Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 45 - Tương Kiến Túy Tiên Lâu

trước
tiếp

Túy Tiên lâu là một trong những tửu lâu lớn nhất tại Phú Xuân Đô – kinh đô của Đại Diệm Quốc.

Nghe kể, vào hơn một vạn năm trước, vào một ngày hạ nóng bức, có ba vị khách đã đến Túy Tiên lâu uống rượu. Họ uống suốt năm ngày năm đêm, cho đến khi cạn sạch rượu của tửu quán thì mới say, rồi lăn ra ngủ luôn tại quán.

Trong đêm hôm đó, toàn bộ tửu quán bị bao trùm trong thất sắc hào quang rực rỡ. Nghe một tiểu nhị kể lại, hắn đã nhìn thấy ba vị khách nhân say rượu kia đưa tay chỉ lên trời, tiếp đến thì một cổng không gian thần kỳ xuất hiện. Sau đó, ba người họ bay vào và cổng không gian cũng đóng lại…

Câu chuyện được người này kể cho người kia. Cứ thế nó nhanh chóng lan truyền khắp Đại Diệm Quốc.

Hầu hết mọi người đều cho rằng ba người kia chính là những vị đại tu sĩ thông thiên triệt địa, và đêm mà tiểu nhị nọ nhìn thấy chính là lúc mà họ đắc đạo thành tiên, bay lên tiên giới.

Cũng từ đó, tửu quán vô danh ngày kia đã đổi thành Túy Tiên lâu và dần trở thành tửu lâu nổi tiếng nhất Phú Xuân Đô bây giờ, đồng thời nó cũng là nơi các công tử, tiểu thư thế gia, văn nhân tài tử đến để đàm thư luận đạo.

Thế nhưng hôm nay, Túy Tiên lâu tao nhã này lại xuất hiện một khách nhân chẳng lấy gì làm tao nhã.

Hắn mặc một bộ thanh y tuy không phải rách nát nhưng cũng không thể nào xem là lành lặn. Khắp người hắn dính đầy bụi bẩn, vài nơi còn có những vết máu khô loang lổ trông chẳng mấy gì sạch sẽ. Điểm đặc biệt làm người khác chú ý nhất chính là gương mặt hắn, trên đó có một miếng vải trắng bịt kín một bên mắt, thật sự nhìn vào làm người ta không thể nào có thiện cảm được.

Khi tiểu nhị nhìn thấy vị khách nhân kia thì mặt có chút khó chịu. Hắn bước tới ngăn lại khi người nọ định ngồi xuống một bàn trống gần đó.

“Xin lỗi khách quan. Nơi này đã có người đặt trước rồi.”

Tên tiểu nhị nói bằng giọng lãnh đạm.

Khách nhân kia cũng không nói gì, lại đi đến một bàn trống khác.

“Xin lỗi khách quan. Chỗ này cũng có người đặt rồi.”

Giọng tên tiểu nhị càng lạnh nhạt hơn. Dừng một chút, hắn lại nói tiếp với vẻ mặt không che giấu sự khó chịu:

“Tất cả những bàn trống ở đây đều có người đặt rồi.”

Khách nhân kia có chút cau mày, trầm ngâm trong thoáng chốc rồi khẽ lắc đầu, xoay người bước ra cửa.

“Vị huynh đệ, xin dừng bước!” Bỗng dưng một tiếng gọi vang lên.

Khách nhân nọ hơi nghi hoặc nhìn người vừa lên tiếng. Đó là một thiếu niên thân mặc cẩm y, tướng mạo tuấn tú, trên tay đang phất phơ một chiếc quạt.

Thiếu niên kia hướng vị khách nhân nói:

“Nếu huynh đệ không chê thì xin theo ta vào bàn ngồi.” Dừng một lát, thiếu niên nói tiếp:

“Nhưng mà… Huynh đệ ngươi thấy đấy, ta là người yêu thích sạch sẽ. Khi nãy đang đi trên đường vô tình bị một tên ăn mày níu chân làm bẩn hết đôi giày ta mới mua. Nếu ngươi chịu cúi xuống lau sạch nó thì ta không những cho ngươi ngồi một bàn mà còn thanh toán toàn bộ thức ăn cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?”

Tên thiếu niên mặc cẩm y nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại không thể che giấu được sự ngạo mạn và khinh thường.

Nó không khác gì cái cách mà một tên quý tộc cao quý đang ban phát một ân huệ lố bịch đối với một tên dân đen bần hàn.

“Bạch thiếu đúng là một người tốt. Ngay cả loại người thấp kém này mà ngài cũng đối xử như thế. Triệu mỗ tự thẹn không bằng.” Một tên cùng đi với thiếu niên cẩm y lên tiếng nói.

“Phải! Phải! Chu mỗ cũng tự thấy không bì được.” Một tên khác nói theo.

“Các ngươi nói thiếu rồi. Ta thấy Bạch thiếu đây không những là người hào hoa phong nhã mà còn là thiên tài tu luyện ngàn năm mới có một của Phú Xuân Đô chúng ta nữa.”

“Đúng! Đúng! Lương huynh nói phải…”

Những lời a dua nịnh hót nối tiếp nhau vang lên tựa bầy vịt rôm rả chờ thức ăn được rãi xuống.

Lắc lắc đầu, vị khách nhân lúc nãy tiếp tục bước đi, hoàn toàn không có ý định sẽ lau giày cho tên Bạch thiếu nào đó.

“Vị huynh đệ. Hình như ngươi đi nhầm hướng rồi.” Một trong số những tên nịnh hót lúc nãy đưa tay cản đường của khách nhân nọ.

“Huynh đệ. Ta thấy ngươi đừng nên từ chối ý tốt của Bạch thiếu…” Một tên khác tiếp lời.

Sắc mặt có chút trầm xuống, vị khách nhân lạnh nhạt nói:

“Nếu ta từ chối thì sẽ thế nào?”

Tên lúc nãy đưa tay cản đường hừ lạnh một tiếng khinh miệt nói:

“Tên ăn mày. Đừng tưởng bọn ta gọi ngươi một tiếng huynh đệ thì cho rằng mình có tư cách trả treo với chúng ta. Nói cho ngươi biết, cả tư cách nói chuyện với chúng ta ngươi cũng không có đâu. Khôn hồn thì mau cúi xuống lau giày cho Bạch thiếu đi. Huynh đệ chúng ta cũng không có rộng lượng như Bạch thiếu đâu.”

Không khí trong tửu lâu bỗng trở nên có chút ồn ào. Những khách nhân trong quán hầu hết đều xì xầm chỉ trỏ gã khách nhân lạ kia tỏ ý xem kịch vui. Cả Phú Xuân Đô này có mấy người dám đối nghịch với vị Bạch thiếu kia chứ.

Từ đầu đến cuối, tên thiếu niên mặc cẩm y, cũng chính là Bạch thiếu trong miệng mọi người đều chỉ đứng một bên khẽ phe phẩy chiếc quạt ngọc, không hề có ý can ngăn chút nào. Mà cũng có thể hắn còn muốn dạy dỗ tên khách nhân lạ mặt kia hơn ai hết cũng nên.

Thế nhưng có vẻ như những lời hăm dọa cũng chẳng có mấy tác dụng, vị khách nhân kia nhẹ đẩy cánh tay đang cản trước mặt, bước đi.

Trong ánh mắt của vị Bạch thiếu nọ toát lên một chút âm hàn, nhìn về một tên khác khẽ gật đầu.

Tên kia đương nhiên hiểu ý của hắn, tay lập tức vận chân khí vỗ một chưởng về phía lưng của vị khách nhân vừa bước đi.

“Rầm”

Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên. Không như tưởng tượng, người vừa bị văng đi không phải tên khách nhân lạ kia mà là kẻ muốn đánh hắn.

Chẳng lẽ là một cao thủ?

Vị Bạch thiếu có chút nghi hoặc. Nên biết tên bị đánh văng vừa rồi tuy không phải rất mạnh gì nhưng cũng là một vị Ngự Không Cảnh sơ kỳ.

Khi hắn đang muốn đích thân ra tay thì một giọng nữ nhân lạnh lùng vang lên:

“Bạch Ngọc Đô. Ngươi đang muốn làm gì?”

Nghe giọng nói này, vị Bạch thiếu nọ lập tức khựng người lại, nét mặt có chút e sợ.

Mọi người đều nhìn về nơi phát ra giọng nói vừa rồi.

Từ trên lầu hai, một nữ nhân ăn mặc theo kiểu thiếu phụ đi xuống. Nàng có một đôi mắt dài đen trắng phân minh, mũi ngay ngắn, môi đỏ như son… Cả người toát lên một khí chất cao quý khó ai bì.

Thiếu phụ bước chậm rãi về phía cửa.

“Điệt nhi tham kiến tứ cô cô.”

Vị Bạch thiếu nọ vội vàng khom người hành lễ.

Nét mặt của thiếu phụ có đôi chút dịu lại nhưng nàng cũng không nói gì.

“Tứ cô cô. Không biết tại sao người lại ở nơi này?”

Bạch thiếu, cũng tức Bạch Ngọc Đô thấy thiếu phụ im lặng thì đổi chủ đề hỏi.

“Ta có chút chuyện đi ngang đây, tiện đường nên ghé qua chỗ này.”

Ngừng một lát, nàng nói tiếp:

“Ngọc Đô. Hai tháng sau chính là thời điểm Đại Nhật Cung tuyển nhận đệ tử, ngươi chắc hẳn là sẽ tham gia. Tuy nói mẹ ngươi và ta đều là cao tầng của Đại Nhật Cung nhưng chúng ta cũng sẽ không chiếu cố đặc biệt gì cho ngươi, tất cả đều phải dựa vào sự biểu hiện của ngươi. Quy định của Đại Nhật Cung chắc ngươi cũng hiểu rõ.”

“Vâng. Tứ cô cô yên tâm. Điệt nhi sẽ không để cho mọi người thất vọng.” Bạch Ngọc Đô nói với vẻ tràn đầy tự tin.

Khẽ gật đầu, thiếu phụ kia nói:

“Với tư chất của ngươi ta tin là sẽ không có vấn đề gì… Chỉ là ta muốn ngươi nổ lực một chút, bởi vì cuộc khảo hạch lần này sẽ có chút khác biệt với những lần trước… Ta cũng chỉ có thể nói với ngươi bấy nhiêu thôi.”

Sau đó, thiếu phụ quay sang ném một kim tệ cho tên tiểu nhị đứng gần đó, vừa hướng về vị khách nhân lạ lúc nãy vừa nói:

“Dọn một bàn cho hắn.”

Dứt lời, thiếu phụ bước nhanh ra ngoài.

Khi đi ngang qua chỗ vị khách nhân kia, ánh mắt nàng có chút dừng lại trên vai hắn một chút.

Ở nơi đó, có một con vật nhỏ bé đang bám chặt vào cổ của khách nhân nọ, mắt nhìn nàng có chút e ngại.

Sau khi thiếu phụ rời đi, những tiếng xì xào bàn tán vang lên.

“Này. Ngươi có biết vị đại nhân lúc nãy là ai không?” Một vị công tử nào đó hỏi người bên cạnh.

“Ngươi không nghe vừa rồi Bạch thiếu gọi vị đại nhân đó là tứ cô cô sao?” Tên kia nói.

“Thật sự là vị đó sao! Không ngờ vừa rồi ta lại gặp được một nhân vật truyền kỳ của Đại Diệm Quốc. Ngươi biết không! Bạch đại nhân chính là nữ thần trong lòng ta!”

Tên bên cạnh nghe hắn nói thế thì xì mũi xem thường:

“Ngươi biết cả Đại Diệm Quốc này có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ Bạch đại nhân không? Ta thấy có thêm hay bớt ngươi cũng chẳng ảnh hưởng gì… Bạch đại nhân và chúng ta vốn là người của hai thế giới…”

“Nghiệt. Chúng ta cũng đã đến Đại Diệm Quốc. Tiếp theo ngươi muốn ta làm gì?”

“Trước tiên, ta muốn ngươi gia nhập Đại Nhật Cung.”

Quả nhiên!

Từ lúc nghe Nghiệt bảo nhất quyết phải đến Đại Diệm Quốc này thì hắn đã có chút hoài nghi. Nghiệt cũng như hắn, đều đến từ Đại Hồng Vũ làm sao có thể biết đến Đại Diệm Quốc của Thiên Vũ đại lục này được. Hắn cũng chưa từng nghe nó nhắc tới Đại Diệm Quốc này.

Nghĩ lại thì hình như mọi việc bắt đầu từ lúc phát hiện ra bộ hài cốt ở hạp cốc quỷ dị kia.

Thật ra Nghiệt đã phát hiện ra điều gì? Là bộ xương kia? Hạp cốc? Hay là Đan châu đầy ma khí mà Nghiệt đã bảo hắn đưa cho nó? Tại sao phải vào Đại Nhật Cung? Thật ra nó muốn tìm gì?

Những nghi vấn liên tiếp hiện lên trong đầu Giang Lưu Nhi.

Hắn không thể nào hoàn toàn tin tưởng vào Nghiệt được. Hắn luôn cảm thấy dường như Nghiệt đang giấu mình điều gì đó. Và theo linh cảm của hắn thì đó không phải điều gì tốt đẹp cho hắn…

Một lát sau… Một thiếu niên cùng một tiểu yêu thú đáng yêu trên vai rời khỏi Túy Tiên lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.