Đan Nữ thấy Huyền Dương Tử xem mạch xong thật lâu không nói câu nào, vẻ mặt ngưng trọng, cảm thấy khó chịu, nhịn không được hỏi: “Này, xem ra được chứng bệnh gì rồi?”
Huyền Dương Tử phục hồi tinh thần, buông tay nàng lại nhìn Đan Nữ đánh giá từ đầu đến chân, lúc này mới hỏi: “Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ?”
“Nói bao nhiêu lần rồi? Ta là nữ!” Đan Nữ hừ hừ, “Lão đạo, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giống nam nhân?”
Huyền Dương Tử cảm thấy nghi hoặc, luyện thuật dịch dung kiểu này cuối cùng luyện thành nữ nhân, thật sự rất cổ quái. Cũng không biết có thể hay không lúc nào đó đột nhiên biến ngược trở lại, lại biến trở về nam? Nói như vậy, quá kinh sợ đi. Huống hồ nàng còn mất trí nhớ, bản thân cũng không biết chính mình bị làm sao.
Đan Nữ nhớ tới lời Huyền Tùy Tử, cũng có chút kinh ngạc, nàng trước kia thật sự là Niêm Hoa Tăng? Không có khả năng đi! Quá khó tin.
Huyền Dương Tử thấy Đan Nữ cảm xúc phập phồng, cho rằng nàng thật vì hắn muốn cưới Hoàng Hậu nên phiền lòng, liền an ủi nói: “Đan Nữ, là những lão thần kia tự ý làm bậy, đến chỗ mẫu hậu nói, trẫm đến tuổi này nên cưới một vị Hoàng Hậu xuất thân đứng đắn, sinh con dạy cái. Hiện nay thế sự bất ổn, có con trai nối dõi cũng coi như có thể làm an ổn lòng người. Nhưng ngươi yên tâm, trẫm tạm thời còn không muốn lập Hoàng Hậu linh tinh gì đó.”
“A!” Đan Nữ vừa nghe, hơi ngoài ý muốn, tà tà liếc hắn một cái: “Vì sao không lập Hoàng Hậu?” Đừng nói ngươi thích ta, chờ đem ta phù chính khiến ta làm Hoàng Hậu nha?
Huyền Dương Tử nói: “Thân tướng quân cùng Tiêu Tán đang ở tiền phương đánh trận, đều muốn cứu Thành Thái Hoàng đế trở về, cái ngôi vị Hoàng đế này, đến tột cùng trẫm có thể hay không tiếp tục ngồi xuống còn là một ẩn số. Đến lúc đó nếu như sinh một đứa nhỏ, sợ bảo hộ không được cả nhà lớn bé. Lại nói, sư phụ cùng sư muội còn chưa tìm được, chuyện này còn đang nhức nhối trong lòng trẫm, lấy đâu ra tâm tư mà cưới Hoàng Hậu?”
Vừa nghe Huyền Dương Tử nhắc đến sư muội hắn Huyền Cảnh Tử, Đan Nữ trong lòng rung động, lúc trước Huyền Tùy Tử đã đề cập qua, Huyền Cảnh Tử cùng Huyền Dương Tử sư huynh sư muội quan hệ cực kì sâu đậm, khi đó trong mắt mọi người, bọn họ chính là một đôi đâu. Huyền Dương Tử không muốn cưới Hoàng Hậu, không lẽ là bỏ trống để chờ vị sư muội kia đi? Cái khả năng này quá lớn.
Đan Nữ tâm tư trăm chuyển, đột nhiên lại cả kinh, đáng chết, ta chẳng lẽ thích lão đạo , làm sao lại để ý thái độ hắn như vậy, lại còn suy đoán quan hệ giữa hắn cùng sư muội hắn?
Huyền Dương Tử không biết tâm tư Đan Nữ, dùng lực kéo nàng dậy nói: “Đứng lên đi, đêm nay trăng sáng, trẫm mang ngươi đi ngắm trăng. Đúng rồi, ngươi không phải thích nhất lên nóc Minh Hòa điện ngắm sao? Lần tới không cần tìm Huyền Tùy Tử, nó thì biết cái gì? Cùng một đứa trẻ ngắm trăng trông sao, không cảm thấy sát phong cảnh à?”
Nghe ngữ khí Huyền Dương Tử tựa như ghen tuông một dạng, Đan Nữ đột nhiên thấy thoải mái, để hắn kéo ngồi dậy, vui vẻ nói: “Ta muốn vừa xem trăng vừa ăn vặt. ”
Huyền Dương Tử gọi Hồng Liên phân phó: “Chuẩn bị đồ ăn khuya!”
Hồng Liên thấy bọn họ hòa hảo, trên mặt cũng mang ý cười, vội vâng lời, xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Ngày kế tiếp, Huyền Dương Tử vì gom góp quân tư cung cấp ba vạn binh sĩ Cảnh Thái Phong mang đến, tổn hao không biết bao nhiêu tài lực. Thậm chí, cái gì có thể mang là vật tư, hoặc đổi ra vật tư, cơ bản đều sung quân tư.
Trong cung vốn cắt giảm chi phí, kể từ đó càng thêm thiếu thốn, đến mấy ngày gần hết năm, ngự trù Ngự Thiện phòng bất đắc dĩ, vụng trộm đi tìm Đan Nữ bẩm: “Quý phi nương nương, trong cung làm lễ tất niên là phải thiết yến, năm nay cũng như các năm trước, phải chuẩn bị trước nguyên liệu, nhưng bây giờ Ngự Thiện phòng cái gì cũng không có, đến lúc Hoàng Thượng muốn thiết yến, bọn nô tài quả thực không biết lấy cái gì đến nấu cả.”
Đan Nữ cũng phát hiện gần đây bữa ăn càng ngày càng ít đồ ăn, nghe ngự trù tố khổ liền cùng hắn đến Ngự Thiện phòng xem thử, vừa xem liền kinh sợ, cả một cái phòng bếp to như vậy, trừ một ít khoai tây cùng cải thảo, thêm một túi bột mì, còn lại cái gì cũng không có.
Ngự trù vẻ mặt thảm thiết nói: “Tháng vừa rồi Ngự Thiện phòng không có tiền mua đồ ăn, bọn nô tài đem toàn bộ chỗ thức ăn còn lại chưng chưng nấu nấu, cố gắng thêm trước hụt sau mới nấu được bốn món ăn một bát canh dâng lên Thái Hậu nương nương cùng Quý phi nương nương, bên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn phân phó chỉ mang lên hai món ăn cùng một bát canh. Dù là như thế, đến bây giờ cũng không còn chút nào.”
Đan Nữ chỉ vào khoai tây cùng cải thảo nhìn qua có vẻ mới mẻ hỏi: “Thế mấy thứ nào thì sao? Không phải mua đến ư?”
Ngự trù đáp: “Nương nương, là ngự hoa viên bị thiêu hủy một nửa lại không được tu chỉnh, bọn nô tài thấy đất trống bỏ hoang, liền tự tiện trồng một ít rau quả. Mấy thứ này đều là thu từ đấy mang về.”
Đan Nữ sờ trang sức trên đầu, những trâm ngọc vòng tai này đều là Thái Hậu nương nương ban thưởng, mà mỗi ngày cũng phải mang, nếu đem đi cầm đồ lấy bạc mua đồ ăn, có vẻ như không ổn lắm. Nhưng nếu không làm như vậy, thật đúng là không có tiền a, Huyền Dương Tử còn đang vì quân tư cùng chính sự, bận đến mức chân không chạm đất, thật sự cũng không thể mang mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này đi quấy nhiễu hắn.
Ngự trù còn đang kể lể: “Bọn nô tài còn nói đùa, nếu là nhà nghèo người ta, trồng rau được nhiều còn có thể mang ra chợ bán, kiếm tiền mua chút thịt làm lễ qua năm!”
“Cải thảo trồng được rất nhiều sao?” Đan Nữ nhìn nhìn khoai tây cùng cải thảo trên bàn bếp, khoai tây còn có thể để lâu, nhưng cải thảo thì không được a!
Ngự trù đáp: “Bẩm nương nương, trong vườn còn rất nhiều chưa hái, nô tài định để hôm nào rảnh hái xuống sẽ muối làm rau khô.”
Đan Nữ đi quanh rổ cải thảo hai vòng, lại nhìn mấy cái sọt rỗng trong phòng bếp, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi mang người đi hái cải thảo cho vào trong sọt, mai chúng ta đi bán!”
Ngự trù há hốc miệng, một lúc sau mới ngậm được lại nói, “Quý phi nương nương, nô tài vừa nãy chỉ nói đùa. Còn nữa, cải thảo không đáng tiền, mà dẫu đáng giá, nương nương đi bán, chuyện này…”
“Sắp đói chết đến nơi rồi, còn lo những chuyện ấy?” Đan Nữ trừng mắt nhìn ngự trù “Cải thảo này rẻ hay đắt, còn phải xem bán thế thế nào. Được rồi, cứ như vậy quyết định, sáng mai tập hợp trước cửa cung.”
Ngự trù bụm ôm mặt, sớm biết vậy không tìm Quý phi nương nương bẩm báo, đi tìm Thái Hậu nương nương, không chừng mọi chuyện giải quyết xong đâu vào đấy rồi.
Mặc kệ ngự trù nghĩ thế nào, sáng sớm hôm sau, Đan Nữ mặc quần áo cung nữ, đeo mạng che mặt, mang theo Hồng Liên cùng Huyền Tủy Tử và Quỳ Phiến đến trước cửa cung.
Ngự trù suy nghĩ một đêm, tự an ủi chính mình, Quý phi nương nương lúc trước đấu đệ nhất dũng sĩ Kim quốc, là cỡ nào dũng cảm cơ trí a, bây giờ đi bán cải thảo, không chừng còn bán được giá cao đâu! Cho dù bán không được thì lại mang về, mất chút công sức đáng là bao. Nghĩ như vậy, sáng hôm sau liền sai người trong phòng bếp đi hái ba sọt cải thảo, dùng xe đẩy đến trước cửa cung gặp Đan Nữ.
Đan Nữ nhìn thấy trong xe đẩy chỉ có ba sọt, lo hơi ít, xong lại nghĩ vật lấy hi vi quý, mang đi nhiều quá bán lại không được giá, vì vậy gật đầu bước đi.
Đoàn người rất nhanh ra cửa cung, hướng về phía chợ.
Đan Nữ vừa đi vừa dặn Huyền Tùy Tử và Quỳ Phiến: “Hai đệ mặc quần áo công công, tuổi lại còn nhỏ, đến lúc ấy đứng ở trước xe đẩy nhớ rõ phải hô thật to rao bán cải thảo nhé!”
Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến ở Tam Thanh quán khi rảnh rỗi vấn thường xuống núi mua đồ dùng hàng ngày, cũng từng bán qua thứ này thứ khác, nghe Đan Nữ nói muốn họ hô to rao hàng cũng coi là chuyện nhỏ, chỉ sợ không có người đến mua mà thôi.
Huyền Tùy Tử gãi đầu nói: “Đan Nữ tỷ, cải thảo của chúng ta nhìn bình thường, thậm chí còn không bằng cải thảo ở Tam Thanh Quán bọn đệ trồng đâu, cho dù rao to cũng chưa chắc bán được giá cao. Ba sọt này có bán hết chỉ sợ cũng không đủ cho chúng ta ăn một bữa cơm.”
Đan Nữ cười nói: “Đến lúc đó hai đệ cứ nghe theo lời ta nói mà làm, đảm bảo sẽ bán được giá tốt.”
Huyền Tùy Tử cùng Quỳ Phiến nửa tin nửa ngờ, tóm lại cũng gật đầu.
Lúc sau liền có người nghe nói, ở phía đông chợ có bán một loại cải thảo cực kì hiếm lạ.
“Nghe nói không, ngự trù cùng công công trong cung đi bán cải thảo?”
“Có có, thấy bảo họ bán ‘Long cải thảo’, mà không phải cải thảo. Là công công trong cung dùng nước *** [1] của Hoàng Thượng chăm bón, đặc biệt có linh khí, ăn vào bổ não bổ thân, lọc gan sáng mắt, nếu là trong nhà có người đọc sách, ăn vào sáng dạ, đã đọc qua sẽ không quên được.”
“Thật thần kỳ như vậy? Thật hay giả?”
“Xem bọn hắn ăn mặc, quả thực là công công cùng cung nữ trong cung a! Hơn nữa, đường đường dưới chân Thiên Tử, người nào dám giả mạo đi bán cải thảo đâu?”
“Ta không hỏi cái này, ta hỏi là cải thảo có linh nghiệm như họ nói hay không?”
“Hoàng cung chỗ kia, tóm lại không phải tiểu dân chúng ta có thể đi vào, cải thảo hoàng cung thế nào cũng là thứ tốt, ai quản linh khí thật giả thế nào.”
“Vậy ta cũng đi mua một cây, dùng long tiểu trồng cải thảo, như thế nào cũng không phải tùy tiện lúc nào cũng có thể mua được.”
Chưa đầy hai canh giờ, đám người Đan Nữ mang đi ba sọt cải thảo đều hết sạch.
Về cung, ngự trù cười đến híp cả mắt, vỗ đùi nói: “Quý phi nương nương quả nhiên tài trí hơn người, cải thảo là ‘Long cải thảo’, một lượng bạc một cây, thế nhưng cũng có người chịu mua, còn nhanh như vậy đã bán xong. Mới hai canh giờ liền bán lời 90 lượng bạc a a! Mua một ít thịt cá hết năm lượng, còn dư tận 85. Ngày mai, ngày mai bọn nô tài nhất định hái 30 sọt đi bán, cứ thế này tiền làm mua đồ ăn mở yên tiệc cũng có.”
Đan Nữ cản hắn nói: “Không được, mỗi ngày chỉ có thể bán ba sọt, với bên ngoài nói, long cải thảo của chúng ta mỗi ngày chỉ có ba sọt, vô cùng trân quý!”
Huyền Tùy Tử đáp lời nói: “Không phải thế ư? Chúng ta nói là long tiểu trồng nên long cải thảo, nếu đẩy một phát ba mươi sọt đi bán, chẳng phải sẽ khiến người ta hoài nghi sao? Đại sư huynh một ngày nhiều nhất cũng *** chỉ được non nửa thùng, ở đâu ra tưới cho ba mươi sọt? Nhiều nhất đủ cho ba sọt là đúng rồi!”
Ngự trù nghe được gật đầu, lại ca ngợi Huyền Tùy Tử suy nghĩ chu đáo, xong lại quay sang nịnh Đan Nữ nói: “Quý phi nương nương anh minh!”
Chỉ bọn họ không nghĩ đến, bán cải thảo đến ngày thứ ba có người tìm đến chất vấn nói: “Không phải nói người đọc sách ăn long cải thảo của các ngươi, lọc gan sáng mắt, sáng dạ sáng lòng, đọc qua cái gì là không quên được sao? Vậy con ta ăn ba ngày nay vẫn không nhớ được nổi chữ là thế nào?”
Đan Nữ ôn tồn nói: “Vị Đại gia này, long cải thảo cũng không phải tiên đan, sao có thể ăn ba ngày liền thấy hiệu quả đâu? Mà ta hỏi một chút, con trai ngài hôm nay biết chữ có phải so với ngày hôm qua nhiều hơn một ít không?”
“Đúng.”
“Đấy, thế này không phải hơi có hiệu quả rồi đấy sao? Chỉ cần kiên trì nhiều năm ăn long cải thảo, tương lại nhất định sẽ có ngày đọc được không quên.”
“…”