Đề Ấn Giang Hồ

Chương 74 - Nỗi Sợ Kinh Hoàng

trước
tiếp

Chàng bắt đầu rơi mau xuống dưới núi, không rõ sâu bao nhiêu.

Đây là một kết quả mà chàng không bao giờ nghĩ tới, chàng có nằm mơ cũng không nghĩ rằng đường hầm lại đào ra một vách núi dựng đứng mà phía dưới là vực sâu.

Chàng rất hối hận là không xem xét cho rõ ràng trước, giả như lúc mình đánh tung tảng đá cuối cùng, đừng lập tức nhảy ra, sẽ không đến nỗi thế này…

Đương nhiên đó là suy nghĩ hiện tại của chàng, chứ lúc mới rồi chàng lập tức nhảy ra, là sợ địch nhân ở chung quanh nghe tiếng đá rơi. Chàng cho rằng chỉ trong chớp mắt ngay sau khi phá tung tảng đá cuối đường hầm tung người ngay ra mới không bị địch nhân ngăn cản.

Bây giờ thì hối không kịp nữa rồi.

Thân hình chàng rơi xuống như sao sa, vách núi như bay ngược lên phía trên rất mau, thần chết như đang rơi tới rất nhanh để đón tiếp.

Không mấy chốc, chàng đã mất hết tri giác…

Vừa tỉnh dậy, chàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường ọp ẹp.

chàng lập tức ngồi dậy, đúng lúc ấy nghe thấy phía sau có giọng một thiếu nữ vang lên:

– Ngươi tỉnh rồi à?

Vũ Duy Ninh quay lại nhìn, thấy một thôn nữ xinh đẹp đang đứng phía sau. Chàng nhìn rõ một lượt, lại nhìn rõ là mình đang trong một căn nhà tranh, nhưng trong đầu chàng vẫn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, vẫn không tin rằng mình còn sống. Chàng nhìn thôn nữ hỏi:

– Ta… sao ta lại ở đây?

Thôn nữ ấy có vẻ ngượng nghịu đáp:

– Là do cha ta cứu ngươi về đây. Ngươi… tại sao ngươi lại không muốn sống nữa?

Vũ Duy Ninh vẫn thấy đầu óc đầy một màn sượng, ngạc nhiên hỏi:

– Là cha cô cứu ta về đây à?

Thôn nữ không đáp nữa, bước nhanh ra khỏi phòng cất tiếng gọi lớn:

– Cha, y tỉnh lại rồi này!

Phút chốc, một người đàn ông tuổi trung niên ăn mặc lối tiều phu bước vào, nhìn Vũ Duy Ninh cười cười nói:

– Lão đệ, ngươi tỉnh rồi.

vũ Duy ninh vộivàngbước xuống giường thi lễ nói:

– Đại thúc, là người cứu tôi sao?

Tiều phu trung niên gật đầu cười nói:

– Đúng vậy, ngươi còn trẻ tuổi sao lại đi tự tử thế?

Vũ Duy Ninh chẳng biết trả lời thế nào, bèn hỏi lại:

– Đại thúc làm thế nào cứu được tại hạ vậy?

Chàng thấy rõ tiều phu trung niên không phải là nhân vật võ lâm, nghĩ tới việc mình rơi từ trên vách núi rất cao xuống, đối phương không thể có khả năng cứu được, nên mới hỏi như thế.

Tiều phu trung niên nói:

– Sáng nay ta đang lên núi kiếm củi, chợt thấy trên đầu nguồn rơi xuống một cái xác, ta bèn vớt ngươi lên, phát giác tim ngươi vẫn còn đập, mới biết ngươi chưa chết.

Vũ Duy Ninh kinh ngạc nói:

– Đại thúc vớt được tại hạ giữa dòng nước à?

Tiều phu trung niên nói:

– Đúng thế, lão đệ không phải là nhảy sông tự tử sao?

Vũ Duy Ninh lắc lắc đầu nói:

– Không, tại hạ… tại hạ gặp phải mấy tên cường đạo trên núi, bọn chúng đánh tại hạ ngất đi, chuyện sau đó ra sao, tại hạ chẳng biết gì cả.

Tiều phu trung niên kinh ngạc nói:

– ủa, té ra là lão đệ bị người ta đánh ngất đi. Vậy thì mấy tên cường đạo ấy đánh ngươi ngất đi xong ném ngươi xuống sông rồi.

Vũ Duy Ninh nói:

– Chắc là thế, may được đại thúc cứu cho, tại hạ Vô cùng cảm tạ.

Nói xong khom khom người vái.

Tiều phu trung niên lắc đầu nói:

– Đừng khách sáo, đó là mạng lão đệ chưa chết, nên ta mới gặp được thôi…

Vũ Duy Ninh nói:

– Quý tính đại danh của đại thúc là gì?

Tiều phu trung niên đáp:

– Ta họ Lỗ, tên Thế đức, đây là…

ông ta chỉ vào thôn nữ nói tiếp:

– Con gái ta, tên là Cúc Nhi.

Vũ Duy Ninh nhìn Lỗ Cúc Nhi cười cười gật đầu, tiếp đó tự giới thiệu nói:

– Tại hạ họ Vũ, tên là Duy Ninh, đêm trước đi chơi núi bị lạc đường, không ngờ rằng lại gặp cường đạo trên núi, tí nữa là mất mạng rồi, ôi…

Tiều phu trung niên nói:

– Lão đệ nói là lên núi, là chỗ nào vậy?

Vũ Duy Ninh vốn không biết mình và Diêu Ngọc Nga bị giam cầm là hang núi ở đâu, bèn hỏi lại:

– Đây là địa phương nào?

Tiều phu trung niên đáp:

– Đây là hạ du Vu Giáp, gọi là thôn Nam Mộc.

Vũ Duy Ninh vừa nghe tới hai chữ “Vu Giáp” mới biết hang núi ấy ở phía trên núi Vu Sơn ở Vu Giáp bèn đáp:

– Tại hạ đi chơi ở cạnh núi Vu Sơn, chỗ ấy phong cảnh rất đẹp, không ngờ ban đêm lai gặp cường đạp…

Tiều phu trung niên nói:

– Lạ thật, ta lên núi đốn củi hàng ngày, chỗ nào cũng đi tới, chẳng bao giờ gặp cường đạo, chắc là lão đệ gặp phải bọn cường đạo qua đường.

Vũ Duy Ninh gật gật đầu, nhìn ra cửa sổ hỏi:

– Bây giờ là mấy giờ rồi?

Tiều phu trung niên nói:

– Sắp tới trưa rồi.

Vũ Duy Ninh nghĩ người Phục Cừu bang sáng nay đã phát giác mình cùng Diêu Ngọc Nga không còn trong hang thì lúc này có lẽ bọn họ đã rời khỏi đó rồi, đúng là lúc có thể lên núi cứu Diêu Ngọc Nga, bèn nói với tiều phu trung niên:

– Đại thúc, tại hạ lên núi tìm một người bạn, không biết…

Tiều phu trung niên sửng sốt hỏi:

– ủa, lão đệ còn có một người bạn cùng đi lên núi sao?

Vũ Duy Ninh nói:

– Vâng ạ, tại hạ vốn đi cùng người bạn ấy lên núi chơi, về sau tại hạ đi vào rừng một mình bị lạc đường. Giờ này không rõ người bạn ấy sống chết thế nào, tại hạ không lên xem không được.

Tiều phu trung niên nói:

– Nếu lại gặp phải bọn cường đạo thì nguy đấy.

Vũ Duy Ninh nói:

– Cho nên tại hạ muốn đại thúc giúp một việc, không rõ ý đại thúc ra sao?

Tiều phu trung niên nói:

– Lão đệ muốn ta đi cùng phải không?

Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

– Không, tại hạ muốn đại thúc cho mượn một bộ quần áo, một cái búa và một cái sọt.

Tiều phu trung niên sửng sốt hỏi:

– Để làm gì?

Vũ Duy Ninh nói:

– Tại hạ muốn cải trang làm tiều phu lên núi kiếm củi, như vậy an toàn hơn.

Tiều phu trung niên mặt lộ vẻ ngờ vực nói:

– Cần gì phải như vậy? Bây giờ đang giữa ban ngày, cho dù trên đường núi có cường đạo, chúng lại dám bắt lão đệ sao?

Vũ Duy Ninh nói:

– Chuyện này cũng khó nói, bọn cường đạo này đều là kẻ vong mạng giết người không chớp mắt, chúng mà thấy tại hạ chưa chết nhất định chưa chịu thôi đâu.

Tiều phu trung niên nói:

– Quần áo cũ ta cũng có một bộ, sọt cũng không thành vấn đề, chỉ có cái búa thì không thể cho ngươi mượn được, vì ta chỉ có một cái.

vũ Duy Ninh đưa tay mò mò trong túi, thấy chưa suy suyển mất mát gì, bèn lấy ra năm lạng bạc nói:

– Xin đại thúc nhận cho năm lạng bạc này, đánh giúp cho một cái búa mới được không?

Năm lạng bạc thì đừng nói là đánh một cái búa, mà có đánh tới mười cái cùng đủ.

Tiều phu trung niên là người thật thà, trong lòng tuy rất mừng rỡ, nhưng không dám cầm lấy ngay, ngần ngừ cười khó xử nói:

– Thế… thế này sao được?

Vũ Duy Ninh nhét bạc vào tay ông ta cười nói:

– Đại thúc đừng khách sáo, người cứu mạng tôi như vậy, sau này nếu có dịp, tôi còn phải báo đáp nhiều hơn nữa kia.

Tiều phu trung niên cầm lấy bạc, lập tức mở rương lấy ra một bộ quần áo cũ, lại ra phía ngoài lấy vào một cái búa và một cái sọt nói:

– Sắp tới bữa cơm, lão đệ ăn cơm rồi hãy đi nhé?

Vũ Duy Ninh nóng ruột cứu người, lòng dạ nào nghĩ tới chuyện cơm nước, lúc ấy vừa mặc quần áo vào vừa nói:

– Không ạ, tại hạ phải đi gấp…

Chàng mặc quần áo xong, lại hỏi xin tiều phu trung niên một cái nón lá rách đội lên đầu, dắt búa vào lưng, đeo sọt lên vai cười nói:

– Đại thúc, tại hạ có giống tiều phu không thế?

Tiều phu trung niên nói:

– Giống lắm! Giống lắm!

Vũ Duy Ninh khom lưng nói:

– Vậy thì tại hạ xin cáo biệt. ơn cứu mạng của đại thúc, ngày sau nhất định xin báo đáp Thôn nữ suốt nãy giờ không nói câu nào, lúc ấy chợt lấy hết can đảm hỏi:

– Ngươi… ngươi sẽ quay lại nhà chúng ta à?

Vũ Duy Ninh sửng sốt, cười nụ hỏi:

– Tại hạ đã nói rồi mà.

Thôn nữ đỏ mặt ngượng ngập nói:

– Chúng ta chẳng cần báo đáp, chỉ mong đón ngươi tới đây chơi thôi.

Vũ Duy Ninh đưa mắt nhìn qua đã biết ý tứ của nàng, trong lòng cảm thấy áy náy, vội nói:

– Được rồi, nếu có lúc rảnh, thế nào tại hạ cũng tới thăm cha con cô… Xin cáo từ!

Nói xong, cất bước ra khỏi căn nhà tranh. Phía ngoài là dòng Vu Giáp cuồn cuộn sóng trôi. Vũ Duy Ninh sải chân bước mau về thượng lưu.

Chàng nghĩ mình trên vách núi rơi xuống sông, nhất định đã trôi khoảng một tiếng rưỡi, lấy tốc độ dòng nước mà tính, chỗ chàng rơi xuống có lẽ cách đây khoảng bảy tám dặm, nên đi được vài trăm bước, quay đầu không nhìn thấy cha con người tiều phu nữa, bèn lập tức thi triển thuật phi hành, chạy mau theo dọc bờ sông lên phía thượng lưu Chạy một mạch bảy tám dặm, quả nhiên thấy một vách dựng đứng sát bên dòng Vu Giáp, cao khoảng bốn năm mươi trượng.

Vũ Duy Ninh biết mình tính không sai, bèn tìm đường lên núi, vịn trèo khoảng một bữa cơm, mới lên tới núi gần vách đá.

Chàng thận trọng tiến lên, vì không rõ bọn Vô Danh Ma đã rời khỏi hang đá hay chưa?

Qua một đỉnh núi, quả nhiên phát hiện được một hang đá hình thế kín đáo phi thường.

Phía trên động, một cây cổ thụ to vài người ôm cao ngất đứng trơ trọi, rễ cây đâm ra thành hình chữ bát, cửa hang ở ngay dưới hốc chỗ gốc cây, nếu như không nhìn kỹ tất khó nhìn ra đây là một cửa động.

Nhưng Vũ Duy Ninh vừa nhìn qua đã biết ngay đây chính là hang đá mình và Diêu Ngọc Nga bị giam giữ hơn mười ngày, vì ngoài cửa hang có rất nhiều giấy vụn, trên mặt đất cũng có rất nhiều vết chân người giẫm đạp.

Nhưng điều khiến chàng càng thêm vui vẻ, là lúc ấy ngoài phía hang đá tuyệt nhiên không có người nào, rõ ràng bọn Vô Danh Ma đã bỏ đi rồi.

Có điều chàng cũng vẫn cẩn thận, núp lại trong rừng cây theo dõi chỗ cửa hàng hồi lâu, đến khi xác định là trong hang không có một ai, mới bước ra đi thẳng tới đó.

Đến trước cửa hang núi, chàng lại nghe ngóng bốn phía một lúc, mới khom người chui vào. Đi được vài bước, đường hang chia làm mấy ngả, chàng ngồi xổm xuống nhìn ngắm vết chân trên nền hang, rồi mới chọn đường chính giữa, đứng dậy đi lần tới.

Đường hang này quả rất sâu, chàng lần mò đi khoảng hơn hai trăm bước, chợt nắm phải một cái gì cứng cứng – cái thang treo.

Sờ phải cái thang treo, tim chàng chợt đập thình thịch, vừa mừng vừa lo. Mừng vì mưu kế của mình đã thành công, lo vì biết đâu Diêu Ngọc Nga đã bị bọn Vô Danh Ma bắt mang đi.

Chàng hạ cái thang treo xuống, lao nhanh vào trong hang đá, như một mũi tên phóng tới chỗ Diêu Ngọc Nga ẩn núp, đưa tay mò mẫm, thấy trệt mặt đất không có dấu vết gì khác lạ, trái tim chợt chìm hẳn xuống.

Rốt lại Diêu Ngọc Nga vẫn còn ở dưới đó. Chàng muôn vàn mừng rỡ, nhịn không được cất tiếng kêu lớn:

– Ngọc Nga! Ngọc Nga! CÔ bình yên chứ?

Diêu Ngọc Nga dưới hầm phát ra tiếng cười nhỏ, bấy nhiêu đủ cho thấy nàng vẫn bình yên, chưa bị chết ngạt.

Vũ Duy Ninh lập tức lấy tay moi đất, không bao lâu đã moi tới chỗ Diêu Ngọc Nga, đưa tay kéo nàng đứng lên.

Đúng vào lúc ấy, Diêu Ngọc Nga chợt xoay tay nắm lấy huyệt Mạch Môn cổ tay trái Vũ Duy Ninh, cười ranh mãnh nói:

– Vũ Duy Ninh, tại sao bây giờ ngươi mới tới?

Vũ Duy Ninh có cảm giác tay nàng nắm vào huyệt Mạch Môn của mình mạnh mẽ lạ thường, trong lòng lạ lùng hoảng sợ, nhưng cho rằng đó là nàng phấn khích cao độ, lập tức đáp:

– Chuyện dài lắm, đêm qua ta nhảy sông rồi…

Vừa nói tới đó, chợt toàn thân chấn động, mặt lộ vẻ kinh hãi, miệng há hốc, không nói được nữa. Bởi vì lúc chàng đang nói, Diêu Ngọc Nga bỏ tấm khăn che mặt xuống, đến lúc ấy Vũ Duy Ninh mới phát hiện ra nàng không phải là Diêu Ngọc Nga. Mà là Vô Danh Ma!

Diêu Ngọc Nga tự dưng biến thành Vô Danh Ma!

Vì sự tình xảy đến ngoài ý nghĩ của chàng, nên tuy đã nhìn thấy người dưới hầm bước ra là Vô Danh Ma, nhất thời chàng vẫn không nghĩ tới việc tìm cách thoát thân, chỉ trợn mắt há miệng hoảng sợ nhìn Vô Danh Ma.

Vô Danh Ma cười khanh khách một tràng, nói:

– Nói tiếp đi chứ! Đêm qua ngươi nhảy được xuống sông rồi, đã phát sinh chuyện gì vậy?

Vũ Duy Ninh như cái bong bóng xì hơi, chán nản nói:

– Không cần chế nhạo nữa, bà lại thắng rồi…

Vô Danh Ma cất tiếng cười lạnh thêm, nói:

– Kết cục thế này, có nằm ngoài ý nghĩ của ngươi không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Diêu cô nương đâu?

Vô Danh Ma nói:

– Ngươi rất quan tâm tới nó, phải không?

Vũ Duy Ninh nói:

– Dĩ nhiên!

Vô Danh Ma trên mặt thoáng hiện nụ cười lạnh lùng đáng sợ nói:

– Nếu quả thật ngươi rất sẵn sàng chịu đựng đau khổ thay cho nó, thì lẽ ra ngươi đừng trốn chạy. Vì ta đã từng cảnh cáo ngươi rồi, nếu như ngươi mơ tưởng cái chuyện chạy trốn, thì ngươi sẽ được thấy nó phải chịu hình phạt thê thảm.

Vũ Duy Ninh lúc ấy lòng đau như cắt, run lên hỏi:

– Ngươi đã làm gì nàng rồi?

Vô Danh Ma nói:

– Hiện tại vẫn chưa làm gì, ta muốn chờ ngươi quay trở lại, để cho ngươi thấy nó chịu đau khổ.

Vũ Duy Ninh vừa sợ vừa giận, trợn mắt nói dằn từng tiếng:

– Nghe đây, kẻ trốn chạy là ta chứ không phải nàng, ngươi muốn xử phạt, thì cứ phạt ta đây.

Vô Danh Ma cười khẩynói:

– Không, ta muốn xử phạt nó.

Vũ Duy Ninh giận dữ gầm lên một tiếng, tay trái vung lên, hai ngón tay giữa và trỏ vươn ra điểm vào mắt bà ta.

Nhưng huyệt Mạch Môn tay phải chàng đang bị kìm chế, toàn thân đã không còn Chút khí lực, nên hai ngón tay đâm ra tốc độ không nhanh mà không có kình lực. Vô Danh Ma chỉ hời hợt nghiêng đầu tránh qua một bên, tiếp theo đó chính bà ta lại vung chỉ phóng ra điểm trúng Ma huyệt của chàng, rồi mới vung tay tát vào mặt chàng.

Một chưởng này dùng lực cực nặng đánh đến nỗi Vũ Duy Ninh con mắt đỏ bầm, một dòng máu nhỏ ứa ra bên mép.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.