Đồ Thần Đường

Chương 510 - Niềm Vui Mới

trước
tiếp

“Đây là ai vậy?” Ánh mắt vốn ôn hòa của Trương Dương đột nhiên biến thành sắc bén như dao.

“A… Em em…” Liễu Ám bị Trương Dương nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng. Cả người cứng đơ như vừa rơi vào hầm băng, lắp bắp nói không ra lời.

“Tôi đang hỏi anh là ai!” Lúc này người trẻ tuổi mới nhìn Trương Dương lạnh lùng nói.

Trương Dương im lặng. Chỉ lạnh lùng nhìn bộ mặt dữ tợn của người trẻ tuổi. Rất hiển nhiên, trông quan hệ của người trẻ tuổi và Liễu Ám không bình thường. Ít nhất, người tuổi trẻ phi thường này thích Liễu Ám.

“Đây là bằng hữu của em” Liễu Ám rốt cuộc cũng định thần. Vội vàng trả lời người trẻ tuổi.

“Anh cũng là bằng hữu của em” Người trẻ tuổi cười lạnh nói: “Mà em, lại đem y phục của bằng hữu mà em thích đưa tới cho một bằng hữu khác”.

“Không không, anh ấy khác anh” Vẻ mặt Liễu Ám đỏ lên nhìn thoáng qua Trương Dương rồi lại nhìn người trẻ tuổi. Có chút hoảng sợ không tìm được lời nào cho thỏa đáng.

“Có gì không giống?” Người trẻ tuổi đôi mắt hung hăng nhìn Trương Dương chằm chằm.

“Em em… em… Em thích anh ta…”

Liễu Ám vẻ mặt e lệ. Cúi đầu lắp bắp nói. Khó giải thích. Trương Dương cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn về phía Liễu Ám với ánh mắt hòa nhã hơn rất nhiều.

“Thì ra là vậy. Em chính là vì hắn mà xa lánh anh. Ha ha. Vậy mà anh còn tưởng rằng thần thánh phương nào!” Người trẻ tuổi thấy một người thì e lệ, một người thì ôn hòa. Ngay tức khắc vẻ mặt âm u trở nên tươi tỉnh. Ánh mắt nhìn bộ đồ của Trương Dương.

“Tôn thiếu. Em xem anh là bằng hữu. Xin anh tỏ ra tôn trọng một chút.” Liễu Ám vốn là người ngoài nhu trong cương. Người trẻ tuổi ngữ điệu lúc này tổn hại Trương Dương. Nhất thời vẻ mặt giận dữ

“Tốt tốt tốt. Bằng hữu! Loại bằng hữu như người này không cần cũng được. Ta sẽ không thiếu một bằng hữu là nữ bán hàng!” Người trẻ tuổi giận dữ cười nói.

“Anh…” Liễu Ám mặt đỏ bừng.

“Đừng có anh anh gì nữa. Tôi là khách hàng của cô. Hơn nữa, tôi là khách VIP của Quý Tộc Thành. Bây giờ. Tôi cần bộ vest màu vàng trắng này, ừm, cái áo sơ mi này nữa!”

“Không được. Đây là y phục tôi đã mua” Liễu Ám như đinh đóng cột, ngữ khí không chút đường lui.

“Cô… cô mua sao?” Tôn thiếu sửng sốt

“Đúng vậy. Tôi đã mua. Tôi tặng cho anh ta” Liễu Ám không chút do dự. Hiển nhiên, Liễu Ám cũng biết Trương Dương tức giận. Bây giờ cái nhìn của nàng không chút nhượng bộ có thể khiến cho Trương Dương hiểu lầm. Thậm chí cho dù nàng đã đánh mất điều này thì công việc tuyệt đối không thể thoái lui.

“Cô xác định rằng cô đã mua? Ngươi có biết bộ vest này giá bao nhiêu không?” Người trẻ tuổi thấy Liễu Ám cương quyết thì có chút ngạc nhiên.

“160.000, nếu tôi dùng thẻ hội viên để giảm giá. Chỉ cần 112.000”.

“Tốt tốt. Ha ha… Thế giới này quả nhiên thay đổi. Một nhân viên bán hàng tầm thường cũng biết nuôi trai. Ha ha…” Người trẻ tuổi sắc mặt biến đổi. Vẻ mặt dữ tợn nói: “Gọi ông chủ các ngươi ra đây. Bộ quần áo này ta xem trước. Ta phải được quyết định. Nếu không. Hừ hừ…”

“Nếu không thì sao?” Trương Dương vẻ mặt lạnh nhạt nhìn người trẻ tuổi mất đi lý trí.

“Nếu không. Cái cửa hàng này… Ha ha… Cái cửa hàng này…” Người trẻ tuổi nhìn xung quanh cười ẩn ý. Như thể cả cái Quý Tộc Thành này đã thành rau trong đĩa của hắn ta.

“Ta rất muốn biết. Cái cửa hàng này rốt cuộc sẽ trở nên thế nào?” Trương Dương cười nhếch mép, như thể đang dụ người phạm tội.

“Nói vậy ngươi còn không biết bổn công tử đây là ai. Nói cho các ngươi biết. Bổn công tử họ Tôn. Tại tỉnh hội…”

“Ngươi họ Tôn hay họ Hầu ta cũng không có hứng thú. Ta chỉ biết. Nếu phụ thân ngươi biết có đứa con như ngươi. Hắn chắc hộc máu vì tức. Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi. Cút nhanh!” Trương Dương đột nhiên có chút hứng thú ác độc. Bất kể đối phương có thân phận gì. Trong mắt hắn có ý nghĩa gì? Một con voi sẽ chỉ bỏ qua khi đang đối mặt với sự khiêu khích của con kiến. Hơn nữa, hắn phát hiện, dường như hắn đã quên mục đích chính khi đến đây.

“Ngươi cút đi cho ta!”

Người trẻ tuổi cơn giận công tâm. Vẻ mặt đỏ lên. Thân thể đột nhiên xông tới, vẻ mặt hung hãn.

“Cút đi!” Một tiếng quát chói tai truyền đến. Người trẻ tuổi giật mình, lùi về phía sau hai bước.

Đó là tiếng của Vương Yến. Không biết từ khi nào. Vương Yến đã đứng ở trong đại sảnh. Sau lưng là hai người to cao đeo kính mát, mặc vest đen.

“Cô là ai?” Rõ ràng, người trẻ tuổi không biết Vương Yến. Nhưng bị khí thế cùng sự phô trương của Vương Yến đàn áp. Đã bớt phần kiêu căng mà cẩn thận hỏi lại.

“Tôi chính là chủ ở đây” Sau khi Vương Yến duyên dáng thoáng nhìn Trương Dương lại lạnh lùng chằm chằm nhìn người trẻ tuổi.

“Cô là chủ?” Trong ánh mắt của người trẻ tuổi hiện lên một tia kinh ngạc. Đương nhiên, một chút mừng vui cũng nhen nhóm. Hiển nhiên đối phó với một tiểu cô nương yếu đuối dễ hơn nhiều với một thương nhân chân chính.

“Đúng” Vương Yến liếc mắt nhìn người trẻ tuổi một cái. Ánh mắt lại vô cùng dịu dàng nhìn về phía Trương Dương. Nhìn mơ hồ đến nỗi Trương Dương run cả da đầu. Trương Dương thậm chí tin rằng. Nếu như không có ai ở đây. Vương Yến đã sớm nhào lên người hắn rồi.

“Cô chính là bà chủ. Vấn đề dễ giải quyết thôi. Là như thế này. Ta đã xem bộ vest vàng trắng này. Nhưng người làm của cô lại đột nhiên nói có người khác đã mua” Người trẻ tuổi giọng rõ ràng.

“Vậy anh muốn thế nào?” Vương Yến rốt cuộc cũng rời ánh mắt khỏi Trương Dương quay sang nhìn người bên cạnh.

“Tôi hy vọng. Quý cửa hàng cho tôi một câu trả lời!” Người trẻ tuổi cười nói.

“Được thôi. Bộ y phục này anh có thể mua. Dựa theo chiết khấu mà làm. Anh vừa lòng chưa?” Vương Yến lạnh nhạt nói.

“Chị Yến” Liễu Ám nhất thời khẩn trương.

“Liễu Ám tỷ tỷ. Đừng nóng vội. Trên lầu còn một bộ nữa. Đợi lát nữa đưa cho chị mà tặng cho tình lang” Vương Yến nhìn Liễu Ám ranh mãnh cười nói. “A, khụ khụ…” Liễu Ám nhất thời xấu hổ mặt đỏ bừng. Chính Trương Dương cũng cảm giác trên mặt một trận hỏa khí. Hắn không thể hiểu Vương Yến làm trò nhiều như vậy để làm gì. Hơn nữa. Vương Yến cùng Liễu Ám đã có chút quan hệ. Nhiều ít Trương Dương cũng cảm thấy quái lạ.

“…” Người trẻ tuổi nhất thời trợn mắt há hốc mồm. Trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết như thế nào cho phải.

“Hiện tại ngài chưa vừa lòng sao? Ngài có thể trả tiền rồi đi!” Vương Yến quay đầu lại. Ánh mắt giá băng.

“Không. Tôi thay đổi ý định. Tôi không cần bộ y phục này nữa. Tôi cần quý cửa hàng cho tôi một câu trả lời hợp lý. Bời vì, tôi đã vì bộ y phục này mà tiêu phí thời gian. Hơn nữa. Đã bị hạ nhục nhân cách. Tôi nhớ, cô khi vào đây từng nói một câu, cô bảo tôi cút đi”.

“Vậy tôi sẽ nói một lần nữa. Cút đi!”

“Cô…”

“Dẫn hắn đến trước mặt phụ thân hắn. Cho ông ấy biết, ông ta có một đứa con trai rất vĩ đại. Hơn nữa, nói cho ông ấy, con trai ông ấy không phải lần nào cũng gặp may đâu” Vương Yến nhẹ nhàng phất phất tay.

“Vâng!” Bốn đại hán cao to trả lời lớn. Khí thế làm cho người ta sợ hãi. Cả Quý Tộc Thành đều bị chấn động.

“Cô… Các ngươi biết mình làm cái gì không? Làm cái gì? Buông ta ra. Buông ta ra…”

Người trẻ tuổi vẻ mặt trắng bệch. Đáng tiếc. Không chờ hắn nói hết câu. Bốn đại hán cao to đã bắt lấy hắn, gần như là quẳng ra ngoài. Sau đó Quý Tộc Thành đã đặc biệt yên an tĩnh. An tĩnh đến có chút quái dị.

Vô số ánh mắt nhìn vào Trương Dương. Trương Dương cảm giác lo lắng như có mũi nhọn kề lưng. Đặc biệt Vương Yến với cái nhìn bốc lửa làm hắn có một cảm giác sợ hãi. Dù sao. Hôm nay hắn tới nơi này cũng không có chuyện gì tốt lành.

“Trương Dương”.

“Trương Dương”

Vương Yến và Liễu Ám đồng thanh gọi. Hai người nhìn nhau thoáng qua, trên gương mặt đã đỏ ửng. Ngay cả Vương Yến da mặt như tường thành cũng biết ngượng ngùng.

“Chị Yến, chị nói trước đi”.

“Liễu Ám. Chị nói đi”.

“Chúng ta hay là cùng nói đi” Trương Dương thở dài một tiếng. Nhìn thoáng qua những người trong Quý Tộc Thành xung quanh che miệng cười.

“Anh”.

Hai người lại đồng thanh trả lời. Thấy xung quanh mọi người cười trộm. Nhất thời mặt hai nàng đỏ lên như ánh nắng buổi chiều thiêu đốt. Vội vàng như một trận gió thơm chạy lên lầu hai.

Khi Trương Dương lên lầu hai. Hai người đang chuẩn bị bộ vest vàng trắng, lột nhãn. Trên bàn trà đặt một đống lớn y phục. Có sơ mi, tất, dây lưng, và cả quần đùi.

“Vương Yến”.

“Không cho nói!” Hai người lại lần nữa đồng thanh nói.

“…” Trương Dương há miệng vẻ mặt ngạc nhiên.

“Tắm rửa rồi nói chuyện. Dơ bẩn. Tránh bị hiểu lầm là trai bao” Vương Yến tức giận nói.

“Đúng vậy. Cả người thối muốn chết”.

“Khụ… anh tắm, để anh tắm…”

Trương Dương ôm lấy quần áo lập tức chạy vào phòng tắm. Hắn là người thông minh. Hắn sẽ không ngu xuẩn cùng 1000 con vịt tranh luận.

Rất nhanh. Trương Dương liền xuất hiện.

Đầu tóc đã sạch. Nửa khô nửa ướt. Rõ ràng là rất thanh lịch. Khác hẳn phong cách trước kia.

Bộ vest cũng đã mặc vào, bên trong là áo sơ mi trắng. Không có caravat, vạt mở rộng, lộ rõ vẻ tùy ý.

“Rất đẹp!”

Ngay cả một thiếu nữ cũng phải ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Dương. Trương Dương lúc nãy và hiện tại hoàn toàn là hai người khác nhau. Trương Dương lúc trước tràn ngập cảm giác tang thương, hơn nữa có chút tiều tụy và hơi nhạt. Trương Dương hiện tại, tinh thần hay khí chất đều làm cho người ta có cảm giác quý tộc.

“Ừm, anh hôm nay đến. Có chuyện quan trọng muốn nói với các em. Các người đừng nói gì, hãy nghe ta nói xong. Bất kể ta có nói điều gì, làm ơn hãy kiên nhẫn nghe anh nói. Có được không?” Trương Dương ngồi xuống ghế tựa. Nhẹ nhàng uống một ngụm nước. Vẻ mặt nghiêm túc.

“Liễu Ám. Chúng ta hãy đoán, Trương Dương định nói gì với chúng ta?” Vương Yến không thèm quan tâm thái độ nghiêm túc của Trương Dương.

“Ồ. Chị Yến đoán trước đi. Chị là chủ, chị trước!” Liễu Ám nói, vừa sắp xếp lại bộ quần áo cũ của Trương Dương vừa trêu ghẹo.

“Nha đầu chết tiệt kia. Lúc này ta là bà chủ của ngươi. Ngươi mua y phục mà không thèm nghĩ tới bà chủ này. Sống chết phải muốn đem bộ y phục này lưu lại?”

“Yến tỉ.” Liễu Ám nhất thời đỏ bừng mặt. Chạy đến bên Vương Yến không ngừng đánh.

“Được rồi được rồi. Chị nói trước. Chị dám khẳng định. Là tên vô lương tâm này có niềm vui mới. Hôm nay tìm đến đây là để nói rõ, muốn vứt bỏ chúng ta…”

“A…” Trương Dương vẻ mặt khó tin nhìn Vương Yến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.