Đề Ấn Giang Hồ

Chương 58 - Mắt Nhìn Nuốt Hận

trước
tiếp

Vô Danh Ma cất tiếng cười lanh lảnh hiểm độc nói:

– Đúng là ngươi chưa từng gặp ta, nhưng chỉ cần ngươi suy nghĩ một chút, thì đoán ra ta là ai thật chẳng khó gì.

Hồng Tiểu Bình vừa định mở miệng, chợt thay đổi nét mặt, vẻ giận dữ dần dần tan biến, từ từ cất một tràng cười ngây ngốc, như chợt nghĩ tới một chuyện buồn cười nói:

– Đừng lo, con gái của mẹ à, rồi mẹ sẽ giúp con lấy được một tấm chồng xứng đáng, hì hì hì…

Du Băng Viên biến sắc kêu thất thanh:

– Mẹ! Mẹ nói gì vậy?

Hồng Tiểu Bình cười nói:

– Đúng đấy! Thằng nhỏ ấy rất trung hậu… hì hì, con thấy y mắt là mắt mày là mày nhé, hì hì hì…

Du Băng Viên hoảng sợ kêu:

– Mẹ! mẹ… mẹ…

Đột nhiên, sắc mặt nàng cũng thay đổi, xem ra thì dược tính bắt đầu phát tán rồi.

Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch cũng tương tự, vẻ mặt đầy nét giận dữ nở ra nét cười, dần dần hiện ra một nét cười ngây ngốc, rồi kế đó bắt đầu nói nhảm nhí lăng nhăng.

Vũ Duy Ninh trái tim chìm xuống, biết rằng tấm bi kịch này không thể tránh được, nhưng tận mắt thấy bốn người đang bình thường đột nhiên trở thành ngu si ngốc nghếch, trong lòng cũng đau đớn căm phẫn không sao kìm được. Những muốn chỉ một chưởng đập chết Vô Danh Ma, nhưng chàng cố gắng kìm chế, vì lý trí nhắc nhở chàng rằng bốn người trước mặt và ba đặc sứ áo vàng Du, Qua, Diệp có được khôi phục thần trí hay không hoàn toàn là do mình, bất kể thế nào mình cũng phải lấy được thuốc giải.

Mà muốn lấy được thuốc giải phải thận trọng hành sự, tuyệt đối không được làm bừa.

Bất giác chàng đưa mắt nhìn qua Diêu Ngọc Nga thì thầm:

– Lại con nha đầu này nữa, sở dĩ thị không đem việc mình giả mạo Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh nói cho Vô Danh Ma biết là vì có tình ý với mình. Vài hôm nữa mình phải làm ra vẻ có ý tốt với thị, không thì chỉ sợ chính mình cũng không thoát chết…

Lúc ấy bọn Tam Tuyệt Độc Hồ thấy bọn người Du Lập Trung bốn người ăn nói nhảm nhí nên phát ra cười rũ rượi, toàn bộ Hoài ân đường tràn ngập tiếng cười gian ác đầy vẻ đắc ý!

Vô Danh Ma bước tới trước mặt Du Lập Trung, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn lòng căm phẫn, nhếch mép cười nhạt hỏi:

– Này, ngươi biết ngươi là ai không?

Du Lập Trung ngơ ngơ ngác ngác lắp bắp nói:

– Ta… ta là ai?

Vô Danh Ma nói:

– Ngươi là ngụy quân tử!

Du Lập Trung cười khanh khách nói:

– ờ, ta là ngụy quân tử… ngụy quân tử…

Vô Danh Ma nói:

– Mà còn là lão thất phu ác nhất thiên hạ!

Du Lập Trung lại khanh khách cười nói:

– Mà còn… là lão thất phu ác… ác nhất thiên hạ.

Vô Danh Ma cất tiếng cười lớn một tràng, mới móc trong bọc ra bốn trang giấy, chia cho Tam Tuyệt Độc Hồ, Độc Mục Cuồng, Bệnh Lang Trung và Ma Y Quỷ Sư nói:

– Tả khâu quân sư dạy Du lão tặc, Cung lão dạy mụ tặc bà, Tư Đồ lão dạy Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch, Văn lão dạy con nha đầu, cứ theo thứ tự trong giấy mà làm, mỗi ngày dạy một người.

Ba lão ma và Vũ Duy Ninh nhận lấy trang giấy, chỉ có minh Vũ Duy Ninh không biết làm sao, vì chàng không biết dạy thế nào, có điều chàng không thể lộ ra là mình không biết.

Chàng nghĩ có thể dựa dẫm theo mà làm nên không vội vàng, có điều Vô Danh Ma chỉ định chàng dạy Du Băng Viên, trong lòng cảm thấy đau đớn xót xa mà thôi.

Vô Danh Ma lại nhìn Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Trói chặt họ lại, cởi khóa tay ra rồi hãy bắt đầu!

Tam Tuyệt Độc Hồ cười nói:

– Xin bang chủ yên tâm, bọn thuộc hạ đã có kinh nghiệm hai lần, có thể nói là đã thành thạo rồi.

Vô Danh Ma gật đầu, nhìn qua Ngọc Diện Hoa Thi, Lang Tam Hắc Long, Quái Thủ Thiên Phiên, Tiếu Trung đao và Độc Nương Tử nói:

– Năm người các vị cứ lên gian nhà trúc mà giết thời giờ.

Bọn Ngọc Diện Hoa Thi đều biết cái gọi là “giết thời giờ” ở đây là đề phòng kẻ địch xâm nhập, lập tức cười nụ bỏ đi.

Vô Danh Ma sắp đặt đâu đấy xong, kéo Diêu Ngọc Nga đứng lên nói:

– Đi, vào phòng sư phụ, hôm nay ta bắt đầu dạy con nội công tâm pháp.

Lúc thầy trò họ vào phòng, bọn Tam Tuyệt Độc Hồ bắt đầu ra tay trói bốn người bọn Du Lập Trung. Nguyên là cái ghế đồng đều có đặt dây da, bọn họ chói chặt người và hai chân bọn Du Lập Trung vào ghế khiến cho không cách nào cựa quậy rồi, Tam Tuyệt Độc Hồ mới lấy chìa khóa ra, sau đó lại giải khịa Ma huyệt…

Vũ Duy Ninh bắt chước mà làm, trói Du Băng Viên xong, giải khai Ma Huyệt cho nàng, thấy Tam Tuyệt Độc Hồ, Bệnh Lang Trung, ba lão ma bắt đầu đem Du Lập Trung, Hồng Tiểu Bình, Lý Trạch tới nhìn vào bức vẽ trên vách, chàng cũng đẩy chiếc ghếdu Băng Viên ngồi tới đó.

Đẩy tới chỗ còn cách những bức tranh khoảng ba thước, tất cả cùng dừng lại. Tam Tuyệt Độc Hồ giở tờ giấy ra xem qua trang đầu một cái rồi đưa mắt nhìn Độc Mục Cuồng hỏi:

– Người đầu tiên trong danh sách của Cung lão là ai thế?

Độc Mục Cuồng chỉ Du Lập Trung nói:

– Buồn cười chết được, chính là hắn!

Tam Tuyệt Độc Hồ lại nhìn Bệnh Lang Trung hỏi:

– Còn Tư Đồ huynh?

Bệnh Lang Trung đáp:

– Là đặc sứ áo vàng thứ nhất, Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoẵng.

Tam Tuyệt Độc Hồ nhìn Vũ Duy Ninh sau cùng hỏi:

– Còn Văn huynh?

Vũ Duy Ninh mở tờ giấy ra xem, thấy trang đầu viết về “tên họ mới” và “lai lịch mới” của Du Băng Viên. Trang sau đề rõ kẻ thù đầu tiên của nàng là Vũ Duy Ninh, trong lòng rung động đáp:

– Là Vũ Duy Ninh.

Tam Tuyệt Độc Hồ “ờ” một tiếng, bước lên phát động cơ quan, lúc ấy trong mười bảy bức tranh trên vách có mười ba bức đầu chuyển động, từ từ quay trở vào trong, vách đá liền lại như cũ, trên vách chỉ còn lại bức chân dung của Du Lập Trung, Hồng Tiểu Bình, Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoẵng và Vũ Duy Ninh.

Kẻ thù đầu tiên của Du Lập Trung là vợ ông ta – Hồng Tiểu Bình, nên Tam Tuyệt Độc Hồ đẩy chiếc ghế của ông ta tới sát bức tranh Hồng Tiểu Bình.

Độc Mục Cuồng, Bệnh Lang Trung và Vũ Duy Ninh cũng theo đó đẩy chiếc ghế đồng lên cho Hồng Tiểu Bình đối diện với chân dung Du Lập Trung, Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch đối diện với chân dung Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoẵng, Du Băng Viên đối diện với chân dung vũ Duy ninh.

Kế đó Tam Tuyệt Độc Hồ nhấc một cái ghế tới ngồi cạnh Du Lập Trung bắt đầu dạy, nói:

– Này, ngươi biết ngươi là ai không?

Du Lập Trung mặt lộ vẻ ngu ngốc nói:

– Ta là ai?

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

– Ngươi họ Cừu, tên Như Sơn!

Du Lập Trung lắp bắp nói:

– Ta họ Cừu… tên Như Sơn.

– Cừu Như Sơn!

– Cừu Như Sơn!

– Giỏi! ngươi là ai?

– Ta… là ai?

– Ngươi là Cừu Như Sơn!

– Phải, ta là Cừu Như Sơn!

– Hỏi lại lần nữa này: Ngươi là ai?

– Ta là Cừu Như Sơn!

– Giỏi quá! Hiệu của ngươi là Du Hồn Tú Sĩ, nếu có ai hỏi ngươi là ai, ngươi phải đáp “ta là Du Hồn Tú Sĩ Cừu Như Sơn” biết chưa?

– Biết rồi!

– Hỏi lại lần nữa này: Ngươi là ai?

– Ta là Cừu… Cừu… Cừu Như Sơn.

– Du Hồn Tú Sĩ Cừu Như Sơn!

– Du Hồn Tú Sĩ Cừu Như Sơn!

– Phải nhớ đấy, lát nữa lão phu hỏi lại, ngươi mà không nói cho đúng, lão phu đánh chết ngươi đấy!

– Ta nhớ mà, ta nhớ mà…

– Nhà ngươi ở Du Hồn, núi Du hồn.

– Nhà ta… nhà ta ở… ở – Hang Du Hồn, núi Du Hồn!

– Hang Du Hồn, núi Du Hồn!

– Nhà ngươi ở đâu?

– Hang Du Hồn, núi Du Hồn!

– Đúng, ngươi có một người vợ tên Hồng Tiểu Bình.

– Ta… ta có một người vợ tên… tên…

– Hồng Tiểu Bình!

– Hồng Tiểu Bình!

– Các ngươi là một đôi vợ chồng hạnh phúc!

– Chúng ta là một đôi vợ chồng hạnh phúc.

– Nhưng Hồng Tiểu Bình vợ ngươi bị một người đàn bà giết chết!

– Nhưng Hồng Tiểu Bình vợ… vợ ta bị một người đàn bà giết… giết chết!

– Đúng thế! người đàn bà ấy đây.

Tam Tuyệt Độc Hồ chỉ vào bức chân dung Hồng Tiểu Bình trên vách.

Du Lập Trung hai mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn vào bức chân dung Hồng Tiểu Bình, lảm nhảm nói:

– ồ, mụ ta là…

Tam Tuyệt độc Hồ gằn giọng nói:

– Mụ ta là dâm phụ!

Du Lập Trung không tỏ vẻ gì cả, nói:

– Mụ ta là dâm phụ à?

Tam Tuyệt Độc Hồ gật đầu nói:

– Đúng, đây là con dâm phụ đã giết chết Hồng Tiểu Bình, vợ ngươi!

Du Lập Trung gật đầu không nói gì cả.

Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:

– Ngươi nghe rõ chưa?

Du Lập Trung đáp – Nghe rõ rồi!

– Ngươi nghe rõ chưa?

Du Lập Trung đáp:

– Nghe rõ rồi.

Tam Tuyệt Độc Hồ lại chỉ lên tranh Hồng Tiểu Bình hỏi:

– Mụ ta là ai?

– Mụ ta là… là… là dâm phụ.

– Đúng, mụ ta giết người gì của ngươi?

– Mụ ta giết… giết chết Hồng Tiểu Bình, vợ của ta.

– ờ, ngươi có hận mụ ta không?

– Ta hận!

– Vậy phải thế nào?

– Thếnào?

– Ngươi phải trả thù cho vợ ngươi đã chết.

– Uïa…

– Ngươi phải giết chết mụ ta!

– Giết chết mụ ta à?

– Đúng, giết chết mụ ta!

– Đúng, giết chết mụ ta!

Tên họ và lai lịch của Hồng Tiểu Bình, Lý Trạch, Du Băng Viên cũng không có sai khác gì lớn, đều là Cừu Như Sơn, nhà ở hang Du Hồn, núi Du Hồn, chỗ khác nhau là “Kẻ thù giết chồng” của Hồng Tiểu Bình là do Du Lập Trung, “Kẻ thù giết cha” của Lý Trạch là Vạn Nhân Địch Uất Trì Hoẵng, “Kẻ thù giết tình lang” của Du Băng Viên là Vũ Duy Ninh…

Vũ Duy Ninh theo đúng tờ giấy viết bậy bạ, cũng theo cách thức dạy bảo, nhồi nhét cho Du Băng Viên, có điều chàng vừa dạy vừa sợ, sợ Du Băng Viên nhớ mình là Vũ Duy Ninh giả mạo Ma Y Quỷ Sư, lại chỉ vào mặt mình mà quát “Ngươi là Vũ Duy Ninh, ta phải giết chết ngươi” để trả thù cái giết tình lang.

Nhưng may mà chuyện ấy không xảy ra, vì Du Băng Viên sau khi dược tính phát tán rồi đã quên đã quên tất cả mọi chuyện về trước.

Suốt hôm ấy, bọn Tam Tuyệt Độc Hồ dạy đi dạy lại cho bọn Du Lập Trung về “tên họ, lai lịch” và những mối thù “giết vợ, giết cha, giết chồng, giết tình lang”.

Đến quá trưa, bốn người Du Lập Trung không những đã nhớ rõ “tên họ, lai lịch” của mình, mà còn tỏ ra căm hờn kẻ thù của mình, già trẻ bốn người bắt đầu căm hờn nhìn lên các bức tranh, bắt đầu vũng vẫy muốn bứt đứt dây trọi, chỉ tay vào trong tranh gầm – Ta muốn giết chết ngươi, muốn lột da ăn thịt ngươi!

Lúc ấy thì kẻ dạy dỗ phải tới vỗ về an ủi, Tam Tuyệt Độc Hồ nhìn Du Lập Trung giận dữ điêncuồngnói:

– Đừng gấp! ĐÓ chỉ là tranh vẽ kẻ thù thôi, mấy hôm nữa lão phu sẽ mang ngươi đi tìm mụ ta báo thù mà.

Sau cùng, một ngày dạy bảo kết thúc, bốn người Du Lập Trung bị đưa vào bốn gian phòng, giam cầm riêng biệt, không đem giam vào phòng sắt nữa.

Hôm thứ hai lai đến lượt Ngọc Diện Hoa Thi, Lang Tâm Hắc Long, Quái Thủ Phiên Thiên, Tiếu Trung Đao, bốn lão tới dạy. Giáo trình hôm ấy là “Kẻ thù giết cha” của Du Lập Trung là đặc sứ áo vàng thứ hai Thần Đà Tử Hầu Thông, “Kẻ thù giết con” của Hồng Tiểu Bình là đặc sứ áo vàng thứ ba Thanh Khê lão nhân Từ Giới Nhiên. “Kẻ thù giết mẹ” của Lý Trạch là đặc sứ áo vàng thứ sáu Mục Dã Kỳ Khách ôn Chi Yến, “Kẻ thù giết cha” của Du Băng Viên là đặc sứ áo vàng thứ tám Nhất Trượng ông Mạc Hiền Bình.

Hôm ấy Vũ Duy Ninh và Tam Tuyệt Độc Hồ, Độc Mộc Cuồng, Bệnh Lang Trung vâng lệnh rời khỏi căn phòng dưới đất, canh giữ trên gian phòng trúc trong vườn hoa, cho nên Vũ Duy Ninh không có cơ hội nào tiếp cận Vô Danh Ma, thi hành Nhiếp Hồn đại pháp ăn trộm được phương thuốc giải.

Chàng rất hy vọng Diêu Ngọc Nga giúp cho mình một cơ hội, nhưng cả ngày cung không thấy Diêu Ngọc Nga đâu, rõ ràng nàng đang theo sát Vô Danh Ma trong phòng để học”nội công tâm pháp”.

Trời sắp tối Vô Danh Ma mới lên khỏi địa thất vào gian phòng trúc hỏi Tam Tuyệt Độc Hồ:

– Vẫn không có tin gì của Tang lão à?

Tam Tuyệt độc Hồ cau mày nói:

– Đúng thế, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra thật sao!

Vô Danh Ma nói:

– Chắc là thế, cho nên mấy hôm tới đây các người phải đặc biệt chú ý, có thể Tang lão rơi vào tay kẻ địch khai ra địa điểm…

Độc Mộc Cuồng nói:

– Tình tình của Tang lão thuộc hạ biết rất rõ, cho dù y không may thất thế bị bắt cũng không bao giờ hé miệng khai chuyện đâu!

Vô Danh Ma nói:

– Chuyện đó phải qua vài hôm nữa mới biết, qua vài hôm nữa mà chưa thấy y về, mà cũng không thấy kẻ địch có hành động gì, thì mới chứng tỏ là Tang lão không cung khai!

Kế đó bà ta dẫn mọi người trở lại xem tình hình bốn người bọn Du Lập Trung, rồi trở vào gian phòng dưới đất.

Hôm thứ ba, lại tới lượt Tam tuyệt độc Độc Mộc Cuồng, Bệnh Lang Trung và Vũ Duy Ninh tới dạy. “Giáo Trình” hôm ấy là “Kẻ thù giết mẹ” của Du Lập Trung là Đặc sứ áo vàng thứ chín Hắc công công Vũ Văn Đỉnh, “Kẻ thù giết con gái” của Hồng Tiểu Bình là Đặc sứ áo vàng thứ mười Hắc bà bà Ngư Tri Xuân, “Kẻ thù giết con” của Lý Trạch là Đặc sứ áo vàng thứ mười một Phi Long Tráo Vi Uy Lương, “Kẻ thù giết mẹ của Du Băng Viên là Đặc sứ áo vàng thứ mười hai Thân Thủ Tướng Quân MỘ Dung Tùng.

Tuy Vô Danh Ma chỉ ở trong phòng cách đó gang tấc, Vũ Duy Ninh vẫn không có cơ hội gặp riêng bà ta, mà Diêu Ngọc Nga cũng chỉ xuất hiện một lần vào bữa cơm trưa, ăn cơm xong nàng lại trở vào phòng tiếp tục luyện nội công Vũ Duy Ninh càng lúc càng thấy ghét nàng, tự nhủ:

– Té ra bọn đàn bà con gái thay đổi nhanh như thế đấy, hôm trước lúc mình sắp chia tay thì thị tỏ vẻ tình ý khôn cùng, vậy mà qua vài hôm, giờ đây thị tìm được một vị sư phụ rồi, đối với mình cứ như người xa lạ, hừ!

Có điều còn một điểm mà chàng vốn Vô cùng cảm ơn nàng, vì rốt lại nàng vẫn không nói cho Vô Danh Ma biết rằng chàng là Ma Y Quỷ Sư giả mạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.