Diễm Tu

Chương 100 - Kết Đồng Minh

trước
tiếp

Kiều Tam tựa như cá chết đã cảm nhận được bụng dạ đang tan nát thống khổ, ánh mắt trắng bệch nhìn xuống thì thấy, chiếc đũa trên mặt đất nhưng bất tri bất giác “Hòa tan” trong không khí.

Hừ, thì ra là thế! Khá lắm nữ nhân ngoan độc, khá lắm Ngọc Phi đáng sợ, thân thể bị chinh phục, nhưng sát tâm ngược lại càng thêm mãnh liệt!

” A…. là cái gì…. độc dược? Như vậy lợi…. hại!” Kiều Tam kinh sợ nảy người ra, đau đến vô lực phản kháng.

” Lạc, lạc……” Nỗi oán độc khắc cốt đích từ trong mắt Ngọc Phi bắn mạnh ra, nữ nhân khổ tâm xếp đặt âm mưu chính là vì giờ khắc này, cười nói:” Đại Đảm Tam, tên lưu manh dơ bẩn, không ai có thể cỡi trên đầu bổn cung, không ai có thể… ha ha ha… ”

Nữ nhân rống giận đã gần như một kẻ bệnh tâm thần, quyền lực dục vọng làm cho nàng phượng thoa cài tóc lại trên đầu lớn tiếng gầm rên run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu móp méo.

” Ha ha, ha ha…. ”

Tiếng cười đắc ý từ ngoài cửa truyền đến, đồng dạng sắc mặt căm thù quốc sư cất bước vào, mi dài buông xuống, mi mắt co rút lại, vô tận hận ý và chế nhạo dung nhập trong người lão ta, lão nói:” Yêu nghiệt, Mất Hồn Đan của bần đạo tư vị thế nào? Đừng có uổng phí khí lực phản kháng nữa, nói cho ngươi biết, cho dù tiên nhân Thiên Giới trúng phải đan độc này, ngàn năm đạo hạnh cũng sẽ bị hủy diệt!”

” Quốc sư, phế bỏ tay chân hắn, ném vào đại hang; mau, cẩn thận sinh biến!”

Ngọc Phi thật không hỗ là nữ trung kiêu hùng, không chỉ là nói, hơn nữa là làm, trong tay hiện ra một thanh đoản đao, không chút do dự chém mạnh vào hai chân Kiều Tam.

” A, a hắt xì!” Khi ánh đao lóe sáng, Kiều Tam đột nhiên hắt xì một cái, tại thời điểm cận kề cái chết, sinh mệnh sắp mất thế nhưng hắn còn có tâm tình hắt xì sao?

Tiếng hắt xì có vẻ rất bình thường, nhưng một cổ hắc khí từ thất khiếu(lỗ mũi) Kiều Tam bắn ra, cái này rất không tầm thường rồi!

” A!” Ngọc Phi kêu lên sợ hãi đứng ngây ra như phỗng, đoản đao gặp phải hắc khí, thiên chuy bách luyện cộng thêm đạo pháp gia trì tạo thanh đao thế nhưng đã tan thành bột phấn, trong thời khắc ấy, trong tay nữ nhân chỉ còn lại có một chuôi đao.

” Bịch!” Tiếng hắt xì xé gió còn đang quanh quẩn, quốc sư đã bị Kiều Tam sống lại mạnh như long hổ đá văng trên tường, biến thành con hổ xanh đáng thương.

” Con mẹ nó, loại đan độc này đúng là thật sự lợi hại!”

Đại Đảm Tam lại sử dụng chiêu bài thô dã của lưu manh, tiếp theo một cái tát Ngọc Phi đã đánh bay văng ra ngoài, hai tay vừa nhấc, ánh sáng lôi điện trên đầu ngón tay lóe sáng, quốc sư cùng Ngọc Phi sợ tới mức kinh ngạc mất vía, mặt cắt không còn giọt máu.

” Trước mặt Diêm Vương đừng quên nói- là bổn thiếu gia đưa các ngươi xuống!”

Lời nói lạnh lùng lạnh thấu xương, sự gian ác của Ngọc Phi đã làm cho Kiều Tam sát tâm nổi lên, nữ nhân này thật là đáng sợ, nếu mình không phải là Thập Dương Châu, nhất định không tránh khỏi tử kiếp, tuyệt không có thể lưu loại cừu nhân này sống trên đời!

” Lạc, lạc… Đại Đảm huynh, đánh đánh giết giết giết mất phong cảnh, có việc gì chúng ta hảo hảo thương lượng nha!” Tiếng cười nhu mì tràn ngập hấp dẫn cùng khiêu khích, bóng hình mê người xinh đẹp tinh tế nhỏ nhắn xinh xắn vô thanh vô tức trống rỗng chợt hiện bên cạnh ba người.

Thân hình mềm hại xinh đẹp như hoa như ngọc, dáng người nhẹ nhàng tuyệt sắc vô song, váy dài xanh nhạt chậm rãi theo gió phiêu lãng, mái tóc đen nhánh lấp lánh như ánh sáng, tung bay ra một sự yêu dị chết người.

– Ngọc Phiến công chúa rốt cục cùng Kiều Tam lần đệ nhất gặp mặt.

Vạn Yêu công chúa mê người yêu thân bay múa, cây quạt nhỏ bạch ngọc thuận theo thân hình chủ nhân xoay tròn, nhẹ nhàng bay ra.

” Hô……”

Nói gió không phải gió, là mưa không phải mưa, sức mạnh băng hàn kỳ dị dễ dàng “Bao vây” Kiều Tam vào trong.

” Ách!” Sắc mặt Kiều Tam trong nháy mắt trắng xanh, hắn thân thể mặc dù không có chút thương tổn nào, nhưng một cổ hàn khí lại chạy trong người hắn, cái loại băng hàn này vô cùng đau nhức đang cắn nuốt linh hồn hắn, Quỷ Kinh pháp lực dù mạnh mẻ cũng đở không được sự công kích quỷ dị của hàn khí.

Thân hình Kiều Tam cứng đờ, tựa hồ đã nghe được tiếng cốt nhục mình vỡ vụn đáng sợ vang lên, ở thời khắc quỷ dị nguy cấp này, ánh sáng Thập Dương thần kỳ xuất hiện, hơi nóng đuổi dần băng hàn.

Ngọc Phiến ưu nhã nhẹ lay động Bảo Phiến, lũ lũ gió mát hây hẩy từ yêu lam nàng phát rahơi lạnh, công chúa Địa Giới cũng không động thủ thêm lần nữa, ngược lại lẳng lặng nhìn thấy Kiều Tam luân phiên đích phản kháng, cho đến khi hồng quang bao phủ thân hình kiều Tam, ngọc thủ của thượng yêu Địa Giới lúc này mới đột ngột dừng lại, ánh mắt hiện mơ hồ kinh hỉ.

Quá tốt rồi, Thập Dương Châu quả nhiên cường đại, đúng là có thể vô hạn chế tạo nhân gian trọc khí Thập Âm Ma Châu!

Cả chuỗi biến hóa trong khoảnh ấy, cho đến lúc này, sự hoảng sợ trên mặt Ngọc Phi cùng quốc sư mới biến mất không còn một móng; quốc sư nỗ lực bò lên, cung kính thi lễ Ngọc Phiến với:” Bần đạo tham kiến công chúa điện hạ!”

Ngọc Phi đã đi tới trước mặt Vạn Yêu công chúa, thần sắc đồng dạng thật là cung kính, bất quá lời nói ra lại làm cho người ta không ngờ:” Nô tỳ tham kiến chủ nhân, nô tỳ hành sự bất lực, xin mời chủ nhân trách phạt.”

Nô tỳ? Ngọc Phi lại là nô tỳ của Vạn Yêu công chúa! Này… thì ra nàng chính là gian tế Địa Giới tại nhân gian, khó trách độc phi tàn nhẫn luôn luôn giảo hoạt làm loạn hoàng triều!

” Ngọc Phi muội muội xin đứng lên!” Ngọc Phiến mỉm cười thân mật, tiến nhanh tới kéo cổ tay Ngọc Phi nói:” Ngươi hôm nay cũng là hoàng phi nhân gian, không phải là cô nữ nhân gian lang thang không nhà nữa, không nên khách khí như vậy, chúng ta sau này cứ xưng hô tỷ muội đi!”

” Tiểu muội đa tạ tỷ tỷ ưu ái!” Ngọc Phi nghe vậy, không khỏi mừng rỡ.

” Tỷ tỷ, xin giúp tiểu muội giết tên lưu manh vô lại này!”

Kiều Tam lúc này không thể nhúc nhích đã thành con dê đợi mổ mất rồi, ánh mắt nếu có thể giết người, hắn nhất định đã bị Ngọc Phi giết chết hàng trăm ngàn lần, đời thật là tàn nhẫn, ánh mắt độc phụ hoàng gia đã nhìn ra được nỗi sợ hãi trong lòng Kiều Tam.

Con mẹ nó, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, mình sẽ không bị bỏ vào hang sâu chứ? Tưởng tượng tình cảnh sống không bằng chết kia, ánh mắt Kiều Tam lập tức tìm kiếm chung quanh, tìm kiếm con đường sinh tồn.

” Giết hắn đối với chúng ta không có gì chỗ tốt, không bằng chân chính kết minh, vậy mới là hảo kế!” Sau khi khiến kẻ khác kinh ngạc về lời đề nghị này, Ngọc Phiến ý cười càng thêm nồng hậu, nhìn Ngọc Phi như thương lượng nhẹ giọng hỏi:” Muội muội nghĩ sao, tỷ tỷ đưa ra chủ ý này được chứ?”

Ngọc Phi từ nhỏ đúng là do Địa Giới tại nhân gian bồi dưỡng “Minh hữu”, nữ nhân khôn khéo dụng tâm tưởng tượng, đã đột nhiên phát giác, đề nghị của chủ tử thật sự rất tốt, huống hồ, chính mình làm gì có tư cách cò kè mặc cả?

Lực lượng, địa vị quyết định hết thảy, từ khoảnh khắc đầu tiên công chúa Địa Giới xuất hiện, đã trở thành chúa tể của mọi người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.