Nhưng đến cảnh giới Đạo Tôn thì bất đồng, giống như phân thân của Thanh Trúc Đạo Tôn tại Cửu Châu đại địa làm cái gì, bản thân của hắn có thể cảm nhận được tất cả.
Thân ngoại hóa thân Hỏa Phượng Ma Long của Trình Cung người khác cũng biết, nhưng bọn họ không biết là, thần niệm của Trình Cung hiện giờ đã đạt tới cảnh giới nửa bước Đạo Tôn, cộng thêm chỗ đặc biệt của Luyện Thần Quyết, hắn tùy thời có thể khống chế tất cả tình huống của Hỏa Phượng Ma Long.
Hỏa Phượng Ma Long đang bay rất nhanh, chuẩn bị rời khỏi Linh Sơn, Trình Cung bên này thì cất bước tiến vào Phong Vũ Thạch Quật.
– Vèo!
Tiếng gió vang lên, một trận gió thổi qua. Nhanh đến kinh người, một ngọn gió bình thường cũng có được tốc độ công kích toàn lực của Thái Tôn.
Chớ đừng nói chi là, ở xa xa có lốc xoáy hình thành, vòi rồng, tốc độ, lực lượng càng khủng bố, mà trên thạch động có nước mưa nhỏ xuống không ngừng, vốn những giọt mưa này không thể né tránh. Nhưng bởi vì có gió nên nước mưa phiêu đãng, thậm chí bị thổi tan thành sương mù, mà những giọt mưa này có thể ăn mòn Tuyệt phẩm đạo khí, muốn ngăn cản rất khó khăn, có thể nghĩ nó có bao nhiêu khủng bố.
Bát đại cấm địa của Linh Sơn, mỗi một chỗ đều không giống, người bình thường muốn tiến vào Phong Vũ Thạch Quật này vô cùng khó khăn.
Nhưng Trình Cung là ai, Cửu Châu thập đại đan đạo đại sư là tồn tại trâu bò nhất, năm đó địa phương nào hắn không biết. Ít nhất bát đại cấm địa của Linh Sơn hắn từng đi điều tra qua, lợi dụng mưa ở nơi đây, nhỏ vào đan dược để nghiên cứu, huống chi những nơi khác.
Đi tới nơi cuối cùng trong Phong Vũ Thạch Quật, có một không gian cực lớn, gió ở đây khác với trước đó, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, giọt mưa không ngừng từ trên trần động thẩm thấu rơi xuống, cơ hồ hình thành cơn mưa to, hoàn toàn không có biện pháp trốn tránh giọt mưa, chỉ có thể dùng lực lượng chèo chống vượt qua.
– Tư… Tư… Tư…
Giống như khói sắt nung đỏ, bỏ vào trên khối băng, cho dù pháp lực ngưng tụ phòng ngự tầng ngoài, trận mưa này nhỏ xuống cũng gây tổn thương. Trận mưa này mỗi một giọt có sức ăn mòn vô cùng mạnh mẽ, giống như Thái Tôn công kích điên cuồng vô cùng vô tận.
Nếu là Thiên Tôn, Ma Đế bình thường đi lại đây, không nói chiến đấu, cho dù đi qua nơi đây cũng khó, một khi lực lượng xâm nhập vào cơ thể một chút, vậy thì chết chắc. Tốc độ tiêu hao kinh người, nhưng pháp lực của Trình Cung hiện giờ vô cùng khủng bố, thực tế trogn thân thể vẫn còn Long Châu Đọa tôn bổ sung tiêu hao, cho nên không cần lo lắng vấn đề tiêu hao.
Có gió thỉnh thoảng thổi tới, gió này có tác dụng tổn thương thần niệm, nhưng thần niệm của Trình Cung không phải người bình thường có thể so, ở kiếp trước hắn chính là mượn nhờ gió ở đây để rèn luyện của mình. Ở kiếp này Trình Cung tuy chưa từng rèn luyện như thế, nhưng thần niệm của hắn trải qua đủ loại tôi luyện, rèn luyện, cộng thêm hắn hiểu được phương pháp rèn luyện thần niệm trong Luyện Thần Quyết, cho nên gió này hắn không thèm quan tâm.
– Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ đến.
Đúng ở tầng chót nhất, ở chỗ có gió mạnh nhất của Phong VŨ Thạch Quật, cũng là nơi nước mưa dày đặc nhất, Côn Bằng Đại Đế từ từ đứng lên, hai mắt ngưng mắt nhìn Trình Cung đang đi tới.
– Tự tin như vậy, xem ra người nhất định là bị ngươi bắt.
Trình Cung nhìn Côn Bằng Đại Đế, pháp lực của Côn Bằng Đại Đế tiêu hao rất nhanh, tầng ngoài của thân thể ẩn ẩn có hào quang bảo vệ, gió gặp được hắn cũng tránh qua.
Cái này có chút quan hệ tới công pháp tu luyện của hắn, hoặc là hắn có pháp bảo đặc thù gì?
Còn thật không biết Côn Bằng Đại Đế ở phương diện tin tức, xem ra hắn ước định chiến đấu trong Phong Vũ Thạch Quật này, đúng là không phải tùy ý định ra.
– Côn Bằng Đại Đế ta tung hoành thiên địa vạn năm, chuyện này chưa bao giờ làm, điểm này trong lòng của ngươi biết rõ. Sở dĩ ta lựa chọn nơi đây làm nơi chiến đấu cuối cùng, thứ nhất làm một lần cuối cùng, kết liễu ân oán giữa ta và ngươi, thứ hai cũng mượn cơ hội này đánh cược một lần.
Côn Bằng Đại Đế vào lúc này không nói thêm cái gì, lẳng lặng nói ra.
Hắn muốn bỏ qua Đạo Tôn chi lộ, nhưng không nhiều người biết Trình Cung là mượn nhờ Âm Dương Vạn Vật Quyết đột phá đến Đạo Tôn, gần ba vạn năm qua không có người nào đột phá nữa cả.
Côn Bằng Đại Đế tới giai đoạn này, từ lâu đã hiểu ra được, Đạo Tôn chi lộ cho dù tại Linh Sơn đã đoạn tuyệt, thậm chí hiện giờ muốn thành tựu Thiên Tôn cũng khó khăn, tại Cửu Châu đại địa thành tựu Thái Tôn cũng gian nan hơn trước kia.
Chỉnh thể xuống dốc đã không thể tránh né, vạn năm qua hắn dùng hết mọi biện pháp, kết quả vẫn như trước, không có tiến triển gì, đến bây giờ, hắn lựa chọn dùng tính mạng của mình đánh cược lần cuối cùng.
– Ngươi muốn đánh thì đánh ah, ngươi muốn ước chiến ta cũng không đồng ý.
Trình Cung cười nói:
– Có phải ngươi làm hay không ai mà biết, chuyện này vừa vặn trùng hợp như vậy, bất kể là không phải ngươi làm ta cũng khẳng định là ngươi trước tiên. Về phần nói cái gì đoạn tuyệt, cái gì đánh cược sinh tử một lần, ngươi xem bản đại thiếu là ai, là ngươi muốn lão tử làm bia ngắm, ngươi cho rằng làm cái gì ta cũng phải phối hợp với ngươi sao?
Tỉnh táo lại, trước kia thất bại, nhi tử bị giết, chuyện chính mình đuổi giết thất bại, vào lúc này hắn đều có thể buông xuống.
Trình Cung có thể cảm nhận được, Côn Bằng Đại Đế không có trạng thái áp chế lửa giận như trước kia, hắn chân chính buông tất cả mọi việc, nói rõ tâm hắn đã chuyển biến cực lớn.
Nếu là mấy vạn năm trước, hắn có thể thành tựu Đạo Tôn, khả năng này rất lớn, nhưng bây giờ đã không còn khả năng đó.
– Vậy ngươi tới làm gì?
Côn Bằng Đại Đế khó hiểu nhìn Trình Cung, không nghĩ tới vốn là một cuộc quyết đấu đỉnh phong, lại bị Trình Cung nói mấy câu thành ra thế này.
Cho dù hắn đã giết chết con mình, mình cũng xem hắn là đổi thủ đồng cấp mạnh nhất, thức anh hùng trọng anh hùng, kết quả Trình Cung lại nói ra lời này.
Làm cho cho Côn Bằng Đại Đế dở khóc dở cười, từng màn trước kia hiện ra, nếu như đổi lại là trước kia mình sẽ tức giận, thằng này làm gì có nửa điểm phong phạm Thiên Tôn, hoàn toàn là một đại thiếu quần là áo lượt của thế tục a.
– Đòi người!
Trình Cung nhìn Côn Bằng Đại Đế phi thường khẳng định, kiên định nói ra.
– Đòi… Đòi người?
Côn Bằng Đại Đế có chút không biết nên nói cái gì cho tốt, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu:
– Trình Cung, hiện tại chỗ này chỉ có ta và ngươi, ta không muốn nghe ngươi nói những lời càn quấy vô dụng này, Côn Bằng Đại Đế ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế, ta cũng không phải loại người không có đầu óc. Cho dù muốn bắt cóc người của ngươi, ta cũng chọn thời gian khác, vì cái gì trong thời gian khiêu chiến bắt người của ngươi, đây không phải lạy ông tôi ở bụi này sao. Côn Bằng Đại Đế ta chưa ngu tới trình độ như vậy, trong lòng ngươi có lẽ cũng hoàn toàn tinh tường điểm này, cho nên ta cũng không muốn dây dưa chuyện này với ngươi nữa.
– Ngươi cho rằng bản đại thiếu muốn dây dưa với ngươi sao, làm gì có người xấu nào tự khắc chữ lên mặt mình, ai thừa nhận chính mình là người xấu. Ngươi nói không có bắt cóc là được, hiện tại ta muốn đòi người, chuyện khác ta mặc kệ, ta chỉ muốn đòi người với ngươi