Lùi một bước mà nói, nếu tiến cảnh của hắn chậm hơn nàng nhiều, không thể đột phá trước thì không lẽ hắn sẽ trơ mắt nhìn nàng đột phá mà không làm gì sao?
Cùng lắm thì tới lúc đó không cho nàng ta tiếp tục tu luyện nữa là được.
Giang Lưu Nhi có chút bỉ ổi nghĩ.
…
Sáng hôm sau.
“Thương thế của ngươi sao rồi?”
“Đã khôi phục hơn phân nửa.”
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu, nói tiếp:
“Dẫn ta đến động phủ của ngươi đi.”
“Vâng.”
…
Nhìn “động phủ” trước mặt, Giang Lưu Nhi thật không biết nói gì.
Cửa động cao khoảng năm mét, rộng tầm ba mét, trên bề mặt được chạm trổ những hoa văn vô cùng sống động và được khảm hàng ngàn viên hồng ngọc to nhỏ đủ loại, sáng lấp lánh…
Đây mà là động phủ sao?
Theo hắn thấy thì cho dù là cung điện của vua chúa thế tục cũng không xa hoa như vậy. Tuy nói ngọc ngà châu báu chẳng đáng là gì trong mắt tu sĩ, nhưng mà… tu sĩ cũng không có ai trang trí động phủ của mình bằng mấy thứ đẹp đẽ lấp lánh này á!
Tục! Thật sự là quá tục!
Hắn không kiềm được quay sang nhìn Hồng Cơ bằng ánh mắt kỳ quái.
Cùng lúc đó, từ bên trong động phủ, bảy, tám cô gái chạy ra. Mặc dù mỗi người trong số họ ai nấy cũng đều yêu kiều mỹ lệ nhưng Giang Lưu Nhi biết rõ “thân thể” đó cũng chỉ là do biến hóa mà thành, hoàn toàn không có tí máu thịt nào cả.
Những cô gái kia cung kính hướng Hồng Cơ thi lễ:
“Chúng nô tỳ cung nghênh nữ vương bệ hạ hồi phủ.”
Hồng Cơ nhẹ gật đầu “ừm” một tiếng coi như đáp lại.
Một cô gái trong số những người vừa chạy ra, ngập ngừng hồi lâu mới thắc mắc hỏi:
“Nữ vương bệ hạ, tên nhân loại này là…?”
Khẽ nhíu mày, Hồng Cơ lạnh nhạt nói:
“Là một đạo hữu bổn vương mới kết giao, ngươi còn có nghi vấn gì nữa không?”
Cô gái kia nghe thế thì vội quỳ xuống khẩn cầu:
“Nô tỳ không dám! Xin nữ vương bệ hạ thứ tội!”
Trong lòng nàng có chút hối hận vì sự tò mò của mình. Chuyện của nữ vương bệ hạ, một nô tỳ như nàng có quyền chất vấn sao? Hơn nữa, vị nữ vương trước mặt này còn là người rất tàn nhẫn lạnh lùng.
“Được rồi, đứng lên đi! Lần này bổn vương sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu còn có lần sau thì hậu quả chắc không cần bổn vương phải nhắc…”
Sau khi nói xong, Hồng Cơ cùng Giang Lưu Nhi đi vào trong.
…
Một mật thất bên trong động phủ.
Giang Lưu Nhi nhìn những vách đá sáng lấp lánh trước mặt, không ngăn được tò mò, khẽ hỏi:
“Số ngọc ngà châu báu này ngươi lấy từ đâu?”
“Là ta cho thuộc hạ đi cướp trong những thành thị của nhân loại.”
“Ngươi cướp chúng về chỉ là để trang trí như này sao?”
Giang Lưu Nhi có chút không xác định hỏi.
Hồng Cơ nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc, tỉnh bơ hỏi lại:
“Còn có thể làm gì khác sao?”
Số ngọc ngà châu báu này bổn vương cũng đâu thể dùng để tu luyện được.
Nàng thầm bổ sung thêm một câu.
Này… Ánh mắt ngươi như vậy là sao? Mấy thứ lấp lánh này là tài sản của người ta, là thứ người ta dùng để nuôi bản thân và gia đình họ, vậy mà ngươi cướp bóc về chỉ để trang trí cho đẹp thôi? Ngươi đúng là không có nhân tính…
Giang Lưu Nhi mắng thầm, thế nhưng sau đó, hắn lại cảm thấy không đúng lắm.
Tuy là đã có thân thể nhưng xét cho cùng thì nàng ta vẫn là một quỷ hồn, hơn nữa còn là quỷ hồn cấp bậc rất cao – Quỷ vương, đem áp đặt hai chữ “nhân tính” lên nàng đúng là không được phù hợp.
Hắng giọng một tiếng, Giang Lưu Nhi đổi chủ đề:
“Thuộc hạ của ngươi chỉ có tám nữ quỷ lúc nãy thôi sao?”
“Bọn họ chỉ là những tỳ nữ thiếp thân của ta, những thuộc hạ khác đều đóng ở khu vực được chỉ định của mình, nếu không có lệnh của ta thì bọn họ tuyệt đối không dám xâm nhập vào phạm vi năm trăm dặm xung quanh đây.”
Giang Lưu Nhi khẽ gật đầu. Tu tiên giới là nơi vô cùng phức tạp, đôi khi cũng rất tàn khốc, không ai có thể bảo đảm tuyệt đối rằng những thuộc hạ của mình sẽ luôn trung thành. Theo hắn thấy thì đến chín phần là tám nữ quỷ khi nãy gặp đều đã ký kết chủ bộc khế ước với Hồng Cơ cho nên nàng mới có thể để họ ở bên cạnh mình.
“Ngươi có biết ở Âm Hồn Cốc này có bao nhiêu quỷ hồn đạt tới cấp bậc Quỷ vương không?”
Nghe câu hỏi Giang Lưu Nhi, Hồng Cơ tuy có hơi nghi hoặc nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Chuyện này thì ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ kiểm soát được phạm vi khoảng năm ngàn dặm trong tổng số năm vạn dặm của Âm Hồn Cốc mà thôi. Theo những gì ta biết thì ở khu vực ba vạn dặm phía ngoài của Âm Hồn Cốc, trừ ta ra thì còn sáu quỷ hồn nữa đạt tới cấp Quỷ vương, về phần hai vạn dặm bên trong thì ta không rõ, ta chưa bao giờ đi vào, hơn nữa cũng không dám vào, nghe nói trong đó có mấy vị Quỷ vương thực lực rất đáng sợ.”
Giang Lưu Nhi nghe xong thì nhẹ gật đầu, sau đó đứng trầm tư.
Hắn cũng không phải tùy tiện hỏi cho vui mà là có ý định hẳn hoi, một ý định khá ngông cuồng – săn giết Quỷ vương.
Với cảnh giới bây giờ của hắn thì việc này rất mạo hiểm, nếu là trước kia chắc có lẽ hắn sẽ không nghĩ tới, nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có một trợ thủ đắc lực, và đương nhiên trợ thủ đó không ai khác ngoài nữ vương Hồng Cơ đang đứng trước mặt hắn.
Xem ra thu phục nàng ta đúng là có được rất nhiều lợi ích!
Giang Lưu Nhi có phần vui vẻ nghĩ. Hắn cũng quên bén đi là kẻ nào đã từng cảm thấy tiếc nuối khi không thể giết nàng rồi.
…
Sau một hồi đàm thoại, Giang Lưu Nhi đã hiểu đôi chút về lai lịch của những Quỷ vương nọ, đồng thời hắn cũng đã chọn được mục tiêu đầu tiên. Và kẻ xấu số đó chính là Khô Mộc Quỷ vương, một kẻ có địa bàn tiếp giáp với khu vực cai quản của Hồng Cơ.
“Ngươi… Công tử thật sự định săn giết Quỷ vương ở Âm Hồn Cốc sao?”
Ánh mắt có chút phức tạp hỏi.
“Vì cùng là quỷ hồn nên ngươi không nỡ ra tay?”
Giang Lưu Nhi suy đoán.
Hồng Cơ nghe xong thì lắc đầu, nói:
“Không phải. Ta và bọn chúng tuy đều là quỷ hồn nhưng cũng chẳng có họ hàng thân thích gì, bọn chúng có chết hết ta cũng không bận tâm. Đồng loại thì thế nào? Chẳng phải tu sĩ nhân loại vẫn luôn chém giết lẫn nhau đó sao?”
Mặc dù những lời Hông Cơ nói có hơi phũ phàng và lãnh cảm, nhưng Giang Lưu Nhi lại không thể nào phản bác được.
Nhân loại được xem là một trong những chủng tộc có trí tuệ và có sự hiểu biết nhiều nhất, thế nhưng trí tuệ và sự hiểu biết ấy không đại diện hay phản ánh rằng nhân tính của họ tốt đẹp hơn. Từ năm này qua năm khác, từ thời đại này qua thời đại khác, chiến tranh chưa bao giờ thật sự kết thúc, tham vọng chưa bao giờ thật sự lụi tàn. Người giẫm lên người mà đứng, người ăn người mà sống, nỗi đau chưa tan, oán than còn đó… Bao giờ con người mới sống đúng nghĩa với hai tiếng “đồng loại” đây?
Hắn không biết.
Nếu ngay cả đến con người còn như thế thì nói gì đến quỷ.
Qua một hồi trầm mặc, Giang Lưu Nhi nhỏ giọng hỏi:
“Vậy tại sao ta lại thấy dường như ngươi có chút không nguyện ý việc săn giết Quỷ vương?”
“Ta là lo lắng.”
“Lo lắng?”
“Vâng. Lúc nãy ta cũng đã nói với công tử, ngoại trừ sáu Quỷ vương khác ở ba vạn dặm bên ngoài thì còn có mấy vị Quỷ vương có thực lực rất đáng sợ nằm sâu ở hai vạn dặm bên trong của Âm Hồn Cốc, họ mới là chủ nhân thật sự của nơi này. Ta chính là lo lắng sau khi giết chết sáu Quỷ vương kia sẽ làm kinh động đến bọn họ.”
Nghĩ ngợi một lát, Giang Lưu Nhi lên tiếng:
“Bọn họ thật sự lợi hại như vậy? Ngươi cũng chưa từng tận mắt chứng kiến họ ra tay thì sao lại khẳng định chắc chắn như thế?”
“Ta đúng thật là chưa từng nhìn thấy bọn họ ra tay nhưng mà chuyện về họ thì ta nghe không ít… Thật ra thì ban đầu số lượng Quỷ vương ở ba vạn dặm vòng ngoài của Âm Hồn Cốc cũng không phải có bảy người mà là chín người. Về sau một người trong số đó vì không tuân theo mệnh lệnh của họ nên đã bị giết chết, ngay cả linh hồn cũng bị đem đi luyện hóa…”
Thấy Hồng Cơ chợt dừng lại, Giang Lưu Nhi tò mò hỏi:
“Về tên còn lại thì thế nào? Hắn cũng đã bị giết chết sao?”
Hồng Cơ nhẹ gật đầu, đáp:
“Hắn đúng là bị giết chết, nhưng không phải do mấy vị Quỷ vương bên trong làm…”
Nàng quay sang nhìn Giang Lưu Nhi, ánh mắt có phần kỳ quái nói tiếp:
“… Mà là bị mấy tên tu sĩ Chân Đan Cảnh nhân loại giết chết.”
Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Giang Lưu Nhi khẽ hắng giọng một tiếng, bảo nàng:
“Ngươi nói tiếp đi, sau đó thế nào?”
Giọng đều đều của Hồng Cơ lại vang lên:
“Sau khi hay tin tên Quỷ vương kia bị tu sĩ nhân loại giết chết, một vị đại Quỷ vương đã tự mình tìm tới mấy tên nhân loại kia, tiếp đó thì một cuộc chiến ác liệt đã diễn ra. Về kết quả thì… toàn bộ chết hết.”
“Xem ra vị đại Quỷ vương đó cũng không đơn giản, lại có thể một người đồng quy vu tận với mấy tu sĩ Chân Đan Cảnh kia.”
Giang Lưu Nhi có chút bội phục.
“Ai nói với công tử là đồng quy vu tận?”
“Không phải ngươi vừa mới nói là toàn bộ đều chết hết sao?”
Hồng Cơ nhìn hắn, ánh mắt trêu tức nói:
“Không sai. Toàn bộ tu sĩ nhân loại đều chết hết nhưng vị đại Quỷ vương kia thì còn sống, hơn nữa cho tới giờ nghe nói vẫn sống rất tốt.”
Giang Lưu Nhi nhìn chằm chằm nữ nhân tay đang mân mê lọn tóc bộ dáng vô tội đối diện kia, hậm hực nghĩ thầm:
Ngươi được lắm, lại dám xoay ta vòng vòng! Ta nể mặt mũi của vị tiên tôn tương lai nên mới không quá miễn cưỡng ngươi, vậy mà ngươi lại dám trêu đùa ta, xem ra đúng là nuông chìu quá thì sinh hư, không cho ngươi nêm chút mùi thì chắc là ngươi không chịu ngoan ngoãn.
Hắn nhếch môi cười cười, tiến sát về phía nữ nhân cao ngạo kia.