Đinh Hạo thốt ra lời này khiến mọi người cùng biến sắc mặt.
Cái tên này sợ không chết đủ nhanh sao? Dám khiêu khích Mục Thiên Dưỡng như thế?
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác tức giận quát:
– To gan, muốn chết!
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác định công kích Đinh Hạo.
Chính lúc này . . .
Vù vù vù vù vù!
trên không trung vang tiêngs gió rít.
Bóng người chớp lóe, các luồng sáng mờ đáp xuống đất, hỏa hoa tứ tung, hai người xuất hiện trong sân.
Viện quân của Vấn Kiếm tông rốt cuộc thấy Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ bắn tín hiệu chạy đến vào phút mấu chốt.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ mừng rỡ kêu lên:
– Doãn sư huynh, Lỗ sư huynh . . .
Bởi vì hai người này là cường giả trong tam đại đệ tử hạch tâm, tuy không phải địa vị trưởng lão nhưng chẳng qua là vì tông môn càng hy vọng bọn họ đặt chú ý vào tu luyện võ đạo mà không phải bị chuyện trong tông môn chậm trễ.
Vấn Kiếm tông, thậm chí nhiều nhiều tông môn trong Tuyết Châu chỉ có những đệ tử thực lực không cao không thấp, tiềm lực không cao mới được trao chức trưởng lão. Đệ tử tam đại như Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, nàng tu luyện đến bước này không còn nhiều tiềm lực, thế nên trở thành trưởng lão nội môn phục vụ cho Vấn Kiếm tông.
Những đệ tử tam đại có tiềm lực siêu cao thì dốc lòng tu luyện, tuy không có danh hiệu trưởng lão nhưng thực lực hay địa vị trong tông môn đều trên trưởng lão. Ví dụ như hai người trước mắt Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.
Nhìn thấy viện quân tông môn nhưng Đinh Hạo không quá vui mừng mà hơi lắc đầu.
Bởi vì hai người này chính là đệ tử tam đại chủ trì đại tái năm viện lần trước, Lỗ Kỳ cùng Doãn Nhất Phi. Không biết tại sao Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi có ấn tượng không tốt với Đinh Hạo, sợ là lát nữa không thật lòng muốn bảo vệ hắn.
– Như thế nào?
Biểu tình Doãn Nhất Phi kiêu ngạo liếc bốn phía.
Khi Doãn Nhất Phi thấy Mục Thiên Dưỡng như khối băng thì mặt cứng đơ.
Trong khoảnh khắc biểu tình kiêu ngạo không còn, thay thế là cười nịnh.
Doãn Nhất Phi chắp tay nói:
– Thì ra là Thiên Dưỡng sư huynh, không biết có chuyện gì kinh động Thiên Dưỡng sư huynh đại giá?
Chín tông môn nhân loại Tuyết Châu mặc dù ngầm tranh đấu gay gắt nhưng bề ngoài giả bộ rất hay, gọi là đồng khí liên chi, cùng ngự yêu ma. Cho nên Doãn Nhất Phi kêu Thiên Dưỡng sư huynh cũng hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên thái độ của Doãn Nhất Phi khó thể che giấu nịnh nọt làm Đinh Hạo hơi nhíu mày.
Doãn Nhất Phi luồn cúi hơi quá.
Ai ngờ Mục Thiên Dưỡng đứng đối diện chỉ hừ lạnh, lờ đi gã.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, một trong hai thuộc hạ của thần đồng Mục Thiên Dưỡng không chút sợ hãi quát mắng:
– Đệ tử của Vấn Kiếm tông, Đinh Hạo giết ca ca của chủ nhân nhà ta, Vấn Kiếm tông các ngươi không cho chúng ta một giải thích thì chờ hai tông môn chiến đấu đi!
– Đinh Hạo? Lại là Đinh Hạo?
Vẻ mặt Doãn Nhất Phi tức giận giây sau cười âm trầm, không hỏi đỏ đen đã vỗ một chưởng hướng Đinh Hạo.
Doãn Nhất Phi tức giận quát:
– Lại là tên gây chuyện nhà ngươi, đáng chết!
Doãn Nhất Phi dùng bốn phần công lực tung chưởng.
Chớp mắt kình phong bao phủ Đinh Hạo, không cho hắn cơ hội giải thích, rõ ràng muốn lấy mạng hắn.
– Tên khốn này muốn giết ta? Tại sao?
Hơi thở khiến người sợ hãi chớp mắt bao phủ Đinh Hạo, làm hắn muốn nâng tay lên còn khó khăn. Đinh Hạo nhìn đáy mắt Doãn Nhất Phi dâng lên sát khí, hắn vừa kinh vừa giận. Đinh Hạo không hiểu hắn đã làm gì đắc tội đệ tử tam đại có địa vị hiển hách trong tông môn Vấn Kiếm tông?
Tạ Giải Ngữ đứng một bên nóng nảy nhưng bị gió mạnh thổi ra không thể nhúng tay.
– Doãn sư huynh thủ hạ lưu tình . . .
Vào phút mấu chốt Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ vội vã vỗ một chưởng ngăn cản Doãn Nhất Phi rõ ràng muốn giết Đinh Hạo, giải thích rằng:
– Chuyện này không thể trách Đinh Hạo, trong đó có nội tình . . .
– Nội tình gì?
Doãn Nhất Phi không khách sáo ngắt lời Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, lạnh lùng cười:
– Giết đệ tử tông phái đồng minh tương đương với tay chân tương tàn, tội ác tày trời, nên giết tại chỗ không lưu tình!
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ còn muốn nói gì:
– Nhưng mà . . .
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ chưa nói hết câu.
Không ai chú ý thấy vẻ mặt Đinh Hạo chợt biến kỳ dị.
Tiếp theo . . .
– Tổ cha nó! Doãn Nhất Phi khốn kiếp, cái thứ bán luôn tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Muốn giết ta? Nghe người khác nói một câu đã muốn giết ta? Ngươi là trưởng bối tông môn không bảo vệ đệ tử bản tông thế nhưng không hỏi đỏ đen đã muốn giết ta? Còn nói năng đường hoàng, ta phi, thứ trâu sanh chó đẻ chỉ băng vào ngươi cũng xếp hàng đệ tử tam đại Vấn Kiếm tông? Ngươi xứng sao? Ta phi!
Đinh Hạo như sư tử xù lông nhảy cẫng lên chỉ vào mũi Doãn Nhất Phi mắng thúi mắng.
Có thể nói Đinh Hạo chửi Doãn Nhất Phi như tát nước vào mặt.
Hoàn toàn là xé rách da mặt.
Doãn Nhất Phi có địa vị cao, thực lực siêu đẳng trong khoảnh khắc không lấy lại tinh thần, gã chứa từng bị một đệ tử ký danh nho nhỏ nhục mạ như vậy. Doãn Nhất Phi không dám tin điều nghe được, tức giận đến người run rẩy.
Doãn Nhất Phi chỉ vào Đinh Hạo, lắp bắp:
– Ngươi . . . Ngươi . . .
– Ta gì? Ta cái đầu ngươi! Lúc đại tái năm viện ngươi đã gai mắt lão tử rồi, hôm nay muốn mượn đao giết người? Cần gì giả bộ đàng hoàng, còn chụp mũ lão tử. Ngươi muốn giết ta đúng không? Nói thẳng ra lão tử còn xem trọng ngươi một chút. Cái thứ lấp lấp ló ló làm người buồn nôn. Nói thật là tuy đại tái năm viện cuồng vọng đáng ghét nhưng tốt xấu người ta cuồng ngoài mặt, ngươi so với hắn không bằng một cọng lông chân!
Đinh Hạo không hề sợ hãi.
Tính cách Đinh Hạo là đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Mục Thiên Dưỡng muốn giết Đinh Hạo là có lý do nên hắn không tức giận, thế nhưng Doãn Nhất Phi là trưởng bối cùng tông môn lại giúp đỡ người ngoài tàn sát đệ tử Vấn Kiếm tông. Hành động ăn cháo đá bát này chọc tức Đinh Hạo.
Nếu đã không đánh lại ngươi vậy hôm nay lão tử mắng sướng miệng.
Dù chết cũng không cúi đầu.
Đinh Hạo không muốn tạm lùi một bước nhường nhịn, đó không phải tính cách của hắn.
Huống chi . . .
Đinh Hạo nhớ đến thanh âm vang trong đầu mình, hắn không cần lo lắng.
– Ngươi . . . Muốn chết! Muốn chết!
Doãn Nhất Phi tức giận run bần bật.
Lỗ Kỳ đứng bên cạnh Doãn Nhất Phi đã mặt mày xanh mét vọt ra, bùng nổ hết sức đánh một đấm. Huyền khí đáng sợ như biển dâng trào sóng ập xuống Đinh Hạo.
Lỗ Kỳ không chừa đường sống nói:
– Trong mắt không có người trên kẻ dưới, lấy hạ phạm thượng, chết!
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ kinh kêu:
– Đừng . . .!
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ muốn ngăn cản nhưng bị Doãn Nhất Phi giơ tay chặn lại.
Tạ Giải Ngữ biến sắc mặt điên cuồng muốn xông lên che trước mặt Đinh Hạo nhưng thực lực kém quá xa, bị gió mạnh thổi bay ra ngoài khó thể đến gần. Tạ Giải Ngữ trơ mắt nhìn nắm đấm có thể hủy diệt một ngọn núi nhỏ của Lỗ Kỳ đánh vào người Đinh Hạo.