Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 52 - Tuyển Chọn

trước
tiếp

Đế Hoàng Huyết trình làng một cách rầm rộ, Nghê Hạ cũng bắt đầu chuẩn bị nhận vai diễn tiếp theo.

“Nữ chính của phim này khá khác so với các vai diễn trước của em, là nhân vật ngây thơ, đáng yêu. Cố lên nhé!”, Cảnh Tố dẫn Nghê Hạ đến chỗ thử vai.

Nghê Hạ gật đầu, “Có người khác đến thử vai không?”

“Nhiều người đến thử vai cho các vai khác, còn vai nữ chính cũng có thể có người khác nữa.”

“Ừm.”

Hai người tới nơi thử vai, bên ngoài có rất nhiều người, lúc thấy Nghê Hạ đến, ánh mắt của họ đều bất giác dồn về phía cô. Từ sau khi thân thế của Nghê Hạ được công khai, rất nhiều người mang tâm lý vừa hâm mộ vừa sùng bái cô. Thử hỏi có một ông bố như vậy, ai còn cần dựa vào chính mình mà phấn đấu chứ, vậy mà Nghê Hạ lại làm thế.

“Chị Nghê Hạ!”, đột nhiên có người gọi tên cô.

Nghê Hạ ngoảnh lại nhìn thì bất ngờ thấy Đường Kỳ. Cô đi về phía cô nàng, “Em đến thử vai à?”

“Vâng, em đến thử vai Nhược Thủy. Chị Nghê Hạ, chắc chắn là chị đến thử vai Dư Toàn Cơ rồi.”

Nghê Hạ gật đầu, “Chưa đến lượt em à?”

“Sắp đến rồi ạ. À phải rồi, chị Nghê Hạ, em vừa nhìn thấy cả Thẩm Tòng Ngưng đến đấy, em nghĩ chắc là chị ta cũng đến thử vai nữ chính.”

Nghê Hạ hơi nhíu mày, “Ừ, thế em chuẩn bị đi, chị đi trước đây.”

“Dạ.”

Vai nữ chính và nữ phụ thử vai ở hai nơi khác nhau, các vai phụ còn có nhiều người đến ứng tuyển, chứ vai nữ chính chỉ có vài người. Nghê Hạ cùng Cảnh Tố đi thẳng đến chỗ nhân viên chỉ, gõ cửa tiến vào, cô thấy đạo diễn của bộ phim – Phương Chính, và mấy người phụ trách của đoàn phim. Nhưng điều khiến cô sửng sốt chính là… Tại sao Ôn Đạc lại ở đây?

“Đạo diễn, chào anh.”, Nghê Hạ thở khẽ một hơi, xem nhẹ sự tồn tại của Ôn Đạc.

Phương Chính gật đầu với cô, “Nghê Hạ đến rồi à, cô ngồi trước đi, chúng ta bắt đầu thử vai.”

Nghê Hạ khẽ gật đầu, xoay người đi về chỗ ngồi. Lúc này cô mới để ý thấy, ngoài Thẩm Tòng Ngưng còn có Quan Khê là người cùng công ty, tuy cùng công ty, nhưng hai người lại chẳng bao giờ nói chuyện cả.

Có điều, nhìn vào địa vị của hai nữ diễn viên kia thì có vẻ tính cạnh tranh cho nhân vật này rất lớn.

“Chúng ta sẽ diễn thử hai cảnh đơn giản thôi.”, Phương Chính bảo nhân viên đưa kịch bản cho ba người.

Nghê Hạ nhận lấy kịch bản, qua khóe mắt, cô thấy Ôn Đạc đang nhìn mình chằm chằm, cô liếc cậu ta một cái ngầm có ý cảnh cáo. Thật ra Ôn Đạc ngồi đó rất nghiêm chỉnh, giống hệt dáng vẻ lúc cậu ta vừa đến công ty, nhưng Nghê Hạ vẫn lo cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó đáng xấu hổ.

Nghê Hạ nghiêm túc đọc kịch bản. Hôm nay diễn thử hai cảnh, một cảnh là khi Dư Toàn Cơ mới lên Thục Sơn, dáng vẻ rất ngây thơ, còn một cảnh khác là khi cô bị đuổi ra khỏi Thục Sơn, bị mọi người phỉ nhổ, sỉ nhục. Hai cảnh diễn với hai trạng thái cảm xúc hoàn toàn trái ngược, phải chuẩn bị trong một thời gian ngắn quả thật là một thách thức với kĩ thuật diễn của diễn viên.

Nửa tiếng sau, Quan Khê lên thử trước. Diện mạo của Quan Khê rất đẹp, diễn xuất cũng không tồi, không hổ danh là người đầu tiên đi lên hàng hạng A của công ty giải trí Tư Vũ.

Sau khi Quan Khê kết thúc thì đến lượt Nghê Hạ. Cô tiến lên phía trước, bỏ qua bộ dạng chớp chớp mắt của Ôn Đạc với mình, cô nghiêm túc nhập tâm vào cảnh diễn.

Hai nhân vật Nghê Hạ từng diễn trước đây có thể nói đều là những hình tượng người con gái mạnh mẽ, ngay cả nhân vật Thư Tiểu Sênh trong Chân tướng cũng mang nét tính cách rất cứng cỏi. Nghê Hạ đã đắp nặn những nhân vật đó quá tốt, thế nên mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, Nghê Hạ mà đóng vai nữ chính đáng yêu thì sẽ thế nào.

Vì thế, khi Nghê Hạ dùng cảm giác về Dư Toàn Cơ mà nghiêng đầu ngốc nghếch hỏi, “Sư huynh, huynh có thể dạy muội dùng kiếm được không? Muội còn muốn được bay lên trời nữa.”, thì Ôn Đạc ngay lập tức đập bàn đánh “bộp”, vẻ mặt trông vô cùng kích động, “Đương nhiên rồi, cô muốn gì cũng được hết!”

Nhất thời, cả phòng lặng như tờ.

Phương Chính bối rối húng hắng ho mấy tiếng, “À, tổng giám đốc Ôn, cậu ngồi xuống đi đã…”

Ôn Đạc liếc Phương Chính một cái, “Xin lỗi nhé, tại Nghê Hạ diễn đáng yêu quá, tôi nhất thời bị cuốn hút.”

Phương Chính, “…”

Nghê Hạ cứng đờ người, sau cùng quyết định lơ luôn.

Cảnh thứ hai, Dư Toàn Cơ bị mọi người trong Thục Sơn hiểu lầm, bị các đại môn phái bỏ rơi, nàng lê một thân chằng chịt vết thương đến hỏi Đại sư huynh nàng yêu thương nhất, “Muội chưa từng làm những chuyện đó, huynh có tin muội không?”

Dứt câu, nước mắt lăn dài trên gương mặt Nghê Hạ, khiến mọi người đều cảm thấy xót xa cùng nỗi đau của nhân vật do cô thể hiện.

Ôn Đạc chống cằm, gương mặt tuấn tú nhăn hết cả lại, “Nghê Hạ, cô đừng diễn nữa, tôi sắp khóc rồi.”

Phương Chính, “…”

Ôn Đạc nói xong liền quay đầu nhìn Phương Chính, “Đạo diễn Phương, cứ quyết định luôn đi, nữ chính chắc chắn phải là Nghê Hạ.”

Lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều sửng sốt. Phương Chính thoáng im lặng, quả thật, xét về diện mạo thì Nghê Hạ là phù hợp nhất trong số ba người, hơn nữa, kĩ thuật diễn cũng cực kỳ tốt, để cô đóng vai Dư Toàn Cơ chắc chắn sẽ khiến chất lượng của bộ phim tăng lên mấy phần, có điều, tổng giám đốc Ôn… Cậu nói toẹt ra như thế, Thẩm Tòng Ngưng còn chưa diễn thì làm sao đây? Gì thì gì người ta cũng là một ngôi sao lớn đấy nhé!

Phương Chính xấu hổ nói, “Chuyện này… Tổng giám đốc Ôn, vẫn còn một diễn viên nữa chưa thử vai, cậu có thể xem tiếp được không?”

“Không cần xem, tôi cứ muốn chọn Nghê Hạ đấy, anh mà không chọn cô ấy, có tin tôi rút tiền đầu tư hay không?”, Ôn Đạc hừ hừ.

“À… Nghê Hạ diễn tốt như vậy, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cô ấy…”, thằng ranh này quá là không cho ai thể diện, có điều, anh ta nghe nói xưa nay ông con này không hành động theo lẽ thường, nếu cậu ta thật sự rút tiền đầu tư thì đến bao giờ mới quay được phim này, dù gì thì cậu ta cũng là nhà đầu tư lớn nhất mà.

Ôn Đạc vừa lòng gật đầu, “Vậy được, cứ quyết định thế đi.”

Ôn Đạc đứng lên đi về phía Nghê Hạ, bắt đầu xun xoe nói, “Nghê Hạ, cô giỏi quá đi. À mà, cái áo lần trước cô ký cho tôi bị dì giúp việc cầm đi giặt sạch sẽ rồi, chữ ký bay hết cả, cô có thể cho tôi thêm một chữ ký khác được không?”

Nghê Hạ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Phương Chính, “Đạo diễn Phương, tôi đi trước đây.”

Phương Chính vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Ôn Đạc với Nghê Hạ, trong lòng nghĩ thầm, chẳng trách lần này Ôn Đạc khăng khăng đòi đến xem thử vai nữ chính, thì ra là vì Nghê Hạ.

“Được, ba ngày sau tôi sẽ liên lạc.”, nói như vậy nghĩa là đã chọn cô làm nữ chính.

Lúc Nghê Hạ xoay người đi ra cửa thì nhìn thấy sắc mặt Thẩm Tòng Ngưng tối thui, cũng phải, dựa vào thân phận của cô ta mà nói, chưa diễn thử đã bị loại đúng là một kiểu bị sỉ nhục.

Chỉ là, cô không ngờ lời nói của Ôn Đạc lại có sức ảnh hưởng như vậy.

Nghê Hạ đi ra ngoài cùng Cảnh Tố, Ôn Đạc cứ lẽo đẽo theo sau, “Nghê Hạ, có thể cho tôi một chữ ký khác được không?”

Nghê Hạ không thể nhịn được nữa bèn dừng lại, “Tổng giám đốc Ôn, muốn xin chữ ký thì được, mai tôi sẽ mang đến công ty cho cậu, nhưng cậu đừng đi theo tôi nữa, với thân phận của cậu mà lẽo đẽo theo tôi thì không ổn đâu.”

“Có cái gì mà không ổn?”

Nghê Hạ nói, “Đeo bám không dứt là không ổn, ngay cả hành động vừa rồi của cậu cũng không ổn, cậu tỏ ra rất quen thân với tôi sau đó lại chọn tôi làm nữ chính, người không biết còn tưởng tôi đã được chọn từ trước rồi, rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Rõ chưa?”

Ôn Đạc trầm tư một lát rồi nói, “Thì là thế, cô vốn dĩ đã được tôi chọn từ trước rồi đấy.”

“…”

“Vai diễn này rất dễ thành công, lúc tôi quyết định đầu tư là đã muốn dành vai này cho cô rồi, chắc chắn sẽ khiến cô lên thêm một bậc.”, Ôn Đạc nói mà ánh mắt thoáng vẻ ngượng ngùng, “Với lại, chẳng phải tôi đã nói là tôi muốn theo đuổi cô sao, thế nên nâng đỡ cô lên cũng là chuyện đáng làm thôi.”

Nghê Hạ nhìn cậu ta với vẻ ngỡ ngàng, còn Cảnh Tố thì muốn cười mà không dám cười.

Một lúc sau, Nghê Hạ thấp giọng nói, “Tổng giám đốc Ôn, tôi cảm ơn cậu. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, tôi có bạn trai rồi, cậu đừng theo đuổi tôi nữa.”

Tính tình tên Ôn Đạc này vẫn hệt như một đứa trẻ, xem ra cô nên nói thẳng mới dễ dàng đả kích cậu ta.

Ai ngờ Ôn Đạc chỉ thoáng ngẩn người, sau đó lại cười ngay được, “Cô lừa ai chứ, mấy cái CP trên mạng nói toàn là giả, cô tưởng là tôi không biết à. Chẳng lẽ cô thật sự ở bên cạnh Quý Thư Bạch? Hay là Trâu Phương Diệc? Ừm… cả Hoắc Thiệu Hàng nữa? Được rồi, Nghê Hạ, tôi đảm bảo sẽ theo đuổi cô một cách tế nhị, tuyệt đối sẽ không để cô khó xử.”

Lồng ngực Nghê Hạ nghẹn nguyên một cục tức, cô mấp máy môi, cuối cùng quyết định bỏ cuộc, “Cảnh Tố, mình đi thôi…”

“Này, Nghê Hạ, để tôi đưa cô đi.”

“Không cần, tôi có xe.”

Về đến nhà, Nghê Hạ gọi một cuộc cho Hoắc Thiệu Hàng. Anh đang bận việc công ty ở Bắc Kinh nên không có mặt tại Thượng Hải, dạo gần đây, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại.

Nói chuyện xong, Hoắc Thiệu Hàng lại phải họp, Nghê Hạ đành cúp điện thoại.

Chưa tới vài phút, Cảnh Tố lại gọi tới.

“Nghê Hạ, rating của Đế Hoàng Huyết ngày càng cao, giá trị con người em lại tăng thêm mấy bậc rồi!”, nghe giọng thôi là đủ biết Cảnh Tố kích động đến mức nào rồi.

Nghê Hạ điềm tĩnh đáp. Từ trước đến giờ cô không thiếu tiền, căn bản là vì cô không có chỗ để tiêu. Hiện giờ, sau mấy bộ phim, tài khoản của cô tăng lên thêm vài con số, Nghê Hạ cũng chỉ kiểm tra cho biết, lúc cần thì quẹt thẻ, cuộc sống vẫn hoàn toàn như lúc trước. Chuyện giá trị con người tăng gì gì đó, cô cũng chẳng để tâm.

Cô còn chưa xem những tập phim hoàn chỉnh của Đế Hoàng Huyết, vì thế, cô vào Weibo xem phản ứng của khán giả trước. Quả nhiên, đại đa số những fan CP ghép cô với Hoắc Thiệu Hàng từ dạo trước giờ đã chuyển hướng. Haiz, ê kíp làm phim Đế Hoàng Huyết có thể yên tâm rồi.

Có điều, chuyện khiến cô cảm thấy lạ là, tỉ lệ ghép đôi cô với nam chính Trâu Phương Diệc lại thấp hơn nam phụ Tống Đình. Cư dân mạng ỉ ôi khóc lóc than khổ thay cho nam hai, sống chết theo nữ chính mà lại nhận phải kết cục đau thương. Xem ra, Tống Đình nhờ vai diễn này mà càng nổi tiếng hơn, bởi nhân vật Tô Diệp Bạch qua sự thể hiện của anh rất được lòng mọi người…

Nghê Hạ cười cười, chắc chắn Trâu Phương Diệc sẽ rên rỉ cho mà xem.

Nghỉ ngơi hai ngày, sang ngày thứ ba, Nghê Hạ thu dọn hành lý đến trường quay phim Tiên hiệp kỳ duyên – Kiếp Huyền Cơ, cũng chính là bộ phim mà mấy ngày trước cô đi thử vai Dư Toàn Cơ.

Sau khi nhập đoàn, Nghê Hạ mới phát hiện ra, ngoài Đường Kỳ là người quen thì còn có cả Thẩm Tòng Ngưng, trong lòng cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Sau khi Đường Kỳ kể thì cô mới biết, không hiểu sao Thẩm Tòng Ngưng lại nhận lời đạo diễn tới đóng vai nữ phụ phản diện. Theo Thẩm Tòng Ngưng tự nói thì là vì cô ta muốn thử thách bản thân mình diễn vai phản diện.

Nghê Hạ không suy nghĩ quá nhiều, tuy gặp Thẩm Tòng Ngưng cô không thoải mái thật, nhưng cũng chẳng có gì quá bực tức cả.

Sáng sớm, diễn viên trong đoàn bắt đầu hóa trang, tất cả các bàn trong phòng hóa trang đều có người ngồi. Đột nhiên, trong phòng chợt vang lên tiếng rít của mấy cô gái. Nghê Hạ tò mò nhìn ra phía sau qua gương, vừa liếc mắt một cái, cô ngây người luôn.

Hoắc Thiệu Hàng đi sau quản lý và trợ lý vào, sắc mặt thản nhiên. Chẳng phải anh đang ở Bắc Kinh sao? Thế nào mà lại đột ngột đến đây vậy?

Nghê Hạ còn chưa kịp có phản ứng gì thì Thẩm Tòng Ngưng đã gọi tên Hoắc Thiệu Hàng trước cô, “Thiệu Hàng, anh đến rồi à?”

Hoắc Thiệu Hàng khẽ gật đầu với cô ta, ánh mắt ngay lập tức rơi xuống chỗ Nghê Hạ.

Nghê Hạ nghe giọng điệu của Thẩm Tòng Ngưng thì nghĩ, có lẽ nào cô ta biết trước là Hoắc Thiệu Hàng sẽ đến ư?

Không đúng, vì sao cô lại không biết?…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.