Quan Chi Âm dụi dụi mặt vào bờ ngực trần của Âu Trác Vỹ, loáng thóang nghe được bên ngoài ồn ào..tiếng đập cửa ngày càng dồn dập…cô hốt hoảng từ trong lòng ngực anh ngồi bật dậy, tấm chăn vì thể tuột xuống phơi ra cảnh đẹp dưới nắng sớm..
Mái tóc hơi rối vẻ mặt mơ màng vì còn buồn ngủ, đôi môi sưng đỏ đang hé mở hốt hoảng làm cho bụng dưới Âu Trác Vỹ sôi trào..anh vòng tay kéo cô vào lòng…
-” Trác Vỹ…dậy..dậy nhanh lên..đừng mà anh..là chị Ana…chết rồi mấy giờ rồi..”
-” Mặc kệ cô ta….”
Anh kéo đầu cô nghiêng mặt hôn lên môi cô, Quan Chi Âm mặc kệ anh không vui đẩy đầu anh ra, thế mà anh vẫn mè nheo vùi đầu vào cổ cô liếm mút…
-” Chi Âm…Chi Âm…mở cửa…”
Tiếng hối thúc càng khiến cô cuống cuồng, cầm lấy chiếc điện thoại mới phát hiện màn hình tối om..thì ra hết pin…
-” Trác Vỹ…đừng mà…dậy đi anh…”
Quan Chi Âm gấp đến độ gần như muốn khóc ra thành tiếng mà người đàn ông này cứ tỉnh bơ….nhìn vẻ chột dạ giống như hai người họ vụng trộm không bằng, khiến Âu Trác Vỹ không vui…Anh ngồi dậy vỗ đầu cô…
-” Em vào phòng thay đồ đi…”
Nói rồi anh mặc từng thứ vào..áo sơ mi chỉ hời hững cài vài nút…
-” Ôi…xấu hổ chết mất…”
Nghe cô nói thế Âu Trác Vỹ quay sang lườm cô…
-” Đâu phải vụng trộm, em còn nói nữa anh gọi phóng viên đến chụp vài tấm ảnh giường chiếu, chắc thú vị hơn đấy ”
Quan Chi Âm trừng mắt quăng cái gối vào người anh, Âu Trác Vỹ chụp lấy ném lại lên giường….Dù sao bỗng một đêm anh xuất hiện ở đây..chỉ cần nghĩ sơ cũng biết bọn họ làm gì..da mặt cô vốn mỏng, xấu hổ là điều đương nhiên..Quan Chi Âm mắt thấy Âu Trác Vỹ sắp ra mở cửa chằng còn lòng dạ tính sổ với anh liền quấn khăn chui vào phòng tắm…
Cạch
-” Chi Âm..em…”
Tiếng nói phía sau liền nghẹn ở cổ họng…
Ana nhìn người đàn ông trước mắt, liền nhận ra đây là Âu Trác Vỹ…Nhìn bộ dáng quần áo không tươm tất của anh,trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng là hàng chân mày cau chặt tỏ rõ thái độ khó chịu ra mặt khiến cả người Ana lạnh toát…
Tiểu Du vừa gặp Âu Trác Vỹ xuất hiện liền rụt cổ núp sau Ana..
Chỉ là bất ngờ và e dè trong đôi lát, dù sao chuyên nghành cô ta là xã giao nên cũng lấy lại bình tĩnh, Ana nở nụ cười xởi lởi đưa tay ra…
-” Thì ra là Âu Chủ Tịch…lần đầu tiên gặp mặt xin chào..Tôi là quản lý của Chi Âm ”
-” Tìm Chi Âm có việc gì?”
Anh làm như không thấy bàn tay chìa ra của cô ta..lạnh nhạt hỏi vấn đề trọng tâm…
Ana trước hết là ngớ người sau đó cười khan không được tự nhiên rút tay về..
-” À…à..Hôm nay cả đoàn trở về..tôi đợi hoài không thấy….sợ em ấy xảy ra chuyện gì ”
Âu Trác Vỹ gật đầu một cái như đã hiểu…
-” Được rồi…cô ấy sẽ về với tôi…các người không cần đợi…”
-” À….Được…được..vậy làm phiền anh rồi…”
Ana cảm thấy sao người đàn ông này khó bắt chuyện và kiệm lời thế không biết….
nhưng vẻ ngoài người này thật khiến khiến phụ nữ mê đắm thật mà…
-” Còn chuyện gì sao?”
-” À…không..vậy phiền anh nói với Chi Âm chúng tôi đi trước…”
Lần này không đợi cô ta rời đi..Âu Trác Vỹ nhẹ gật đầu rồi không ngần ngại đóng cửa phòng..
Ana nhìn tấm cửa phòng vừa đóng trước mắt…lấy tay vỗ vỗ trán..xoay qua nhìn Tiểu Du đang im re bên cạnh…
-” Chị thật lo lắng cho Chi Âm ”
Tiểu Du bước theo Ana..cô chỉ cười cười không trả lời, cô thấy tuy tính tình của Âu Trác Vỹ có hơi lập dị và lạnh lẽo một chút, nhưng với Quan Chi Âm thì khác hoàn toàn..Cô thấy được sự quan tâm đặc biệt và sự chiếm hữu mạnh mẽ..mà Quan Chi Âm lại vô cùng hưởng thụ..chưa nói đến anh ta vì Quan Chi Âm lo liệu mọi thứ..đủ thấy được trong mắt anh ta chị của cô có sự quan trọng hoàn toàn…
Âu Trác Vỹ vừa đóng cửa đã gặp Chi Âm bước ra…Cô nhìn anh rồi nhìn sang cánh cửa phòng vừa đóng..cô bước mấy bước tiến lại gần anh..khó hiểu lên tiếng…
-” Chị Ana đâu?”
-” Anh kêu bọn họ về trước rồi”
Vừa nói anh vừa cởi áo ra, rồi đến quần..chỉ còn sót lại chiếc quần lót..Quan Chi Âm trừng mắt nhìn anh..hai má bắt đầu ửng đỏ…
-” Anh làm gì thế…Sao không kêu họ đợi em..em sẽ về với họ ”
Mắt nâu nheo lại liếc cô một cái..
-” Có anh ở đây….ai cần họ lo..còn em xem anh là vô hình à ”
Bàn tay to kéo lấy cô..không kiêng kỵ ôm cô vào lòng hơi dùng sức vỗ vào mông cô như trừng phạt…
-” Á..Âu Trác Vỹ..cái tên biến thái này..”
Anh cười tà mị…cạ khuôn mặt mình vào khuôn mặt không biết giận hay vì ngại ngùng mà ửng hồng của cô..cắn nhẹ vào má cô một cái..bàn tay không yên phận xoa xoa nơi anh vừa vỗ…
-” Bảo bối..Bây giờ em mới biết có muộn không? hử ”
Vừa nói vừa ngậm môi cô vào miệng mút mát…
-” Ừmh…đừng…đừng…ừm…”
Anh nào chịu buồng tha..nhanh gọn vồ lấy cô hai người ngã lăn trên giường..chưa mấy giây chỉ còn lại tiếng rên rỉ và thở dốc hòa hợp đến lạ lùng..một buổi sáng nóng bỏng được diễn ra thật khiến người ta đỏ mặt tía tai..