Điều kiện trao đổi do Thiên Ma vừa đưa ra quả thật hết sức hấp dẫn. Chưa vội đề cập đến linh đan, pháp khí gì kia, chỉ tính riêng cực phẩm linh thạch cũng đủ khiến người động tâm rồi. Nếu kể đến những tài bảo trân quý nhất Thiên Vũ đại lục thì cực phẩm linh thạch tuyệt đối luôn nằm trong ba vị trí đầu. Tuy rằng xét về độ khan hiếm thì so với Xá Lợi Châu vẫn còn kém một chút, nhưng nếu Thiên Ma không phải chỉ có một mà hai hay thậm chí nhiều cực phẩm linh thạch hơn nữa thì sao?
Một lời đề nghị khó lòng từ chối. Minh Trí đại sư công nhận điều đó. Nhưng câu trả lời cuối cùng của ông vẫn chẳng thay đổi:
“Điện chủ. Bổn tự đích thực là không hề có Xá Lợi Châu, cho dù Điện chủ có đưa ra điều kiện hấp dẫn hơn nữa cũng vô dụng.”
“Thôi được.”
Thiên Ma nói:
“Nếu đại sư đã nhất quyết phủ nhận thì ta sẽ tự mình lục tung Đà La Tự để tìm!”
“Cuồng đồ to gan! Ngươi tưởng Đà La Tự là nơi ngươi muốn làm gì thì làm hay sao?”
Sau tiếng quát của Minh Huệ đại sư, các vị tăng nhân lập tức di chuyển tạo thành một thế trận vây kín Thiên Ma. Tưởng chừng như đôi bên sẽ nổ ra một trận chiến ác liệt thì một giọng già nua bất ngờ vang lên:
“A di đà phật.”
Nghe giọng nói kia, cả hai người Minh Huệ lẫn Minh Trí đại sư liền chắp tay hướng về nơi phát ra, cung kính cúi đầu niệm Phật hiệu:
“A di đà phật.”
“Minh Huệ, Minh Trí, mời vị thí chủ ấy đến gặp ta.”
Giọng già nua nọ lại lần nữa cất lên.
“Vâng, sư thúc tổ.”
Minh Trí đáp xong thì quay sang bảo Thiên Ma:
“Điện chủ, nếu không phiền thì xin mời theo ta đến gặp sư thúc tổ. Có lẽ người sẽ giải quyết được vấn đề của Điện chủ cũng nên.”
Thoáng do dự trong giây lát nhưng rốt cuộc Thiên Ma vẫn gật đầu đồng ý đi theo Minh Trí đại sư. Đoạn đường không dài lắm, chỉ mất chưa đầy một khắc thì hai người đã tới nơi. Chẳng phải một động phủ, một mật thất hay một gian nhà, thứ đang ở trước mắt Thiên Ma là một tòa bảo tháp. Bảo tháp này có tất cả bảy tầng, màu vàng nhạt, trông khá cũ kỹ.
“Phong Lôi Tháp.”
Nhìn hàng chữ chạy dọc trên thân tháp, Thiên Ma khẽ đọc. Trong lúc hắn còn đang quan sát thì cánh cửa ở tầng một của tòa bảo tháp bỗng mở ra, kèm với đó là giọng già nua ban nãy:
“Thí chủ, xin mời.”
Đến lúc này rồi thì Thiên Ma chẳng còn gì phải do dự nữa. Hắn tiến về cánh cửa, chậm rãi bước vào. Ngay khi Thiên Ma vào trong, cánh cửa liền đóng lại như cũ. Nhưng hắn không bận tâm lắm. Nếu có thì cũng là thứ khác. Một lão hòa thượng với bộ cà sa bạc màu và chòm râu trắng xóa dài tận thắt lưng. Khuôn mặt ông đầy nếp nhăn, dấu chân của năm tháng, khá hiền từ và cũng có phần khắc khổ.
“Mệnh số của thí chủ thật kỳ lạ.”
Lão hòa thượng chợt nói.
“Đại sư biết xem vận số?”
“Đại đạo có đến trăm ngàn ngã, ngã nào cũng đều thành chính quả. Lão nạp bình sinh không thích tranh đấu, cả đời ngoài một chút tiểu thuật chiêm tinh, bói toán ra thì chẳng còn gì nữa. Mặc dù chỉ lĩnh ngộ được một ít da lông nhưng cũng coi là có thành tựu.”
“Đại sư là cao tăng đắc đạo, thiết nghĩ sẽ không lừa gạt ta. Vậy xin hỏi người, lúc nãy Minh Trí đại sư nói rằng Đà La Tự không hề có Xá Lợi Châu, đó là thật hay giả?”
“Thí chỉ dường như đang rất nóng lòng.”
Lão hòa thượng không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Thí chủ có thể cho lão nạp biết tại sao lại muốn có Xá Lợi Châu đến vậy chăng?”
“Ta cần nó để cứu người.”
“Người đó có quan hệ gì với thí chủ?”
“Không thân không thích.”
Lão hòa thượng có chút ngoài ý muốn. Trầm ngâm một lúc ông mới lên tiếng:
“Mạng người vô giá. Lão nạp muốn biết, liệu thí chủ có thể dùng cái giá gì để cứu người mà thí chủ gọi là không thân không thích kia?”
Thiên Ma lâm vào trầm mặc. Hắn chưa một lần tự hỏi giá trị của tiểu yêu thú kia là bao nhiêu trong lòng hắn cả. Nhưng hắn biết, nếu cô bé chết đi thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình… Qua một đỗi lâu, Thiên Ma ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt già nua của lão hòa thượng, hồi đáp:
“Bằng mọi giá.”
“Kể cả tính mạng của thí chủ?”
“Kể cả tính mạng.”
Lão hòa thượng nghe vậy thì hài lòng gật đầu:
“Những gì cần biết lão nạp đã biết. Quay lại với vấn đề của thí chủ, như Minh Trí đã nói, Đà La Tự hiện nay đích xác đã chẳng còn viên Xá Lợi Châu nào nữa…”
“Không thể nào!”
“Thí chủ không cần hoài nghi. Đó là sự thật. Tuy nhiên… lão nạp có thể tặng cho thí chủ một viên.”
“Đại sư không phải vừa mới nói…”
Thiên Ma chưa kịp nói hết câu thì lão hòa thượng đã cắt ngang:
“Thí chủ đừng bận tâm. Nhưng như lão nạp đã nói, mạng người là vô giá, nếu thí chủ muốn có được Xá Lợi Châu thì bắt buộc phải đáp ứng một điều kiện của lão nạp.”
“Xin hỏi điều kiện của đại sư là?”
“Trước tiên, thí chủ phải để lão nạp phong ấn ba thành tu vi. Sau đó…”
“Sau đó thế nào?”
“Chịu giam cầm tại Phong Lôi Tháp ba mươi năm.”
Ba mươi năm. Nếu đem so với ngàn năm thọ nguyên của những tu sĩ ở cấp bậc như Thiên Ma thì quả chẳng đáng là gì. Nhưng nếu xét theo khía cạnh khác, ba mươi năm là khoảng thời gian đủ để làm thay đổi rất nhiều thứ. Nhất là trong bối cảnh hỗn loạn biến động từng ngày của tu tiên giới hiện nay.
Nghĩ ngợi hồi lâu, Thiên Ma nói:
“Đại sư, ta muốn đại sư xác nhận lại một lần nữa. Nếu ta làm theo điều kiện của đại sư, người sẽ trao cho ta Xá Lợi Châu?”
“Lão nạp nói được tất làm được.”
Có lời hứa của lão hòa thượng, Thiên Ma cũng không do dự gì nữa:
“Được. Điều kiện của đại sư, ta chấp nhận.”
…
Rời khỏi Phong Lôi Tháp, Thiên Ma lập tức độn quang bay về Âm Dương Tông. Sau mấy canh giờ, hắn đã tới nơi.
“Con bé thế nào rồi?”
Vừa tiến vào phòng, Thiên Ma liền hướng Cổ Mị Nhi hỏi.
“Không tốt lắm. Chủ nhân, người có lấy được Xá Lợi Châu không?”
“Đã lấy được. Ngươi hãy ra ngoài hộ pháp cho ta. Bây giờ ta sẽ dùng Xá Lợi Châu chữa trị cho con bé.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cổ Mị Nhi cũng không nhiều lời, đáp xong, nàng và Lý Thiên Kiều liền rời đi.
“Cầu trời phù hộ cho con bé.”
Thấy Lý Thiên Kiều đầy vẻ bất an, Cổ Mị Nhi khuyên nhủ:
“Đừng quá lo lắng. Xá Lợi Châu là thánh vật của Phật môn, thần diệu vô cùng. Ta nghĩ con bé sẽ sớm qua khỏi thôi.”
“Chỉ mong là như vậy.”