Vẻ mặt mọi người biến đổi, hiện tại hai vị tiền bối chỉ còn lưu lại chân linh, nói cách khác hồn phách của họ đã sớm tiến vào lục đạo luân hồi từ lâu. Nhưng nghe cách nói của Thiên Diệp lão nhân, kết cục của họ chẳng khác gì là tự bạo, vì sao lại như thế?
– Lão ca, ngươi cũng phải bảo trọng, nhiều năm nay cũng phải đa tạ ngươi, nếu không có sự bảo vệ của ngươi ta cũng không đợi được hôm nay, đa tạ!
Tiêu Nhược thư sinh chậm rãi đứng dậy ôm quyền nói.
Nói xong lời cuối cùng, thân ảnh Tiêu Nhược thư sinh như tia chớp biến thành trong suốt cho đến khi hoàn toàn không còn thấy bóng dáng. Nhóm người Thần Dạ rốt cục cũng không còn cách nào cảm ứng được khí tức của hắn, giống như hắn chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
Cùng lúc đó cỗ khí tức huyền ảo kia càng thêm nồng đậm hơn.
Dần dần ngay chỗ ngồi của Tiêu Nhược thư sinh khi nãy hiện ra một đạo thanh mang. Đạo thanh mang xuất hiện có chút đột ngột, mờ mịt trôi nổi giữa không trung, sau đó thanh mang bắt đầu khởi động, vẽ thành một đạo ảnh tử ngay giữa không trung.
Nhìn thấy một màn như vậy vẻ mặt Thiên Diệp lão nhân thoáng thả lỏng, điều này cũng làm mọi người biết được trên đời này không còn Tiêu Nhược thư sinh, chỉ còn lại đoàn thanh mang đang tràn vào kết giới huyền ảo.
– Thần Dạ…
Thần sắc hư ảo của Thiên Diệp lão nhân thoáng chốc như già lão hơn rất nhiều, thanh âm đã biến thành khàn khàn.
– Tiền bối, ngài phải bảo trọng.
Thần Dạ vội bước lên phía trước.
Thiên Diệp lão nhân cười thê lương:
– Ha ha, bảo trọng? Lão phu đã chết, làm sao còn nói gì đến bảo trọng, lão phu cùng Tiêu lão đệ mấy ngàn năm giao tình, cuối cùng hôm nay phải chặt đứt. Hi vọng các ngươi có thể đáp ứng lão phu một việc.
– Mời tiền bối cứ nói, chúng tôi sẽ không chối từ.
– Ngay cả Tiêu lão đệ cũng xem trọng các ngươi như vậy, ý nghĩa các ngươi sẽ có một ngày siêu việt võ đạo thế gian, mời đáp ứng lão phu nếu thật sự có một ngày như thế, lúc đó thỉnh tìm kiếm lạc ấn của Tiêu lão đệ trong thiên địa này, giúp cho hắn có cơ hội tiến vào lục đạo luân hồi…
– Tiền bối…
Mọi người không nhịn được kinh hãi, lời này chẳng lẽ muốn nói hồn phách Tiêu Nhược thư sinh đã sớm tản mất hay vẫn chưa tiến vào lục đạo luân hồi?
Thiên Diệp lão nhân cười dữ tợn khủng bố:
– Các ngươi hẳn suy nghĩ là do Tiêu lão đệ tới đại nạn buông xuống nên mới tử vong, mà lão phu vì bảo tồn truyền thừa cho nên cùng Tiêu lão đệ vẫn lạc đi?
– Kỳ thật hoàn toàn không phải như thế.
Trong thanh âm của Thiên Diệp lão nhân mang theo oán hận cùng bất đắc dĩ:
– Với tu vi năm xưa của Tiêu lão đệ, đừng nói là hắn, dù là lão phu cũng có thể sống hơn ngàn năm cũng không phải là việc gì khó khăn.
– Năm đó Tiêu lão đệ thành công bước lên cảnh giới kia, sau đó lập tức bế quan, lúc đó hắn còn hăng hái nói với lão phu, rốt cục hắn đã lĩnh ngộ được cảnh giới, có thể đột phá tu vi…
– Năm đó lão phu cũng vô cùng mừng rỡ nên đáp ứng thỉnh cầu làm hộ pháp cho hắn yên tâm tu luyện.
– Nhưng không nghĩ đến lại có một cao thủ vô cùng khủng bố xuất hiện, chẳng những là lão phu, ngay cả Tiêu lão đệ cũng không phải đối thủ của hắn, hai người liên thủ nhưng cuối cùng rơi vào chiến bại, rốt cục Tiêu lão đệ vì giúp hồn phách của lão phu chạy trốn mà tự bạo thần hồn của mình…
Mọi người cực độ khiếp sợ, không nghĩ tới chân tướng là như thế này.
– May mà tu vi của Tiêu lão đệ đã thông thiên, sau khi tự bạo thần hồn còn ngưng tụ được chút chân linh bảo tồn, sau đó mang theo lão phu chạy tới nơi này.
– Tiền bồi, kẻ địch…
Thiên Diệp lão nhân phất tay nói:
– Lão phu cùng Tiêu lão đệ cũng không biết hắn, mà cỗ khí tức phát hiện Tiêu lão đệ có phải hắn hay không cũng không biết, nhưng chỉ lưu một điểm chân linh cũng không làm được chuyện gì.
– Nhưng mà…
Ánh mắt Thiên Diệp lão nhân nhìn đạo thanh mang, mà ánh mắt mọi người đều nhìn theo.
Thanh sắc quang mang xuất hiện, khí tức huyền ảo dung hợp càng lúc càng nhanh, rốt cục đã vượt hơn phân nửa, toàn bộ đều dung nhập vào đoàn ảnh tử hư ảo đứng giữa trung tâm kia.
Càng ngày càng nhiều chân khí truyền vào, đoàn ảnh tử dần dần ngưng thật, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ ràng hình dáng của đoàn ảnh tử giống như một trái tim.
– Đây là Chân Linh Chi Tâm.
Thiên Diệp lão nhân trầm giọng nói:
– Thần hồn của Tiêu lão đệ đã tự bạo, chút chân linh kia là hắn lưu lại, hi vọng có cơ hội tiến vào lục đạo luân hồi, nhưng đáng tiếc chúng ta gặp phải cao thủ khó thể địch lại, cho nên trước khi các ngươi đến hắn đã quyết định làm như vậy.
– Chờ sau khi Chân Linh Chi Tâm hoàn toàn thành hình, các ngươi mang về, bên trong lưu lại toàn bộ sở học cùng tâm đắc của Tiêu lão đệ về thiên đạo, hơn nữa còn bảo tồn cả năng lượng của hăắn, hi vọng có thể giúp đỡ được các ngươi.
Thanh âm Thiên Diệp lão nhân đột nhiên như truyền đến từ xa xa.
– Lấy được Chân Linh Chi Tâm, lão phu cũng sẽ chân chính tán đi, đến lúc đó một thân sở học tâm huyết của lão phu cũng đưa cho các ngươi, từ nay về sau sẽ khó thể gặp lại, hi vọng Thần Dạ ngươi đừng quên đã đáp ứng lão phu việc đó…
Thân ảnh Thiên Diệp lão nhân dần dần mơ hồ, đến cuối cùng không còn nhìn thấy, nhưng thanh âm của hắn vẫn giống như phảng phất truyền tới từ xa xa.
– Tiền bối…
Thiên Diệp lão nhân cười nặng nề:
– Lão phu biết việc này muốn các ngươi đáp ứng là làm khó các ngươi, nhưng lão phu thật sự bất đắc dĩ, đồng thời cũng cực kỳ bi phẫn.
– Trong cuộc đời lão phu chỉ có Tiêu Nhược làm tri kỷ, hắn vì bảo hộ hồn phách của lão phu thoát khốn mà tự bạo thần hồn, lòng bi phẫn của lão phu chưa từng giảm bớt qua. Lão phu vô năng, chỉ có thể dùng một điểm chân linh bồi hắn hơn ngàn năm tịch mịch, việc lão phu có thể làm cũng chỉ như vậy mà thôi, ha ha…
– Tiền bối yên tâm, chỉ cần Thần Dạ không chết, đời này kiếp này nhất định đem hết toàn lực tìm kiếm lạc ấn của Tiêu Nhược tiền bối lưu lại trong thế gian, giúp cho tiền bối có thể tiến vào lục đạo luân hồi một lần nữa.
– Đa tạ!
Thiên Diệp lão nhân ôm quyền, đưa mắt nhìn Chân Linh Chi Tâm sắp thành hình, sau một lát chợt cười to:
– Tiêu lão đệ, chờ mong kiếp sau chúng ta sẽ có ngày gặp lại…
– Ha ha!
Một tiếng cười to phảng phất như từ trung tâm truyền đến, mỗi một lần Chân Linh Chi Tâm xoay tròn, thân ảnh Thiên Diệp lão nhân càng thêm trong suốt, cho đến cuối cùng giống như Tiêu Nhược thư sinh, vĩnh viễn biến mất trên thế gian này, không còn lưu lại dù chút ít khí tức.
Sau một hồi, mọi người mới thở hắt ra, nguyên tưởng rằng đây chỉ là hành động nhắm vào Liễu tộc cùng Thiên tộc, chưa từng nghĩ đến lại dẫn phát nhiều việc ngoài ý muốn phát sinh.
Không ngờ năm xưa Tiêu Nhược thư sinh cùng Thiên Diệp lão nhân vẫn lạc còn ẩn hàm biến cố như thế!
– Thần Dạ, Chân Linh Chi Tâm thành hình!
Tử Huyên khẽ nói, so sánh với những người khác tâm tư của nàng cũng không đặt lên suy nghĩ của mọi người.