Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 58 - Biến Cố Trở Về Phủ

trước
tiếp

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Dương quý phi mặc kệ Ngao Lôi có đồng ý hay không, đã định ra vụ hôn nhân này.

Mọi người tản đi, Ngao Lôi không được như ý ngã ngồi ở trên ghế, cho đến khi Mộ Lam Yên và Tư Không Thận xuất hiện, mới khiến nàng ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lúc nhìn về phía Mộ Lam Yên thì trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Tố Quý nhìn thấy tiểu thư nhà mình rốt cuộc an toàn trở về, chạy tới bên cạnh Mộ Lam Yên, giống như một đứa bé mới vừa chịu hoảng sợ.

“Tiểu thư tiểu thư, ngươi đi đâu vậy? Để Tố Quý một mình ở bên cạnh thật là sợ.”

Mộ Lam Yên có chút cưng chìu sờ sờ cái đầu nhỏ của đối phương: “Đừng lo lắng nữa, ta đi đâu cũng sẽ không bỏ ngươi lại.”

Tư Không Thận đăm đăm nhìn Tố Quý đột nhiên xông tới, trong đầu đột nhiên thoáng qua một hình ảnh, chính là dò hỏi: “Ngươi từng là nha đầu trong Mạnh phủ ở Yến Thành?”

Tố Quý nghe tiếng, mới chú ý tới Tư Không Thận bên cạnh Mộ Lam Yên, không còn kịp hành lễ nữa, chính là dẫn đầu trả lời: “Đúng vậy. Cửu hoàng tử điện hạ biết ta?”

Mộ Lam Yên nhìn Tố Quý mới vừa rồi còn cả mặt lệ thuộc vào nàng, giờ phút này trên mặt đối diện với Tư Không thận chính là mặt hoa si. Nàng thật sự có chút không nhẫn tâm nhìn xuống. Nhưng, Tư Không Thận tiếp lời lại làm cho nàng sửng sờ dừng một chút.

“Ngươi còn có thể nhớ rõ có người thay ngươi đi phòng bếp trộm bánh bao thịt?”

Yến Thành, Mạnh phủ, bánh bao thịt, cộng thêm Tố Quý, không phải là lúc nàng giết Lâm Khỏa? Lần trước đã nói một đời trước Tố Quý là Tư Không Thận tìm đến cho nàng. Bây giờ nhìn lại, số mạng đời này vẫn không có ngăn cản bước chân họ nhận biết trước tiên!

Tố Quý đầu tiên là mặt mê mang, sau đó trong nháy mắt chính là giống như đã phát hiện bí mật động trời gì đó, nắm cánh tay Mộ Lam Yên bèn muốn thét chói tai. Nhưng nhìn quanh bốn phía một cái, hiểu không phải là ở Liễu Tâm viện của mình, không thể kêu to.

Nhưng vẫn không ngừng vui mừng nói: “Tiểu thư tiểu thư, còn nhớ rõ bánh bao thịt mà ta mang cho người không? Chính là Cửu hoàng tử trộm cho người!”

Mộ Lam Yên nhanh chóng gật đầu, khi đó nàng đã hoài nghi cô gái nhỏ này ở đâu có bản lĩnh lấy bánh bao cho nàng. Nhưng trước mắt, nàng càng sợ đối phương nói thẳng ra nàng còn nhân tiện giết bản thân.

Nha đầu Ngao Lôi thấy ba người trước mặt hoàn toàn không thấy bọn họ, mà tiểu thư nhà mình lại là loại dáng dấp này, có chút nóng nảy hỏi: “Tiểu thư, nhị tiểu thư chuyện này. . . . . .”

Một câu nói, dẫn ba người Mộ Lam Yên về điểm khởi đầu.

Tư Không Thận liếc mắt nhìn chung quanh, quả thật đã sớm không có người, bèn làm chủ mở miệng: “Dìu tiểu thư nhà các ngươi đứng lên đi, ta đưa các ngươi trở về.”

Nghe tiếng nói của Tư Không Thận, lúc này một đôi mắt mê mang của Ngao Lôi mới nhìn đối phương.

Đây từng là người tình trong mộng của nàng ngày xưa, nhưng bây giờ nàng lại thành hoàng tẩu của hắn, trong lòng cảm thấy thật là tức cười. Vậy mà nhìn về phía Mộ Lam Yên lại là bộ dáng ra vẻ vô tội, thù hận trong lòng càng thêm dày đặc ba phần.

Muốn nàng lập gia đình thì có thể, nhưng cũng sẽ không để cho những người khác tốt hơn!

“Nha đầu, đỡ ta lên!” Ngao Lôi đột nhiên lớn tiếng nói, nha đầu chợt giật mình nhanh chóng đỡ tiểu thư lên.

Lúc gần đi, Mộ Lam Yên ba phen mấy bận muốn từ chối Tư Không Thận đưa tiễn, không biết làm sao người ta lại như kẹo cao su dính chặt, dọc đường đi theo đến Liễu Tâm viện của nàng!

Trở lại Ngao phủ thì đã khuya khoắt.

Cả phủ, trừ Thanh Hà viện của lão phu nhân đã ngủ, trong sân đều là đèn đuốc sáng choang chờ họ trở về.

Thượng Quan Thuần Nhi là người đầu tiên ở tại cửa ra vào nhào lên nghênh đón các nàng. Thấy trong mắt Ngao Lôi có tia máu sau khi đã khóc với ngón tay bị băng bó, đầu tiên là tim căng thẳng, vô cùng đau lòng. Nhưng khi nghe Tư Không Thận nói sau này nàng sẽ là hoàng tẩu của hắn, Thượng Quan Thuần Nhi chính là kích động hận không thể hôn lên Ngao Lôi một cái.

Không biết là ánh sáng phía trên đèn lồng quá mờ hay là nhỏ thế nào, Ngao Tháp và Mẫn phu nhân đứng ở bên trong, khiến Mộ Lam Yên cảm thấy hơi xa lạ. Đợi Ngao Lôi rời khỏi cửa, trở về thì lúc này Nhị lão mới lên trước, nhàn nhạt nói một câu: “Trở lại là tốt rồi.”

Mộ Lam Yên nhìn bọn họ, trong lòng tất nhiên vô cùng lạnh lẽo, đáp lại bọn họ cùng một giọng điệu.

Lúc rời đi, trong lòng nàng đã quyết định chú ý, nếu có thể an toàn trở lại, thì nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi Ngao phủ này. Bây giờ nhìn lại, có lẽ trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy. Trải qua nửa tháng trước, chuyện Ngao Lôi ồn ào một đợt như vậy, bao gồm Mẫn phu nhân, chỉ sợ cũng trong lòng hiểu có một số việc không cưỡng cầu được.

“Mẫu thân, thời tiết hơi lạnh, chúng ta tạm đi vào trước thôi.” Mộ Lam Yên khuyên giải an ủi một câu, chính là muốn đỡ Mẫn phu nhân vào cửa.

Ngao Tháp đi vào trước làm một cái vái chào với Tư Không Thận: “Tạ Cửu hoàng tử điện hạ đưa tiểu nữ trở lại.”

Khuôn mặt Tư Không Thận cũng là vẻ nơi nào cần nói cám ơn, nhíu mày chính là vòng qua Ngao Tháp bắt đầu đi vào trong. Việc này làm cho Ngao Tháp thấy chính là cả mặt hồ đồ, cho đến khi nghe Tư Không Thận vừa đi vừa nói: “Phụ vương đã lệnh Mộ cô nương trở thành bồi luyện của ta. Trong cung, bản thân Ngao đại nhân chính là dạy các vị hoàng tử tập võ, hiện tại cũng coi là con gái kế thừa nghiệp phụ thân. Cho nên tạm thời, ta sẽ không rời khỏi bên cạnh Mộ cô nương, tạm thời, bèn tạm cư ngụ ở quý phủ của Ngao đại nhân!”

Khách quý này muốn ngủ lại, Ngao Tháp tự nhiên sẽ không phản đối, nhưng khi nghe nói Mộ Lam Yên thành bồi luyện, tất nhiên không đồng ý. Từ xưa tới nay, nào có cô gái trở thành bồi luyện của nam tử. Lại không nói đến, Mộ Lam Yên có bản lãnh này hay không? Nhưng dù sao nàng cũng là người đi ra từ Ngao phủ, nếu bị người khác nghe được, nhất định là muốn cười nhạo Ngao Tháp hắn.

“Cửu hoàng tử điện hạ, ngươi tạm thời khoan đi.”

“Cửu hoàng tử điện hạ, ngươi hãy nghe ta nói. Chúng ta có thể thương lượng chuyện này một chút hay không?”

“Cửu hoàng tử điện hạ. . . . . .”

. . . . . .

Ngao Tháp hung hăng đuổi theo Tư Không Thận nói chuyện, nhưng người ta vốn không muốn nghe, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Mẫn phu nhân và Mộ Lam Yên chậm một bước, nhìn về Tư Không Thận và Ngao Tháp nhanh chóng rời đi phía trước, hai mặt nhìn nhau đều là bộ dáng đầy mặt không biết xảy ra chuyện gì.

Đi một lát, Mẫn phu nhân đột nhiên mở miệng: “Yên Nhi, có phải là con đang trách vi nương hay không?”

Mộ Lam Yên dừng một chút, cố gắng che giấu ý nghĩ trong lòng mình: “Mẫu thân đang nói cái gì? Yên Nhi nghe không hiểu.”

U ám trên đường, chỉ nghe thấy Mẫn phu nhân kéo dài một tiếng tự than thở. Hai bên đã sớm ken két trần trụi, ở dưới ánh trăng có vẻ có chút dọa người.

“Lúc vào cửa, ta có thể thấy trên mặt con có chút không vui. Thật ra thì trong lòng ta và lão gia vô cùng rối rắm, từ lúc sáng sớm hôm nay con ra khỏi phủ, trong lòng chính là lo sợ không yên, vô cùng hối hận. Cũng may, con an toàn trở lại rồi.”

Mộ Lam Yên định nghĩa những thứ “Sám hối” này của Mẫn phu nhân là ý ngoài lời của nội tâm trốn tránh trách nhiệm. Cho nên, mặc dù giọng nói chuyện rất có ý an ủi của đối phương, trong lòng quyết định chú ý, lại là càng ngày càng sâu.

Mắt thấy sắp đến Đức Mẫn viện, khuya khoắt phương hướng khoảng không gian trước mặt đen kịt, đột nhiên truyền đến một đợt tiếng bước chân dồn dập. Chỉ là một lát, đèn dẫn đường lắc lư thay đổi đã xuất hiện ở một cái góc phía trước, cái phía kia, chính là đến từ Mộng Tương viện.

Ngao Tương vội vàng chạy tới, gặp được đám người Mẫn phu nhân, lập tức chạy như bay nhào tới: “Mẫu thân, ta nghe thấy bọn họ trở lại rồi!”

Vừa dứt lời, nàng ta cũng đã đứng ở trước mặt của các nàng. Đôi mắt sắc trong trẻo của Mộ Lam Yên lạnh lùng quan sát Ngao Tương. Bởi vì cho rằng nàng ta không để cho người làm nói cho nàng biết chuyện tài nghệ, cho nên giờ phút này đối mặt với Ngao Tương, thật sự không giả vờ ra bất cứ cảm tình gì.

Mẫn phu nhân cười cười, bèn duỗi tay chỉ tới người bên cạnh. Mà giờ phút này, nàng quả thật có chút buồn ngủ, bảo hai tỷ muội các nàng sớm đi về nghỉ, nàng bèn dẫn Tiểu Thúy và Dung Thố trở về Đức Mẫn viện của mình.

Mộ Lam Yên cũng tìm vài lý do bảo đối phương trở về, Ngao Tương lại hệt như tinh thần vượt trội, cứ om sòm nói một mạch ở bên tai, đi theo đến Liễu Tâm viện.

Ngao Tương quả nhiên là cô nương thiếu thông minh.

“Mới vừa rồi ta ở trên đường chạy tới, nghe người ta nói, Ngao Lôi không chỉ lên làm Tam Hoàng phi, còn làm bị thương ngón tay, nói vậy là bêu xấu ở trước mặt mọi người. Đáng tiếc khi đó ta không có ở đấy, nếu không nhất định có thể vui vẻ cười nhạo nàng ta. Lam Yên tỷ tỷ, làm sao nãy giờ ngươi không nói gì, có phải không vui hay không?”

Mộ Lam Yên thấy phía trước chính là cửa Liễu Tâm viện, vì không để cho nha đầu này cùng đi vào theo, lúc này bèn dừng bước, xoay người đối mặt với nàng.

Khi nhìn gương mặt vô tội của Ngao Tương, lại làm cho nàng không biết làm sao để nói ra bởi vì người ở trước mắt này mà tự dưng bị thiệt.

Mộ Lam Yên đột nhiên dừng bước lại, thật là dọa Tố Quý giật mình. Ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ đối diện quỷ dị thì đột nhiên không biết gan dạ sáng suốt từ đâu tới, nàng chính là nói về phía Ngao Tương: “Ta nói đích tiểu thư, ngươi có thể đừng quấn quít tiểu thư nhà ta hay không? Từ lúc vào phủ tới hơn một tháng này, ngươi không phải là bỏ độc chính là trình diễn khổ nhục kế. Tiểu thư thay ngươi vào cung, ngươi lại còn muốn mưu hại nàng vào cung bêu xấu. Ngươi chắc chắn tim của ngươi là đỏ sao?”

Lời của Tố Quý, quả thật làm cho ba người khác tại chỗ sợ hết hồn.

Mộ Lam Yên có chút an ủi, nha đầu này lại mạo hiểm tội danh Dĩ Hạ Phạm Thượng thay nàng nói chuyện. Tỳ nữ của Ngao Tương, Linh Linh không chịu nổi nhất là trong ngoài phủ có ai không khách sáo với tiểu thư nhà mình, ngay lập tức chính là đưa tay muốn tát Tố Quý một cái, lại bị Ngao Tương cản lại. Mặc dù Ngao Tương vô tội bị mắng, trong lòng rất là khó chịu, nhưng lần này vẫn bắt được trọng điểm, nhìn Tố Quý, lạnh lùng hỏi: “Lời này của ngươi có ý gì?”

Sự kiện phấn dị ứng với chuyện làm bậy hại chính nàng đến Quỷ Môn quan một lần, trong lòng nàng tất nhiên hiểu. Cũng bởi vì sự vọng động của mình, khiến nàng từ từ cảm thấy Mộ Lam Yên luôn nhẫn nhịn nàng, đáng yêu hơn Ngao Lôi nhiều. Tối thiểu sẽ không ích kỷ như vậy, nhưng nỗi oan muốn Mộ Lam Yên vào cung bêu xấu, nàng quả quyết là sẽ không gánh vác.

Vốn là ăn gan hùm mật gấu, Tố Quý bị Ngao Tương trừng một cái như vậy, ngược lại hù dọa lá gan nhỏ, lập tức lách mình núp ở sau lưng Mộ Lam Yên, nuốt nước miếng, giải thích: “Chính là, vào cung thì sẽ có biểu diễn tài nghệ. Đại tiểu thư đã nói, lão gia phái người làm dặn dò chuyện này rồi. Đại tiểu thư đã biết, chúng ta lại không biết, ngay ở trong phủ hay người ngoài đường cũng biết ngươi không thích tiểu thư chúng ta, nếu như không phải là ngươi ra tay, sẽ là ai?”

Ừ, Mộ Lam Yên cũng nghĩ như vậy, cho nên cũng không đi ngăn cản Tố Quý, chăm chú nhìn thái độ Ngao Tương, xem một chút có thể quan sát xảy ra mờ ám gì.

Chỉ thấy Ngao Tương vốn là trên mặt nghi ngờ, đột nhiên dâng lên vẻ tức giận. Nàng vô cùng chắc chắn: “Ta chưa bao giờ làm chuyện như vậy.”

“Vậy chẳng lẽ là Ngao Lôi sao?” Mộ Lam Yên cẩn thận hỏi ra. Nếu quả thật không phải Ngao Tương, vậy nàng nhất định sẽ đi theo ý nghĩ của Mộ Lam Yên cho rằng Ngao Lôi làm. Theo tính tình của đại tiểu thư này, nhất định là muốn ồn ào long trời lỡ đất, đi chứng minh nàng là đúng.

“Ta đi tìm nàng ta hỏi rõ ràng!” Ngao Tương nói xong, chính là muốn quay người đi.

Khí thế hung hăng như vậy, trong lòng Mộ Lam Yên bắt đầu phán định, sự kiện kia có thể không liên quan tới Ngao Tương.

“Ngươi cần phải hiểu rõ, thân phận của nàng bây giờ ngoại trừ là đại tỷ của ngươi, còn là hoàng phi chưa qua cửa của Tam hoàng tử, ngươi không sợ ngày sau nàng sẽ ghi hận ngươi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.