Đề Ấn Giang Hồ

Chương 48 - Cứu Giúp Kẻ Vô Cư

trước
tiếp

Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:

– Chồng chết phải không?

Tiểu nhị nói:

– Không, cô ta hiện còn là một cô gái, có điều ngày mai sẽ… sẽ có chồng…

– Sáng mai cô ta xuất giá à?

– Đúng thế, sẽ là thiếp của Dương gia trấn thủ tệ trấn là Tạ lão gia.

– CÔ ta không nguyện ý à?

– Không, là cô ta nguyện ý!

– Thế tại sao lại còn khóc lóc?

– Bởi vì mẹ cô ta vừa mới bệnh qua đời hôm trước.

– ủa?

– CÔ ta và mẹ đi tìm thân thích không gặp, tháng trước tới đây trọ, mẹ cô ta chợt mắc bệnh nặng, vì không tiền chạy chữa, đến hôm trước thì chết. CÔ ta muốn chôn cất chỉ Còn cách bán mình chôn mẹ, Tạ lão gia ưng thuận giúp cô ta lo liệu hậu sự, hôm qua sai người mang tới cái quan tài xấu, mai táng qua loa thi thể mẹ cô ta. Ngày mai – Ô không phải, giờ này phải nói là hôm nay, trưa hôm nay sẽ phải theo về làm thiếp cho ông ta rồi.

– Hừ, vị Tạ lão gia kia khảng khái thật đấy!

– Chắc thế, ông ta vốn ưng thuận chôn cất mẹ người ta tử tế, kết quả lại đưa tới một cỗ áo quan xấu, hà hà, cỗ áo quan ấy nhiều lắm là một lượng bạc, một lượng bạc mua được một cô nương như hoa như ngọc, hà hà! Mua bán như vậy đúng là không lầm, nếu sớm biết được, tôi cũng bỏ ra…

– Nói xong hết chưa?

– À vâng… vâng! Nói xong rồi. ô! Nếu lão nhân người ngủ không được, tiểu nhân sẽ giúp lão nhân người qua…

– Tên cô ta là gì?

– CÔ ta à? ờ ờ, cô ta họ Diêu, tên Ngọc Nga, người Lạc Dương.

– Vị Tạ lão gia kia ở đâu?

– ở phía sau đường này, cứ cái nhà nào có cái cổng lớn sơn màu đỏ, nhung lão nhân người hỏi… hỏi để làm gì?

– Chẳng có gì, ngươi đi ngủ đi!

– Lão nhân người không đổi phòng sao?

– Không!

Vũ Duy Ninh nói tới đó, quay người trở về hậu viện, vào trong phòng mình, lấy trong bao ra tám trăm lạng bạc gói lại rồi bước qua gian phòng sát vách, giơ tay gõ cửa nói:

– Diêu cô nương, xin mở cửa.

Diêu Ngọc Nga đang khóc nức nở trong phòng, vừa nghe nửa đêm canh ba chợt có người gõ cửa, không kìm được hoảng sợ, hoang mang hỏi:

– Ngươi là ai?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Lão phu là người khách tuần phòng sát bên cạnh, có chuyện muốn nói với cô nương.

Diêu Ngọc Nga nghe người nói là một “lão nhân” bèn ra mở cửa phòng, cúi đầu nhỏ nhẹ nói:

– Vị lão bá này có gì dạy bảo?

CÔ ta tuổi trạc mười sáu mười bảy, mày như trăng non, răng trắng mắt sáng, tuy dáng vẻ gầy gò tiều tụy, nhưng quả là một cô nương như hoa như ngọc.

Vũ Duy Ninh nói:

– Lão phu mới hỏi điếm tiểu nhị, nên biết sự rủi ro của cô nương, về hoàn cảnh khó khăn của cô nương rất là cảm thông, nên không ngại mạo muội, muốn giúp đỡ cô nương chút ít.

Diêu Ngọc Nga ngước đôi mày tầm, nhìn chàng với vẻ kỳ lạ hỏi:

– Điếm tiểu nhị mới rồi nói với bá bá những gì?

Vũ Duy Ninh đáp:

– Y nói cô nương bán mình chôn mẹ, vị Tạ lão gia kia sau giờ ngọ hôm nay sẽ tới cưới co ve.

Diêu Ngọc Nga gật đầu tức cửi nói:

– Tình hình đúng là như vậy, cho nên nạn nữ không cần người khác giúp đỡ nữa rồi.

Vũ Duy Ninh nói:

– CÔ nương tình nguyện làm vợ Tạ lão gia phải không?

Diêu Ngọc Nga cười thê thảm nói:

– Không tình nguyện thì còn cách nào đâu?

Vũ Duy Ninh nói:

– Chỉ cần cô nương không vui lòng lấy y, lão phu có cách chuộc cô nương lại.

Diêu Ngọc Nga chăm chú nhìn chàng hỏi:

– Rồi sau đó thì sao?

Vũ Duy Ninh nói:

– Sau đó, cô nương đã lấy lại tự do, thích đi chỗ nào thì đi.

Diêu Ngọc Nga nói:

– Nạn nữ không có nhà để về, vả lại trong người không có một đồng một chữ, biết đi đâu được? Đâu là nơi nạn nữ có thể dung thân?

Vũ Duy Ninh hỏi:

– Nghe nói cô nương là người Lạc Dương phải không?

Diêu Ngọc Nga gật đầu đáp:

– Đúng thế!

Vũ Duy Ninh lại hỏi:

– ở đó không còn ai là thân thích sao?

Diêu Ngọc Nga đáp:

– Có một vị thúc thúc nhưng không có khả năng thu dưỡng nạn nữ.

Vũ Duy Ninh đưa cái bao có tám trăm lạng bạc cho nàng nói:

– Vậy thì tám trăm lạng bạc này có thể giúp lệnh thúc thúc thu dưỡng cô!

Tám trăm lạng bạc đối với một cô gái gió thổi đã ngã thì quả là một cái bao quá nặng, nên Diêu Ngọc Nga đưa tay ra đón lấy xong thì hai tay trĩu xuống, suýt nữa thì đánh rơi. Nhưng nàng vẫn không dám tin vào tai mình, không dám tin là trong bao có tám trăm lượng bạc, nàng cố ôm giữ cái bao, nét mặt đầy vẻ kinh hoàng lạ lùng hỏi:

– Lão bá bá, người nói gì?

Đột nhiên nàng ngây người ra.

Bởi vì lúc nàng ngẩn đầu lên thì vị “lão bá bá” trước mặt đã biến mất.

Nàng cho rằng mình đã gặp ma, phát run tới nổi mặt hoa biến sắc, vứt luôn gói bạc xuống, lăn luôn ra nền đất.

Nhưng rõ ràng nàng là một cô gái thông minh, nàng lập tức nghĩ rằng nếu như “lão bá bá” mà mình gặp không phải là người thì nhất định là thần tiên chứ không phải là ma quỷ, bởi vì ma quỷ tuyệt đối không bao giờ lại chịu giúp đỡ người. Cho nên nàng lại lấy được bình tĩnh rồi lập tức bò dậy với lấy cái bao, mở tung ra xem.

Bao phục mở ra, một đống bạc lấp lánh trắng xóa hiện ra trước mặt rồi, nàng vẫn không dám tin chuyện này là thật, hoảng sợ ngơ ngác nhìn sửng vào đống bạc, run rẩy nói:

– Đây đây là sự thật sao?

Vào lúc ấy, Vũ Duy Ninh dĩ nhiên đến nhà Tạ lão gia. Vào tới trong, chàng mau lẹ tìm được tới chỗ thư phòng. Dường như vị Tạ lão gia này vì quá khoan khoái nên chưa đi ngủ, đang đi qua đi lại trong thư phòng, Vũ Duy Ninh đẩy cửa bước vào, y tưởng là gia nhân tới, không quay đầu lại, chỉ nói:

– Tạ An, lão phu đã nói là không cần hầu hạ gì nữa, ngươi đi ngủ đi!

Vũ Duy Ninh rút ngọn chuỳ thủ ra, lặng lẽ bước tới sát sau lưng y, tay phải giơ ra bịt miệng, tay trái kề đao vào Bối Tâm y lạnh lùng nói:

– Tạ lão quỷ, lão phu có việc muốn bàn bạc với ngươi, mong ngươi tiếc mạng đừng có la lên!

Tạ lão gia phát hoảng, nhưng vì miệng đã bị bịt chặt, kêu không ra tiếng, nhất thời phát sợ tới toàn thân run bắn, miệng cứ “um um um” một tràng.

Vũ Duy Ninh nói:

– Lão phu lại nói lần nữa, ngươi không được kêu la gì cả, nếu không thì sẽ cho ngươi một đao!

Tạ lão gia “um um” hai tiếng, tỏ ý tuân lệnh.

Vũ Duy Ninh mới nới lỏng tay ra, đổi qua chụp lấy huyệt Mi Tỉnh dưới lông mày của y, hỏi:

– Ngươi mai táng mẫu thân của Diêu cô nương tốn hết bao nhiêu tiền?

Tạ lão gia mặt mày trắng bệch, nhìn chàng trừng trừng kinh hãi muốn ngất đi, ấp ấp úngúngnói:

– Ngươi… ngươi là ai?

Vũ Duy Ninh nói:

– Đừng hỏi lão phu là ai. Lão phu hỏi ngươi mai táng mẫu thân của Diêu cô nương tốn hết bao nhiêu tiền?

Tạ lão gia hớp hớp không khí, đáp:

– Ba… ba lạng bạc… ngươi hỏi làm gì?

Vũ Duy Ninh nói:

– Vậy lão phu đưa ngươi ba lạng bạc, ngươi có chịu buông tha Diêu cô nương không?

Tạ lão gia vừa run sợ, vừa lạ lùng hỏi:

– Ngươi nói thế là có ý gì?

Vũ Duy Ninh nói:

– Yù tứ là thế này. Diêu cô nương không vui lòng lấy một người vừa già vừa keo kiệt như ngươi.

Tạ lão gia nói:

– Sao lại có chuyện ấy, cô ta tự nguyện bán thân chôn mẹ, đó là hai bên tự nguyện, đến nay lão phu đã an táng mẹ cô ta xong, cô ta lại trở mặt à?

Vũ Duy Ninh ấn ấn ngọn đao vào giữa ngực y, cười nhạt nói:

– Nói như vậy, là ngươi không chịu buông tha cô ta chứ gì?

Tạ lão gia mặt mũi trắng bệch ra, hổn hển nói:

– Có gì cứ nói, có gì cứ nói mà…

Vũ Duy Ninh nói:

– Có một câu, là nếu tình nguyện buông tha cô ta, ta sẽ trả lại cho ngươi ba lạng bạc, tha cho cái mạng già của ngươi, còn nếu không chịu, ta sẽ cho ngươi xuống âm phủ mà cưới vợ!

Tạ lão gia vội gật đầu lia lịa nói:

– Chịu mà! Chịu mà! Ngươi cất lưỡi đao đi.

Vũ Duy Ninh theo lời, rút ngọn chuỳ thủ lại, nói:

– Vậy thì đưa tờ giấy tình nguyện bán mình của cô ta ra đây!

Tạ lão gia ngần ngại, nhưng thấy Vũ Duy Ninh mắt đầy sát khí đang trừng trừng nhìn mình, bất giác ớn lạnh, không dám cãi lại, bước về cái tủ sách, rút từ một cái tráp đựng giấy tờ ra tờ giấy tình nguyện bán mình của Diêu Ngọc Nga nói:

– Đây là tờ văn khế bán mình của Diêu cô nương, ngươi… ngươi nói sẽ trả cho ta ba lạng bạc phải không?

Vũ Duy Ninh chìa tay nói:

– Đưa đây!

Tạ lão gia lui lại một bước nói:

– Ngươi phải đưa ra ba lạng bạc trước đã rồi mới được cầm tới cái này!

Vũ Duy Ninh nói:

– Ngươi sợ lão phu uốt lời à?

Tạ lão gia nói:

– Dĩ nhiên rồi, ngươi là người có bản lĩnh, nếu cầm xong tờ văn khế bán mình này rồi quay đầu bỏ di, lão phu biết chỗ nào mà tìm?

Vũ Duy Ninh cười nhạt một tiếng, móc ra ba lạng bạc thảy lên bàn nói:

– Được rồi, đưa tờ văn khế cho ta!

Tạ lão gia cầm lấy ba lạng bạc nhét vào trong bụng xong mới đưa tờ giấy cho Vũ Duy Ninh, nói:

– Cầm lấy đi, từ nay trở đi, lão phu quyết không làm điều tốt giúp đỡ người ta nữa đâu!

vũ Duy Ninh cất tờ văn kiện rồi, chỉ vào bàn sách có đủ bút mực nói:

– Viết một tờ biên nhận đưa cho ta!

Tạ lão gia sửng sốt hỏi:

– Biên nhận à? Biên nhận cái gì?

Vũ Duy Ninh nói:

– Viết là có nhận ba lạng bạc của Diêu Ngọc Nga!

Tạ lão gia nói:

– Cần gì phải thế! Tờ văn khế kia đã ở…

Vũ Duy Ninh thò tay vào bọc móc thanh chuỳ thủ ra, lạnh lùng nói:

– Ngươi có chịu viết hay không?

Tạ lão gia giật nảy người lên một cái, chỉ còn biết ngồi xuống phía trước bàn giấy, lấy ra một tờ giấy trắng, cầm bút chấm mực, viết một tờ “biên nhận đã cầm tiền”.

Vũ Duy Ninh lại cầm lấy cất vào trong bọc, tiện tay cầm lấy cái nghiên mực hỏi:

– Ngươi nhìn xem, cái nghiên mực này làm bằng gì vậy?

Tạ lão gia phát hoảng hai tay vội ôm đầu, kêu lên:

– Ngươi không được đánh ta, lão phu đã đã đáp ứng tất cả yêu cầu của ngươi rồi mà!

vũ Duy Ninh nói:

– Lão phu không đánh ngươi, lão phu chỉ hỏi ngươi cái nghiên này làm bằng gì thôi!

Tạ lão gia mặt lộ vẻ sợ hãi, ngờ vực nói:

– Cái nghiên ấy làm bằng đá, lão huynh hỏi thế là có ý tứ gì?

Vũ Duy Ninh cười nói:

– Đá thì rất cứng phải không?

Tạ lão gia biến sắc nói:

– Cái đó dĩ nhiên.

Vũ Duy Ninh ngầm vận chân lực bóp mạnh một cái, biến cái nghiên thành một đống bột đá, cười khan nói:

– Nếu ngươi lại dám sinh sự rắc rối gì với Diêu cô nương thì ngươi cũng sẽ nát ra như cái nghiên này đấy!

Nói xong, mở cửa ra khỏi thư phòng, nhún chân một cái vượt qua tường…

Về tới khách sạn, chàng nhè nhẹ bước vào phòng Diêu Ngọc Nga, chỉ thấy nàng đang ngồi trên ghế, sửng sờ nhìn đống bạc trắng xóa, bất giác cười khẽ một tiếng, nói:

– Diêu cô nương, đó là bạc thật, không phải giả đâu!

Diêu Ngọc Nga giật mình kêu a một tiếng, vội vàng quỳ xuống nhìn chàng, vừa sợ vừa mừng nói:

– Lão bá bá, người… người là thần tiên hay là người?

Vũ Duy Ninh nói:

– Trên đời mà có thần tiên thì thần tiên cũng chẳng được thanh nhàn lắm đâu… lão phulàngười!

Diêu Ngọc Nga nói:

– Lão nhân người… đem số bạc này cho cháu thật ư?

Vũ Duy Ninh lấy tờ văn khế bán mình và tờ biên nhận tiền đưa cho nàng, nói:

– Ngoài ra còn cho cô mấy thứ này nữa.

Diêu Ngọc Nga đón lấy, đưa mắt nhìn qua, rồi mừng quá sa nước mắt, móp móp đầu lia lịa nói:

– Lão bá bá, người là cha mẹ sinh ra nạn nữ một lần nữa, xin nhận một lạy của nạn nữ!

Vũ Duy Ninh đưa tay đỡ nàng đứng dậy, cười nói:

– Không cần như thế, lão phu cũng có một yêu cầu với cô!

Diêu Ngọc Nga gật đầu rối rít nói:

– vâng! Vâng! Nạn nữ nguyện làm nô tỳ báo đáp đại ân đại đức của bá bá!

Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

– Không, sau khi trời sáng, cô có thể thuê xe trở về Lạc Dương với lệnh thúc thúc rồi, yêu cầu của lão phu, chỉ là… yêu cầu cô đừng khóc nữa.

Diêu Ngọc Nga sửng sốt nói:

– Đừng khóc nữa à?

Vũ Duy Ninh nói:

– Đúng rồi, cô khóc làm lão phu không có cách nào ngủ được, mà lão phu đi đường rất là mệt mỏi, không ngủ ngon thì không thể nào chịu nổi, vậy cô đừng khóc nữa, có được không?

Diêu Ngọc Nga nước mắt ròng ròng gật đầu nói:

– Được ạ, cháu không khóc, cháu không…

Vũ Duy Ninh nói:

– Khi trời sáng rồi, sai tiểu nhị đi thuê giúp cô một chiếc xe ngựa, nếu không có ai đuổi theo tìm tới quấy rầy thì ngàn vạn lần đừng tới đánh thức lão phu, rõ chưa?

Diêu Ngọc Nga nói:

– RÕ ạ, nhưng thưa lão bá, người còn chưa nói cho nạn nữ biết đại danh, ít nhất lão nhân người cũng nên nói cho nạn nữ biết được không?

Vũ Duy Ninh cười nói:

– CÔ biết tên lão phu để làm gì?

Diêu Ngọc Nga nói:

– Nạn nữ muốn lập một cái bàn thờ để cầu chúc cho lẩm bẩm được trường sinh, trọn đời cúng vái, để báo đáp ơn đức của lão nhân người.

Vũ Duy Ninh cười hô hố nói:

– Không cần, chỉ cần ngươi không khóc nữa, cũng là đã báo đáp lão phu rồi đấy!

Nói xong bước trở ra, khép cánh cửa phòng của cô ta lại.

Về đến phòng mình, chàng cứ để cả áo lăn ra giường mơ mơ màng màng ngay, có lẽ vì không còn nghe thấy tiếng khóc tức tưởi nữa hoặc giả thấy mình vùa làm được một điều hay, trong lòng thanh thản, ngủ ngay lập tức.

Tỉnh giấc dậy, trời đã sáng bừng.

Chàng xuống giường mở cửa bước ra, nghe thấy trong phòng bên cạnh có tiếng chổi quét dọn, bước qua nhìn thì không thấy Diêu Ngọc Nga ở trong phòng, chỉ có điếm tiểu nhị đang quét dọn. Y thấy Vũ Duy Ninh đứng nhìn vội vàng cười nói:

– A, lão nhân gia người dậy rồi!

Vũ Duy Ninh gật gật đầu nói:

– Vị Diêu cô nương kia đâu rồi?

Điếm tiểu nhị nói:

– Đi rồi! Hà hà, nói ra lão nhân người nhất định không tin, chứ sáng sớm hôm nay cô ta xuống đánh thức tiểu nhân dậy, sai tiểu nhân đi thuê dúm cô ta một cỗ xe ngựa, nói là phải về Lạc Dương. Hà hà, tiểu nhân nói “Không được đâu cô nương à, cô đã bán mình cho Tạ lão gia rồi, sao lại trốn đi?” CÔ ta nghe xong rút hai tờ giấy đưa tiểu nhân xem. Hà hà, lão nhân người nhất định không đoán ra là giấy gì đâu!

Vũ Duy Ninh cười một tiếng hỏi:

– ĐÓ là giấy gì vậy?

Tiểu nhị nói:

– Một tờ văn khế bán mình của cô ta đưa Tạ lão gia hôm trước, một tờ là biên nhận ba lạng bạc của cô ta giao!

Vũ Duy Ninh làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

– ủa, cô ta tự chuộc được mình rồi à?

Tiểu nhị nói:

– Không phải thế, cô ta chợt có rất nhiều bạc, cô ta nói là một vị lão hiệp khách giúp đỡ cô ta. Hà hà, xưa nay tiểu nhân chưa từng thấy lão hiệp khách ra sao, nên tiểu nhân là không có tin!

Vũ Duy Ninh cười hỏi:

– Nếu không tin, theo ngươi là ai giúp đỡ cô ta?

Tiểu nhị nói:

– Nhất định là vị Thổ Địa gia gia mà trấn này thờ phụng, lão nhân người không biết đâu, Thổ Địa ở đây rất linh thiêng, tháng trước…

Vũ Duy Ninh phay tay cắt ngang câu nói của y, nói:

– Được rồi, lão phu muốn lên đường, không rảnh nghe ngươi kể chuyện được, ngươi mau mau mang bữa ăn sáng lên đây.

Tiểu nhị hơi cụt hứng, buông cái chổi xuống nói:

– Vâng ạ, tiểu nhân sẽ mang lên ngay, lão nhân người dùng gì?

Vũ Duy Ninh nói:

– Tùy, có gì ăn nấy!

Nửa giờ sau, chàng đã trả tiền khách sạn, tiếp tục lên đường đi về hướng nam.

Nhờ ngủ ngon suốt nửa buổi sáng, tinh thần thân thể đều thoải mái, nên chàng đi rất mau, nhìn thấy trên đường không có ai, bèn thi triển khinh công lao người lướt đi, trong khoảnh khắc đã chạy hơn hai chục dặm đường.

Không lâu, một cỗ xe ngựa hiện ra trước mắt chàng.

Chàng biết chắc đây là chiếc xe Diêu Ngọc Nga thuê, nhưng chàng không định gặp mặt Diêu Ngọc Nga, chàng chỉ muốn lặng lẽ vượt qua chiếc xe, đi mau về Lạc Dương để tíu cách cứu bọn Du Lập Trung bốn người.

Nhưng đúng lúc chàng đang định vòng qua để vượt lên, cỗ xe ngựa lại đột nhiên rời khỏi đường cái, chạy vào một khu rừng cạnh đường.

ồ, người đánh xe quanh vào núi làm gì kìa?

ĐÓ là đường đi Lạc Dương sao?

Không, trong khu rừng này chẳng có con đường nào cả.

Hay là phu xe cho ngựa vào rừng nghỉ ngơi?

Cũng không, bất quá mới rời khỏi trấn hơn hai mươi dặm, trời cũng chẳng phải nóng nực gì lắm, ngựa làm gì đã mỏi mệt? Hừ, không chừng gã phu xe này…

Vũ Duy Ninh vừa nghĩ tới đó, không dám coi thường nữa, lập tức phi thân vọt lên, chạy mau về phía khu rừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.