Trời sáng, một đàn sơn yến đậu trên những ngọn trúc đua nhau hót ríu rít… Hát ca chán, chúng lại xòe cánh chao lượn, có con lại lười biếng nhảy từ cây này sang cây khác một cách chậm rãi cứ như hệt những gã quý tộc kiểu cách.
Mặt trời cũng bắt đầu nhô lên từ phương đông. Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống Bách Thảo Phong, rơi trên gương mặt còn đang mỉm cười say ngủ của Tử Lâm Nhi.
“Này! Tiểu Bạch Miêu! Mau dậy! Trời sáng rồi!”
Tiếng Giang Lưu Nhi vang lên.
Tử Lâm Nhi khẽ động, mở mắt ra nhìn thiếu niên bên cạnh, vòng tay ôm lấy, lại lần nữa ngã đầu vào ngực hắn.
“Tiểu Bạch Miêu! Nàng còn không dậy lát nữa các sư tỷ đến đây hái thuốc nếu có nhìn thấy thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Nghe thế, Tử Lâm Nhi thè lưỡi, mắt đẹp lườm Giang Lưu Nhi. Nàng bỏ hắn ra, vươn tay và… ngáp, tất nhiên đã kịp lấy tay che miệng. Liếc nhìn Giang Lưu Nhi, thấy hắn chẳng tỏ vẻ gì nàng mới yên tâm.
“Tiểu mộc đầu! Giang di nói ngươi sắp phải bế quan hả?”
“Ừ. Ta định trùng kích vào Chân Đan Cảnh.”
“Nhưng cha ta nói trùng kích Chân Đan Cảnh rất nguy hiểm, vạn người chưa chắc có một người thành công… Tiểu mộc đầu! Ta lo lắm!”
Giang Lưu Nhi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, cười trấn an:
“Lâm Nhi đừng lo! Chưởng môn nói ta có tư chất hơn người, ngộ tính cũng rất cao, là người tu luyện có tiến cảnh nhanh nhất trong các đời đệ tử của Kiếm Phái Thanh Hà. Ta có lòng tin có thể vượt qua Niết Bàn Sinh Tử, bước vào Chân Đan Cảnh.”
“Thế nhưng… ta…”
“Được rồi được rồi! Ta sẽ chuẩn bị cẩn thận. Lâm Nhi! Sẽ không sao đâu.”
Tử Lâm Nhi mặc dù vẫn lo lắng nhưng cũng biết không nên ngăn cản hắn. Tu tiên luyện đạo há không phải vì đi đến cảnh giới cao hơn, độ thiên kiếp, vượt sinh tử trở thành tiên nhân đấy ư?
Nàng lấy ra từ trong giới chỉ một viên đan dược màu tím đưa cho Giang Lưu Nhi.
“Đây là Sinh Tử Đan. Nó có thể giúp ngươi chống đỡ ba thành Sinh Tử kiếp lực.”
“Sư tỷ! Sinh Tử Đan này rất trân quý, ta không thể nhận.”
Giang Lưu Nhi biết rõ, Sinh Tử Đan được luyện chế từ Đàm Sinh Hoa và nội đan của Tử Giao Long. Không nói đến Đàm Sinh Hoa, chỉ riêng nội đan của Tử Giao Long đã vô cùng khó tìm. Tử Giao ngụ ở Vô Sinh Uyên, nắm giữ tử kiếp lực, khi trưởng thành có thực lực Vũ Hóa ngũ trọng. Muốn lấy nội đan của một con Tử Giao Long là vô cùng hung hiểm, bởi lẽ, dù là cường giả Phi Thiên Cảnh xông vào Vô Sinh Uyên cũng không dám chắc có thể toàn thân trở ra.
Giang Lưu Nhi làm sao lại không đoán được đây là chưởng môn lao tâm khổ tứ chuẩn bị cho sư tỷ ngày sau độ Sinh Tử kiếp, hắn thế nào có thể nhận.
“Không được! Tiểu mộc đầu! Nếu ngươi không nhận… ta sẽ… ta… ta… ta sẽ không thèm nói chuyện với ngươi nữa!”
Tử Lâm Nhi cương quyết, gương mặt nàng lúc này vô cùng nghiêm túc.
“Thế nhưng… sư tỷ…”
Giang Lưu Nhi muốn từ chối nhưng thấy nét mặt của nàng thì hắn thật sự không đành lòng.
Mắt Tử Lâm Nhi cũng nhu hòa xuống, nàng ngã vào lòng hắn thỏ thẻ:
“Ta thật sự rất sợ… Ta sợ ngươi sẽ không ở bên ta nữa… Ta không biết sẽ sống thế nào nếu không có ngươi… Ta thật sự không dám nghĩ…” – Dừng một chút, nàng nói tiếp:
“Tiểu mộc đầu. Có phải ngươi lo cho sư tỷ không?… Ngươi đừng lo. Sư tỷ chỉ mới bước vào Niết Bàn sơ kỳ, tư chất của sư tỷ không bằng ngươi, qua hai mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể đột phá Niết Bàn hậu kỳ… Sinh Tử Đan… ngươi dùng đi được không? Sau này… lại nhờ cha tỷ luyện chế một viên nữa là được mà…”
Tuy nói thế nhưng Tử Lâm Nhi há không biết Sinh Tử Đan là cỡ nào trân quý, nào có dễ dàng luyện được.
Rốt cuộc, Giang Lưu Nhi cũng nhận lấy Sinh Tử Đan.
Ta sẽ không bao giờ để ngươi một mình, sư tỷ.
Giang Lưu Nhi thầm nhủ.
Ba năm trôi qua…
Những ngọn thúy trúc đung đưa theo gió. Đàn sơn yến ríu rít gọi chào. Tuyết Ninh Hương nở rộ một màu đỏ tươi…
Bách Thảo Phong vẫn cứ thơ mộng như thế. Mặc cho thế nhân tranh giành. Mặc cho thời gian xô đẩy.
Trong gian nhà trúc, một thiếu phụ đang ngồi đan áo.
Dưới cây Tuyết Ninh Hương, một thiếu nữ thẫn thờ nhìn thanh kiếm màu trắng trong tay.
“Tiểu mộc đầu… đã ba năm rồi.”
“Tử Lâm Nhi! Tử Lâm Nhi!”
Bỗng có tiếng gọi gấp gáp. Một cô gái từ ngoài chạy vào.
Tử Lâm Nhi quay lại nhìn thì biết đó là Ngọc Lam sư tỷ của Thúy Trúc Phong.
“Ngọc sư tỷ có chuyện gì vậy?”
Cô gái được gọi Ngọc sư tỷ vội vàng nói: “Giang sư đệ… Giang sư đệ độ kiếp rồi!”
Tử Lâm Nhi bật dậy nắm lấy tay Ngọc sư tỷ: “Ngọc sư tỷ, có thật không?”
Cô gái kia liên tục gật đầu.
Tử Lâm Nhi hóa thành một đạo bạch quang hướng về Thúy Trúc Phong. Ba năm rồi… Chưa bao giờ nàng thấy thời gian trôi qua chậm đến thế. Từng ngày lại từng ngày. Tuyết Ninh Hương nở rồi tàn. Nàng không đếm. Nhưng nó cứ khắc vào tâm trí nàng. Suốt ba năm qua không biết bao nhiêu lần nàng bừng tỉnh khỏi những cơn ác mộng… Thiếu nữ lần đầu tiên biết chờ đợi là khó khăn đến nhường nào. Nàng thật sự không muốn phải chờ đợi nữa…
Trên đỉnh Thúy Trúc Phong, các đời đệ tử đều đã tụ tập. Tất cả chỉ vì một người, một tuyệt thế thiên tài có một không hai suốt mấy vạn năm qua của Kiếm Phái Thanh Hà, hy vọng chấn hưng của Thanh Hà – Giang Lưu Nhi.
Kiếm Phái Thanh Hà tuyển nhận đệ tử rất nghiêm khắc, phàm là người có tham niệm, dục vọng nặng đều không thể trở thành đệ tử của Thanh Hà dù người đó có tư chất cao đến đâu đi nữa. Vì thế cho nên số lượng đệ tử của Thanh Hà chỉ khoảng trên dưới ba ngàn, ít hơn nhiều so với các tông phái khác. Qua mười sáu đời chưởng môn, chưa bao giờ có một đệ tử nào của Thanh Hà làm ra chuyện bất nghĩa vô nhân… Quả thật cũng là hiếm thấy giữa thế đạo ngày nay.
Phía hậu sơn của Thúy Trúc Phong, bầu trời mây đen bao phủ, cuồng phong rít gào, một đạo tử kiếp lôi dần hình thành.
“Ầm… m… m… m”
Tử kiếp giáng xuống, sơn động bị phá nát, hiện ra bóng dáng một thiếu niên đang ngồi. Đó là Giang Lưu Nhi.
Tử kiếp vừa tan, một đạo tử kiếp khác lại hình thành giáng thẳng xuống Giang Lưu Nhi…
“Chưởng môn sư đệ. Đệ nói xem Lưu Nhi sẽ phải vượt qua bao nhiêu đạo Sinh Tử kiếp.”
Một lão nhân tóc bạc hướng Mộc Thanh Tử hỏi.
Mộc Thanh Tử nhìn thiếu niên quần áo rách nát đang đối kháng kiếp lôi, nói:
“Tư chất càng cao, thiên kiếp càng nhiều. Đó cũng là đạo trời công bằng. Lưu Nhi mười tuổi tu đạo, đến nay đã qua mười ba năm. Vượt qua Tiên Thiên, Ngự Không, Thần Thông, Niết Bàn bốn đại cảnh giới. Tiến cảnh như thế quả chưa từng có trong lịch sử của Thanh Hà Kiếm Phái ta, e rằng số kiếp mà Lưu Nhi phải chịu không ít hơn bảy.”
Lão nhân tóc bạc cũng gật đầu đồng ý. Tư chất của Giang Lưu Nhi quả thật khiến người kinh ngạc.
Lại nói, lão nhân này chính là Vô Tâm Tử, phong chủ của Vô Minh Phong. Có lời đồn rằng đạo hạnh của Vô Tâm Tử còn cao hơn cả chưởng môn Mộc Thanh Tử, là người có pháp lực cao nhất của Kiếm Phái Thanh Hà hiện thời. Nghe kể, hai người vốn là sư huynh đệ cùng một ngày bái nhâp vào Thúy Trúc Phong. Cả hai đều là bậc kỳ tài tu đạo hiếm có, danh tiếng truyền khắp tầng trời thứ mười ba. Thế nhưng ít ai biết rằng, xét về kiếm đạo hay thuật pháp, Vô Tâm Tử đều hơn hẳn Mộc Thanh Tử. Chưởng môn đời trước vốn muốn truyền vị lại cho Vô Tâm Tử nhưng ông không nhận mà chỉ chọn trở thành phong chủ của Vô Minh Phong. Có lẽ ngoài Mộc Thanh Tử ra thì không ai có thể biết được nguyên nhân bên trong.
Vô Tâm Tử nhìn thiếu niên cả người loang lổ vết máu nhưng đôi mắt lại quật cường kiên định, khẽ gật đầu.
Khi Giang Lưu Nhi vượt qua sáu đạo tử kiếp thì trên bầu trời mây đen cũng tan đi.
Giữa không trung, một dòng thanh hà uốn lượn. Chợt trong dòng thanh hà, một con Ngư Long bay ra, hướng xuống Giang Lưu Nhi. Ngư Long chạm vào Giang Lưu Nhi thì biến mất, cùng lúc, Giang Lưu Nhi lại cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng không phải thể xác mà là linh hồn.
Sinh kiếp diệt hồn!
Tử kiếp diệt thân. Sinh kiếp diệt hồn. Đây chính là ý nghĩa của Sinh Tử kiếp.