Edit: TH
Khoảng hai tiếng sau, Trình Dịch mang Cố Vân Thanh xuống máy bay.
Cố Vân Thanh cố gắng giữ cho chiếc kính râm trên mũi không rơi xuống. Muốn làm vậy, cô phải ngẩng cao đầu, cứ vậy trông cô vô cùng kiêu ngạo trong mắt người khác.
Thành phố B là một thành phố rộng lớn, mỗi ngày những ngôi sao đến thành phố này quay phim không hề ít. Nhìn trang phục bên ngoài của Cố Vân Thanh và Trình Dịch, không ít người đều cầm điện thoại chụp trộm.
Nếu con chó này mà là người, nhất định là đại ca xã hội đen. Ôi cái khí thế này, quá tuyệt vời.
Trình Dịch tiện tay vẫy một chiếc taxi, mang theo Cố Vân Thanh đến thẳng địa điểm anh quay chụp.
Bác tài hay nói, dọc đường đi hỏi Trình Dịch rất nhiều chuyện, ví dụ như:
“Cậu là minh tinh hả?”
“Trước đây tôi cũng chở một vài ngôi sao lớn, đều là tới phim trường kia.”
“Đúng rồi, khoảng thời gian trước tiểu thiên hậu Hoắc Thanh cũng tới đây. Nếu không phải minh tinh các cậu chăm sóc bản thân tốt, tôi nhìn loáng thoáng phía xa thôi mà đã thấy không giống người thường rồi.”
……
Bác tài xế tuy rằng hay nói nhưng rất đúng mực, chuyện gì không nên hỏi, ví dụ như Trình Dịch chuẩn bị quay phim truyền hình hoặc phim điện ảnh gì, ông ấy không hề nhắc tới.
Mấy chuyện thế này, chỉ cần không đề cập đến vấn đề nhạy cảm, Trình Dịch đều đáp lời vài câu.
Cậu chàng này thoạt nhìn khó gần, không ngờ lại rất lễ phép.
Bác tài thầm khen ngợi trong lòng.
Ngay sau đó, bác tài nhìn qua kính chiếu hậu thấy Cố Vân Thanh căng tràn sức sống ngồi cạnh Trình Dịch: “Chó này cậu nuôi thế nào vậy, nom rất có khí thế, màu lông cũng đẹp nữa.”
Nhà bọn họ nuôi chó, cũng chịu khó tắm rửa cho nó, nhưng trên người nó lại không sạch sẽ bằng.
Trình Dịch nghe vậy, vẻ mặt ôn hoà hơn, trong mắt lộ ra tia ý cười, cũng nói nhiều thêm một chút, “Nuôi như bình thường ạ.”
“Chắc là do trời sinh nó đẹp.”
Nhận ra sen lại sung sướng, kính râm trên mặt Cố Vân Thanh hơi trượt, để lộ hai mắt đầy hoang mang.
… Bệnh khoe chó của anh lại tái phát đấy à?
Sau đó Trình Dịch khôi phục dáng vẻ như thường, Cố Vân Thanh cũng không để ý tới anh nữa.
Lúc gần đến nơi, bác tài ngượng ngùng gãi đầu, sau đó hỏi: “Chàng trai này, cậu có thể cho tôi xin chữ kí được không? Con gái tôi mỗi ngày đều ồn ào làm tôi rất đau đầu.”
Tuy rằng giọng điệu cáu kỉnh nhưng có thể nhìn ra được, biểu cảm trên mặt ông không phải bực bội, mà là không biết làm sao.
Trình Dịch gật gật đầu, “Được ạ.”
Xe taxi dừng lại, bác tài lôi một quyển sổ, xé một tờ giấy rồi đưa cho anh.
Nhìn tờ giấy trắng trước mặt, Cố Vân Thanh hơi nhíu mày. Lúc Trình Dịch lấy bút máy của mình, cô lập tức kêu hai tiếng như đang nhắc nhở, “Gâu.”
Giới giải trí có luật bất thành văn, đó là để tránh xảy ra tranh chấp, khi nghệ sĩ kí tên cho fans không thể dùng một tờ giấy trắng tinh, nhiều chỗ trống.
Trình Dịch nghe thấy tiếng kêu của Cố Vân Thanh, quả nhiên dừng tay lại, nhưng anh lại không rõ ý tứ của cô.
“Sao vậy?” Trình Dịch hỏi.
Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn Trình Dịch một cái, thấy anh có vẻ không hiểu chuyện này. Cô nghĩ rồi há to miệng, một ngụm ngoặm mất tờ giấy kia.
“Lục Lộ!” Trình Dịch kinh hãi.
Thứ này không thể ăn được.
Ngay lúc Trình Dịch định bẻ miệng cô ra thì thấy cô đã há miệng.
Nhìn vết cắn ngang trên giấy thành hai hàng, còn cả hai dấu răng chọc thủng, Cố Vân Thanh tỏ vẻ vừa lòng.
Như vậy sẽ không có vấn đề gì, không sợ người khác lợi dụng viết bậy lên tờ giấy, lấy giấy này uy hiếp sen.
Trình Dịch nắm tờ giấy, ghét bỏ lườm Cố Vân Thanh, “Toàn là nước bọt của mày.”
Cố Vân Thanh vẫy tai, lừ anh qua kính râm.
Đây là vì ai chứ.
Bác tài thấy vậy, định xé một tờ giấy nữa cho anh, lại bị Trình Dịch từ chối.
Nhìn tay anh viết chữ lên trên nước miếng của mình, lại còn viết rất lưu loát, Cố Vân Thanh bĩu môi.
Miệng thì chê bai mà động tác lại thành thật là anh đấy hử?
Có lẽ hiểu lầm hành động vừa rồi của Cố Vân Thanh, Trình Dịch kí tên xong, anh nghĩ ngợi một chút rồi bắt lấy chân cô, vẽ mực lên bàn chân, “bụp” một cái ấn chân cô lên tờ giấy.
Một dấu chân như quả mơ hiện rõ ràng trên mặt giấy.
Cố Vân Thanh: “…”
Đồ thiểu năng.
Trình Dịch nhìn hai chữ “ký tên” song song nhau, vừa ý cong môi rồi mới đưa cho bác tài.
Sau khi một người một chó xuống xe, Trình Dịch nhìn chó ta đứng thẳng bằng ba chân, sống chết không chịu để cái chân dính mực kia chạm đất, anh lập tức dở khóc dở cười.
“Lục Lộ ơi, Lục Lộ…” Trình Dịch bật cười, cạn lời.
Cô luôn vậy, lúc bất ngờ có thể khiến tâm trạng anh trở nên vui vẻ.
Nhưng mà cảm động chưa được bao lâu, Trình Dịch trơ mắt nhìn chó ta nhảy chồm lên, sau đó… Trên ống tay áo của anh hiện một dấu chân chó màu xanh.
Trình Dịch đang cười tức thì cứng đờ trên gương mặt.
Cố Vân Thanh nhìn anh một cái, thong thả chuẩn bị bỏ đi. Không ngoài dự đoán, cô bị Trình Dịch phản ứng kịp lại, chặn đường.
Cái bóng lại gần, Cố Vân Thanh mau chóng lùi về sau hai bước.
“Mày cảm thấy…” Hai mắt Trình Dịch nheo lại, cực kì nguy hiểm, giọng cũng lạnh lùng, “Tao như vậy đẹp ư?”
Dấu vết màu xanh nhàn nhạt trên ống tay áo ngắn, nói thật, còn rất tình thú.
Vì vậy, Cố Vân Thanh nghiêng đầu, hợp tình hợp lý kêu lên, “Gâu!”
Đẹp!
Trình Dịch nắm tay áo của mình, im lặng một lát, rồi nhéo mặt Cố Vân Thanh một phen.
“Mặt dày như vậy, mày học ở đâu?”
Anh nhớ mình không hề dạy cái này.
“Ư ư gâu…” Như nhau, như nhau thôi…
Vất vả kêu hai tiếng, phát hiện vì miệng mình bị bóp nên giọng phát ra rất kì, Cố Vân Thanh lập tức ngậm miệng.
Cứ vậy, Trình Dịch mặc chiếc áo cộc tay in dấu chân chó tìm đến địa điểm quay chụp.
Không có người nào nhìn anh với ánh mắt kì quặc, tất cả mọi người đều cho rằng đó là hoạ tiết hoa văn trên áo.
Đạo diễn nhìn một hồi còn thuận miệng khen một câu, “Chiếc áo mới nhất của Givenchy [1] sao? Đẹp đó, hình vẽ trên áo y như thật ấy.”
[1] Givenchy là một nhãn hiệu thời trang, dầu thơm và mỹ phẩm ở Pháp.
Trình Dịch: “…”
Đó vốn là thật mà.
Cố Vân Thanh ở cách đó không xa nghe thấy thế, cô không nén được cười ngoác miệng.
Theo quy tắc bình thường, Trình Dịch trước tiên phải thay quần áo, sau đó sẽ thử vai.
Trong lúc đó, Cố Vân Thanh dạo một vòng quanh đây, nhìn những diễn viên khác đều mặc đồ cổ trang, cô hiểu ngay đây là phim cổ trang.
Không biết sen mặc cổ trang trông thế nào.
Cố Vân Thanh cực kì mong đợi trong lòng, cái đuôi không kiềm được vẫy vẫy.
Đợi khoảng 40 phút sau, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, cô lập tức ngẩng đầu.
Rèm cửa trong phòng hoá trang được một đôi tay hiện khớp xương rõ ràng vén lên, sau đó một chàng trai mặc đồ tím đậm, lạnh lùng bước ra.
Tóc dài đen óng được cố định bởi chiếc mũ nạm đá ngọc màu lam, ngọc bội bên hông sáng lấp lánh, khi cất bước phát ra tiếng réo rắt, tràn ngập hơi thở cao quý bức người.
Mùa hạ trăm hoa khoe sắc không đổi được chút tình Ngọc Lang [2].
[2] 夏有千花万树, 换不得玉郎一顾: Dịch nghĩa thô: Mùa hạ ngàn hoa vạn cây đổi không được chút tình Ngọc Lang
Cố Vân Thanh hơi ngây người nhìn sen hót phân.
Đi qua ánh mắt choáng ngợp của mọi người, Trình Dịch nhướng mày, bước đến trước mặt chó nhà mình, “… Kính râm của mày rớt rồi.”
Cố Vân Thanh vô thức cúi đầu, kết quả “bụp” một tiếng, kính râm còn ở trên mũi giờ rớt thật.
Cố Vân Thanh: “…”
Người này cố ý trả thù đúng không?
Trình Dịch cười, với tạo hình lúc này của anh, như băng tuyết tan chảy.
Cố Vân Thanh ngậm chiếc kính trên mặt đất, lắc lắc cái đuôi.
Trình Dịch lấy lại kính râm, xoa đầu cô, khẽ hỏi: “Đẹp không?”
Đây vẫn là lần đầu tiên anh mặc quần áo kiểu này.
“Gâu gâu gâu.” Đẹp đẹp, với kiểu tạo hình thế này, chắc chắn vai nam phụ không thoát khỏi tay anh.
Cố Vân Thanh tích cực đáp lại sen nhà mình.
Nhưng tình huống phát triển y như cô tưởng tượng, Trình Dịch đóng vai trong bộ phim này đúng là nam phụ số ba, hơn nữa còn là nhân vật cực kì ác độc.
Thủ vai nữ chính là một nữ minh tinh hạng B đang nổi tên Bạch Khiết, còn nam chính là tiểu thịt tươi – Hàn Phong.
Tuy rằng đều gắn danh là tiểu thịt tươi, nhưng Trịnh Thần cùng Hàn Phong hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Ngay cả nam phụ số hai cũng là một diễn viên đột ngột mới nổi trong khoảng thời gian gần đây, đã hơn ba mươi tuổi, tên nghe rất kêu, gọi là Tần Tiếu Ca.
Cố Vân Thanh nhìn Trình Dịch và Hàn Phong phối hợp diễn, không nhịn được nhe răng.
“Đúng là thứ nghiệt chủng do tiện tỳ sinh ra, đời này ngươi chỉ có thể bò dưới chân của bổn vương thôi!”
“Làm bổn vương cười, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
“Ngày mai có lễ lớn, phải làm thế nào chắc trong lòng ngươi đã rõ, không cần bổn vương nhắc đúng không?”
……
Nam phụ mà nói mấy câu thế này với nam chính, cuối cùng chắc chắn chết rất thảm…
Hy vọng sen có thể dựa vào kĩ thuật diễn xuất của chính bản thân, để khi bộ phim này được lên sóng sẽ không bị mắng quá nhiều.
Loại hình tượng độc ác thế này, rất dễ dàng bị người ta ném đá, diễn viên khi nhận vai này sẽ phải đắn đo kĩ lưỡng.
Không biết sao Trình Dịch lại nhận diễn bộ này… Cố Vân Thanh vừa nghĩ, vừa chọn nơi có bóng râm và sạch sẽ nằm xuống.
Nhưng nhìn hình tượng hiện giờ của sen, cô cảm thấy mình lo lắng vô ích.
Giá trị nhan sắc như vậy, đừng nói không đối đầu với nam chính, cho dù có là ngũ độc [3], xấu xa đến tận xương tuỷ, cũng sẽ có một luồng fans bằng lòng chịu nuốt trái táo độc này.
[3] Ngũ độc gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc.
Thử vai kết thúc, đạo diễn không phát hiện vấn đề gì, kĩ thuật diễn xuất của Trình Dịch còn hơn với sự mong đợi của đạo diễn một chút. Dưới sự cao hứng, đạo diễn phất tay, trực tiếp để người quay phim chụp ảnh tạo hình cho anh.
Ba tiếng sau, trên Weibo official của《 Thịnh thế sủng phi 》 đăng ảnh tạo hình của Trình Dịch.
“Đây là nam phụ số ba ác độc trong truyền thuyết ư???”
“Ôi diện mạo này! Có là độc ác tôi cũng chịu!”
“A a a a a a a, đây là diễn viên mới sao, quả thật đẹp trai ngút trời!”
“Mấy người đừng mê muội, người ta chỉ thích chó nhà mình thôi. [ hình ảnh ][ hình ảnh ]”
“Con chó này rất đẹp, nhưng lại không thể làm bạn gái được nha!”
“Ngại quá, vẫn có thể mà.”
Rất nhanh, người tung tin này đã thuật lại toàn bộ sự tích về Cố Vân Thanh.
Dưới khu bình luận im lặng một hồi lâu, sau đó mọi người sôi nổi tỏ vẻ.
“Sẽ cứu sen, sẽ vật lộn với tên cướp, sẽ bắt cá cho sen ăn, thậm chí ngay cả làm ấm giường cũng được! Xin lỗi, tôi thua rồi.”