Đan Thần

Chương 67 - Thẩm Vấn

trước
tiếp

– Người khác đều gọi chúng ta là đế đô Tứ đại hại, cho tới nay xông ra họa đều là đại thiếu ở phía trước, trước kia chúng ta không có biện pháp, nhưng hiện tại ta muốn làm một lần. Bàn Tử đang liều, ngươi cũng liều, ta không muốn nhìn huynh đệ của ta gặp nguy hiểm, ta chỉ có thể đứng ngoài quan sát, ta càng không muốn chỉ làm cho các huynh đệ của ta đi liều, cái kia so với chết còn thống khổ hơn. Sắc Quỷ, nếu như bây giờ ngươi không cho ta, ta sẽ đi Địa Hỏa Nham Động, kỳ thật ta đã có nơi thích hợp, nhưng đạt được tin tức này là sau khi đại thiếu cho ta Liệt Diễm Tửu.

Túy Miêu vẫn rất ít nói chuyện, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều, động tác của hắn vẫn như trước.

Kỳ thật lúc trước có người từng nói qua, nói muốn trị hết Băng Cốt, Hàn Tủy, Âm Mạch, cũng không phải là không có hi vọng. Ngoại trừ đan dược nghịch thiên, là tìm kiếm một chỗ Địa Hỏa Nham Động, mượn nhờ nham thạch nóng chảy bên trong, nhưng muốn sinh tồn trong Địa Hỏa nham thạch, đừng nói là Túy Miêu, coi như là Phạt Mạch kỳ đỉnh phong cũng không được.

Lúc ấy người nọ đề cập qua, trừ khi đạt tới Nhân Anh kỳ ra tay giúp đỡ, không tiếc hao tổn lực lượng tương trợ mới có thể. Nhân Anh kỳ, đó là có tồn tại giống như, có được pháp lực khôn cùng, thần thông quảng đại. Đừng nói là Lôi gia, coi như là hoàng thất Lam Vân đế quốc cũng không có biện pháp đơn giản mời được, thực tế còn cần hao tổn lực lượng bản thân, càng là chuyện không thể nào.

Mà giờ khắc này tâm ý của Túy Miêu đã rất kiên quyết, kể từ khi biết Trình Cung có khả năng gặp chuyện không may, gặp nguy hiểm, hắn đã quyết tâm. Cho dù chết hắn cũng muốn đánh cược một lần, nếu như huynh đệ mình gặp nguy hiểm, mình lại bất lực, cái này so với chết càng thêm thống khổ.

Tống Phúc biết rõ Túy Miêu nói đến cái gì, tâm tư của Túy Miêu hắn càng sáng tỏ, nếu như không phải hiện tại hắn tiếp nhận tình báo, còn có một số việc cần hắn đi làm, còn có thể ở đây chỉ huy phát ra một ít tác dụng, thì hắn càng thêm khó chịu hơn so với Túy Miêu, xác thực so với chết còn muốn thống khổ. Loại tra tấn này, sẽ làm cho người nổi giận, bởi vì đó là thống khổ, tra tấn phát ra từ nội tâm.

Tống Phúc không nói thêm gì nữa, mắt hắn đã tràn đầy tơ máu, có một ít nước mắt muốn chảy ra, nhưng hắn vẫn khống chế được, giao một hồ lô Liệt Diễm Tửu cho Túy Miêu.

Nhìn Túy Miêu hướng về phía hắn gật gật đầu, mang theo bình Liệt Diễm Tửu này ly khai, Túy Miêu chậm rãi nhắm mắt lại, giờ khắc này hắn rất hi vọng mình có thể có cơ hội, dù là một phần vạn cơ hội, cho dù hắn phải dùng tánh mạng đi đổi lấy, hắn cũng sẽ đi làm.

Không lâu sau, trang viên Tống gia thỉnh thoảng phát ra lắc lư, thỉnh thoảng có một tiếng rên rỉ. Không có kêu thảm thiết, nhưng tiếng rên rỉ này nghe vào trong tai người, lại làm cho người ta có thể cảm giác được thống khổ cực độ. Mà ở trong hồ nước cực lớn, Túy Miêu uống hết bình Liệt Diễm Tửu, thân thể giống như bị thiêu đốt, nhiệt độ cực cao làm cho hồ nước kia cũng sôi trào lên. Nhưng sau đó, băng hàn chi khí trong cơ thể của hắn lại chảy ra, hồ nước vừa mới sôi trào, sau đó đã kết băng đông lại.

Chỉ có Túy Miêu thỉnh thoảng thống khổ, điên cuồng oanh kích mấy tảng đá xung quanh, đó là đau đớn kịch liệt, làm cho hắn sắp điên cuồng, mất đi lý trí.

Đau, vô cùng đau đớn, so với lần đau trước kia còn khủng gấp mấy lần, làm cho hắn cảm giác chết đi còn sướng hơn.

Lại đau hơn thì như thế nào, chẳng lẽ so với nhìn huynh đệ mình gặp nguy hiểm, chính mình lại bất lực, nhìn xem tất cả mọi người đang liều, mình lại giống như phế vật ở một bên còn đau hơn sao. Qua nhiều năm như vậy, hắn đã quen cảm giác này, dù là rút cốt tẩy tủy, hồn phi phách tán, chết không có chỗ chôn hắn cũng không sợ.

Đại thiếu, ta sẽ đi qua, ta sẽ còn sống nhìn thấy ngươi, ta sẽ giết tất cả những người muốn hại ngươi, ta sẽ làm cho bọn hắn hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.

Chấp niệm kia đã ủng hộ Túy Miêu, làm cho hắn có thể kiên trì ở trong loại thống khổ cực độ này.

. . .

Thời điểm Trình Cung đánh chết Ngân Bưu, bắt lấy thanh y lão giả này thì trời đã tối, lúc này cửa thành đã đóng lại, cộng thêm Trình Cung muốn nhanh chóng thẩm tra thanh y lão giả này, cho nên trực tiếp tiến vào trong núi, tìm một sơn động ẩn nấp.

Trình Cung hoàn toàn không nghĩ tới bởi vì trực giác nhạy cảm của Tống Phúc, lại phát hiện hắn bị Cuồng Phong Mã Bang chặn giết, càng không nghĩ tới bây giờ đã rất loạn.

Đây là một khe hở mấy trăm mét trong lòng núi, càng ngày càng hẹp, thoạt nhìn cơ hồ dưới tình huống vào không được, mới phát hiện có một sơn động rất bí mật, hẳn là phát sinh cùng các loại địa chấn thay đổi tạo thành.

Sau khi tiến vào, huyệt động này cũng rất sâu, vào trong bên hơn mười mét mới phát hiện một địa phương có thể dừng lại, Trình Cung cũng là bởi vì kinh nghiệm ở kiếp trước mới có thể phát hiện loại địa phương này, sau khi hắn tiến vào càng cẩn thận bố trí thoáng một phát, tinh thần lực của hắn ở trong này cũng không có biện pháp điều tra ra ngoài, hắn lại bố trí một ít trận pháp ngăn cản tinh thần lực, bởi vậy cho dù có tồn tại cường đại đuổi tới phụ cận nơi này, sử dụng tinh thần lực cường đại cũng không có biện pháp phát hiện, hết thảy chuẩn bị xong, lại tiện tay lấy ra mấy khỏa Dạ Minh Châu, trong động lập tức sáng lên.

Lúc này Trình Cung mới kiểm tra thanh y lão giả này một chút, trước kia loại độc hắn phục dụng rất mạnh, đủ để cho hắn ở trong mười tức bị mất mạng. Đáng tiếc hắn gặp phải Trình Cung, độc dược kia có mạnh hơn nữa, cũng không quá đáng là tương tự như dược tề tám chín cấp, nói cách khác nếu như kịp thời cứu chữa, có người trợ giúp, sử dụng đúng bệnh, dược tề tám chín cấp cũng có thể cứu sống. Đương nhiên, độ khó sẽ gia tăng không ít, Trình Cung thì trực tiếp sử dụng đan dược Địa cấp hạ phẩm, hoàn toàn không để ý độc tính, trực tiếp quét ngang, thanh trừ triệt để.

Thời điểm thanh y lão giả này tỉnh lại, thấy Trình Cung không có chú ý hắn, phản ứng đầu tiên là cười. Đầu lưỡi của hắn đã đưa tới hàm răng, nhưng thời điểm hắn toàn lực cắn xuống, lại thoáng cái không có khí lực, cảm giác toàn thân mềm nhũng, ngay cả cắn lưỡi tự vận cũng không có biện pháp.

Trình Cung như đã sớm liệu định hắn sẽ như thế, thấy bộ dáng hắn giật mình, Trình Cung lên tiếng:

– Thứ ta cho ngươi phục dụng, ngoài trừ nói chuyện ra, thì không có sức lực làm bất cứ chuyện gì khác. Có thể hai lần liên tiếp muốn tự sát, ngươi hẳn là tử sĩ. Mà trước tiên ngươi lựa chọn tự sát, nhất định là sợ ta đạt được đồ vật gì đó có quan hệ với chủ nhân từ trên người của ngươi, vừa rồi ta xem xét trên người của ngươi, xem ra ngươi vẫn là một người cẩn thận, trên người không với bất luận đồ vật gì có thể chứng minh thân phận.

Thanh y lão giả kinh hãi nhìn Trình Cung:

– Đứng đầu Đế đô Tứ đại hại, đệ nhất quần là áo lượt, thật sự ngươi rất lợi hại, có thể lừa gạt hết thảy mọi người. Phần tâm cơ, ẩn nhẫn này của ngươi, xem ra Trình gia ngươi toan tính không nhỏ, lợi hại, các ngươi giấu diếm được hết thảy mọi người trong thiên hạ. Xem ra, thời gian Trình gia khống chế Lam Vân đế quốc cũng không xa.

– Ếch ngồi đáy giếng, chẳng muốn nói cùng ngươi.

Trình Cung nghe được người này kết luận, thật sự có chút dở khóc dở cười. Bởi vì hắn tự mình biết mình, người Trình gia đối với ngôi vị hoàng đế căn bản không có một chút dã tâm, về phần Trình Cung, vị trí hoàng đế kia cho không hắn hắn cũng không làm. Chỉ cần thực lực đầy đủ, thế lực đầy đủ, dù là triều đại thay đổi, nên ngưu bức vẫn là ngưu bức, không cần đi quản lý nhiều sự tình phiền lòng như vậy, ràng buộc chính mình. Chỉ có thể nói, tầm mắt người này không lớn, cho nên tối đa chỉ có thể làm tử sĩ, vĩnh viễn không tới được trí giả.

– Ngươi cũng không cần đi đoán, hiện tại trên tay ta không có đầy đủ dược vật, nếu không muốn ngươi nói cái gì thì ngươi sẽ nói cái đó. Trên thực tế đã đến vị trí như ngươi, nên biết nếu như ta giao ngươi cho nhân viên tình báo của Trình gia, tin tưởng bọn họ rất nhẹ nhàng có thể tra được thân phận của ngươi. Nếu như bây giờ ngươi nói, có lẽ ta sẽ lý trí nói chuyện với ngươi một ít, thật cho ta tìm người điều tra mà nói, Trình gia chúng ta không ngại huyết tẩy Vân Ca Thành. Nhìn nhan sắc làn của ngươi da, gần đây cần phải đi qua thảo nguyên, hẳn ngươi là người phụ trách tiếp xúc cùng Cuồng Phong Mã Bang.

Trình Cung cách rất gần, tuy hắn không có đầy đủ dược vật, nhưng có thể khống chế thanh y lão giả này như đối đãi Mã Chương lúc trước, nhưng mà hắn chỉ cho phục dụng một ít dược tề trước kia luyện chế. Làm cho thân thể của tên kia mềm nhũn, trạng thái tinh thần dần dần thư giãn xuống, một ít phản ứng bản năng cũng đi ra. Thời điểm Trình Cung nói có thể tra ra thân phận của hắn, huyết tẩy Vân Ca Thành, rõ ràng trái tim của hắn nhảy lên, tốc độ huyết dịch chảy biến hóa.

– Ta rất rõ ràng, người dám đụng đến ta ở ngay Vân Ca Thành, như vậy cũng chỉ có mấy nhà mà thôi. Dùng loại trình độ như ngươi, không thể nào là người của hoàng thất, Chu gia, Lôi gia, gần đây ta đắc tội nghiêm trọng nhất đúng là Âu Dương gia tộc. . .

Trình Cung nói đến đây cố ý trì hoãn thoáng một phát, bản thân thanh âm của hắn đã mang theo một loại từ tính đặc biệt, dưới tác dụng chậm rãi của dược vật. Biểu lộ của thanh y lão giả này cũng dần dần phong phú, nghe được Trình Cung nhắc tới Âu Dương gia tộc, khóe miệng của hắn giật giật rất nhỏ, sau đó lại cố ý làm ra trạng thái khẩn trương. Giờ phút này chính hắn cũng không có phát giác, biểu hiện, phản ứng của hắn đã không giống bình thường, loại tính toán này càng giống như là một thương nhân khôn khéo.

Trong nội tâm Trình Cung khẽ động, tiếp tục nói:

– Mặc dù ngươi là tử sĩ, nhưng tính toán cũng rất khôn khéo, rất cẩn thận. Kỳ thật nếu như các ngươi phái thêm một ít người nữa, hoặc là ngươi sớm chạy đến trợ giúp Ngân Bưu kia, tình cảnh của ta sẽ rất nguy hiểm. Loại người như ngươi, tính toán có chút không phóng khoáng, không giống như những mưu sĩ chính thức kia, giống như là một quản sự của gia tộc thương nhân, để ta nghĩ xem, đế đô có mấy đại thương gia nhỉ . . .

Lúc này, Trình Cung phát hiện tim thanh y lão giả đập càng lúc càng nhanh, vốn dùng trí tuệ của hắn là có thể khống chế những phản ứng này, nhưng hiện tại hắn như là người dần dần lâm vào mộng ảo, lực khống chế cùng địch ý xuống đến thấp nhất.

– Tứ Bảo Lâu muốn làm việc này không cần tốn sức như vậy, nói sau ta cũng không đắc tội với bọn hắn, cũng không có tiếp xúc gì với Tiền gia, Triệu gia cũng không quen thuộc, Trịnh gia. . .

Trình Cung nói rất chậm, để cho hắn có đầy đủ thời gian đi quan sát phản ứng của thanh y lão giả. Thời điểm nhắc tới Trịnh gia, lão giả này rõ ràng đã có phản ứng, ngữ khí Trình Cung lập tức biến đổi:

– Hừ, nhất định là Trịnh gia không thể nghi ngờ, lần trước ở Kim Loan Đại Điện bị ông nội của ta đánh, khẳng định hắn ghi hận trong lòng. Hơn nữa hắn nhiều lần mậu dịch cùng thảo nguyên, nghe nói gần đây còn muốn khai thông muối lậu, lá trà, tơ lụa, xem ra là hắn muốn mượn Cuồng Phong Mã Bang, cho nên mới trợ giúp bọn hắn.

Thân thể Thanh y lão giả run rẩy, trái tim nhảy lên rất nhanh, ý nghĩ giãy dụa, nhưng chính bản thân hắn lại không biết.

Lúc này Trình Cung mãnh liệt đứng dậy:

– Ngươi có thể dùng thân phận mưu sĩ liều chết, khẳng định người trong nhà đều bị Trịnh gia khống chế, nhưng ta cho ngươi biết, Trình gia ta muốn tiêu diệt Trịnh gia là chuyện rất đơn giản, thậm chí cứu người cũng rất dễ dàng…

– Ta nói, cái gì cũng nói, chỉ cầu ngươi cho một nhà ba mươi tám mạng của ta một con đường sống.

Bởi vì tác dụng dược vật, thanh y lão giả như là bị thẩm vấn mấy tháng, hơn nữa Trình Cung đã chỉ vào điểm mấu chốt, làm cho hắn triệt để sụp đổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.