Vũ Duy Ninh bắt đầu nảy sinh mối đồng cảm với nữ nhân tóc bạc trước mắt, xưa nay chàng vẫn cho rằng mình và bà nội là những người bất hạnh nhất trên đời, hiện tại mới biết trên đời còn có kẻ bất hạnh hơn bà cháu mình, nghĩ tới nữ nhân tóc bạc này từ năm mười tám tuổi bắt đầu cuộc sống cô độc thê lương, trong lòng không kiềm được nổi trắc ẩn, chẳng lạ gì bà ta tóc bạc sớm. Té ra bà ta không có chồng con, một thân cô đơn từ đó đến nay trong núi hoang, ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không có nhiều.
Đối với một nữ nhân mà nói, còn có gì là tàn khốc hơn?
Nhưng tại sao bà ta không lấy chồng?
Vũ Duy Ninh nghĩ tới chuyện đó, nhịn không được cất tiếng hỏi:
– Đại nương, tại sao người lại một mình tới ở chỗ này?
Nữ nhân tóc bạc lặng lẽ nói:
– Lão thân không có bà con thân thích, nếu không tới đây thì đi đâu?
Vũ Duy Ninh nói:
– Đại nương, lúc còn trẻ…
Nữ nhân tóc bạc tóc bạc đột nhiên quay người gầm lên:
– Thôi đi, lão thân không ưa ai hỏi chuyện ấy!…
Vũ Duy Ninh sửng sốt hoảng sợ nói:
– Vâng ạ, thưa đại nương. Tiểu nhân không biết gì, nói chạm tới nổi thương tâm của người xin người đừng giận.
Nữ nhân tóc bạc nhìn chằm chằm vào chàng một hồi, chợt vẻ giận dữ tan hết, nhìn qua chỗ khác thở dài một tiếng nói:
– Thật xấu hổ, hài tử, lão thân biết người nảy ra một mối đồng tình, nhưng người nên biết, hiện tại đối với lão thân thì đồng tình không phải là niềm an ủi!
Vũ Duy Ninh nói:
– Vâng ạ, thưa đại nương!
Nữ nhân tóc bạc cười khé nói:
– Người tốt lắm, hài tử, ra sau nhà bắt giúp lão nhân một con gà đi!
Vũ Duy Ninh ngạt nhiên hỏi:
– Bắt gà làm gì?
Nữ nhân tóc bạc cười nói:
– Ngươi là người khách đầu tiên trong năm nay của lão thân, lão thân muốn giết gà mời ngươi!
Vũ Duy Ninh vội nói:
– Không, đại nương đừng khách sáo, được ăn một bữa cơm đạm bạc của đại nương tiểu nhân đã cảm kích lắm rồi!
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Đi đi, lão thân cũng thấy thèm thèm, ngươi cũng không biết đâu, chỉ lúc có khách lão thân ăn thịt gà mới biết ngon, chứ không thì chẳng thấy có mùi vị gì.
Vũ Duy Ninh nghe thấy xót xa, không nỡ từ chối ý tốt của bà ta, bèn bước ra sau nhà đến chỗ chuồng gà bắt ra một con, nữ nhân tóc bạc lập tức cắt cổ nhổ lông, sau đó bỏ vào một cái nồi khác luộc lên…
Một lúc sau, cơm canh đã bày lên bàn.
Nữ nhân tóc bạc châm một ngọn đèn treo lên vách, tới chỗ một hũ rượu rói ra hai bát lớn, cười nói:
– Đây là rượu của lão thân cất lấy, rất là lạt lẽo, ngươi đừng cười!
Vũ Duy Ninh nghe thấy mùi rượu rất nặng, lòng nghĩ nữ nhân tóc bạc này vì ở một mình lâu ngày, đối với mọi việc đều đã tuyệt vọng, cho nên cách cảm nhận sự việc có phần giống như dửng dưng, cho nên nói ăn thịt gà không có mùi vị gì, gọi rượu nặng là rất lạt lẽo. ôi! Buồn không gì lớn bằng đã chết cả cõi lòng, một người nữ nhân mà đến nổi ấy, thật là rất đáng bi thương!
Nữ nhân tóc bạc vẫy chàng lại ngồi, cười nói:
– Lại đây, nếu ngươi không thấy cần ngủ sớm, chúng ta cứ thong thả mà ăn cơm.
Đêm nay tùy không phải là lễ lạt gì, nhưng trong núi im lặng, trăng sáng như gương, phong cảnh như thế cũng có ý vị riêng!
Vũ Duy Ninh ngồi xuống, uống một hớp rượu, nhìn bà ta cười nói:
– Đại nương nhất định là người đọc sách không ít phải không?
Nữ nhân tóc bạc lặng lẽ cười một tiếng nói:
– Đó là điều lão thân rất hối tiếc, người có biết trên đời này những ai là kẻ hạnh phúc nhất không?
Vũ Duy Ninh cười ngất nói:
– Chẳng lẽ lại là người dốt nát à?
Nữ nhân tóc bạc gật đầu đáp:
– Hoàn toàn đúng, ngươi không đọc sách hoàn toàn không xa xôi rắc rối, cũng chẳng đến nổi có sự đau khổ lớn.
vũ Duy Ninh không cho là phải, song không phản đối, cười hỏi:
– Quý tính của đại nương là gì?
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Lão thân họ Ngải.
Vũ Duy Ninh nói:
– Đại nương một mình ở trong núi, lấy việc trồng rau để sinh sống à?
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Đúng thế, thỉnh thoảng cắt rau tới các thôn trấn quanh đây bán, mua lấy vài thứ rồi ve.
Vũ Duy Ninh nói:
– Chỗ này tên gọi là gì?
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Chỗ này là trong phạm vi núi Hằng Sơn, chẳng có tên gọi, chẳng qua lão thân đặt giúp nó một cái tên, gọi là đèo Thương Tâm.
Vũ Duy Ninh im lặng, chàng dần dần có cảm giác rằng quá khứ của nữ nhân họ Ngải này ắt không phải đơn giản như bà ta nói, nhất định bà ta có một câu chuyện đau thương trong lòng về dĩ vãng, song chàng không dám hỏi.
Nữ nhân tóc bạc giơ đôi đũa lên nói:
– Nào, ăn đi!
Hai người lặng lẽ ngồi ăn một lúc, nữ nhân tóc bạc lại đi rói hai bát rượu nói:
– Hài tử, rượu thế nào?
Vũ Duy Ninh nói:
– Ngon lắm, chỉ vì quá nặng, tiểu nhân chỉ sợ không thể uống được.
Nữ nhân tóc bạc cười nói:
– Ngươi sợ cái gì?
Vũ Duy Ninh nói:
– Sợ say.
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Say có gì là không hay, lão thân còn muốn say, mà tiếc là rượu này không làm lão thân say được.
Vũ Duy Ninh nhìn chăm chú vào bà ta, nói:
– Đại nương, tiểu nhân muốn mạo muội hỏi người một câu, hy vọng người đừng giận.
Nữ nhân tóc bạc thở dài một tiếng nói:
– chỉ cần ngươi không hỏi tới quá khứ của lão thân, tự nhiên lão thân không nổi giận.
Vũ Duy Ninh nói:
– Không, tiểu nhân muốn hỏi là: Đại nương định một mình ở mãi tại đây không đi đâu sao?
Nữ nhân tóc bạc cười gượng nói:
– Nếu không như thế, lão thân còn có nơi nào để đi nữa?
Vũ Duy Ninh hỏi:
– Nếu như vậy đại nương có thích ở chung với người khác không?
Nữ nhân tóc bạc tựa hồ không ngờ chàng sẽ nói câu này, bà ta im lặng nhìn Vũ Duy Ninh một lúc lâu mới cười nói:
– Yù tứ của ngươi là nếu có người tới đây cùng ở với lão thân thì có thể giúp lão thân đỡ tịch mịch phải không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Đúng thế, đại nương có muốn không?
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Lão thân sống tịch mịch đã quen, có điều nếu có người lão thân thấy thích, lão thân cũng không phản đối, người nói tới ai vậy?
vũ Duy Ninh đáp:
– Bà nội cháu.
Nữ nhân tóc bạc ủa một tiếng hỏi:
– Bà nội ngươi niên kỷ bao nhiêu rồi?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Bảy mươi ba tuổi, lại còn mù cả hai mắt…
Nữ nhân tóc bạc khẽ kêu, hỏi:
– Vì sao mù cả hai mắt?
Vũ Duy Ninh đáp:
– Vì khóc Bà nội chỉ có một con trai là cha cháu, nhưng một hôm cha cháu đi săn bị cọp vồ chết.
Nữ nhân tóc bạc trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ gật đầu nói:
– Ngươi nói như vậy, lão thân rõ rồi, ngươi sợ bà nội ngươi ở nhà một mình quá cô đơn, nên muốn đưa bà tới đây ở chung với lão thân phải không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
– Vâng ạ. Về một phương diện nào đó đại nương cũng có thể bớt sầu muộn, còn đương nhiên bà ăn ở tốn kém tiểu nhân phải lo.
Nữ nhân tóc bạc trầm ngâm không nói, nhu đang nghĩ ngợi.
Vũ Duy Ninh nói tiếp:
– Nếu đại nương thấy không muốn giúp đỡ thì thôi, chứ thật ra dù đại nương có chịu ở chung với bà nội cháu, bà nội cháu cũng chưa chắc tới được nơi này…
Nữ nhân tóc bạc sửng sốt nói:
– Ngươi nói vậy lả có ý gì?
Vũ Duy Ninh cúi đầu buồn bã đáp:
– Bà nội cháu bị người ta… mang đi tới chỗ khác, hiện tại sống chết thế nào cũng không rõ nữa!
Nữ nhân áo trắng lạnh lùng hỏi:
– Ai mang bà nội ngươi đi?
Vũ Duy Ninh buồn bã một lúc, thở dài nói:
– Chuyện này dài lắm, thôi không nói nữa thì hơn.
Lý do khiến chàng đột nhiên không muốn nói là: Chàng biết không nên nói với người lạ về tội ác của Tam Tuyệt Độc Hồ, tuy chàng biết nữ nhân tóc bạc trước mắt tuyệt nhiên không phải là người xấu, song lòng người khó biết, vạn nhất bà ta có quen biết với Tam Tuyệt Độc Hồ, mà mình lại tỏ ra oán hờn Tam Tuyệt Độc Hồ với bà ta, há Chẳng lôi thôi sao?
Nữ nhân tóc bạc thấy chàng không nói, lại đâm tò mò nói:
– Ngươi đi đường mệt lắm phải không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
– Không! Không mệt!
Vũ Duy Ninh cười nói:
– Vậy thì ngươi cứ từ từ mà kể, lão thân kiên nhẫn nghe được mà!
Vũ Duy Ninh trầm ngâm một lúc, cười nói:
– Thật ra cũng chẳng có gì, bà cháu tiểu nhân vốn ở núi Trường Bạch đào than sinh sống, về sau có một vị cao thủ võ lâm muốn tiểu nhân nhận ông ta làm sư phụ, lại muốn tiểu nhân theo ông ta vào Trung Nguyên, tiểu nhân vì phải lo cho bà nội nên từ chối, không ngờ ông ta lại lén mang bà nội tiều nhân vào Trung Nguyên, làm hại tiểu nhân phải đi tìm khắp nơi…
– Té ra như thế, cao nhân võ nhân mà ngươi nói là chỉ một người biết võ công phải không?
– Vâng ạ.
– Ông ta tên gì?
– Tam Tuyệt độc Hồ.
– Không có họ tên à?
– Có, nhưng ông ta dặn dò tiểu nhân không được nói với người lạ.
– Một người lấy chữ “hồ” làm hiệu, chỉ sợ không phải là người tốt, ngươi nên cẩn thận thì hay hơn.
– Vâng ạ, có điều tiểu nhân thấy ông ta không phải là người xấu, chỉ là ưa đùa giỡn với người đời, ưa chọc thiên hạ mà thôi.
– Ông ta có nhắn lại là mang bà nội ngươi đi đâu không?
– Có, nhưng ông ta bảo tiểu nhân tới Long Tuyền quan gặp nhau, song tiểu nhân tới Long Tuyền quan lại phát hiện là ông ta nhắn tiểu nhân tới Hằng Sơn.
– Ồ, thật là tệ quá, lần này ngươi tới Hằng Sơn là để gặp ông ta và bà nội ngươi à?
– Đúng thế.
– Hằng Sơn lớn như thế, ngươi phải tới chỗ nào mà tìm?
– Ông ta nói là chờ tiểu nhân ở ngọn cao nhất của núi Hằng Sơn, đại nương có biết là từ đây tới đó còn xa bao nhiêu không?
– Đại khái phải đi khoảng một ngày rưỡi nữa.
– Thế thì khoảng trưa ngày kia tiểu nhân có thể tới đó rồi.
– Ngươi thật lòng muốn nhận ông ta làm sư phụ à?
– Vâng ạ, tiểu nhân sẽ xem xét kỹ lưỡng, nếu phát hiện ông ta là người xấu, tiểu nhân sẽ rời bỏ ông ta.
– Ngươi có thể đưa bà nội ngươi tới chỗ lão thân đây, chỗ này tuy không có than để đào, nhưng củi để chặt thì Vô tận, ngươi có thể kiếm củi nuôi bà nội ngươi!
– Xin cám ơn mỹ ý của đại nương, nhưng tiểu nhân thấy vị Tam Tuyệt Độc Hồ kia là người tốt, tiểu nhân sẽ quyết định theo ông ta học võ, lúc ấy đại nương có chịu cho tiểu nhân gởi gắm bà nội không?
– Cũng được, ngươi cứ đưa bà nội ấy tới đây!
– Đại nương, người tốt quá!
– Nào, ăn cơm đi! Ngươi uống rượu nữa không?
– Không, tiểu nhân tửu lượng kém lắm.
– Lão thân mỗi bữa cơm không uống ba bát lớn thì không nuốt được…
Bà ta nói xong lại đứng dậy đi rói một bát rượu, có lẽ vì uống nên bà ta cũng nói nhiều, lúc ấy cười nói:
– Hài tử, mới rồi ngươi hỏi tới thời trẻ, lão thân rất tức giận, ngươi biết vì sao không?
vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu nhân không biết.
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Bây giờ ngươi muốn hỏi không?
Vũ Duy Ninh sợ sệt cười nói:
– Tiểu nhân nói thì đại nương không được nổi giận.
Nữ nhân tóc bạc nói:
– Bây giờ lão thân không nổi giận nữa, ngươi hỏi đi.
Vũ Duy Ninh nói:
– Tiểu nhân nghĩ rằng, mỗi nữ nhân đều phải lấy chồng, lúc đại nương còn trẻ sao không lấy chồng?
Nữ nhân tóc bạc cười nói:
– Vì không ai chịu cưới ta cả!
Vũ Duy Ninh nhìn khuôn mặt xin đẹp của bà ta cười nói:
– Cháu không tin, nhất định là… nhất định là đại nương chẳng thấy ai xứng đáng.
Nữ nhân tóc bạc đột nhiên thu hết vẻ tươi cười lại, thở dài nói:
– Thật mà, thật là vì người ta không muốn cưới ta…
Vũ Duy Ninh nghĩ thầm lúc bà ta còn trẻ ắt xinh đẹp như tiên, nếu nói có nam nhân nào không muốn cưới bà, nhất định đó là một thằng ngốc tận mạng, lúc ấy bèn hỏi tiếp:
– Người ấy là ai vậy?
Nữ nhân tóc bạc mắt loáng ánh lệ, đầy vẻ oán hờn nói:
– Y là một kẻ không xứng đáng, một kẻ rất không xứng đáng.
– Ông ta tên gì?
– Hài tử, lão thân đã thề không bao giờ nhắc tới tên họ y!
– Ủa, ông ta xấu lắm à?
– Không, rất tốt, là một người rất tốt, dưới gầm trời này gần như ai cũng khen ngợi y, kính ngưỡng y!
– Ông ta là quan to à?
– Ồ, nếu nói y là một vị quan to thì cũng còn là ít…
– Cháu hiểu rồi!
– Ngươi hiểu cái gì?
– Lúc ông ta chưa lập được công danh thì quen đại nương, định cùng đại nương bách niên giai lão, nhưng khi làm quan rồi, ông ta lại thay lòng đổi dạ, đúng không?
– Đúng, ngươi thông minh lắm!
– Hạng người Vô tình Vô nghĩa như vậy, đại nương không cần phải nghĩ tới nữa!
– Phải lắm, y không đáng cho lão thân nhớ nhung, nhưng lão thân không thể không nghĩ tới y, vì y giết cha mẹ và hai vị bá phụ của lão thân!
– A! Tại sao lại như thế?
– Vì y muốn thành danh, y muốn trở thành một vị đại anh hùng thiên hạ nghe danh!
– Ông ta giết chết cha mẹ và hai vị bá phụ của đại nương để làm đại anh hùng, câu ấy là nghĩa thế nào?
– Hài tử, lão thân chỉ có thể nói tới đây mà thôi!
– Hiện tại ông ta còn sống không?
– Còn, còn rất khỏe mạnh nữa!
– Ông ta ở đâu?
– Ngươi hỏi làm gì?
– Nếu đại nương muốn, tiểu nhân giúp đại nương giết chết ông ta.
– Không!
– Tại sao thế?
– Cái chết đối với y là một hình phạt quá nhẹ!
– Nếu không như thế, thì xử phạt ông ta thế nào mới là nặng?
– Lão thân cũng không biết…
– Đại nương không muốn trả thù sao?
– Muốn chứ, chỉ vì lão thân không nghĩ ra được làm sao để trả thù!
– Tiểu nhân giúp người bắt ông ta đem về đây, có được không?
– Không, chờ lão thân nghĩ ra được cách trừng trị y đã, nếu quả là cần ngươi giúp, sẽ nói cho ngươi biết thì hay hơn!
– Đại nương, người thật đáng thương!
– Thật à? ồ, lão thân thật không muốn nói tới chuyện khoan khoái ấy, nào nào nào, cơm canh nguội cả rồi, chúng ta ăn mau đi.
– Đại nương, tiểu nhân có học qua một ít võ nghệ, nếu muốn bắt ông ta đem về đây thì thật là Vô củng dễ dàng, người có thể tin cháu mà!
– Nào, cái đùi gà này là cho ngươi đấy.
– Đại nương…
– Ăn đi, ăn no đi rồi ngủ cho ngon, sáng mai ngươi lại phải đi rồi!
Vũ Duy Ninh ngẩn ngơ nhìn bà ta một lúc, thở dài chép miệng một cái, chỉ biết cúi xuống bắt đầu ăn.