Hoàng đế, đông đảo hoàng tử, công chúa đối với ghen ghét rất nhiều, Thần Dạ tin tưởng cho dù hiện tại nàng ngụy trang nhưng vẫn còn sẽ có một ít người có tâm bất chính, dù sao ở trong mắt người khác đây chẳng qua là kinh sợ quá độ, người nào dám cam đoan Huyền Lăng công chúa sẽ không đứng lên?
Nhưng sự thật là lấy thiên phú của Huyền Lăng công chúa, Thần Dạ càng có thể kết luận một thân tu vi bây giờ của nàng, trong tất cả hoàng tử, công chúa còn chưa có người nào vượt qua được nàng, về phần phái người tới ám sát lại càng là lời nói vô căn cứ.
Nếu ở trong hoàng cung còn có thể dễ dàng đắc thủ như vậy, như vậy tính mạng thân gia của hoàng đế… Dĩ nhiên cũng không bài trừ là có người trong ngoài cấu kết.
Nhưng khả năng này quá nhỏ, Huyền Lăng công chúa không phải là loại người không cẩn thận này.
Nếu như không phải là người trong nội bộ hoàng thất hạ thủ, như vậy ở trong lòng rất nhiều người sẽ cho đây là người của Thần gia đã hạ thủ.
Tuy nghe lời này rất buồn cười, rất hoang đường, đối với người của Thần gia mà nói, thương tổn Huyền Lăng công chúa còn không bằng đi ám sát Nhị hoàng tử, đó đối với Hoàng đế mà nói ngược lại vẫn có thể coi là một cái lý do xuất thủ rất tốt.
– Huyền Lăng a Huyền Lăng, ngươi rốt cuộc là như thế nào?
Thần Dạ cũng không tin đây là Huyền Lăng công chúa vì đối phó với Thần gia mà cố ý làm ra một cái khổ nhục kế, bởi vì hắn tin tưởng Huyền Lăng công chúa không phải là loại người không chừa thủ đoạn nào này, một đoạn quá khứ kia của hai người tuy chỉ là lúc nhỏ nhưng là cũng đủ rồi.
Trước đại môn hoàng cung đã là giới bị vô cùng sâm nghiêm, phàm là hơi có người dừng lại đều sẽ lập tức bị bắt vào.
Thần Dạ vào hoàng cung tuy nói là không trở ngại, cũng nhìn thấy những ánh mắt của những thị vệ kia nhìn hắn là có một loại nghiêm nghị thật sâu, xem ra những người khác đã bắt đầu mượn chuyện này để gây sóng gió rồi.
Sau khi tiến vào hoàng cung, Thần Dạ chạy thẳng tới chỗ Vũ Hoa điện của Huyền Lăng công chúa!
Trước cửa đại điện, trừ đại bá Thần Thuận ra, thật đúng là còn có rất nhiều người quen biết, mọi người mặc dù đang nói chuyện thì thầm với nhau không muốn bị người khác nghe thấy, nhưng hết lần này đến lần khác thanh âm kia bị nghe rất rõ ràng.
Thần Dạ cười lạnh một tiếng chợt hô:
– Đại bá, chuyện gì xảy ra?
Sau khi liếc nhìn những người vô vị kia một cái, Thần Thuận trầm giọng nói:
– Đúng là có thích khách xuất hiện qua, tu vi hết sức cao minh, cao thủ trong cung ngay cả bộ dáng của người nọ cũng không nhìn thấy đều đã bị đắc thủ, mới vừa rồi ta tự mình điều tra qua thương thế của Huyền Lăng công chúa, rất nghiêm trọng!
– Rất nghiêm tọng?
Ngay cả Thần Thuận đều nói như vậy rồi, như vậy, tất nhiên là nghiêm trọng.
– Đại bá, giúp ta hảo hảo tra xét, bất kể là người nào, hắn đều chết chắc rồi.
Thần Dạ tàn bạo nói.
Nhìn thấy cái bộ dáng này, Thần Thuận cũng là cười:
– Dạ nhi, ngươi vẫn là rất quan tâm Huyền Lăng công chúa đi?
– Đại bá, đừng đánh hứng thú vào ta, ta vào xem nàng một chút.
Thần Thuận gật đầu nói:
– Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Huyền Vũ cái kẻ điên kia, còn có một chút ác ý của những người khác.
– Huyền Vũ không có ý xấu, về phần những người khác…
Thần Dạ lạnh lẽo nói:
– Nếu như bọn họ không sợ, ta sẽ không để ý mà mang theo cao thủ của Thần gia lại một lần nữa đi dạo qua nhà bọn họ một chút.
– Tốt, ngươi đi đi, những chuyện khác không có gì phải lo lắng.
Trong đại điện càng nhiều người hơn, trừ những người mà Thần Dạ biết ra như các vị hoàng tử, còn có một ít nữ tử dung mạo xinh đẹp, hẳn đều là công chúa rồi, mà những người xinh đẹp động lòng người, ung dung sang trọng kia chính là nương nương các cung.
Dĩ nhiên còn có một chút vương công đại thần cùng với hậu bối của bọn họ tự nhận là có đủ phân lượng.
Mắt của Huyền Vũ sắc vô cùng, mặc dù ở lúc gấp gáp cũng trước tiên nhìn thấy được Thần Dạ, kêu to:
– Thần Dạ, tiểu cữu tử (cậu em vợ), ngươi rốt cuộc đã tới, mau đi xem Huyền Lăng một chút.
Thật là một kẻ điên!
Nếu không phải hiện ở loại tình huống này, Thần Dạ thật muốn hung hăng đánh cho hắn một trận, dĩ nhiên có thể thành công đánh được hay không cũng còn là một cái vấn đề.
Huyền Vũ khách khí vô cùng, những người khác liền chưa chắc đã như vậy.
– A, Thần gia tiểu thiếu gia cũng tới a, hảo tâm đến xem công chúa điện hạ như vậy? Thật là khó được a! Đại hoàng tử, gươi đối với nhân gia cũng là khách khí vô cùng, nhưng không biết hắn tự mình cự tuyệt tự hôn của bệ hạ…
– Lý Chí, ngậm cái mồm chó của ngươi lại, còn nói thêm một câu có tin ta đem ngươi ném ra hay không?
Huyền Vũ mắng to một tiếng, lôi kéo Thần Dạ hướng vào bên trong điện đi tới.
– Đại hoàng tử?
Thân hình của Lý Chí khẽ nhúc nhích liền đem hai người ngăn lại, hắn mỉm cười nói:
– Huyền Lăng công chúa bị thích khách gây thương tích, hiện tại thích khách là ai cũng còn chưa điều tra ra, ngươi tùy tiện dẫn người đi vào là không tốt đi? Thần Dạ, có đúng hay không?
Lấy thực lực mà Thần Dạ biểu hiện ra ngày đó, người trẻ tuổi ở trong đế đô không khỏi đối với hắn nơm nớp lo sợ, nhưng nơi này là địa phương đặc biệt, mà hôm nay cũng là một ngày đặc biệt.
Thần Dạ tuy là tu vi bất phàm, Thần gia lại càng nhà lớn nghiệp lớn, nhưng đồng thời quy củ thể hiện ra còn là phải tuân thủ, nếu không chính là tạo phản, mà tạo phản rõ ràng rất nhiều người đều cho rằng Thần gia không dám.
– Cút!
Huyền Vũ mới bất kể nhiều như vậy, mang theo Thần Dạ mãnh liệt xông vào.
– Đại hoàng tử, ngươi muốn làm cái gì?
Một vị nương nương mặc hoa phục bước nhanh tới bên cạnh Lý Chí, đưa tay đem Huyền Vũ ngăn lại, lạnh lùng nói:
– Huyền Lăng công chúa gặp chuyện, chuyện liên quan trọng đại, ngươi tại sao có thể tùy ý dẫn người vào thăm, nếu như phát sinh vấn đề, bệ hạ trách tội xuống thì người nào có thể đảm đương?
Nghe nói như thế, Thần Dạ liền cười, liền ở lúc hắn vừa tiến vào đã thấy có người ra vào, hiển nhiên cũng là đi thăm Huyền Lăng công chúa, hắn đã tới nơi này rồi dĩ nhiên liền thành người của Huyền Vũ rồi.
Quả nhiên là người một nhà!
Người có thể xuất hiện ở chỗ này không chỉ có chức quan trong triều không tệ, cùng với hậu cung của hoàng đế ít nhiều cũng có một chút quan hệ thân thích, vị nương nương ở trước mắt này nếu như Thần Dạ không đoán sai hẳn là xuất ra từ Lý gia!
– Phụ hoàng nếu trách phạt, ta liền nhận, mau tránh ra cho ta!
– Đại hoàng tử, chỉ sợ ngươi đảm đương không nổi!
Vị nương nương kia quá lạnh nói.
– Ngươi đừng tưởng rằng là phi tử của phụ hoàng thì ta không dám…
– Đại hoàng tử!
Quả nhiên là kẻ điên, Thần Dạ nếu ngăn lại lời nói của Huyền Vũ, gia hỏa này ngay cả thê thiếp của phụ thân hắn đều dám mạo phạm rồi.
Đem Huyền Vũ kéo ra phía sau, lúc này Thần Dạ mới nhìn về phía nương nương ở phía trước mặt cùng với Lý Chí ở bên cạnh nàng, một lát sau mới mở miệng cười nói: