Đề Ấn Giang Hồ

Chương 38 - Biến Cố Liên Tiếp

trước
tiếp

Du Lập Trung nói:

– Không phải, ngươi là đặc sứ áo vàng thứ năm của Đồng Tâm Minh, đạo hiệu là Chính Ất chân nhân!

Chính Ất chân nhân nói:

– Nói thúi lắm! Ta là Du Hồn tú sĩ Cừu Như Sơn! Ta là Du Hồn tú sĩ Cừu Như Sơn.

Du Lập Trung thở dài một lúc, quay nhìn mấy vị đặc sứ áo vàng đứng quanh và các đại biểu đứng phía ngoài lao phòng cười gượng nói:

– Xem tình trạng này thì rõ rang chân nhân trúng phải tà thuật!

Các đại biểu nhốn nháo nhìn về phía Cung đại biểu của Ngũ Thông giáo, hy vọng ông ta đưa ra lời giải thích. Nhưng Cung đại biểu nhún nhún vai, cũng cười gượng nói:

– Nói thật ra, dưới khắp gầm trời này không có tà thuật nào tệ giáo không biết, nếu đúng là chân nhân trúng phải tà thuật thì mới rồi Giải Chức Pháp của tại hạ ắt đã khôi phục thần trí cho chân nhân được rồi.

Du Lập Trung vốn biết rõ Ngũ Thông giáo là tổ tông sử dụng tà thuật, trong võ lâm không thể có ai biết tà thuật cao hơn Ngũ Thông giáo của họ, nên biết ông ta vừa nói là không sai, bèn quay sang hỏi Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên:

– Có loại thuốc nào khiến người ta uống xong thì mê loạn thần trí không?

Nhất Thiếp Kỷ Y đáp:

– Có chứ, nhưng tình trạng của chân nhân không giống như uống lầm thuốc, vì y cứ khăng khăng nói rằng minh chủ giết mẹ y, cưỡng gian em gái y, lại khăng khăng nói rằng muốn giết chết minh chủ, loại mê loạn thần trí mà rất có quy củ như vậy giống như là Nói tới đó, nhăn nhó cười một tiếng, không nói tiếp.

Thần Đà Tử hỏi gặng:

– Nói đi! Giống như cái gì?

Nhất Thiếp Kỳ Y cười nói:

– Nói ra thì giống như là bịa đặt làm mê hoặc người ta.

Thần Đà Tử nói:

– Thì ngươi cứ nói xem nào, chúng ta nghe qua rồi bỏ, có quan hệ gì đâu!

Nhất Thiếp Kỳ Y ho khẽ một tiếng nói:

– cỏ một thứ truyền thuyết quái đản khó tin, chắc các vị cũng đã nghe qua, là thuật mượn xác hoàn hồn!

Thần Đà Tử hoảng sợ nhảy dựng lên nói:

– Ngươi muốn nói là Chính ất chân nhân chết rồi, nhưng gã Du Hồn tú sĩ Cừu Như Sơn này mượn cái xác chân nhân dể hoàn hồn phải không?

Nhất Thiếp Kỳ Y nói:

– Lão phu chỉ nói là “giống như” thôi mà!

Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành nói:

– Không thể có chuyện ấy được, nếu là mượn xác hoàn hồn thì tại sao y tới Đồng Tâm Minh? Tại sao lại đánh người loạn cả lên? Tại sao lại vu khống minh chủ giết mẹ y, cưỡng gian em gái y?

Du Lập Trung hô hô cười lớn nói:

– Chỉ có một cách giải thích duy nhất đúng, là quả lão phu giết mẹ y, cưỡng gian em gái y thôi!

Mọi người dĩ nhiên chẳng tin Thánh Hiệp Du Lập Trung lại làm chuyện như vậy, nên thuyết mượn xác hoàn hồn cũng bị xô đổ.

Du Lập Trung ngẫm nghĩ một lúc, lại quay nhìn Chính ất chân nhân hỏi:

– Người nói lại lần nữa xem, ngươi tên là gì?

Chính ất chân nhân cất giọng cục cằn đáp:

– Ta là Du Hồn tú sĩ Cừu Như Sơn!

Du Lập Trung lại hỏi:

– Nhà ngươi ở đâu?

Chính At chân nhân đáp:

– ở động Du Hồn, núi Du Hồn, Du Lập Trung dở khóc dở cười lại hỏi:

– Ngươi nói lão phu giết mẹ ngươi, cưỡng gian em gái ngươi, vậy ngươi có biệt lão phu là ai không?

Chính At chân nhân đáp:

– Ngươi là Xú Hiệp Du Lập Trung!

Du Lập Trung cười nói:

– Được, vậy ai bảo ngươi tới trả thù thế?

Chính At chân nhân nói:

– Ta!

Du Lập Trung hỏi:

– Tại sao ngươi ra tay đánh chết Pháp Hải thiền sư?

Chính At chân nhân nói:

– Y giết em ta.

Du Lập Trung chỉ qua Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành hỏi:

– Vậy vị Uất Trì đặc sứ này có thù hận gì với ngươi không?

Chính At chân nhân nói:

– Có! Y giết cha ta.

Du Lập Trung lại chỉ Thần Đà Tử Hầu Thông nói:

– Còn vị Hầu đặc sứ này?

Chính At chân nhân nói:

– Y giết chết anh ta!

Du Lập Trung cười ngất nói:

– Hô, xem ra thì người nào trong Đồng Tâm Minh cũng là kẻ thù của ngươi phải không?

Chính At chân nhân hung hăng nói:

– Đúng thế! Đặc sứ áo vàng thứ ba Thanh Khê lão nhân Từ Cốc Nhiên giết vợ ta, đặc sứ áo vàng thứ tư Pháp Hải thiền sư giết em ta! Đặc sứ áo vàng thứ năm Chính ất chân nhân giết con ta, đặc sứ áo vàng thứ sáu Mục Dã Kỳ Khách ôn Chi Công giết con gái ta, đặc sứ áo vàng thứ bảỵ…

ông ta như giở sổ đọc ra từng người từng người từ trên xuống dưới, kết quả là mười tám đặc sứ áo vàng chẳng ai không có dính líu, đều có giết một người trong gia đình ông ta cả!

Du Lập Trung đứng dậy, nói với mọi người:

– Chúng ta ra đi, để y ngủ một giật cho yên ổn, may rạ…

Mọi người trở về sảnh đường nghị sự, bắt đầu lo việc chôn cất Pháp Hả thiền sư.

Trong lễ mai táng long trọng cho vị kỳ tăng một đời, tới chiều hôm thứ ba mới làm lễ hạ huyệt ở gò cạnh Đồng Tâm Minh.

Vừa lấp đất xong, mọi người còn đang đứng trước mộ Pháp Hải thiền sư tưởng niệm, một vị đặc sứ áo bạc chợt chạy mau tới trước mặt Thánh hiệp Du Lập Trung, khom lưng thưa:

– Minh chủ, Chính ất chân nhân chết rồi!

Du Lập Trung giật nảy mình, mắt loé tinh quang hỏi:

– Chết rồi sao?

Đặc sứ áo bạc ấy nói:

– Vâng ạ, vừa mới tắt thở xong!

Du Lập Trung kinh ngạc hỏi:

– âu Dương đặc sứ có ở trong đó không?

Đặc sứ áo bạc ấy đáp:

– Có!

Du Lập Trung vội vàng dắt mọi người trở lại Đồng Tâm Minh, chỉ thấy Chính ất chân nhân hai mắt trợn ngược, nằm im lìm trên giường đá, còn Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên ngồi cúi đầu bên giường, lập tức cất tiếng hỏi:

– Chân nhân vì sao mà chết?

Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên đứng dậy đáp:

– Kiệt sức mà chết!

Du Lập Trung trên mặt lộ vẻ đau đớn chăm chăm nhìn vào thi thể Chính ất chân nhân một lúc, nhắm mắt thở dài nhẹ một tiếng lại hỏi:

– Sao nói là kiệt sức mà chết?

Nhất Thiếp Kỳ Y âu Dương Nghiêu Thiên đáp:

– Từ hôm bị trói trên giường, y không ngủ chút nào, cũng không ngừng giẫy giụa. Mới rồi thuộc hạ phát hiện y không vùng vẫy nữa, nhìn kỹ lại đã tắt hơi chết rồi. Không nghi ngờ gì nữa, chân nhân do khí lực toàn thân đã tiêu hao hết mà chết thôi!

Du Lập Trung bi thương nói:

– Có lẽ chúng ta không nên trói ỵ…

Nhất Thiếp Kỳ Y nói:

– Không đâu, nếu không trói lại, y sẽ không ngừng động thủ giết người, chừng nào chúng ta đánh ngã y mới chịu thôi.

Du Lập Trung mím môi, chua xót nói:

– Hừ, trong vòng ba ngày, hai vị đặc sứ áo vàng của bản minh lại phải chết một cách mơ am…

Bạch Hiệp Du Ngọc Long nói:

– Tuy chúng ta không biết lý do Chính ất chân nhân phát điên nhưng có thể đoán chắc là một thủ đoạn của Vô Danh Ma!

Du Lập Trung gật đầu, trầm giọng nói:

– Đúng thế! Ngươi, Qua đặc sứ và Diệp đặc sứ đi theo ta!

Nói xong quay người bước ra ngoài.

Bạch Hiệp Du Ngọc Long, Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ, Kim Tân CÔ Diệp Thúy Lan lập tức đi theo ông ta ra khối Chính Tâm lao.

Du Lập Trung dắt họ vào một gian mật thất, ngồi xuống nói:

– Lão phu muốn phái ba người các ngươi xuống núi dò xét lý do Chính ất chân nhân phát điên, các ngươi có y kiến gì không?

Ba người đồng thanh nói:

– Không có, xin minh chủ cứ sai bảo!

Du Lập Trung dáng vẻ Vô cùng nghiêm trang nói:

– Ngọc Long nói đúng, việc chân nhân phát điên là có quan hệ tới Phục Cừu bang.

Cho nên sau khi ba người xuống núi, cũng có thể gặp phải tình tranh như Chính ất chân nhân, nhưng tình trạng ấy có thể không có cách nào chống được….

Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ nói:

– Xin minh chủ yên tâm, bọn thuộc hạ lúc nhận chức đặc sứ áo vàng đều biết có thể có ngày gặp phải bất trắc, cho nên lúc nào cần phải chết, bọn thuộc hạ đều không sống đâu!

Du Lập Trung mừng rỡ nói:

– Tốt lắm, sở dĩ lão phu chọn ba người các ngươi vì ba người các ngươi trẻ tuổi nhất, đầu óc linh hoạt, nếu địch nhân thi triển âm mưu quỷ kế gì trước mắt, cũng khó thoát khỏi bị các ngươi phát hiện.

Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ nhìn Kim Tân CÔ Diệp Thúy Lan cười nói:

– Nếu bàn về chuyện khôn ngoan mau lẹ phải kể đến Diệp đặc sứ là hay nhất.

Kim Tân CÔ Diệp Thúy Lan mỉm cười nói:

– Được rồi, ai không biết Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ ngươi là người ranh mãnh có tiếng!

Du Lập Trung nói:

– Các ngươi phải người này theo vết người kia, Du Ngọc Long đi trước, Qua đặc sứ và Diệp đặc sứ cải trang theo sau. Lão phu nói như thế, các ngươi hiểu rõ chưa?

Kim Tân CÔ Diệp Thúy lan nói:

– Minh chủ muốn lợi dụng Du đặc sứ làm mồi nhử địch nhân cắn câu phải không?

Du Lập Trung nói:

– Đúng vậy, Ngọc Long trên đường gặp phải chuyện gì, các ngươi đều phải chú ý quan sát, dĩ nhiên nếu phát hiện Ngọc Long bị rơi vào tay kẻ địch, các ngươi phải ra sức giải cứu bất luận như thế nào cũng không để y trở thành một Chính ất chân nhân thứ hai!

Hoa Hoa kiếm khách và Kim Tân CÔ nhất tề gật đầu nói:

– Chuyện đó đương nhiên, bọn thuộc hạ sẽ hết sức.

Du Lập Trung nói:

– Hai người các ngươi, mỗi người đem theo một đôi bồ cầu đưa thư, nếu phát hiện địch nhân quá đông không thể cứu người, thì phải lập tức đưa thư về Đồng Tâm Minh nêu rõ địa điểm.

– Vâng ạ, – Còn nữa, mang nhiều nhiều Thập Lý Hương, cách năm dặm lưu lại một viên để đề phòng có chuyện bất ngờ.

– Vâng ạ, – Nếu không phát hiện được gì, các ngươi cứ tự tiện đường thẳng tới cửa Hoàng Hà điều tra sự thật về vụ xô xát giữa Hải Đường bang và Cùng gia bang. Nếu sau bốn chục ngày mà ba người các ngươi chưa về tới nơi Đồng Tâm Minh thì đó là biểu hiện các ngươi đã rơi vào tay kẻ địch, lúc ấy lão phu sẽ căn cứ vào Thập Lý Hương truy tìm các ngươi.

– Vâng ạ, – Được rồi, các ngươi sắp xếp xong cứ xuống núi đi đi.

Nửa giờ sau Bạch Hiệp Du Ngọc Long lặng lẽ xuống núi, không lâu sau là Hoa Hoa kiếm khách Qua kỳ cải trang thành nho sĩ, sau cùng là Kim Tân CÔ Diệp Thúy Lan cải trang thành bà già ăn mày. Ba người theo vết nhau, lặng lẽ xuống núi.

Bốn mươi ngày trôi qua trong chớp mắt.

Bạch Hiệp Du Ngọc Long, Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ, Kim Tân CÔ Diệp Thúy Lan ba người như cá chìm xuống bể, một đi không về, thậm chí ngay cả một con bồ câu đưa thư cũng không thấy thả về.

Thánh Hiệp Du Lập Trung long lo lắng như lửa đốt, ông ta biết ba vị đặc sứ ắt đã gặp chuyện bất trắc, nên lập tức triệu tập mười ba vị đặc sứ áo vàng còn lại vào mật thất thương nghị kế sách. Ngoài ra còn có minh chủ phu nhân cũng tham gia, bà ta thấy con trai là Du Ngọc Long mất tích cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng cố gắng đè nến nỗi đau buồn, cũng không hề trách móc chồng phái con trai xuống núị.. Vả lại con trai mình cũng là một đặc sứ áo vàng, nó có lý do gì mà không xuống núi đi điều tra?

Mười lăm người ngồi yên vị trong mật thất rồi, Du Lập Trung nói bằng giọng đau buồn:

– Các vị, bọn ba người Qua đặc sứ xuống núi đã bốn mươi mốt ngày, hiện tại họ vẫn chưa về. Lão phu đã nói với họ rằng nếu sau bốn mươi ngày mà họ vẫn chưa trở về Đồng Tâm Minh, thì đó là biểu hiện họ đã rơi vào tay kẻ địch. Bây giờ họ vẫn chưa về, có thể xác định rằng họ đã rơi vào tay kẻ địch rồi!

các đặc sứ rầu rĩ buồn bã, im lặng không nói gì.

Du Lập Trung nói tiếp:

– Có điều có một điểm có thể đoán định là nếu ba người bọn họ chưa chết, thì kẻ địch giam giữ, không đến nổi như Chính ất chân nhân.

Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành hỏi:

– Minh chủ dựa vào đâu mà đoán như vậy?

Du Lập Trung nói:

– Chính ất chân nhân phát điên, nếu quả là do Phục Cừu bang gây ra, thì lần ấy Chính ất chân nhân xuống núi bảy ngày đã trở về Đồng Tâm Minh. Nhưng nếu ba người bọn họ cũng phát điên, thì đã về Đồng Tâm Minh sớm như vậy rồi!

Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoành gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý cách nhìn nhận của ông ta, lại hỏi:

– Minh chủ cho rằng ba người bọn họ đã gặp chuyện bất hạnh hoặc bị giam giữ sao?

Du Lập Trung thở dài nói:

– Nếu nói Phục Cừu Bang chỉ muốn bắt giam họ, thi rõ ràng chúng muốn lợi dụng ba vị đặc sứ để uy hiếp bản minh. Nhưng đã qua bốn mươi ngày mà kẻ địch vẫn không có hành động gì, cho nên…

Đoạn Cuối Câu nói, tuy ông ta không nói ra, nhưng mọi người đều rõ ý ông ta muốn nói là ba đặc sứ áo vàng có thể đã chết rồị..

Hồng Tiểu Bình sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng hỏi:

– Bây giờ ông tính làm gì?

Du Lập Trung lặng lẽ nói:

– Lúc ba người bọn họ rời Đồng Tâm minh đều có mang theo Thập Lý Hương. Cho dù hai vị đặc sứ Qua, Diệp gặp biến cố bất ngờ không kịp thả chim bồ câu đưa thư về, ắt bọn họ đã thả Thập Lý Hương trên đường, nên chúng ta có thể theo đó mà tim.

Hồng Tiểu Bình nói:

– Chẳng cần ông phái ai cả, tôi đi một mình!

Du Lập Trung thấy bà từ lúc được tin con trai mất tích trước sau vẫn chế ngự được nổi đau buồn, trong lòng rất khâm phục mà cũng thấy xấu hổ, khi ấy nghe bà muốn đi cũng không dám cự tuyệt, gật đầu nói:

– Được rồi, hai người chúng ta cùng đi mà!

Uất Trì Hoành nói:

– Minh chủ và phu nhân muốn đi, tự nhiên phải đem theo chó, thì tự nhiên cũng không có cách nào che dấu hành tung. Theo ý thuộc hạ cứ mang nhiều người là tốt nhất Du Lập Trung nói:

– Lão phu định đem Vũ Duy Ninh và tiểu nữ Băng Viên cùng đi.

Uất Trì Hoành sững sốt nói:

– Hai người bọn họ đi được à?

Du Lập Trung cười khẽ nói:

– Nói ra thì các ngươi sẽ không tin, chứ hiện tại Vũ Duy Ninh về võ công không kém các ngươi bao nhiêu, còn thân thủ của tiểu nữ Băng Viên cũng không kém bất cứ một đặc sứ áo bạc nào trong bản minh. Ngoài ra lão phu muốn mang họ đi là cũng có một dự định khác…

Uất Trì Hoành hỏi:

– Bọn thuộc hạ nghe được không?

Du Lập Trung gật gật đầu, đang định trả lời, chợt ngoài thất có tiếng gõ cửa, Uất Trì Hoành bước ra mở cửa, vừa thấy một đặc sứ áo bạc, bèn hỏi ngay:

– Chuyện gì vậy?

Đặc sứ áo bạc ấy khom người nói:

– Dưới núi thả chim mang thư lên, báo tin ba vị đặc sứ Du, Qua, Diệp đã trở về.

Đây là một tin vui lớn, mọi người vừa nghe xong, mừng rỡ đứng cả dậy, đồng thanh hỏi:

– Bọn họ về rồi à?

Đặc sứ áo bạc đó cũng đầy vẻ vui mừng nói:

– Vâng ạ, chắc là đã lên tới trên núi rồi!

Du Lập Trung và Hồng Tiểu Bình không hẹn mà cùng lao ra cửa, bọn Uất Trì Hoành mười ba đặc sứ áo vàng cùng lao ra theo, một đoàn người chạy như bay ra khỏi Đông Tâm Minh, tới trước quảng trường.

Đại biểu hai bang ba giáo chín môn phái nghe tin cũng vội ra, mọi người tụ họp trước cổng Đồng Tâm Minh chờ đón ba vị đặc sứ trở về.

Hồng Tiểu Bình nắm chặt tay chồng là Du Lập Trung, Du Lập Trung có cảm giác bà phát run lên, bèn khe khẽ an ủi:

– Tiểu Bình, đừng nóng ruột, không có chuyện gì đâu.

Hồng Tiểu Bình như bị nghẹn, nói đứt đoạn:

– Tôi sợ… tôi sợ bọn trẻ lại như Chính Aùt chân nhân…

Du Lập Trung nói:

– Không đâu, tôi đã nói rồi, nếu bọn họ mà gặp phải tình trạng giống như Chính ất Chân nhân thì không phải là tới hôm nay mới về đâu!

Hồng Tiểu Bình nhìn chằm chằm vào con đường lên núi, thì thầm nói:

– Phải đấy, chỉ mong bọn trẻ không bị…

Sau cùng trước con mắt chăm chú chờ đợi của mọi người, Bạch Hiệp Du Ngọc Long, Hoa Hoa kiếm khách Qua Kỳ và Kim Tân CÔ Diệp Thúy Lan đã chạy lên tới đỉnh núi Nhìn qua, ba người bọn họ như không có vẻ gì khác lạ!

Hồng Tiểu Bình không kìm được lao về phía Bạch Hiệp Du Ngọc Long, mừng rỡ kêu lên:

– Ngọc Long! Ngọc Long! Cuối cùng con đã về rồi! Con biết mẹ khổ thế nào không!

Bạch Hiệp Du Ngọc Long nhìn thấy mẹ lao tới cũng vọt người phóng tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.