Sở Mộng Sanh trốn ra ngoài, Sở lão gia —— Sở Nguyên Thành đã chờ ở đại sảnh chuẩn bị hảo hảo vấn tội, giáo huấn một chút nữ nhi bảo bối luôn đem lại cho hắn bao rắc rối .
Sở lão gia vì sao linh thông tin tức như vậy, Sở Mộng Sanh vừa mới gây họa, người còn chưa có về đến nhà, hắn liền biết nàng ở bên ngoài đã làm chuyện gì, phá phách những gì?
Bởi vì, láng giềng trong thành luôn luôn kính trọng Sở lão gia, cũng vì Sở tiểu thư kia cá tính xảo quyệt tinh quái mà lo lắng thay. Cho nên, chỉ cần Sở Mộng Sanh gặp phải chuyện gì, gây loạn cái gì, nhất định sẽ có người chủ động hướng Sở lão gia báo cáo toàn bộ.
Giờ phút này, Sở lão gia chắp tay sau lưng, vừa lo lắng vừa tức giận đi qua đi lại trong đại sảnh, Sở phu nhân ngồi một bên nhíu mi sầu muộn.
Đang lúc phu thê bọn họ sắp hết kiên nhẫn thì tổng quản Sở Vinh vội vàng chạy vào, thần sắc có chút quái dị, khom người lắp bắp bẩm báo: “Lão gia. . . . . . Tiểu thư … bị người ta khiêng đã trở về!”
“Cái gì?” Sở lão gia cùng Sở phu nhân nhất thời kinh ngạc mở to mắt, đồng thời kinh hô lên tiếng.
“Để cho người ta khiêng về? Đó không phải là do Sanh nhi bị thương, bị thương thực nghiêm trọng ư!” Sở phu nhân kinh hoàng đứng dậy, sắc mặt tái nhợt.
Sở lão gia nguyên bản nộ khí đằng đằng ,trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đau lòng kinh hoảng .
“Như thế nào nghiêm trọng như vậy? Mau mời người ta vào đây!” Sở lão gia nóng lòng kêu, không quên phân phó: “Thuận tiện sai người mời đại phu đến xem bệnh cho tiểu thư.” Tức giận thì tức giận ,nhưng nữ nhi dù sao cũng là một miếng thịt trong lòng mà!
“A?” Sở Vinh nhất thời không biết nói gì, tiểu thư là bị người ta khiêng trở về, nhưng là không cần phải mời đại phu, lão gia cùng phu nhân tám phần là lo lắng thừa rồi,tiểu thư không chỉ hoàn hảo như lúc đầu, không bị thương một cọng lông tơ, còn có mười phần tinh thần,sức lực tức giận, há miệng chít chít oa oa mắng mỏ không để yên, tay chân cũng không nhàn rỗi, thật sự là khổ vị công tử khiêng tiểu thư trở về kia.
“Bẩm lão gia, tiểu thư bình yên vô sự, cũng không có bị thương.” Hắn nhanh chóng giải thích.
“Không bị thương? Vậy sao để cho người ta khiêng ?” Sở lão gia khó hiểu hỏi.
Sở Vinh thật sự không biết nên giải thích như thế nào, tình hình bên ngoài thực gây cười. Bất quá, hắn phi thường bội phục vị công tử khí thế bất phàm , áp chế được tiểu thư chưa có người nào quản được nhà bọn họ.
“Lão gia xin bình tĩnh chớ nóng nảy, khiêng tiểu thư trở về là tam công tử Trường Tôn Kiệt nhà Trường Tôn gia ở thành Lạc Dương, chờ lão gia gặp hắn cùng tiểu thư, sự tình sẽ rõ ràng.” Sở Vinh lại nói tiếp.
“Tam công tử Trường Tôn gia?” Sở lão gia kinh ngạc mở to mắt. Hắn và Trường Tôn viên ngoại là chỗ quen biết cũ, tình nghĩa hai người không phải ít, còn ước định sẽ gả nữ nhi cho một trong số các tôn tử của hắn. Chuyện này cách đây hai năm rồi, vị công tử này chẳng lẽ là Trường Tôn viên ngoại phái tới ? Sao lại đụng phải Mộng Sanh được nhỉ?
Trăm mối vẫn không có cách giải, Sở lão gia đành vẫy tay thúc giục: “Mau mời người ta vào!”
“Dạ!” Tổng quản trả lời , lập tức lui ra thông truyền.
Lát sau, một nam tử thân hình cao lớn, thể trạng ngang tàng trên vai khiêng một thân ảnh màu đỏ, nhìn kỹ đúng là Sở Mộng Sanh nữ nhi bảo bối luôn khiến bậc phụ mẫu bọn họ đau đầu .
“Thả ta xuống!” Sở Mộng Sanh giận dữ hô một tiếng, rốt cuộc không dám tùy tiện vặn vẹo, đánh người, bởi vì nàng vừa rồi đã lĩnh giáo qua tư vị bị đánh mông .(S : há há há , thích k ạ … Sanh tỷ : ngươi thử liền biết)
Trường Tôn Kiệt theo lời cúi người xuống, đặt nàng xuống đất.
Sở Mộng Sanh vừa được tự do liền chạy về phía phụ mẫu, mắt đỏ căm giận lên án: “Cha, nương, xú nam nhân này khi dễ nữ nhi thật thê thảm, hai người phải thay nữ nhi làm chủ a!”
Vừa nói mâu quang nàng vừa lưu chuyển ,con mắt sáng đồng thời trộm dò xét phụ thân, trong lòng tính toán muốn dời đi tiêu điểm , để cho phụ thân quên nàng lại gây chuyện ở bên ngoài.
“Ai! Sở tiểu thư, ngươi nói như vậy sai hoàn toàn.” Liễu Trí Khiêm không nhanh không chậm mà thẳng bước đi ra, hướng Sở lão gia chắp tay vái chào, nói tiếp: “Sở lão gia, lệnh thiên kim thiếu chút nữa mạng tan dưới vó ngựa, may có tam công tử nhà ta xuất thủ cứu giúp, tại sao lại nói là khi dễ? Toàn bộ quá trình có biểu tiểu thư quý phủ cùng cô nương Tiểu Tước tận mắt trông thấy.”
Sở lão gia nghe vậy sắc mặt phút chốc trầm xuống, giương mắt nhìn hướng nữ nhi, hỏi: “Thực sự có chuyện này? Vừa rồi Trần đại thẩm bán đồ ăn chạy tới nói cho ta biết con cưỡi ngựa chạy như điên trên đường, nguyên lai là sự thật!”
Sở Mộng Sanh chột dạ rũ mắt xuống, ấp úng nói: “Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì xảy một chút ngoài ý muốn, không phải lỗi của con nha! Hơn nữa, cái đó và chuyện tên kia khi dễ con căn bản không liên quan đến nhau!” Nàng vẫn không quên vụng trộm lườm Trường Tôn Kiệt.
“Câm mồm!” Sở lão gia giận dữ mắng mỏ: “Ngươi gây họa còn dám cãi chày cãi cối à!”
Sở lão gia nghiêm túc chuyển hướng Lý Hương Quân, âm điệu rơi chậm lại, ôn hòa nói : “Hương Quân, con lúc nhỏ luôn luôn nhu thuận, hảo hảo cùng dượng đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói rõ ràng.”
Lý Hương Quân chần chờ một lúc lâu, trong lòng thập phần khó xử, nàng vừa không muốn nói dối dượng, lại không muốn biểu muội vì vậy mà bị trách phạt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào mở miệng.
Đúng lúc này, Trường Tôn Kiệt đột nhiên lên tiếng:
“Sở lão gia, kỳ thật chuyện này không thể trách Sở tiểu thư được, con ngựa kia không biết vì cớ gì đột nhiên lồng lên, may mà hữu kinh vô hiểm, Sở tiểu thư chỉ là kinh hách, không cần quở trách nặng nề nữa.”
Những lời này nói ra làm Sở lão gia liên tiếp gật đầu, trong mắt đầy đủ ý khen ngợi, nam tử trẻ tuổi trước mắt này khí độ bất phàm, xử sự trầm ổn mà chu đáo, trong chốc lát liền chiếm được hảo cảm của hắn.( S: thành công bước 1 trong chiến lược thuần phục vợ =] )
“Vị công tử này, ngươi chính là tôn tử của Trường Tôn viên ngoại?” Sở lão gia mỉm cười hỏi, đi về phía Trường Tôn Kiệt.
Trường Tôn Kiệt cung kính khom người cao giọng trả lời: “Vãn bối Trường Tôn Kiệt, đứng hàng thứ ba trong các tôn tử, lần này đến gặp Sở lão gia, trước là muốn cùng ngài trao đổi một chút chuyện mua bán hợp tác thêu phường, hai là phụng theo mệnh lệnh của gia gia, đến cầu hôn Sở gia.”
“Cầu hôn?” Sở phu nhân không rõ nhìn trượng phu.
Sở Mộng Sanh lại mở to mắt, không dám tin nhìn Trường Tôn Kiệt. Hắn. . . . . . cư nhiên là tôn tử của Trường Tôn gia gia? Điều này sao có thể? Trường Tôn gia gia đáng yêu thú vị như vậy, sao có thể có tên tôn tử chán ghét làm người ta nhìn mà muốn đánh cái ngáp như vậy?
Hơn nữa, hắn vừa mới nói cái gì, cầu hôn? Hắn muốn thành thân với ai nha? Phụ thân chỉ có một nữ nhi là nàng, sẽ không phải là chỉ nàng đi? Chẳng lẽ vừa rồi hắn ở khách điếm nói muốn thú nàng làm thê tử là thật?
Đang lúc mọi người giật mình kinh ngạc thì Sở lão gia lại tuyệt không cảm thấy vậy, ngược lại còn tỉ mỉ đánh giá Trường Tôn Kiệt . Sau đó, hắn đột nhiên phát ra một trận tiếng cười vang dội , trên mặt là vừa lòng vui sướng.
“Hảo! Hảo! Hảo! Thật sự là quá tốt!” Hắn liên thanh tán hảo, Trường Tôn Kiệt trước mắt rất có phong phạm cùng khí thế của hắn năm đó , Trường Tôn viên ngoại không hổ là tri kỷ của hắn, thay hắn chọn tên con rể phù hợp tiêu chuẩn của hắn như vậy khiến hắn phi thường yêu thích, xem ra ước định hai năm trước , lão nhân gia không có quên.
“Lão gia, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Sở phu nhân rốt cục nhịn không được hỏi.
Sở lão gia đi đến bên cạnh thê tử, vỗ nhè nhẹ tay nàng, ôn nhu nói: “Phu nhân, chuyện này trở về phòng ta sẽ nói cho nàng rõ, hiện tại nàng chỉ cần biết tôn tử của Trường Tôn viên ngoại muốn thành thân với nữ nhi bảo bối của chúng ta, chúng ta rốt cuộc không cần lo lắng nữ nhi không ai thèm lấy nữa rồi.” Sở lão gia quả thực cũng sắp hỉ cực nhi khấp.(vui quá mà chảy nước mắt)
Sở phu nhân vừa mừng vừa sợ nhìn Trường Tôn Kiệt, “Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự muốn thú Mộng Sanh nhà ta?” Vẻ mặt của nàng có chút kích động, Tôn Kiệt cùng Liễu Trí Khiêm thấy vậy trong lòng cảm thấy vừa quái dị vừa buồn cười, như thế nào phu thê bọn họ vừa nghe đến tin tức Trường Tôn Kiệt muốn thú Sở Mộng Sanh , biểu tình đều là bất khả tư nghị, cao hứng cảm động đến rơi nước mắt, thật là khiến người ta khó hiểu.
Này thật sự trách không được Sở lão gia cùng Sở phu nhân, tuy rằng nữ nhi của bọn họ sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, còn có được một tay thêu nghệ khéo không ai bằng , nhưng lại cực kỳ nghịch ngợm cổ quái. Tư tưởng khác hẳn với các tiểu thư khuê các bình thường, căn bản không chịu lễ nghi tập tục truyền thống cùng quy phạm gò bó, luôn làm theo ý mình, thậm chí đôi khi còn làm mọi người kinh hãi.
Cũng bởi vậy, chưa từng có nam tử nào dám đến cửa cầu hôn, mà gần một năm nay, nàng lại thích đại đệ tử Dương Oai võ quán Trầm Thuộc Vũ, quang minh chính đại theo đuổi người ta, rước lấy một ít lời ra tiếng vào, làm phu thê bọn họ càng nhiều nếp nhăn.
Bất quá nội tình chuyện này đương nhiên không tiện cho Trường Tôn Kiệt biết, vạn nhất dọa hắn chạy, vậy hy vọng duy nhất của phu thê họ không phải rơi vào khoảng không sao?
Cứ việc trong lòng có chút nghi hoặc, Trường Tôn Kiệt vẫn thập phần hữu lễ trả lời: “Lệnh thiên kim là thê tử gia gia tuyển định cho ta, vãn bối tự nhiên vâng theo, huống chi con mắt gia gia không hề kém, Mộng Sanh tiểu thư nhất định có chỗ hơn người, mới có thể khiến cho gia gia yêu thích như thế.”
Hắn lời nói khích lệ… thực tế làm cho Sở Nguyên Thành cùng thê tử cảm thấy chột dạ cùng hổ thẹn, bọn họ không hẹn mà cùng liếc nhau, sau đó hướng Trường Tôn Kiệt cười khan mấy tiếng.
“Trường Tôn công tử, không dám gạt ngươi, nữ nhi bảo bối từ nhỏ bị chúng ta làm hư rồi, trừ bỏ dung mạo hơn người cùng một tay hảo thêu nghệ, thật sự không có ưu điểm khác.” Sở lão gia có chút cảm khái thở dài.
“Đúng nha! Mộng Sanh nhà ta trời sinh tính hoạt bát hướng ngoại, hành vi cử chỉ khó tránh khỏi có chút. . . . . . Ách. . . . . . có chút khác hẳn với nữ tử bình thường, công tử nếu thật muốn thành thân với nó, kính xin hãy bao dung, bao dung một chút!” Sở phu nhân sầu lo nói tiếp, nhưng cũng không dám nói ra toàn bộ.
Trường Tôn Kiệt lịch lãm thông minh , như thế nào không rõ ý tứ trong lời nói của họ, từ cái phát sinh ngoài ý muốn hôm nay, có thể thấy Sở Mộng Sanh là một nha đầu bướng bỉnh, bốc đồng quật cường . Ngôn ngữ cùng hành vi của nàng hắn chưa từng thấy ở bất kỳ khuê nữ nào, chắc chắn nàng là tiểu yêu phiền toái.
Thế mà hắn đáp ứng thú nàng làm vợ! Trường Tôn Kiệt không hiểu chính mình làm sao nữa,quyết định nàng trở thành thê tử, biết rõ nàng căn bản không phù hợp với thê tử điển hình trong lý tưởng , nhưng hắn vẫn không muốn thay đổi chủ ý.
Này thật sự là rất kỳ quái, hắn từ thưở sinh ra đến giờ…luôn luôn rõ ràng hắn muốn gì,bây giờ trong lòng hắn rõ ràng : hắn muốn nàng, nguyên nhân thì không rõ, nhưng hắn thập phần khẳng định điều này.
“Sở lão gia, Sở phu nhân, tâm ý vãn bối thú lệnh thiên kim tuyệt không thay đổi, chẳng qua vãn bối có một thỉnh cầu, mong hai người đáp ứng vãn bối.” Trường Tôn Kiệt ngẫm nghĩ một lát sau mới trả lời.
“Thỉnh cầu gì, ngươi cứ việc nói!” Sở lão gia sang sảng nói.
Con ngươi đen chậm rãi bắn về phía Sở Mộng Sanh, khóe miệng chứa đựng một chút cười nhạt sâu xa khó hiểu , từ từ nói: “Sở tiểu thư hành vi cử chỉ quả thật có chỗ không hợp, vãn bối hi vọng trước khi thú nàng, có thể để cho vãn bối hảo hảo dạy dỗ một phen, không biết ý kiến của Sở lão gia, Sở phu nhân như thế nào?”
Sở lão gia nghe vậy, không những không có ý kiến, ngược lại còn mừng rỡ hớn hở. Này nữ nhi bảo bối, hắn thật sự quản mệt chết đi rồi, thiếu chút nữa bị điệu mất nửa cái mạng, đang lo không trông nom được lại có người lao vào, vậy thì tốt rồi, hắn tin tưởng bằng vào khí thế uy nghiêm của Trường Tôn Kiệt,nhất định có thể đem tiểu nha đầu luôn khiến người khác buồn phiền kia thu phục dễ dàng.
“Không thành vấn đề, làm trượng phu dạy bảo thê tử là đúng, ngươi liền thuận tiện ở lại Sở gia trang đi!” Sở lão gia cao hứng đáp ứng, “Tiểu nữ về sau liền dựa vào Trường Tôn công tử rồi, nếu có chỗ không phải, ngươi cứ việc khuyên can, lão phu tuyệt không can thiệp.”
“Đa tạ Sở lão gia.” Trường Tôn Kiệt chắp tay vái chào.
Sở Mộng Sanh bị gạt ở một bên chỉ có thể ngơ ngác nghe Sở lão gia cùng Trường Tôn Kiệt quyết định chung thân đại sự của nàng. Trong cuộc thảo luận nhân vật chính là nàng nha, tại sao lại coi nàng như không tồn tại , tự tiện đồng ý không cần biết nàng có nguyện ý hay không, bọn họ đem nàng trở thành cái gì! Thật sự là đáng giận đến cực điểm!
Rốt cục, nàng không thể nhịn được nữa ——
“Ta không thành thân!” Nàng bỗng nhiên kêu: “Ta mới không thành thân với tên to con nghiêm túc không thú vị này!” Nàng trợn mắt hung hăng trừng Trường Tôn Kiệt, hơn nữa kiêu ngạo hất cằm lên.
Sở lão gia nhất thời giận tái mặt hét lớn: “Ngươi không có quyền quyết định ! Việc này ta nói rồi, sớm ngày đem ngươi gả đi sẽ không còn cả ngày ra bên ngoài gây chuyện nữa! Huống hồ Trường Tôn gia là thân gia thiên kim khó cầu, ngươi còn có cái gì không hài lòng ?”
Sở Mộng Sanh không phục “Con là thích Trường Tôn gia gia, chứ không thích hắn, cũng không muốn làm thê tử hắn , nữ nhi đã có người trong lòng.”
Sở lão gia tức giận khinh xuy một tiếng, trầm giọng nói: “Ý trung nhân của ngươi đó là kia đại đệ tử Trầm Thuộc Vũ ở Dương Oai võ quán của quán chủ Lục Hải Sơn , ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Một nữ hài tử gia thế lại theo đuổi nam nhân, thật sự là mất hết mặt mũi Sở gia chúng ta!”
Sở Mộng Sanh sắc mặt khẽ biến thành hơi hồng, lại vẫn đúng lý hợp tình, “Cổ nhân nói ‘ yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu ’, vì sao nam nhân có thể quang minh chính đại theo đuổi nữ tử mình thích , mà nữ nhân lại không thể? Con đâu có làm gì ái muội.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi còn dám cãi ta!” Sở lão gia rống to, vươn ngón trỏ run rẩy chỉ nàng.”Ngươi cũng biết có bao nhiêu người chờ xem chê cười ngươi? Tên Trầm Thuộc Vũ sớm muộn gì cũng là con rể Lục Hải Sơn , người ta làm sao có thể chọn ngươi, hắn căn bản là không có khả năng thích ngươi!”
Sở Mộng Sanh vừa nghe vậy hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, nghẹn ngào nói : “Sẽ không , Trầm đại ca sẽ không thú tiểu sư muội của hắn. Hắn sẽ thích con, con tin tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ bị chân tình của con làm cảm động.”
“Ngươi im miệng cho ta, ” Sở lão gia gầm lên: “Nói tóm lại, từ hôm nay trở đi, không được bước ra khỏi Sở gia trang nửa bước, hảo hảo ở tại trong nhà tu thân dưỡng tính cho ta, học tập làm thê tử người ta,cần phải chuẩn bị đức hạnh cùng lễ nghi, hôn sự đã định.”
Sở Mộng Sanh trong lòng vừa tức vừa vội, nhịn không được khóc òa lên, nàng đem hết thảy quy tội cho Trường Tôn Kiệt. Giờ phút này ở trong lòng nàng, hắn đã không phải là ân nhân cứu mạng mà là sát tinh đời nàng, chuyên môn đến làm phá hư chuyện của nàng, nàng hận chết hắn.
Không cần nghĩ ngợi , nàng tức giận vội vàng chạy về phía Trường Tôn Kiệt, một đôi tay nhỏ bé vung lên nắm tay, đập vào ngực hắn.
“Đều tại ngươi ! Nếu không do ngươi, phụ thân cũng sẽ không bắt ta gả cho ngươi, ngươi này tiểu nhân đáng giận , ta hận ngươi!” Nàng một bên đánh, một bên khóc gào.
Mọi người thấy thế muốn lên phía trước khuyên giải, Sở Nguyên Thành cùng thê tử sợ tới mức toát mồ hôi lạnh . Nữ nhi hành vi làm càn như vậy, khó bảo toàn sẽ không đắc tội Trường Tôn Kiệt, hai người đang chuẩn bị đi lên trước kéo Sở Mộng Sanh ra chỉ thấy Trường Tôn Kiệt hướng mọi người khẽ lắc đầu ám chỉ mọi người không cần nhúng tay.
Mặc Sở Mộng Sanh phát tiết hồi lâu, Trường Tôn Kiệt lúc này mới giơ lên mày kiếm, híp mắt trầm giọng quát khẽ: “Nàng đánh đủ chưa?”
Tiếng nói trầm thấp hùng hậu, uy nghiêm hữu lực của hắn làm cho người ta không tự chủ được tâm sinh kính sợ, không dám vọng động.
Sở Mộng Sanh bị hắn quát, thoáng chốc dừng lại động tác, đôi mắt trong suốt xinh đẹp tràn đầy nước mắt kinh ngạc nhìn hắn chăm chú, bị ánh mắt hắn nghiêm khắc lạnh thấu xương làm kinh hãi nói không ra lời , trong lòng nhất thời lĩnh ngộ: nàng chọc phải nhân vật khó chơi không nên dây vào cũng không thể trêu vào rồi .
Nam tử trước mắt khí thế uy nghiêm , mày kiếm sáng mục, ngũ quan sâu tuấn hữu lực, không giận mà uy, dễ dàng làm cho người ta bất giác phục tùng hắn.
Lần đầu tiên Sở Mộng Sanh trong lòng thấy sợ hãi, hắn và những nam nhân nàng tiếp xúc qua hoàn toàn không giống nhau, cái loại ý đồ khát vọng chúa tể này khiến nàng không hiểu mà hoảng hốt, theo bản năng xoay người muốn chạy trốn khỏi hắn.
Bất quá Trường Tôn Kiệt động tác so với nàng còn nhanh hơn, duỗi cánh tay ra, dễ dàng đem nàng ôm vào lòng, đem nàng khiêng lên bả vai của mình, sau đó hướng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai nói : “Lão gia, phu nhân, nếu hai người không ngại như đã nói…, ta muốn bắt đầu ‘ dạy dỗ ’ thê tử tương lai .”
Sở lão gia kinh ngạc trong chốc lát mới lắp bắp trả lời: “Ách. . . . . . Xin cứ tự nhiên, tiểu nữ khiến công tử hao tâm rồi.”
Lúc này, Sở Mộng Sanh bị gánh trên vai từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lo sợ kêu: “Thả ta xuống! Thả ta xuống!”
Trường Tôn Kiệt làm như không nghe thấy nói tiếp: “Không biết khuê phòng Sở tiểu thư ở đâu?”
Lời này vừa nói ra làm tổng quản Sở Vinh cùng nha hoàn bên người Sở Mộng Sanh – Tiểu Tước tỉnh táo lại, hai người liền nhanh chóng đi trước dẫn đường, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: tiểu thư bọn họ lần này đã đụng phải khắc tinh, rốt cục có người trị được nàng, sau này bọn họ không cần phải sống lo lắng đề phòng , cũng không cần luôn thay tiểu thư gây họa xử lý giải quyết tốt hậu quả, thậm chí bị liên luỵ, bị phạt nữa.
Trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người phu thê Sở Nguyên Thành, cùng Liễu Trí Khiêm, Lý Hương Quân.
“Vị công tử này là . . . . .” Sở lão gia nhìn Liễu Trí Khiêm, mỉm cười hỏi.
Liễu trí khiêm vội vàng tiến lên chắp tay đáp : “Vãn bối Liễu Trí Khiêm, ở Trường Tôn gia làm chức vụ trông coi việc phường thêu, lần này đặc biệt theo thiếu gia đến đây làm mối.”
“Nga! Nguyên lai là Liễu công tử, sơ suất rồi.” Sở lão gia ấm áp nói, tiếp theo hướng Lý Hương Quân phân phó: “Hương Quân, phiền con mang Liễu công tử tới phòng khách nghỉ tạm.”
Lý Hương Quân trộm nhìn Liễu Trí Khiêm liếc mắt một cái, khuôn mặt hơi đỏ lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nàng rũ mắt xuống, mềm mại gật đầu.
“Liễu công tử, xin mời đi theo ta.” Thanh âm của nàng mềm nhẹ, thủy chung buông đầu xuống không dám nhìn Liễu Trí Khiêm, bộ dáng e lệ mềm mại khiến Liễu Trí Khiêm lập tức rung động trong lòng, mắt nhìn có điểm choáng váng.
Chợt, hắn kéo mình về với hiện tại, nhắc nhở chính mình, hắn chỉ là người làm khách, thật không nghĩ qua tiện đường ôm theo thê tử trở về đâu, trăm ngàn lần đừng vì nhất thời mê tình mà làm ra việc ngốc này nha.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, câu nệ hữu lễ, “Làm phiền tiểu thư dẫn đường.”
Đợi hai người đi xa, Sở phu nhân nhíu lại đôi lông mày, vẻ mặt lo lắng, “Lão gia, làm như vậy được không? Mộng Sanh tính tình thật sự bướng bỉnh, ta sợ nó lại gây chuyện , aizz, thật là khiến người lo lắng.”
Sở lão gia an ủi vỗ vỗ bả vai thê tử , ôn nhu nói: “Nàng đừng lo lắng, chúng ta làm như vậy cũng là vì nó. Nàng cũng biết Trường Tôn viên ngoại, hắn dạy dỗ tôn tử nhất định không kém . Huống hồ, nàng cũng thấy bộ dáng Trường Tôn Kiệt rồi, ta kinh thương nhiều năm, gặp qua vô số người, tam công tử kia quả đáng là phu quân có thể dựa dẫm. . . . . .”
Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, thở dài một hơi mới lại nói tiếp: “Phu thê ta tuổi cũng lớn, lại không tìm được con rể, nếu không thừa dịp hiện tại đem việc thành hôn của Mộng Sanh xử lý tốt, ngày nào đó hai ta hai chân mất một cái, còn có ai làm chủ cho nữ nhi?Mộng Sanh cá tính cùng tư tưởng không giống người thường, hành vi, ngôn ngữ lại càng lớn mật, phóng nhãn toàn bộ Nhạc Châu, có ai dám thú nàng làm vợ? Nay Trường Tôn gia để mắt chúng ta, muốn cùng ta kết thành thân gia, vừa vặn hiểu rõ tâm sự của nhau, Mộng Sanh có nơi chốn tốt, ta tin tưởng quyết định này tuyệt đối là chính xác !”
Sở phu nhân nghe xong những lời này lo lắng liền tiêu tan, gật đầu than nhẹ, “Đúng vậy, chỉ mong hôn sự bọn chúng có thể thuận lợi tiến hành.”
“Nàng yên tâm.” Sở lão gia thân thủ nắm eo nhỏ thê tử , lộ ra một chút mỉm cười hết sức coi trọng .”Ta đối Trường Tôn Kiệt rất có lòng tin, đứa bé kia thành thục ổn trọng khí độ bất phàm, tuyệt đối có thể trị được nha đầu Mộng Sanh, cũng tuyệt đối có thể chiếu cố tốt Mộng Sanh, chúng ta cứ mặc kệ hắn đi!”
Chương 3.4
Bichsongcac.wordpress.com
Trường Tôn Kiệt khiêng Sở Mộng Sanh đang giãy dụa không ngớt đi theo tổng quản cùng nha hoàn đến khuê phòng của nàng.
“Cô gia,đây là hương khuê tiểu thư .” Tiểu Tước khẩn cấp kêu tiếng cô gia, còn chịu khó mở cửa phòng cho hắn.
“Trường Tôn công tử nếu có cần gì, xin cứ việc phân phó, tiểu nhân đi xuống, không quấy rầy ngài cùng tiểu thư!” Sở Vinh khóe miệng chứa đựng một chút cười trộm, cúi đầu nói, một bên vụng trộm hướng Tiểu Tước phất phất tay, ám chỉ nàng đừng ở trong phòng.
“Ách. . . . . .” Tiểu Tước lập tức hiểu ý treo lên vẻ mặt chân thành tươi cười, đối Trường Tôn Kiệt hơi hơi phúc phúc thân mình nói: “Tiểu Tước cũng muốn đi xuống, cô gia ngài . . . . . cùng tiểu thư hảo hảo ‘ khai thông’ đi!”
Nói xong, nàng che nhanh miệng nhịn cười, đi theo phía sau tổng quản rời khỏi phòng.
“Uy Uy ! Tiểu Tước ngươi đừng đi nha!” Sở Mộng Sanh mắt thấy trong phòng chỉ còn nàng cùng Trường Tôn Kiệt, trong lòng vừa bối rối vừa sợ hãi, bất chấp chính mình vẫn đang ở trên vai hắn, vội vươn tay ra la lên.
Nhưng mà, Tiểu Tước làm như không nghe thấy, không quay đầu , đóng cửa phòng lại rồi rời đi.
Sở Mộng Sanh tuyệt vọng nhìn cánh cửa khép lại , ảo não nhắm nghiền hai mắt, lúc mở mắt ra hai con ngươi đã tràn đầy lửa, cắn răng một cái, đang chuẩn bị mở miệng mắng thì Trường Tôn Kiệt không hề báo động trước , thân thể khom xuống, đem nàng ném lên giường.
Thoáng chốc, toàn bộ lời mắng người đều tắc ở nơi cổ họng, thân mình ngã xuống giường choáng váng, vô lực , đúng lúc này lại có một đôi cánh tay sắt ôm eo nhỏ, đem nàng kéo vào trong lồng ngực.
Mãnh liệt nhấc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đối diện gương mặt sâu tuấn của Trường Tôn Kiệt đang cúi xuống . Hai người cách nhau không đến một tấc, Sở Mộng Sanh có thể rành mạch nhìn thấy ngũ quan hắn thâm thúy như đao khắc rìu đục, hơn nữa đồng mâu tối tăm,vừa sâu thẳm, vừa như hàn tinh giữa trời đêm, làm cho người ta không tự chủ được bị thu hút. Nguyên lai khi nhìn gần, hắn lại là nam tử có mị lực như thế.
Ý thức được mình ngây ngốc theo dõi hắn, nàng lập tức rũ mắt xuống, trong lòng âm thầm mắng chính mình đến tột cùng làm sao vậy, trong nháy mắt vừa rồi ngóng nhìn, nhưng lại khiến ngực nàng nổi lên rung động kỳ dị .
Mà Trường Tôn Kiệt hơi hơi giật mình sửng sốt trong chốc lát, nàng có dung nhan tuyệt sắc đủ để nam nhân thất hồn lạc phách , nhưng không ai dám lĩnh giáo tính tình bướng bỉnh như liệt hỏa của nàng.
Một đôi mắt to, trong trẻo thông minh, cái mũi nhỏ mà vểnh cao phối hợp với đôi môi duyên dáng yêu kiều, tinh xảo như búp bê, trong sáng thuần khiết, nếu không phải trong ánh mắt hiển lộ một cỗ quật cường cùng ngoan cố, hắn cơ hồ nghĩ đến nàng là tiểu nữ nhân ngọt ngào động lòng người, dịu dàng mềm mại .
Sở Mộng Sanh bị hắn ôm cả người không được tự nhiên, nhịn không được mở miệng trách móc: “Uy , đại khối đầu(to con), buông!”
Nghe nàng gọi, Trường Tôn Kiệt nhíu lông mày, trầm thấp nói: “Đừng uy uy gọi người, thật sự không lễ phép, ta hữu danh hữu tính, từ hôm nay trở đi, nàng chỉ có thể gọi là ta Trường Tôn đại ca hoặc Kiệt ca ca, còn lại không cho phép!”
Trường Tôn đại ca? Kiệt ca ca? Ác, thật sự là ghê tởm, người này da mặt cũng thực dày, dám đối với nàng có loại yêu cầu này!
“Ngươi tạm thời làm khách. Bổn cô nương mới không đá ngươi, đừng cho là phụ thân ta đồng ý lời cầu hôn của ngươi, ta liền nghe lời ngươi, sau đó ngoan ngoãn gả cho ngươi, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!” Sở Mộng Sanh đắc ý nói rõ tâm ý.
Trường Tôn Kiệt chính là trầm xuống, yên lặng nhìn nàng, lập tức vươn bàn tay nắm cằm của nàng, bắt nàng nhìn thẳng hắn.
“Nàng không nghe cũng không được! Ta không phải trưng cầu đồng ý của nàng, đây là mệnh lệnh, nàng phải vâng theo.” Giọng nói tràn đầy uy lực cùng kiên trì.
“Ngươi. . . . . .” Sở Mộng Sanh không thể động đậy, đành phải trợn to đôi đôi mắt xinh đẹp hung tợn trừng hắn, chưa từng có người dám đối đãi nàng như vậy, hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng phải phục tùng? Buồn bực, nàng nói bừa : “Ta không nghe! Ta chính là muốn gọi ngươi uy , đại khối đầu, quỷ chán ghét, xú nam nhân không biết xấu hổ !”
“Nàng nói lại lần nữa xem!” con ngươi đen bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén.
Sở Mộng Sanh trong lòng run sợ, bộ dáng người này nghiêm túc rất dọa người , theo bản năng thu thân thể về, lập tức nàng lại bất tuân ngẩng đầu lên cao, tự nói với mình đừng để bộ dáng bên ngoài của hắn hù dọa, nàng sẽ cho hắn biết, nàng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
“Nói một trăm lần cũng không thành vấn đề!” Cố ý bỏ qua bất an trong lòng, nàng đơn giản đấu cùng hắn.”Ta nói ngươi là đại khối đầu không thú vị , quỷ chán ghét, thối nam . . . . . .”
Chữ “nhân” còn chưa nói ra miệng, miệng nhỏ của nàng phút chốc bị cái gì ngăn chặn, nửa ngày cũng không phát ra được thanh âm nào.
“Ngô. . . . . . Ân. . . . . .” Nàng vẫn chưa hiểu rõ trạng huống, chỉ cảm thấy ngoài miệng có một cổ áp lực vừa nóng vừa nhuyễn .
Nàng chăm chú nhìn lên, trời ạ! Mặt Trường Tôn Kiệt quả thực dán vào nàng , tầm mắt của nàng chậm rãi dời xuống ——
Wow! Này xú nam nhân không biết xấu hổ thế nhưng hôn miệng của nàng, đây chính là nụ hôn đầu của nàng, nàng muốn kính dâng cho Trầm đại ca ! Nay lại bị hắn cưỡng đoạt mất! Nàng bắt đầu ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn của hắn, đôi tay nhỏ bé mãnh liệt đẩy lồng ngực hắn. . . . . .