Editor: trang bubble
Bố Cát cúi đầu vội vàng nói: “Bên cạnh hoàng thượng không thấy di chiếu phong Tân Đế. Nghe nói là điện hạ thông đồng ngoại bang, không ngờ muốn mưu triều soán vị như thế!”
“Nói hưu nói vượn!” Tư Không Thận vô cùng tức giận vỗ lên bàn, chấn động đến chén kiểu trên bàn rơi xuống nát vụn trên mặt đất.
Khí thế to lớn, dọa sợ đến mỗi người trong phòng, da đầu căng thẳng.
Nói đơn giản, Tư Không Thận chỉ là hôn mê nửa tháng, thiên hạ này không chỉ đổi chủ. Hơn nữa, trên đầu của hắn còn không giải thích được bị chụp lên tội danh tư thông với địch!
Mộ Lam Yên do dự mãi, vẫn là quyết định nói với Tư Không Thận chuyện mặt nạ nam mà mình biết kia chính là Đại hoàng tử.
Bốn người thảo luận một phen, quyết định cuối cùng đi Lăng Châu tìm Tư Không Miễn trước.
Mộ Lam Yên không biết vương gia “Tàn tật” huyên náo xôn xao lúc ấy, đi tìm hắn có ích lợi gì. Đối với vấn đề này, Tư Không Thận bỏ qua một bên chuyện phụ vương qua đời, cười tà mị với nàng một tiếng, tuyên bố đến bên kia sẽ biết.
Sau khi Bố Cát và La Sấm rời đi, Tư Không Thận mệt mỏi ngáp một cái, ở dưới mí mắt Mộ Lam Yên như một làn khói đã chạy tới trên giường. Mộ Lam Yên mắt thấy giường mà mình giữ đã lâu, cứ bị chiếm đoạt như vậy đâu có nhịn được, không nói hai lời theo sát bước chân đối phương, chuẩn bị nhào lên trên giường.
Nhưng không ngờ, không biết là Tư Không Thận cố ý làm, hay là không cẩn thận, lòng bàn chân hai người vừa trượt, Mộ Lam Yên gục ở trên giường. mà Tư Không Thận, trùng hợp cứ nằm nhoài ở phía trên kia như vậy.
Nhớ tới tư thế thình lình xuất hiện, hai lỗ tai Mộ Lam Yên đỏ lên, có chút chột dạ mở miệng bảo Tư Không Thận mau chóng rời đi.
Nhưng không ngờ Tư Không Thận đột nhiên cực kỳ nghiêm túc nhìn nàng, cố định đôi tay của Mộ Lam Yên ở trong bàn tay của mình, chậm rãi mở miệng: “Tại sao ngươi luôn giống như đang trốn tránh ta?”
“Ta. . . . . .” Trong lòng Mộ Lam Yên chợt lóe, nhưng lại không biết trả lời như thế nào.
Nụ hôn thình lình xuất hiện, cứ rơi xuống như vậy.
Mộ Lam Yên giật mình một cái, dùng hết hơi sức toàn thân chống lại. Tâm tư rõ ràng cảm nhận được mùi vị quen thuộc từ bên cạnh tai, lòng lại khó chịu hệt như kim đâm.
Không biết hai người vành tai tóc mai cùng cọ xát bao nhiêu thời gian, Tư Không Thận lại trước sau là bộ dáng bắt đầu kia. Cuối cùng thấy Mộ Lam Yên không hề chống lại nữa, mới ngưng sự “Quấy nhiễu” của mình, ngẩng đầu lên, một đôi mắt thâm thúy kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương.
“Nếu như chúng ta thành công, làm hoàng hậu của ta chứ?”
“Tại sao?” Mộ Lam Yên hỏi.
“Vì nguyện vọng lúc còn sống của phụ vương ta.” Tư Không Thận nói xong, đột nhiên đứng dậy từ trên giường rời đi. Hắn ôm một cái chăn giường, đi tới trên giường êm ở phòng khách, nằm xuống chính là ngủ.
Trong lòng Mộ Lam Yên vẫn là lòng còn sợ hãi đứng dậy, sâu kín nhìn lại phía Tư Không Thận nhắm mắt dưỡng khí. Ngay mới vừa rồi, thật ra thì nàng đã thừa nhận lòng vẫn còn yêu hắn, nhưng hắn lại đột nhiên thu tay lại rồi. Lúc rời đi, hắn vẫn không quên khai báo lời tiên hoàng nói.
Mộ Lam Yên nhớ lại, trong lòng chính là bắt đầu châm chọc bản thân.
Có lẽ mặc kệ là đời này hay là một đời trước, Tư Không Thận cưới nàng, chỉ đều là vì trong lòng phụ vương hắn áy náy đối với phủ thái sư mà thôi. Cho nên, một đời trước phát thề tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
Đời này, tuyệt đối không vào cung làm phi!
Vị trí Lăng Châu ở tại phía tây Yến Thành, thuộc về địa khu phía cực tây của Kỳ quốc. Nơi đó gần như đều là núi cao thay nhau nổi lên, từng khu vực nhỏ cũng bị đồi vây lại. Dùng trên chiến thuật mà nói, đều là loại địa phương dễ thủ khó công.
Mà Lăng Châu thì càng thêm rõ rệt hơn.
Lúc hai người Mộ Lam Yên và Tư Không Thận chạy đến, Tư Không Miễn đã phái người đi trước tiếp ứng. Người tới, gần như cùng một màu đều là binh lính.
Dọc theo đường đi, Mộ Lam Yên hoài nghi cũng muốn hỏi Tư Không Thận, tại sao một hoàng tử “Vô dụng” như Tư Không Miễn lại nắm giữ nhiều binh đoàn lớn thoạt nhìn rất là cường tráng như vậy.
Đối với vấn đề này, Tư Không Thận vẫn cười cười nói, đến bên đó là có thể biết rồi.
Đi tới phủ An Nhàn vương, Tư Không Miễn an vị ở trên cửa nhà mình, xa xa nhìn người dần dần đến gần. Khi thấy Tư Không Thận và Mộ Lam Yên đi tới cửa, có chút kích động đứng lên, chỉ tiếc chỉ có một cái chân, cho nên lúc đứng lên, có chút dao động.
Tư Không Thận chợt tiến lên đỡ: “Tam ca, ngươi không tiện cũng không cần ra nghênh tiếp chúng ta.”
“Ôi, Cửu đệ thật xa chạy tới, làm Tam ca, tại sao có thể không tiếp đón từ xa. Mau vào đi, Tam tẩu ngươi lệnh phòng bếp chuẩn bị rất nhiều ăn ngon cho các ngươi.”
Tam tẩu của nơi này, Mộ Lam Yên đương nhiên biết chính là Ngao Lôi trước khi đi vẫn không quên hại nàng một phen. Đoạn đường này, nàng đều đi đến mơ màng, trước mắt đến cửa của người ta mới phản ứng được, nữ chủ nhân này có chút “Thù hận” nàng đấy.
Dù sao người ta cho rằng, là nàng làm hại đối phương, phá hủy tương lai cẩm tú, gả cho vương gia tàn tật.
Hai huynh đệ Tư Không Thận và Tư Không Miễn đối với chuyện phụ vương băng hà, từng người trấn an đối phương mấy câu, bèn áp chế lòng khổ sở. Dù sao đối đầu kẻ địch mạnh, không phải là lúc nam nhi bọn họ khóc lóc rối rít. Lúc đi vào, họ không quên liên tục thúc giục Mộ Lam Yên mấy lần.
Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi theo đám bọn hắn tiến vào.
Cảnh tượng bên trong vượt ra ngoài dự liệu tốt đẹp của Mộ Lam Yên. Đã là đầu mùa xuân, hai bên lối đi nhỏ của phủ An Nhàn vương tất cả đều là sắc màu rực rỡ, tranh nhau khoe sắc. Hơn nữa, người bên trong phủ đều là bình thản tự vui phát ra từ nội tâm.
Theo thái độ Ngao Lôi đối với Tư Không Miễn trước khi đi, hiển nhiên sẽ không an phận sinh hoạt. Nhưng bây giờ, vương phủ này chẳng những không có cảm giác không khí ngột ngạt, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm nhận mỗi người đều thích thú.
Kỳ quái, đúng là kỳ quái.
Lúc tới Lăng Châu đã là buổi trưa, cho nên Tư Không Miễn được người nâng cỗ kiệu đi trực tiếp dẫn bọn họ đến chỗ ăn cơm. Mãi cho đến vào chỗ, tr@ng D1)LQD bvbl3 Mộ Lam Yên cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Ngao Lôi hoặc là Thượng Quan di nương.
Vừa định mở miệng hỏi thăm, ngoài cửa đã vang lên tiếng cười quen có của Thượng Quan Thuần Nhi, có điều trong tiếng cười này càng thêm làm mấy phần hồn nhiên so sánh với ở Ngao phủ.
“Ôi chao, thật là ngại ngùng, đã tới chậm rồi. Mới vừa rồi, đại phu tới đây xem lại mạch cho Lôi Nhi của chúng ta.” Thượng Quan Thuần Nhi nói xong, đi vào trong.
Mộ Lam Yên nghe giọng nói này, trong nháy mắt đầu tiên phản ứng lại chính là mẹ con Thượng Quan thừa dịp nàng đến, lại đang chuẩn bị cho nàng sắc mặt nhìn một chút. Nhưng không ngờ, nàng quay đầu đi lại thấy Thượng Quan Thuần Nhi cẩn thận đỡ thân thể Ngao Lôi, đi vào trong.
Dường như, Ngao Lôi mang thai rồi?
Cùng lúc đó, bên tai lại vang lên tiếng của Tư Không Miễn: “Nhanh đi hỗ trợ Thượng Quan phu nhân đỡ vương phi.”
Dứt lời, một nữ nhân tỳ lên tiếng chính là đi qua.
Mộ Lam Yên nhìn hoài nghi, nụ cười trên mặt Tư Không Thận lại vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ là nháy mắt, mẹ con Thượng Quan đã vào ngồi ở đối diện Mộ Lam Yên, nhìn nàng thì trên mặt lộ ra nụ cười áy náy, hoàn toàn không có loại hai mặt nhằm vào nàng ở Ngao phủ kia.
“Cửu đệ, Mộ cô nương, thật ngại quá. Lại nói, Mộ cô nương còn là tiểu cô tử của ta, Lôi Nhi đã là người mang thai hơn hai tháng rồi. Vốn phải nên cùng ta nghênh đón hai vị, nhưng bởi vì thân thể Lôi Nhi suy yếu, lo lắng thai nhi không yên, đại phu cũng sẽ định kỳ tới thăm khám, trùng hợp bởi vì hôm nay là ngày chẩn mạch, cho nên mới tới muộn.”
“Không có gì đáng ngại, thân thể Tam tẩu quan trọng.” Tư Không Thận cướp lời nói, giơ lên ly trà trước mặt, mặt ngó Ngao Lôi: “Ngày đó thành Biện Kinh từ biệt ở Thành phủ của ta, đã lại là mấy tháng rồi. Chưa từng nghĩ gặp mặt lần nữa, Tam tẩu đã có thai. Hôm nay Tư Không Thận ta lấy trà thay rượu, chúc mừng Tam tẩu một tiếng, cũng mong mỏi có thể mượn một chút phúc khí của Tam tẩu cho Cửu đệ.”
Tư Không Thận nói chân thành, lại làm cho Mộ Lam Yên nghe được có chút ngây ngẩn. Mới vừa rồi thay nàng giải vây không giả, nhưng câu nói phía sau kia làm sao nghe kỳ quái thế kia?
Ngao Lôi tự nhiên cũng nghe ra được mật hiệu của Tư Không Thận, đôi mắt vốn là nhìn về phía Tư Không Thận lại nhìn phía Mộ Lam Yên, rồi sau đó hiểu ý cười một tiếng: “Ngươi và nhị muội của ta. . . . . . A, đó là tự nhiên. Lúc ấy ta lại cảm thấy ngươi và nhị muội của ta trời đất tạo nên, không ngờ mấy tháng không thấy, các ngươi phát triển nhanh như vậy.”
Mộ Lam Yên nghe bốn chữ ‘trời đất tạo nên’ này, trong lòng chính là hừ lạnh một hồi. Lúc ấy cũng không biết là người nào, vì chuyện này hận không thể khiến nàng đi tìm chết. Nhưng mà, trước mắt cũng không phải là lúc lôi chuyện cũ ra. Ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn về phía Ngao Lôi, làm bộ muốn giải thích.
“Đại. . . . . .” Mộ Lam Yên vốn định hô một tiếng đại tỷ, nhưng nghĩ lại cảm thấy nàng không còn là nhị tiểu thư của Ngao phủ, vốn nên đổi lời nói. Đến lúc đó, Tư Không Thận uống xong nước trà, liếc mắt Mộ Lam Yên một cái, giọng nói cưng chìu: “Ngươi có thể cùng nhau kêu ta Tam tẩu.”
Lúc này Tư Không Miễn không hiểu tình cảm nữa, cũng nghe ra một chút mờ ám, nhìn nhau với vương phi của mình một cái, cười híp mắt mở miệng: “Được rồi, tốt lắm, dù sao tên gì cũng giống nhau, đều là người một nhà. Nhanh lên một chút dùng bữa đi. Mộ cô nương, những thứ này đều là đại tỷ ngươi và Thượng Quan di nương biết ngươi thích ăn, đặc biệt sai người chuẩn bị.”
Mộ Lam Yên nghe tiếng, lời đã tới cuống họng cũng đành phải bị nghẹn trở về. Liếc mắt nhìn mấy món ăn trước mặt mình kia, nàng không tự chủ được ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hai người đối diện một cái. Nàng có chút không rõ vì sao các nàng đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác.
Đã ăn cơm trưa rồi, Tư Không Miễn bèn kéo Tư Không Thận đi thư phòng của phủ An Nhàn vương, ngoài cửa có thể gọi là trọng binh canh giữ, không thể cho bất kỳ kẻ nào đến gần. Mộ Lam Yên bất đắc dĩ, lại không muốn thật sự tán gẫu với mẹ con Ngao Lôi, dẫn nha hoàn mà Tư Không Miễn phái cho nàng, theo sự giới thiệu của đối phương đi dạo ở trong vương phủ.
Mắt thấy đi dạo một vòng đã sắp qua một buổi chiều, cửa bên cạnh vườn hoa đột nhiên có một tên lính quèn vội vã chạy tới, bước chân vững vàng dừng lại ở bên cạnh Mộ Lam Yên.
“Mộ cô nương, có thể xem như tìm được ngươi rồi.” Tiểu binh chạy tới trước mặt Mộ Lam Yên, liên đới thở hổn hển vội vàng nói.
Mộ Lam Yên thấy vẻ mặt đối phương gấp gáp, phản ứng đầu tiên chính là đã xảy ra chuyện gì đó: “Là Cửu hoàng tử điện hạ thế nào sao?” Từ lúc Tư Không Thận vừa khỏi bệnh, nàng chính là mỗi ngày ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận từng ly từng tý, chỉ sợ độc tính kia lại tái phát thêm gì đó.
Tiểu binh lắc đầu một cái, nuốt xuống nước miếng mới nói: “Không phải, là vương gia có lệnh, lệnh ngươi đi tới thư phòng, có chuyện muốn nói.”
Nghe được không liên quan tới Tư Không Thận, Mộ Lam Yên mới yên lòng gật đầu một cái, suy ngẫn một phen tất cả lý do mà Tư Không Miễn đột nhiên gọi nàng.
Ngày vào lúc nàng định nâng bước chân lên đi theo tiểu binh rời đi, sau lưng lại truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Lam Yên, ngươi chờ một chút.”