Đề Ấn Giang Hồ

Chương 24 - Núi Hoang Gặp Túc Lão

trước
tiếp

Vũ Duy Ninh ngạc nhiên nói:

– Ồ, đúng là có một người Thân Thủ tướng quân à?

Du Băng Viên nói:

– Ông ta là quái kiệt của Cùng gia bang, võ công so ra còn cao hơn bang chủ bọn họ, ngươi nghe qua tên họ của ông ta rồi à?

Vũ Duy Ninh nói:

– Không phải, lệnh tôn trước khi bị bắt toàn hóa trang thành lão khiếu hóa, tự xưng là Thân Thủ tướng quân!

Du Băng Viên cười nói:

– Cha ta tuy là minh chủ sang cả, nhưng lại thích bụi đời, chẳng có gì lạ đâu.

im lặng một lúc lại nói tiếp:

– Đặc sứ thứ mười ba là Kim Tân Cô Diệp Thúy Lan, đặc sứ thứ mười bốn là Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch, đặc sứ thứ mười lăm là Bắc Hải Ngư ông Cái Văn Hùng, đặc sứ thứ mười sáu là Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên, đặc sứ thứ mười bảy là Hỏa Dược Vương Nhiếp Vũ Nghĩa, đặc sứ thứ mười tám là anh ta Bạch Hiệp Du Ngọc Long.

Du Băng Viên nói tới đó cười cười nói:

– Ta nói như vậy, chắc ngươi không nhớ rõ, về sau có cơ hội, ta sẽ nhất nhất giới thiệu từng người cho ngươi mà.

Vũ Duy Ninh nói:

– Mười tám vị đặc sứ áo vàng ấy, ai là võ công cao nhất?

Du Băng Viên nói:

– Khó nói lắm, mỗi người có một sở trường riêng.

Vũ Duy Ninh lại hỏi:

– So với bọn Tam Tuyệt Độc Hồ thì sao?

Du Băng Viên nói:

– Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, thì trong thiên hạ hiện nay trừ cha ta và hai vị đặc sứ áo vàng đã quy ẩn, sợ không có ai là đối thủ. Còn như từ bọn Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình trở xuống thì đại khái mười tám vị đặc sứ áo vàng đều có thể đối phó dược.

vũ Duy Ninh nói:

– Cô nói có hai vị đặc sứ áo vàng khác đã quy ẩn, họ là ai thế?

Du Băng Viên nói:

– Một vị là Thiên Nhai Nho Hiệp Lư Nghĩa Nam, một vị là Thiên Thủ kiếm khách Thượng Quan uy, họ đều là dượng của ta. Lúc cha ta được cử giữ chức minh chủ Đồng Tâm Minh, họ vì tuổi tác đã cao, nên từ chức đặc sứ áo vàng, hơn mười năm nay không rõ tin tức, đến nay không rõ là còn sống không?

Vũ Duy Ninh thấy nàng đã ăn hết cái đùi thỏ, lúc ấy lại cắt thêm cho nàng một miếng thịt nữa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bất giác màn đêm đã buông hẳn xuống, Du Băng Viên đứng dậy nói:

– Ngươi nói là tìm một hang đá qua đêm, vậy tìm ở đâu?

Vũ Duy Ninh gói miếng thịt thỏ chưa ăn hết, cẩn thận cho vào bọc, nói:

– Chúng ta đi thêm một đoạn nữa xem, ta cũng chẳng biết ở đâu có hang đá.

Hai người lại đi thêm một chặng nữa, nhưng dọc đường toàn là rừng sâu bãi lớn, tìm mãi không ra một hang đá nào có thể ngủ qua đêm, Du Băng Viên nói:

– Ôi, xem ra chúng ta chỉ còn có cách leo lên cây ngủ thôi.

Câu nói vừa xong, chợt nghe một tràng tiếng “phì phì” quái dị từ cạnh khu rừng vang tới.

Du Băng Viên hoảng sợ nhảy dựng lên nói:

– Ái da! Tiếng gì thế này?

Vũ Duy Ninh chăm chú nghe ngóng một lúc rồi nói:

– Có lẽ là tiếng dã thú, chúng ta qua đó xem đi.

Nói xong, cất bước theo chỗ có tiếng động ấy đi tới.

Du Băng Viên vội nói:

– Đừng đi, nếu là dã thú thì có gì hay mà xem?

Vũ Duy Ninh dừng chân quay đầu cười nói:

– Ta lớn lên ở núi Trường Bạch, tiếng kêu của các loài dã thú đều có nghe, nhưng tiếng kêu mới đây ta không nghe ra là tiếng thú gì, nên muốn tới xem, cô cũng đi đi!

Du Băng Viên dẫu môi nói:

– Ta không đi, ta sợ lắm…

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Nếu là rắn, cô càng không cần sợ, ta là tay chuyên bắt rắn đây!

Du Băng Viên tuy sợ sệt nhưng lại tò mò, nghe xong mừng rỡ nói:

– Thật à? Ngươi biết bắt rắn à?

vũ Duy Ninh nói:

– Không nói dối cô đâu, bắt rắn rất dễ, cô chỉ cần nắm đuôi nó, dùng sức rẫy thật mạnh, nó sẽ không động đậy được nữa.

Du Băng Viên nói:

– Được, chúng ta đi xem.

Nàng tuốt kiếm ra, từng bước từng bước theo sau Vũ Duy Ninh, thần sắc đầy vẻ hồi hộp.

Vũ Duy Ninh cười thầm tự nhủ:

– Cô ta tuy võ công cao hơn mình, nhưng cũng chỉ là một cô gái nhỏ, còn nhút nhát…

Đi được mấy trượng chỉ nghe tiếng “phì phì” càng lúc càng to, lại ngửi thấy một mùi máu tanh tưởi bay tới, khiến người ta buồn nôn.

Du Băng Viên cau mày nói:

– Hôi quá, chẳng biết là mùi gì thế?

Vũ Duy Ninh hạ giọng nói:

– Đại khái là mùi dã thú.

Du Băng Viên nói:

– Ta thấy xây xẩm cả mặt mày.

vũ Duy Ninh nói:

– Ta cũng thế, quái dị thật!

Du Băng Viên nói:

– Sợ mùi này có độc, chúng ta quay lại đi.

Vũ Duy Ninh nói:

– Không, ta muốn tới xem cho rõ, nếu cô không chịu được, cứ quay lại phía sau trước.

Du Băng Viên lấy ra một cái khăn lụa bịt mũi, vẩy vẩy tay nói:

– Đi, đừng nói nữa!

Vũ Duy Ninh lúc ấy lại bước lên trước, lại đi được vài trượng, đưa mắt nhìn thấy một lão nhân áo đen đang múa kiếm đánh nhau với một con mãng xà quái dị, không kìm được hoảng sợ, kêu thất thanh:

– Ái chà, con mãng xà này lớn thật.

Con mãng xà ấy quả to lớn phát khiếp, đầu to như cái đấu, nửa thân dưới quấn lấy một khối thạch nham trên một cái gò đất. Đầu nó không ngừng lắc lư chúi xuống như đang trốn tránh thế công của lão nhân áo đen, phát ra những tiếng “phì phì” quái dị không thôi!

Lão nhân áo đen tuổi trạc chín mươi, tóc bạc lông mày trắng, diện mạo đoan chính mà gầy gò, thanh kiếm trong tay chớp lên không ngừng như một cầu lửa bay lượn trên không, song kỳ quái là rất ít đánh tới con mãng xà, chỉ thấy lượn tròn trước mặt nó giống như múa cho nó xem.

Ngẫu nhiên có một hai đòn đánh thật thì chỉ dùng thân kiếm đập vào đầu con mãng xà, tiếng vang lên như đập vào phiến sắt nghe leng keng!

Con quái mãng mỗi lần bị đánh trúng thì lại phát động một lần công kích đớp lại, cái đầu lúc vươn ra lúc thụt vào, lanh lẹ khôn tả.

Nhưng nửa thân dưới vẫn cuốn chặt lấy tảng đá, giống như thà bị giết chết chứ nhất định không chịu rời ra.

Vũ Duy Ninh nhìn thấy rất kinh hãi, quay lại nhìn Du Băng Viên nói:

– Du cô nương, cô thấy con mãng xà nào lớn thế này chưa?

Du Băng Viên đang hoảng sợ đứng ngẩn người, nghe hỏi chỉ lắc đầu lia lịa, không nói được câu nào.

Vũ Duy Ninh lại nói:

– Cô xem lão nhân kia nhát kiếm nào cũng có thể chém trúng nó, nhưng không làm nó bị thương được, dường như da con mãng xà này đao kiếm không rách được.

Du Băng Viên gật đầu ứa một tiếng, run lên nói:

– Đúng thế… đúng thế… Trời ơi!

Vũ Duy Ninh lại nhìn một lúc, chỉ thấy kiếm pháp của lão nhân áo đen chỉ là hoa kiếm, múa mãi trước mặt con quái mãng chứ không cho nó một nhát chí mạng, nhất thời nhịn không được, cất tiếng kêu:

– Lão trượng, trên đầu nó có một khối trắng trắng, đó là chỗ yếu của nó đấy.

Lão nhân áo đen như không nghe thấy, lại vung kiếm múa loạn lên trước mặt con mãng xà!

Vũ Duy Ninh lấy làm lạ lùng, quay nhìn Du Băng Viên hỏi:

– Du cô nương, cô thấy kiếm pháp của lão nhân này thế nào?

Du Băng Viên trong lòng hồi hộp đã hơi bình tĩnh lại, nghiệm mặt nói:

– Rất cao cường.

Vũ Duy Ninh ngạc nhiên hỏi:

– Rất cao cường à?

Du Băng Viên nói:

– Đúng thế đấy, chẳng kém gì cha ta đâu.

Vũ Duy Ninh nói:

– Ta không tin. Kiếm pháp của ông ta mà bằng lệnh tôn, thì đã giết chết được con quái mãng kia rồi.

Du Băng Viên nói:

– Ông ta không giết nó, chắc là có dụng ý khác…

Vũ Duy Ninh không tin, mím môi nói:

– Ta… ta tới giúp ông ta một tay.

Du Băng Viên hoảng sợ nói:

– Không được!

Vũ Duy Ninh đã rút ngọn chuỳ thủ ra, nhẹ nhàng vòng qua bên phải thạch nham nhảy tới Du Băng Viên giữ chàng lại không kịp, vội vàng giẫm chân la lớn:

– Được, thằng tiểu tử ngốc nhà ngươi, ta xem hình như ngươi chán sống rồi đấy.

Vũ Duy Ninh trong bụng đã có kế sách giết chết con quái mãng, chẳng chút gì sợ hãi, cứ lặng lẽ đi tới phía sau nó.

Con quái mãng đang tập trung lo ứng phó với vị lão nhân áo đen, nên không phát hiện ra chàng.

Lão nhân áo đen thì nhìn thấy rất rõ ràng, ông ta dĩ nhiên biết rõ Vũ Duy Ninh có ý giúp minh giết con quái mãng, nhưng lại không hề tỏ vẻ mừng rỡ, lại cất tiếng mắng:

– Thằng tiểu tử ngốc, mau mau cút đi cho lão nhân gia.

Vũ Duy Ninh không đếm xỉa gì tới, đột nhiên tung người nhảy mau tới, từ phía sau ôm chặt lấy đầu con mãng xà, tay kia cầm chuỳ thủ đâm mạnh vào khối trắng giữa trán no.

“Thụp” một tiếng, ngọn chuỳ thủ đã cắm vào giữa trán con quái mãng, sâu tới năm tấc, ngập luôn cả cán!

Con quái mãng phát ra một tiếng rất quái dị, cái đầu đập xuống một cái, cái đập này có sức nặng tới mấy ngàn cân, đủ làm gảy một cây đại thụ, Vũ Duy Ninh tuy liều mạng ôm chặt lấy nó, nhưng thân con mãng xà mười phần trơn láng, nên sau cái đập ấy của nó, thân hình chàng như cánh diều đứt dây, bay tung ra ngoài.

“Bình” một tiếng, đập vào một thân cây đại thụ, rơi xuống mặt đất, mê man luôn!

Con quái mãng bị đâm trúng chỗ yếu hại, nên cũng quẩy mạnh mấy cái rồi cũng nằm bất động y hệt Vũ Duy Ninh.

Lão nhân áo đen nhảy dựng lên mắng:

– Đồ ngu! Đồ chết giẫm ở đâu! Phá hỏng chuyện hay của lão nhân gia, thật là đâu lại có lý thế được…

Du Băng Viên nhảy một bước tới cạnh Vũ Duy Ninh, đưa tay sờ soạng rối lên, một mặt kêu to:

– Này, Vũ Duy Ninh ngươi bị thương chỗ nào?

Lão nhân áo đen nói:

– Cho ngươi biết nhé, y chết rồi.

Du Băng Viên phát hoảng, run sợ nói:

– Cái gì, y chết rồi à?

Lão nhân áo đen hiu hiu nói:

– Đúng vậy, y đã bị trúng độc của con quái mãng, nếu không có Tục Mệnh Giải Độc Đan của lão nhân gia để cứu, chỉ còn chờ chết thôi.

Du Băng Viên vội nói:

– Vậy người cứu y mau đi!

Lão nhân áo đen tức giận hừ một tiếng nói:

– Đừng tưởng, y làm hỏng việc hay của lão nhân gia, ta sẽ không cứu y đâu!

Du Băng Viên nói:

– Y giúp người giết chết con quái mãng, sao lại bảo là làm hỏng việc hay của người?

Lão nhân áo đen nói:

– Nói bậy! Ta muốn giết chết con quái mãng ấy thì nhấc tay lên một cái là làm được, lại cần tới y giúp đỡ à.

Du Băng Viên nói:

– Người đã không muốn giết nó, thì tại sao lại đánh nhau với nó cho khổ thân?

Lão nhân áo đen nói:

– Lão nhân gia ta lợi dụng nó để nghiên cứu một môn kiếm pháp!

Du Băng Viên hoảng sợ hỏi:

– A, nghiên cứu một môn kiếm pháp à?

Lão nhân áo đen tự biết lỡ lời vội nói:

– Không có gì, con bà nó, tính ra lão nhân gia ta gặp xui, ngươi mau mau mang y đi!

Du Băng Viên hỏi:

– Mang y đi đâu?

Lão nhân áo đen nói:

– Ta biết đâu là ngươi mang đi đâu? Hừ, ngươi mà lười đưa y về nhà thì chôn luôn ở đây cũng được.

Du Băng Viên nói:

– Không, người đã có Tục Mệnh Giải Độc đan có thể cứu được, thì xin người cứu y!

Lão nhân áo đen lắc đầu nói:

– Không được, y phá hỏng việc hay của ta, ta đâu có lý gì lại đi cứu y, thôi đi! Thôi đi!

Du Băng Viên nói:

– Người cứ leo lẻo rằng y phá hỏng việc hay của người, nhưng đó là do y có ý tốt mà!

Lão nhân áo đen tức giận mắng:

– Nói thúi lắm, mới rồi y định xuất thủ lão nhân gia ta đã bảo thôi đi, mà y không chịu nghe, thế mà gọi là có ý tốt à?

Du Băng Viên đứng thẳng dậy, lạnh lùng hỏi:

– Người đúng là quyết định không cứu y phải không?

Lão nhân áo đen gật đầu nói:

– Đúng đấy! Không cứu!

Du Băng Viên tay ngọc lật một cái, rút trường kiếm đeo trên vai ra, mặt lạnh băng quát:

– Được, người không cứu y, thì ta giết người vậy.

Chữ “vậy” chưa dứt, một điểm hàn tinh đã bắn thẳng tới trước ngực lão nhân áo đen, chiêu thức mau lẹ như chớp giật.

Lão nhân áo đen cười lớn một tiếng, nghiêng người bước lên, vung kiếm quét vào hai Chân nàng, quát:

– Giỏi lắm, con nha đầu, nếu ngươi hơn được lão nhân gia ta một chiêu nửa thức, lão nhân gia ta sẽ đưa thuốc giải cho.

Kiếm phát ra còn mau lẹ hơn Du Băng Viên.

Du Băng Viên đã thấy kiếm pháp của đối phương rất cao cường, mình nhất định không phải là địch thủ, nhưng nghĩ rằng nếu Vũ Duy Ninh chết, thì việc giải cứu phụ thân lại càng khó khăn thêm, nên quyết tâm liều mạng với đối phương, vừa thấy đối phương vung kiếm quét tới, nhất định không lùi lại, nhún chân nhảy lên tránh, lại đâm luôn ra một kiếm.

Lão nhân áo đen hô hô cười lớn, trường kiếm đang quét xuống dưới đột nhiên giương lên, chỉ nghe “choang” một tiếng đã chặn đứng thanh kiếm của Du Băng Viên.

Đúng lúc ấy thanh trường kiếm của ông ta chợt từ đơn giản biến thành phức tạp, hướng tới Du Băng Viên đánh ra luôn năm chiêu.

Năm chiêu này như là năm người đánh ra cùng lúc, lại giống như năm ngọn phi đao cùng lúc phóng tới đánh vào năm đại huyệt trước ngực Du Băng Viên, nhanh tới mức người ta không nhìn thấy rõ.

Có điều ông ta như không có ý giết chết Du Băng Viên, nhát kiếm nào gần chạm vào huyệt đạo lập tức rút lại, nhưng lối dung tha như thế khiến Du Băng Viên sợ hãi đến mức mặt hoa thất sắc, toàn thân phát lạnh, vội vàng lùi lại.

Lão nhân áo đen cũng không thừa cơ truy kích, đứng lại cười nói:

– Nha đầu, kiếm pháp của ngươi cũng không kém, ai dạy ngươi vậy?

Kiếm pháp của Du Băng Viên là được cha nàng Thánh Hiệp Du Lập Trung đích thân truyền thụ, thành tựu tuy chưa bằng anh là Bạch Hiệp Du Ngọc Long, nhưng cũng không phải thuộc loại tầm thường, nhưng gặp phải lão nhân áo đen này lại là tôn sư kiếm thuật, cho nên chỉ một hai chiêu đã bị bức bách tới mức chân tay rối loạn, đó vốn là chuyện bình thường. Nhưng nàng lại xấu hổ không chịu nổi, nghe câu nói của lão nhân mang ý châm chọc, bèn thẹn quá hóa giận, quát lên một tiếng, lại nâng kiếm đánh ra.

Lần này lão nhân áo đen không hề đánh trả, chỉ thủ chứ không công, hóa giải hết thế công của Du Băng Viên. Sau vài chiêu, ông ta dường như đã nhận ra sư thừa của Du Băng Viên, nên trên mặt hiện ra vẻ Vô cùng mừng rỡ.

Lại qua mấy chiêu, lão nhân áo đen chợt tung người lùi ra hơn một trượng cười lớn hỏi:

– Giỏi lắm! Nha đầu, Thánh Hiệp Du Lập Trung là gì của ngươi?

Du Băng Viên tức giận nói:

– Là cha ta, rồi sao?

Lão nhân áo đen hô hô cười lớn nói:

– Thú vị thật! Thú vị thật! Mới hơn mười năm không gặp, không ngờ Du Lập Trung lại sinh được đứa con gái như hoa như ngọc nhà ngươi!

Du Băng Viên sửng sốt hỏi:

– Người biết cha ta à?

Lão nhân áo đen gật đầu cười nói:

– Dĩ nhiên, nha đầu ngươi thì không biết lúc ấy đâu, lão nhân gia ta biết y đấy!

Du Băng Viên hỏi:

– Người là ai?

Lão nhân áo đen không đáp, vuốt râu cười nhìn nàng một lúc, lại hỏi lại:

– Nha đầu, tên ngươi là gì?

Du Băng Viên nói:

– Ta tên Du Băng Viên.

Lão nhân áo đen lại hỏi:

– Cha ngươi gần đây có khỏe không?

Du Băng Viên không rõ ông ta là bạn hay thù, không muốn nói thật, bèn bịa đặt:

– Cha ta rất khỏe!

– Còn mẹ ngươi?

Du Băng Viên nói:

– Mẹ ta cũng rất khỏe!

Lão nhân áo đen vui vẻ gật đầu nói:

– Cố nhân vẫn khỏe khiến ta mừng rỡ. Gã Vũ Duy Ninh kia là thế nào với ngươi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.