Sau đó người có lực lượng hỗ trợ. có cơ hội tiến vào Linh Sơn. đồng thời cũng sẽ nhận được một số lợi ích. đây là tồn tại của cơ duyên.
Chỉ là hơn mười vạn năm qua. những khí tức bản nguyên này càng ngày càng ít, thỉnh thoảng một số bản nguyên đạo khí bên trong thời không biến động niêm phong xuất hiện, cùng với đạo. nguyên khí. quy tắc xung quanh dung hợp. một lần nữa hiển hiện, sẽ tiếp tục xuất hiện một số người có duyên.
Còn trong ngoại đỉnh không gian của Hư Không Âm Dương Đỉnh có bản nguyên đạo khí. đó là khí chân chính sáng tạo. giống như mối quan hệ giữa mảnh vỡ ngoại đỉnh và nội đỉnh của Hư Không Âm Dương Đỉnh, cho nên mới có thể cảm thụ được.
Điều khiến Trình Cung cảm giác bất ngờ chính là. tia khí tức bản nguyên này hiển hiện ra ngọn núi mà hắn quá quen thuộc, năm đó hắn chính là bế quan luyện chế tiên đan phía dưới ngọn núi này. Thật sự rất thú vị. thiên địa to lớn. lời nói cơ duyên thực sự thần diệu khó lường, khiến trong lòng Trình Cung không khỏi có cảm xúc đặc biệt, loại cảm xúc này thậm chí còn lớn hơn cảm ngộ hắn có được từ bên trên, đó là một loại cảm xúc kỳ diệu, thăng hoa trong nội tâm.
Tâm hồn thăng hoa. là thần kỳ. ảo diệu nhất.
– Mau nhìn, Linh Sơn đã muốn tiêu tán.
– Tiền bối thần thông quảng đại. xin cho chúng ta một ít cơ hội. ở đây ta có một pháp bảo vô danh trong di tích.
– Ở đây ta có một bộ công pháp tu luyện hiếm có. thần kỳ không gì sánh được, chỉ có tiền bối mới có cơ hội hưởng thụ.
– Ở đây ta có một mầm non. tuy rằng không biết là cái gì. nhưng sở hữu công hiệu kỳ lạ.
– Tiền bối xin cho chúng ta một cơ hội. ta có một quả trứng viễn cổ. rất có thể nở ra thần thú…
Đám tán tu trước đó vẫn không dám lên tiếng, lúc này rốt cuộc không kiềm chế được, sau khi có người bắt đầu mở miệng, những người khác cũng tranh nhau thi lễ. đồng thời lấy ra thứ gì đó quý giá của mình. Bọn họ biết, với tồn tại của đối phương, những thứ rất bình thường của họ rất khó khiến đối phương động lòng, chỉ có một số thứ đặc biệt, thần bí chưa giải mà bọn họ không biết là thứ gì, có lẽ sẽ khiến đối phương để ý.
Tán tu có thể đạt được thành tựu này. cũng đều là những người có cơ duyên đạt được một số truyền thừa, phần lớn đều từng tiến vào một số di tích nên mới có được một số thứ đặc biệt.
Nêu như trước đây loại Linh Sơn này xuất hiện, khẳng định sẽ là một phen liều mạng chém giết, ai cũng muốn xông lên trước. Nhưng lúc này Linh Sơn lại bị Trình Cung dựa vào lực lượng cường ngạch lôi ra cho dù những người này còn muốn tiến vào Linh Sơn. cũng không dám xông lên phía trước tìm cái chết.
Mặc dù khí tức bản nguyên này rất trân quỷ. nhưng bản thân chính là một tia dấu vết hiếm có. cùng với khí tức núi non nguyên bản. hơn nữa vừa xuất hiện đã cùng với đạo. quy tắc. nguyên khí xung quanh dung hợp. Trình Cung sở hữu bản nguyên đạo khí. cảm giác đối với khí tức bản nguyên này cũng không lớn. nhất là khí tức bản nguyên này còn rất khó làm của riêng.
Nhìn khí tức bản nguyên sắp tiêu tán, lại nhìn dáng vẻ sốt ruột của những người xung quanh. Trình Cung đưa mắt nhìn về phía người có mảnh vỡ ngoại đỉnh mà mình vừa mới cảm nhận được.
Lúc này trong tay hắn đang cầm một khối thiết đặc thù. ngay cả bọn hắn cũng không biết là cái gì. nhưng Trình Cung .liếc mắt đã nhìn ra đó là thiên viêm cương, mặc dù cũng rất trân quý. nhưng Trình Cung cũng không có bất cử ý tứ gì. trước kia khi Đan Sư liên minh luyện chế Tiêu Hư Đỉnh, đã dùng hơn một nghìn cân món đồ chơi này.
-Ngươi…
Trình Cung lấy tay chỉ về phía người nam tử trung niên đang cầm thiên viêm cương.
Người đó tên là Sa Ấn. đầu tiên rất sửng sốt. hắn đứng ở phía sau vốn cũng không Ôm hi vọng quá lớn. dù sao tu vi của hắn chỉ là thiên anh tầng thứ năm. bình thường ở đây chờ cơ duyên tiến vào Linh Sơn. cũng vì hắn tu luyện công pháp tương đối đặc biệt, không cần bế quan tĩnh tọa chậm rãi tu luyện, trong chiến đấu. vận động đều có thể tu luyện. Hắn không có căn cơ. ở đây nguyên khí cũng đủ sung túc, hắn đã chờ đợi ở đây trăm năm. những người chờ đợi ở đây một thời gian đều quen biết hắn. không ai biết hắn lại được nhìn trúng.
– Vâng…vâng.
Sa Ấn sửng sốt, sau đó thân thể run lên. thanh âm lắp bắp tiến lên phía trước, hai tay cung kính dâng thiên viêm cương.
– Đây là thiên viêm cương, sau này tìm được người luyện khí tốt có thể dùng, nhưng ta thấy tác dụna không lớn. ta muốn một mảnh vỡ trong không gian nguyên giới của ngươi.
Trình Cung cũng không nói nhiều, khoát tay áo để hắn thu hồi thiên viêm cương.
– A. .. Vâng, được. được…
Sa Ẩn liên tục gật đầu. đầu óc u mê, vội vàng lấy từ trong khôna gian nguyên giới ra một mảnh vở có vẻ rất bình thường.
-Ông!
Mảnh vở vừa rời khỏi khôna gian nguyên giới, Hư Khôna Âm Dương Đỉnh lập tức phát sinh minh động. Trình Cung mỉm cười, khoát tay thu nhập mảnh vở vào trong ngoại đỉnh không gian của Hư Không Âm Dương Đỉnh.
– Đây là vật gì, chẳng lẽ là mảnh vở tuyệt phẩm đạo khí?
– Không thể nào. ngươi xem đại nhân vật như vậy. mảnh vở tuyệt phẩm đạo khí, bọn họ cũng chưa chắc có hứng thú.
– Trời ạ, chẳng lẽ là tiên khí.. . mảnh vỡ tiên khí?
– Ai biết, Sa Ẩn đúng là quá may mắn.
– Các ngươi có chú ý hay không; vừa rồi hắn nói là không gian nguyên giới, hắn… vì sao hắn có thể biết được trong không gian nguyên giới của Sa Ấn có cái gì?
– Không sai, không gian nguyên giới. . . Có người có thể biết được trong không gian nguyên giới của người khác có gì đó. quá.. quá kinh khủng!
– Người xung quanh thấy Trình Cung gọi Sa Ẩn. không ít người biết hắn. cảm thán hắn quá may mắn. Nhưng đột nhiên có người ý thức được một vấn đề. mọi người vừa nghe đều cảm giác lạnh người, phải biết rằng, cho dù là Thiên Tôn cũng chưa từng nghe nói có thể biết được trong không gian nguyên giới của người khác có thứ gì.
Trong lòng mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết. đột nhiên một ngày, có người có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người khác, cảm giác này thật sự khủng khiếp.
– Ngươi có thể qua đó.
Trình Cung chỉ về phía Linh Sơn lúc ẩn lúc hiện.
– Vâng, cảm tạ tiền bối. tạ ơn đại ân đại đức của tiền bối.
Sa Ấn liên tục thi lễ. kích động không thôi, đối với rất nhiều người mà nói ra vào Linh Sơn là chuyện rất đơn giản tùy ý, nhưng đối với càng nhiều người mà nói. tiến vào Linh Sơn còn khó hơn lên trời.
Sa Ấn rất nhanh, hưng phấn, kích động lao về phía ngọn núi lúc ẩn lúc hiện, nhưng sau một khắc vẻ mặt hắn trở nên ngưng đọng, bởi vì hắn trực tiếp xuyên qua ngọn núi giống như xuyên qua không khí bình thường.
Hắn sửng sốt một lát. không cam lòng vọt trở lại. nhưng ngọn núi lúc ẩn lúc hiện này giống như bức tranh ảo ảnh. hư vô mờ mịt. cho dù hắn có xuyên qua như thế nào cũng không đụng vào được cái gì.
Lần này không ít người tiếc hận. loại tình huống này cũng có rất nhiều, đây chính là không có cơ duyên.
Còn bản thân Sa Ẩn thì ngây người đứng đó. trong hơn một trăm qua. hắn từng thấy năm lần ngọn núi này xuất hiện, tham gia ba lần chém giết sinh tử. một lần không có cơ hội trùng kích, lần này tưởng rằng gặp được vận may. nào ngờ.. .kết quả lại không có cơ duyên.