Edit: TH
Mấy ngày liên tiếp trôi qua, Trần Chính Tân tuy vẫn thường xuyên tới tìm Trình Dịch thảo luận kịch bản, nhưng anh ta lại không nói nhiều.
Cố Vân Thanh không biết trong lòng anh ta có mưu đồ gì, cũng chỉ yên lặng đứng nhìn một bên. Dần dà hình như cô đã phát hiện.
Người này có vẻ cực kì để ý tới kĩ thuật diễn xuất của Trình Dịch.
Sau khi quay xong, đại khái được nghỉ ngơi tầm hai mươi phút, Trần Chính Tân lại cầm kịch bản, ngựa quen đường cũ tới gần chỗ bọn họ đang ngồi, sau đó bắt đầu khớp kịch bản với Trình Dịch.
Trần Chính Tân lấy cớ rằng anh ta đã vắng bóng màn ảnh ba năm, đột ngột bắt đầu diễn lại, nhập vai không tốt, muốn được cùng trao đổi thêm.
Trình Dịch tất nhiên không mở miệng từ chối.
Nói một hồi, Trần Chính Tân chuyển đề tài, anh ta tò mò hỏi: “Cậu nhập vai tốt vậy là tốt nghiệp từ trường nào?”
Trình Dịch lắc đầu, “Tôi không phải xuất thân từ đào tạo chính quy chuyên nghiệp.”
Trường nào thì anh không nói rõ.
Cố Vân Thanh im lặng vểnh tai, mấy ngày này cô phát hiện miệng sen nhà mình còn chặt hơn con trai trai. Bất kể thông tin nào cũng kín đáo, nếu Trần Chính Tân thật sự muốn dò hỏi gì thì trong lòng bây giờ sớm tức hộc máu rồi.
Quả nhiên, đến khi Trình Dịch lại chăm chú xem kịch bản, Cố Vân Thanh liền bắt thấy sự tức giận loé lên trong mắt Trần Chính Tân.
“Tiền bối, ở chỗ này…” Trình Dịch chỉ tay vào kịch bản, đang định hỏi.
Nhưng Trần Chính Tân xua tay, cười nói: “Tôi đi WC, lát nữa quay lại chúng ta nói tiếp.”
Trình Dịch nghe vậy, không hỏi thêm nữa.
Sau khi Trần Chính Tân đi, Cố Vân Thanh đứng dậy lắc lắc cái đuôi, không nhịn được ngáp một cái. Nghe cái chuyện chẳng có gì thú vị này cô muốn buồn ngủ.
Cô nhấc chân lên, chuẩn bị đi dạo một vòng xung quanh, tìm chuyện nào thú vị chơi.
Trình Dịch biết cô ở bộ đội, nói là cá gặp nước cũng không ngoa, vì vậy cũng không quản, chỉ dặn một câu đi về sớm là hết.
Cố Vân Thanh đi chưa được hai bước thì gặp một anh lính trông có vẻ muốn đi vệ sinh. Cô dừng chân lại, nghĩ thế nào lại giơ một chân trước lên đỉnh đầu, làm một động tác chào.
Chàng lính này thấy làm lạ, ngơ ngác. Cậu ta là tân binh mới vào năm nay, chưa từng thấy Cố Vân Thanh. Giờ đầu óc của cậu ta ngập những suy nghĩ.
Bộ đội quả nhiên khác thường!
Trong mắt chàng lính hiện vẻ phấn khởi, sau đó cũng chào kiểu nhà binh với Cố Vân Thanh.
Ngay sau đó, tiểu đội trưởng cũng đi tới, anh ta thấy cảnh này thì tức khắc dở khóc dở cười.
“Cậu còn không mau đi WC đi, đứng đây làm gì!” Đội trưởng quát lớn.
Tân binh nhanh chóng rút tay về, cậu ta chỉ vào Cố Vân Thanh đang ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, kích động nói: “Báo cáo đội trưởng, ngài xem kìa, chó cũng chào kiểu quân đội.”
Thật là quá thần kì!
Đội trưởng trừng mắt liếc anh ta một cái, tức giận nói: “Tôi biết còn sớm hơn cả cậu, lúc trước nó còn chơi với tôi.”
Tuy rằng lúc ấy bọn họ cũng rất ngạc nhiên, thế nhưng sau khi phát hiện chó ta đang nhàm chán bỡn chơi, bọn họ thiếu chút nữa thì vây lại một góc úp sọt cô.
“Ồ?” Tân binh chưa hiểu.
Đội trưởng giải thích sơ qua một chút, tân binh lập tức lấy lại nét mặt vừa rồi. Liếc mắt nhìn Cố Vân Thanh một cái rồi phức tạp chui vào WC.
“Mày đã bị vạch trần rồi, sau này bị cô lập nhá.” Đội trưởng sung sướng thấy người gặp hoạ vỗ vỗ vai cô.
Ngoài việc huấn luyện, có một quãng thời gian truyện cười của bọn họ truyền tai nhau đều là về con chó này, nó ở đây khiến mọi người vui vẻ hơn hẳn. Nghe nói sau đó nó bị nhận nuôi mất, thậm chí bọn họ còn ích kỉ thấy buồn buồn.
Cố Vân Thanh đạp cho anh ta một nhát, chạy đi chỗ khác.
Đội trưởng đứng dậy, thấy Trình Dịch đang cầm điện thoại đứng cách đó không xa.
Chắc là ban nãy cậu ta thấy khung cảnh hết sức đẹp đẽ: Một con chó nghiệp vụ và một người lính mặc quân phục đứng bên nhau nên mới chụp ảnh lưu lại. Anh ta đồng tình nhìn Trình Dịch một cái.
Nhưng nghe đâu nhận nuôi Lục Lộ là một diễn viên, là cậu ta ư?
Thế thì thật đúng là… Quá thảm.
Chó ta chỉ số thông minh cao, lại lắm chiêu trò. Mỗi ngày đều bày trò để chơi, không biết người này bị bắt nạt tới nỗi nào.
Trình Dịch: “…”
Hình như trong mắt ông chú kia nhìn anh như thể gặp gì ghê gớm lắm thì phải.
Cúi đầu nhìn di động mình, trên màn hình hiện một tấm ảnh chụp, trong bức ảnh chó Berger cực kì oai phong, uy nghiêm, đón lấy vầng thái dương. Trên người nó, thậm chí đến từng chiếc lông cũng toả sáng rực rỡ.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngay sau đó, Trình Dịch bỗng nhiên có ý muốn xoá ngay cái ảnh này đi.
Anh đúng là không nên tin chó ta cũng có lúc đứng đắn!
Nhưng cuối cùng, Trình Dịch không xoá bức ảnh.
Bên kia.
Cố Vân Thanh chán chết tản bộ, mãi đến khi bên tai cô vang lên tiếng nói khe khẽ.
Là Trần Chính Tân.
Anh ta không phải đi WC sao, ở đây đâu phải hướng đi nhà vệ sinh.
Cố Vân Thanh vốn ban đầu định không nghe lén, nhưng khi cô nghe thấy hai chữ “Trình Dịch”, cô mới nhíu mày lại.
Người này đang nói chuyện với ai về sen hót phân nhà mình ư?
Nghệ sĩ ở trong giới giải trí hỗn độn, có thể đối phó rất tốt với việc bị nghe lén hoặc chụp trộm, vì có rất nhiều paparazzi ở cạnh họ. Nếu chẳng may lơ đãng để lộ ra thông tin nào không lường trước được thì phải tốn không ít tiền và quan hệ mới cứu vãn lại.
Cố Vân Thanh nhìn giữa mảnh đất trống, bốn phía xung quanh đều có thể thấy Trần Chính Tân, cô run tai.
Khoảng cách giữa động vật và con người khiến cô phải cách xa anh ta, tìm một chỗ nào đó ẩn núp. Cô vừa lặng lẽ ngồi xuống vừa vểnh tai nghe ngóng.
Rất nhanh, giọng của Trần Chính Tân đã truyền đến.
“Tôi cảm thấy chuyện lúc trước mà chúng ta thương lượng không thực hiện được. Tôi không ngờ kĩ thuật diễn xuất của tên diễn viên mới kia lại tốt như vậy, bây giờ phải làm sao?”
“Hợp tác? Hợp tác thế nào? Tâng bốc tôi lên rồi đồng ý chia tài nguyên cho cậu ta? Loại hứa hẹn ngoài cửa miệng thế này, ở trong giới ai tin tưởng mới là đồ ngu.”
“Anh Trương, tôi nói thật với anh, cái tên Trình Dịch kia căn bản là không hề tiếp lời tôi. Làm vẻ đáng thương tôi cũng làm rồi, vết thương tôi cũng chủ động vạch cho cậu ta nhìn, cậu ta không phải là loại người mềm lòng.”
Nhắc tới chuyện hôm đó ăn xong bữa lẩu, sắc mặt Trần Chính Tân không tốt lắm.
“Cậu ta mềm cứng đều không ăn, chơi bài cảm tình cũng vô dụng, tôi căn bản không thể nào xuống tay được. Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.”
“Ý của anh là show truyền hình thực tế?” Không biết đầu dây bên kia nói gì, Trần Chính Tân nghe xong mà một lúc lâu sau, anh ta tự nhủ rồi nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Cố Vân Thanh nghe hết mấy câu này, cô không làm hành động gì cả, chỉ lẳng lặng đứng một góc suy đoán.
Quả nhiên cô đã đoán đúng, Trần Chính Tân có mưu đồ từ trước mới tiếp cận sen nhà mình. Vì mục đích gì thì bây giờ cô cũng đã biết.
Loại tiêu đề báo giật gân: “Sau ba năm vắng bóng màn ảnh, Trần Chính Tân – diễn viên điển hình của phải thực lực, kỹ thuật diễn xuất không hề mai một, vẫn đè ép được tiểu thịt tươi” chắc chắn hấp dẫn người xem hơn cả tiêu đề “Trần Chính Tân tái xuất trong bộ phim mới The Soldier”. Nói ngắn gọn là anh ta đang muốn dẫm đạp Trình Dịch.
Có đối lập thì mới có đề tài, một người có kĩ thuật diễn xuất có thể gánh người mới. Một cái danh hiệu diễn xuất gạo cội, đề tài mới mẻ này cọ sát nhau thì muốn Trần Chính Tân nổi lửa thêm lần nữa cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
May mà, phần diễn của Trần Chính Tân tới hôm nay thôi là kết thúc hoàn toàn. Cũng khó trách khỏi anh ta ngay lúc này thiếu kiên nhẫn ra ngoài đánh cú điện thoại. Còn “anh Trương” ở đầu bên kia, nếu cô không nhớ lầm thì người đại diện trước đó của Trần Chính Tân là họ Trương.
Tiền thì nhìn nhà Trình Dịch mà xem, anh cũng không thiếu. Kỹ thuật diễn cũng tốt, tuy rằng không chạm tới đỉnh, nhưng người mới vào nghề như vậy đã rất có thiên phú. Hơn nữa gương mặt của anh cũng đẹp trai, có “độ sát thương” mạnh mẽ, bảy phần kĩ thuật diễn cũng có thể lên tới mười phần, Trần Chính Tân lúc ấy chắc chắn ngã ngửa.
Cố Vân Thanh bĩu môi, cô nghĩ tới một chuyện khác, đó là show truyền hình thực tế từ trong miệng Trần Chính Tân.
Loại như chương trình thực tế thì phải có duyên với người xem. Một người mà có duyên không tốt thì kể cả mình không phạm sai lầm, chuyện gì cũng đều tự tay làm lấy thì trong mắt người xem đó là không biết lượng sức mình. Hơi phát huy một chút sẽ bị người ta nói là kệch cỡm. Trái lại những minh tinh mà tạo được ấn tượng không tồi với người xem, tham gia mấy cái show truyền hình thực tế này thì sẽ cực kì hút fans.
Trần Chính Tân thuộc về dạng có duyên không tồi với khán giả, chẳng trách anh ta lại muốn tham gia cái này.
Đến khi Cố Vân Thanh quay về đoàn làm phim, vừa vặn quay đến cảnh Trần Chính Tân anh dũng hy sinh.
Điển hình cách mà anh hùng hy sinh, nếu công chiếu sẽ lấy đi không ít nước mắt từ khán giả.
Kỹ thuật diễn của người này đúng thật là không thể chê vào đâu được. Biết điều chỉnh trạng thái chính xác, có năng lực. Có điều, Cố Vân Thanh không hiểu, vì điều gì mà ba năm sau, anh ta cũng bắt đầu giở thủ đoạn.
Cố Vân Thanh quay đầu kêu lên với Trình Dịch, “Gâu.”
Ôi sen hót phân, anh thật đáng thương.
Trình Dịch nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô, khóe miệng nhếch lên rồi ấn đầu cô, “Câm miệng.”
Vì Trình Dịch dùng lực không lớn, Cố Vân Thanh mau chóng tránh được. Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, cô bổ nhào vào lòng anh.
Cảm giác bên cổ hơi ngứa, Trình Dịch không được tự nhiên máy môi, “Mày lại vừa gây hoạ gì rồi?”
Bầu không khí lập tức bị phá hỏng, Cố Vân Thanh trừng anh một cái.
–
Thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, hơn tháng sau The Soldier cũng đóng máy.
Điều mà Cố Vân Thanh không ngờ tới đó là: Trình Dịch ấy vậy cũng nhận được thông báo từ show truyền hình thực tế!