Đứng trên đỉnh núi, Thần Dạ nhìn ra phía trước xa xa. Ở trong ánh mắt tràn ngập cảm giác lạnh buốt thấu xương, cùng nỗi nhớ mong và khát vọng sâu sắc!
Năm đó, đúng là ở chỗ này, mẫu thân bị bắt đi. Mà kẻ bắt đi mẫu thân cũng từ phương hướng hắn đoán , tựa như thần tiên mà đằng vân giá vũ biến mất không thấy tăm tích đâu nữa.
– Thời gian đã qua hơn bốn năm a!
Không đúng! Vừa nói dứt lời, Thần Dạ lại tự mình phủ định, nơi đây là bốn năm. . . . nhưng với hắn mà nói, đã là hai kiếp!
Trên đỉnh núi , Thần Dạ cũng không hề dừng lại bao lâu, càng không hề giống như kiếp trước, cách vô tận hư không mà đối thoại rất lâu cùng mẫu thân. Hắn biết thật sâu sắc, tất cả tưởng niệm cứ để tồn tại ở trong lòng mình là tốt rồi. . . . Còn muốn gặp mẫu thân, dựa hết vào tưởng niệm thì sẽ vô phương làm được!
Giao Long Thể đã nhập môn, đạo tu luyện đã mở rộng cho hắn một cánh cửa lớn khác. Điều hiện tại cần làm, chính là khiến cho chính mình đi được xa hơn ở trên con đường phía sau cánh cửa này.
…
Đế đô Hoàng Thành, thân là chỗ trung tâm Đại Hoa hoàng triều, quan to quý nhân vô số kể. Nơi này, tự nhiên cũng là náo nhiệt phi phàm!
Vào lúc sáng sớm lúc, sau khi cửa lớn tứ phía Hoàng Thành mở ra, dòng người này nhanh chóng hình thành. Âm thanh ồn ào, càng là vang vọng nối liền không dứt.
Ở cổng thành phía nam, một người thiếu niên xếp hàng cùng với dòng người, chậm rãi tới gần cửa thành. Đang lúc hắn cũng muốn cùng mọi người đi vào đế đô Hoàng Thành thì tên binh lính giữ thành ngăn cản hắn lại.
– Kiểm tra theo thông lệ, báo tên của ngươi, địa chỉ, cùng với mục đích vào thành?
Nghe vậy, người thiếu niên cười. Nhưng không phải cười tên binh lính này đưa ra nghi vấn như thế thì có cái gì không đúng. Thân là binh lính canh giữu Hoàng Thành, hắn làm như vậy, xem như cần cù làm việc. Coi như hắn muốn chọn người để kiểm tra, vậy thì cũng không sai. . . .
Có điều, đối tượng là chính mình, liền rất kỳ quái !
Mặc dù, ở trong Hoàng Thành, không phải tất cả mọi người đều nhận ra chính mình. Nhưng những binh lính này đối với chính mình tuyệt đối sẽ không xa lạ.
Người thiếu niên cười hỏi:
– Vị đại ca kia, ngươi thật sự muốn kiểm tra sao?
Người thiếu niên vui vẻ ngây thơ, mà lại còn thập phần chân thành. Tuy nhiên, ở trong mắt binh lính kia thì nụ cười này không khác gì loại mỉm cười của tử thần đang nhìn vào tâm thần hắn kịch liệt run rẩy một hồi. Mọi lí do thoái thác lúc trước đã nghĩ tốt cùng với những gì hắn đã chuẩn bị, thì vào giờ khắc này, hoàn toàn hóa thành một nụ cười gần như là nịnh nọt.
– Thiếu gia, mời ngài!
Sự thay đổi này trước sau to lớn như thế, cứ nhìn mặt những kẻ khác đang chờ đợi vào thành, hay trong mắt người đã ra khỏi thành là lập tức thấy được sự kinh ngạc không thôi!
– Hắc, nơi này là đế đô Hoàng Thành, cho dù là ai ra vào, nếu nên kiểm tra thì đều phải kiểm tra. Ngươi thân là binh lính giữ thành, càng phải tận tâm với chức trách hơn. Thế nào, ngươi nghĩ muốn làm việc thiên tư bao che?
Người thiếu niên đang muốn vào thành thì một đạo âm thanh lạnh nhạt đến kì lạ, đột nhiên vang lên từ bên trong đại môn. Sau đó, một người trẻ tuổi tuấn tú mặc áo gấm, mang theo một đám thuộc hạ nghênh ngang đi ra.
Cùng với sự xuất hiện của hắn, đám binh lính ở cửa thành vội vàng cúi đầu cúi người, như là thấy Lão Tổ tông vậy.
Người trẻ tuổi tuấn tú, đầu đội Tử Kim Quan, trên người toát ra một loại khí tức cực kỳ phú quý .
Nhìn thấy hắn xuất hiện, người thiếu niên tịnh không cảm thấy bất ngờ, nếu như không phải vậy thì những binh lính giữ thành này làm sao mà dám đến kiểm tra hắn?
– Các ngươi, đều còn ngây ra làm cái gì, còn không kiểm tra hắn một phen ?
Người trẻ tuổi tuấn tú chỉ vào người thiếu niên, lên mặt vênh váo nói.
– Cái này. . . .
Cả đám binh lính, lập tức có hơi thất thần .
Nếu thuần túy kiểm tra một phen thì không sao cả, làm theo phép mà thôi. Sau chuyện cũng sẽ không bị người khác làm gì. Nhưng mà hiện tại, chuyện đều đã rõ ràng, nếu như còn muốn kiểm tra thì đó chính là đắc tội với người .
Mắt thấy đám binh lính bất động, người trẻ tuổi tuấn tú tức thì giận dữ!
Người thiếu niên chỉ là cười một tiếng mà nói:
– Không sai, kẻ ra người vào đều phải kiểm tra. Sau khi các ngươi tra xét ta thật tốt một phen, thì những người bọn họ này, các ngươi cũng nên kiểm tra qua một lượt. Trường Tôn Phi, ta có nói sai?
Người trẻ tuổi tuấn tú có tên gọi là Trường Tôn Phi, chính là cháu của đương triều Tể Tướng, Trường Tôn Mạt !
Ỷ vào gia thế phi phàm, hắn liền hoành hành trong Hoàng Thành tại đế đô. Không chuyện xấu nào hắn không làm, không từ bất cứ việc xấu nào cho nên bị người trong thành lén xưng là đế đô đệ nhị hoàn khố ( hoàn khố là kẻ quần là áo lượt phá gia chi tử)!
Trường Tôn Mạt, đồng dạng cũng đã phụ tá Thánh Chủ Gia, cũng là lão nhân đã trải qua thời kì chiến tranh, ở trên dưới trong ngoài triều cũng có thanh danh phi phàm. Nhưng so sánh cùng Thần Trung Thần lão gia tử thì vẫn còn kém rất nhiều.
Có lẽ là do nguyên nhân này, Trường Tôn gia cùng Thần gia một mực bất hòa. Mà đương kim hoàng đế, lại kiêng kỵ có thừa đối với Thần gia. Cho nên, Trường Tôn Mạt hợp thời nhảy ra, trở thành một chiếc mũi dùi sắc bén nhất mà hoàng đế dùng để đối phó Thần gia!
Thế hệ trên có ân oán, cũng là bởi vì điều này mà kéo dài đến thế hệ dưới, thậm chí đến đời thứ ba!
Trách nhiệm bảo vệ Hoàng Thành lúc đầu đều là Thần lão gia tử bố trí. Cùng với việc Thần lão gia tử thoái lui ở ẩn, hoàng đế nhân cơ hội giao cho Trường Tôn gia. Đây là hoàng đế phát ra một tín hiệu rõ ràng, đồng thời Trường Tôn Phi có thể sai khiến một đám binh lính đến tìm Thần Dạ để gây phiền toái.
Nhưng dù vậy, Thần lão gia tử chinh chiến một đời, trong quân vô số người đều chịu ân huệ của lão. Uy danh như thế, sau khi Thánh Chủ Gia qua đời cũng không người nào có khả năng rung chuyển. Mặc dù Trường Tôn Phi có khả năng sai khiến những người này, nhưng để gây phiền toái thì Trường Tôn Phi cũng vẻn vẹn là muốn cấp cho người thiếu niên này một giáo huấn nho nhỏ thôi, không hơn!
Nếu không, với oai phong của Thần Trung, không phải Trường Tôn gia nhà hắn có khả năng ra mặt đến khiêu khích!
– Thần Dạ!
Trường Tôn Phi ánh mắt biến đổi, hôm nay được trưởng bối trong nhà phái đến nơi này, muốn tìm tiểu tử này của Thần gia để gây ra một ít phiền toái. Hắn tịnh không cho là đúng. Một kẻ mà trong giới thế gia vọng tộc bị gọi là phế vật , tùy tiện thế nào cũng có thể đối phó.