Đỗ Cửu toan tranh luận, nhưng thấy Thương Bát đưa mắt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa. Đạo nhân trông coi việc hương hỏa trong miếu dường như đã quen nghe những chuyện lý luận, cãi vã, lại dường như người thâm hiểu triết lý nên không ngó ba người một cái nào.

Thương Bát khẽ hỏi :

– Đêm nay chúng ta có ngủ trên Nhân Duyên phong này không?

Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời bỗng nghe thanh âm lạnh lùng đáp lại :

– Ngủ lại là hay lắm.

Thanh âm người này rất đột ngột khiến cho Trung Châu nhị cổ và Tiêu Lĩnh Vu không khỏi sửng sốt. Đỗ Cửu lạnh lùng hỏi :

– Ai đó?

Thanh âm lạnh lùng đáp lại :

– Ta.

Một gã thiếu niên áo xanh mặt mũi thanh tú nhưng thấp lùn và gầy nhom từ từ tiến ra. Thương Bát coi tướng này thấy phần xinh đẹp thì có thừa, phần cương quyết thì không đủ, thiếu hẳn tư cách nam nhi.

Hắn liền hỏi :

– Anh em tại hạ nói chuyện không liên quan gì đến các hạ. Sao các hạ lại xen vào?

Thanh niên áo xanh không lý gì tới Thương Bát. Gã giương cặp nhãn thần trong suốt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Các hạ chạy đến ngọn Nhân Duyên làm gì?

Giọng nói thâm mật như bạn hữu trùng phùng. Trong câu hỏi lộ vẻ quan hoài.

Tiêu Lĩnh Vu ngắm nghía thiếu niên áo xanh không sao nghĩ ra được là ai và đã gặp ở đâu. Chàng liền hỏi :

– Các hạ là ai?

Thiếu niên lộ vẻ thê lương hỏi lại :

– Ông bạn không nhận được tại hạ thật ư? Thế thì ông bạn mau quên quá.

Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẫm nghĩ bỗng thấy thiếu niên cởi tấm khăn xanh bịt đầu để lộ mái tóc đen láy. Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn rồi bật tiếng la thất thanh :

– Bách lý cô nương!

Thiếu nữ đột nhiên đưa tay lên bưng mặt khẽ nói :

– Tiểu muội đi tìm đại hiệp thật là cực nhọc.

Thương Bát, Đỗ Cửu đưa mắt nhìn nhau, len lén rút ra ngoài miếu.

Đạo nhân cũng hiểu nhân tình thế cố đột nhiên y gõ chuông dồng khẽ ngâm :

– Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Có lòng thành tất linh nghiệm.

Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến lại hỏi :

– Sao cô nương cũng tới đây?

Bách Lý Băng từ từ hạ cánh tay xuống đáp :

– Tiểu muội đường xa muôn dặm, đi khắp nơi tìm kiếm Tiêu huynh rồi lần đến đây.

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ nghĩ thầm :

– Ta lên ngọn Nhân Duyên này là vì động cơ khác, không ngờ lại gặp cô này.

Chàng hỏi lại :

– Cô đến đây vào lúc nào?

Bách Lý Băng đáp :

– Vào lúc chính ngọ…

Cô dừng lại rồi tiếp :

– Tiểu muội có nhiều việc muốn hỏi Tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Nơi đây không tiện nói chuyện. Chúng ta hãy kiếm chỗ nào vắng vẻ hơn.

Bách Lý Băng ngắt lời :

– Tiểu muội đã lấy một cái phòng khách ở ngay trên núi này.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Tại hạ còn hai người anh em đi theo.

Bách Lý Băng đáp :

– Không sao. Nhà điếm đó hãy còn phòng trống. Tiểu muội dẫn Tiêu huynh đi.

Cô vừa trở gót cất bước vừa bịt khăn lên đầu. Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên cảm thấy nàng công chúa Bắc Hải này quen tính phong lưu, mới ra ngoài mấy tháng mà dường như lớn lên nhiều, dự từng trải cũng tựa hồ đã thêm mấy tuổi.

Bách Lý Băng ra khỏi miếu đi trước. Tiêu Lĩnh Vu theo sau liếc mắt nhìn quanh chẳng thấy bóng Trung Châu nhị cổ, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi :

– Không hiểu hai người này đi đâu mất rồi?

Chàng toan cất tiếng gọi nhưng đột nhiên đứng lại. Bách Lý Băng thoăn thoắt bước mau đi thẳng về tòa nhà gianh ở phía chính Nam.

Tiêu Lĩnh Vu đành bước mau theo cô vào điếm. Khách điếm này chỉ là nơi để khách thập phương vào ẩn mưa gió dĩ nhiên cách chiêu đãi không đuợc đầy đủ.

Tiêu Lĩnh Vu vào điếm chẳng thấy ai ra đón tiếp. Chàng lầm lũi đi theo Bách Lý Băng vào thẳng phòng khách ở phía sau. Trong nhà đã thắp nến. Thiếu nữ áo đen nét mặt rất nghiêm trang đã vào đó từ trước rồi. Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ tự hỏi :

– Hai cô này sao lại đi với nhau?

Bách Lý Băng quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Hai vị biết nhau rồi chứ?

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :

– Gặp nhau mấy lần thì có nhưng chưa từng nói một câu.

Chàng chắp tay thi lễ hỏi :

– Đoan Mộc lão tiền bối có đến đây với cô không?

Thiếu nữ áo đen cúi đầu đáp :

– Gia sư ư? Lão nhân gia bị người ám toán. May nhờ Bách Lý cô nương giải cứu mới thoát nạn.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

– Té ra hai cô quen biết nhau trong trường hợp này.

Chàng lại hỏi :

– Thương thế của Đoan Mộc tiền bối ra sao?

Thiếu nữ áo đen vẫn cúi đầu đáp :

– Đa tạ Tiêu đại hiệp có dạ quan hoài. Gia sư được Bách Lý cô nương cho uống linh đan rất thần diệu, không có gì đáng ngại nữa.

Cô nói với Tiêu Lĩnh Vu hai lần mà thủy chung không ngửng đầu lên nhìn chàng. Bách Lý Băng đột nhiên xen vào :

– Đoan Mộc lão tiền bối tuy thương thế không có gì đáng ngại nữa, nhưng còn phải tịnh dưỡng. Lão nhân gia thấy tiểu muội bôn tẩu giang hồ trơ trọi có một mình mới bảo Đoan Mộc cô nương cùng đi cho có bạn.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :

– Thị kêu Đoan Mộc Chính là gia sư mà sao vẫn ở họ Đoan Mộc?

Tuy bụng chàng nghĩ như vậy mà không lên tiếng hỏi. Bách Lý Băng nói mấy câu này giương mắt lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu để chờ chàng trả lời, nhưng chàng nghĩ mãi đến tâm sự nên quên không hồi đáp. Cô không nhịn được hắng đặng một tiếng rồi bảo :

– Sao Tiêu huynh không trả lời?

Tiêu Lĩnh Vu như người ngủ mơ choàng tỉnh giấc, chàng ồ lên một tiếng hỏi lại :

– Có phải cô nương nói với tại hạ không?

Bách Lý Băng đáp :

– Trong nhà chỉ có ba người. Tiểu muội không nói với Đoan Mộc cô nương thì dĩ nhiên nói với Tiêu huynh chứ còn ai vào đấy?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

– Cô nương muốn tại hạ nói chuyện gì bây giờ?

Bách Lý Băng đáp :

– Tiêu huynh nên hỏi muội: Mấy bữa nay tình trạng cô thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :

– Cô nương vì cứu tại hạ mà trong nhà sinh ra rắc rối. Nhưng lệnh tôn vẫn thương cô nương đến cực điểm. Hiện giờ lão nhân gia đang đi kiếm cô rất là vất vã…

Bách Lý Băng liếc mắt nhìn thiếu nữ áo đen muốn nói lại thôi.

Cô từ từ ngồi xuống. Thiếu nữ áo đen thông tuệ lạ thường. Cô nói khẽ :

– Hai vị hãy cứ nói chuyện. Tiểu muội đi chuẩn bị chút điểm tâm.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

– Bảo nhà quán làm cho là được. Đâu dám phiền đến cô nương?

Nhưng thiếu nữ áo đen vừa nói vừa đi ra khỏi phòng. Lúc Tiêu Lĩnh Vu lên tiếng thì cô đã mất hút. Bây giờ trong nhà chỉ còn Bách Lý Băng và Tiêu Lĩnh Vu là hai người. Bách Lý Băng cặp mắt trong như hồ thu nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu tựa hồ muốn tìm vật gì trong đầu óc của chàng. Tiêu Lĩnh Vu bối rối muốn hỏi thì thấy Bách Lý Băng đột nhiên hai tay bưng mặt nằm lăn xuống giường mà khóc nức nở.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác bước lại gần trầm giọng hỏi :

– Cô nương! Cô nương vì Tiêu mỗ mà bỏ nhà ra đi. Tiêu mỗ đã biết thế…

Bách Lý Băng vừa khóc vừa nói :

– Tiểu muội ở Băng cung từ nhỏ đến lớn. Gọi một tiếng trăm kẻ dạ. Ngày nay một mình bôn tẩu giang hồ lênh đênh trơ trọi. Thậm chí không có đến một người chiếu cố.

Cô được ăn ngon mặc đạp lại được bao nhiêu người sủng ái chiều chuộng. Vì cô đi tìm Tiêu Lĩnh Vu mà phải mạt thiệp phong trần. Bây giờ được gặp chàng lại thấy chàng tỏ vẻ hững hờ. Cô không khỏi tủi thân, mình lại thương mình. Tiêu Lĩnh Vu nói :

– Nỗi khổ cực của cô nương chẳng phải tại hạ không biết, nhưng…

Bách Lý Băng đột nhiên ngồi nhỏm dậy, lau nước mắt hỏi :

– Tiêu huynh đến đây làm chi?

Cô hãy còn tính trẻ nít, khóc đấy rồi lại cười ngay. Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp trả lời thì Bách Lý Băng lại hỏi tiếp :

– Tiêu huynh lên ngọn Nhân Duyên này phải chăng để kiếm tiểu muội?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

– Ta có biết đâu cô đã lên đây?

Nhưng chàng thấy cô đầy vẻ khát vọng, đành liều đáp :

– Phải rồi! Tại hạ lên đây để kiếm cô nương.

Bách Lý Băng cười khúc khích hỏi :

– Thế ra Tiêu huynh cũng nhớ tiểu muội lắm phải không?…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.