Đồ Thần Đường

Chương 84 - Phép Khích Tướng

trước
tiếp

Phần 1. Cái chết của Tiêu Viễn Hành!

Cuối cùng,dưới áp lực khiến người ta nghẹt thở màn hình giám sát đã trở lại như cũ,mấy lời người thanh niên nói lúc cuối vẫn đang phiêu đãng ở trong không trung.

“Đầu tiên,ta đã cho hắn một cơ hội, hơn nữa, chúng ta đổ chính là đổ ru-lô Nga chân chính, chúng ta là đổ mạng,không phải chuyện đùa!”Tiêu Viễn Hành chậm rãi nói.

“Ý ngươi muốn nói,hắn đáng chết?”Mãi Mãi Đề phảng phất như già nua đi rất nhiều,nhìn màn hình giám sát xong,chẳng khác như đang lĩnh hội lại cái chết của nhi tử,đồng thời, cũng cảm nhận được sự thống khổ của nhi tử lúc chết…….

“Không,sai lầm của ta là biết hắn dùng đạn rỗng mà sau đó vẫn xuống tay,dù sao, đúng như hắn nói,chúng ta đều đối mặt cùng một viên đạn,trên thực tế, vô luận thắng thua,chúng ta đều sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu ta đã phạm phải sai lầm,vậy ta cần phải gánh chịu hậu quả của sai lầm mang lại…….”

Tiêu Viễn Hành hết sức chậm chạp móc từ bên trong túi ra một khẩu súng, đây là khẩu súng Colt của người thanh niên.

Ngay lập tức, vô số súng xung quanh nhắm vào hắn, nếu như không phải tốc độ của hắn hết sức chậm chạp, có lẽ sớm đã bị đống súng lộn xộn kia bắn chết rồi.

Tiêu Viễn Hành chậm rãi đưa súng nhắm vào đầu mình,liếc qua Mãi Mãi Đề đã được mấy người vệ sĩ che chắn sau đó lại nhìn về phía lão nhân nói: “Hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa của mình!”

Lão nhân kia hết sức nghiêm túc gật gật đầu,mà Tiểu Thất bên người hắn lại quay lưng ra đằng sau.

“Thất ca,ta vẫn rất vinh dự khi chọn ngươi làm lão đại của ta,kiếp sau,Tiêu Viễn Hành ta vẫn nguyện ý đi theo bên cạnh Thất ca như trước!”

Thất ca không quay đầu lại, thân thể run lên một chút, nặng nề gật đầu một cái.

Trong đại sảnh tràn ngập một sự bi thương khiến cho người ta thương cảm, trong đại sảnh này vô luận là người của Tiểu Thất hay là người của Mãi Mãi Đề ở thành phố C, đa số đều biết Tiêu Viễn Hành, hiện tại chứng kiến Tiêu Viễn Hành kia anh hùng mạt lộ,đều có một loại cảm giác thỏ chết cáo thương, dù sao, địa vị của bọn họ còn xa mới bằng Tiêu Viễn hành,mà hiện tại, Tiêu Viễn Hành lại rơi vào kết cục như vậy, cho dù Thất ca tự mình lộ mặt cư nhiên cũng không cách nào giảng hòa, không tránh được đều có chút thương cảm.

“Có thể buông tha hai người bọn họ không?”Đôi mắt Tiêu Viễn Hành lướt qua người Lưu Bưu và Trương Dương, rồi quay đầu lại nói với Mãi Mãi Đề.

Mãi Mãi Đề nhìn thoáng qua phía bên ngoài, lập tức có người chạy tới, kề sát tai Mãi Mãi Đề thấp giọng thì thầm vài câu.

“Không được!Hắn cũng là một trong những hung thủ, mặc dù cùng với người khác không có quan hệ, bất quá, nếu chúng là bạn tốt, vậy cùng nhau chết đi, Mãi Mãi Đề ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, làm việc đều nhổ cỏ nhổ tận gốc.” Mãi Mãi Đề mặt không chút tình cảm,đối với loại người như hắn mà nói, giết nhiều hơn một người hay ít hơn một người đã không có gì khác biệt, càng không biết khiển trách lương tâm.Đuổi cùng giết tận mới là tác phong của hắn.

Nghe được lời này,trong đầu Lưu Bưu và Trương Dương vang lên một mảnh trống rỗng,ô ô……đây thật sự là tai bay vạ gió a…Đặc biệt là Lưu Bưu,sầu não đến hộc máu,chuyện này đối với hắn căn bản là một tí tẹo đều không biết,bây giờ lại làm vật chôn theo Trương Dương.

***Trương Dương!

Trương Dương đáng chết!

Ô ô……nếu không phải chân chưa linh hoạt,thì Lưu Bưu thực muốn trước khi chết đem Trương Dương hành hung một trận để tiết mối hận trong lòng hắn.

Ngay khi Trương Dương tránh né ánh mắt giết người của Lưu Bưu, thì một âm thanh buồn bã vang lên, Tiêu Viễn Hành đã nổ súng rồi, lần này, không phải là đạn rỗng, viên đạn mảnh khảnh từ huyệt Thái Dương bắn vào trong đầu, lưu lại một cái lỗ máu rất nhỏ, trong không trung, huyết hoa bắn ra không nhiều lắm,thân thể hắn cư nhiên còn chưa ngã xuống,bất quá, súng đã rơi xuống mặt đất.

“Khục khục…. Trương Dương,ta cố hết sức rồi…….đừng… đừng…đừng trách ta….Lưu….”

Tiêu Viễn Hành cố gắng xoay thân thể lại nói khẽ nói với Trương Dương,sau đó nhìn Lưu Bưu.

“Bồng!”

Tiêu Viễn Hành không chống đỡ được thân thể,nặng nhọc ngã xuống mặt đất.Đôi mắt vẫn nhìn Lưu Bưu,lộ ra đầy sự ray dứt và sự không cam lòng.

“Đại ca……đại ca….ô ô…đại ca….ngươi vĩnh viễn là đại ca ta,ngươi ân hận làm chi,day rứt làm chi a…….”

Lưu Bưu khập khiễng chân mãnh mẽ nhảy tới ôm lấy thi thể Tiêu Viễn Hành khóc to lên, mặc dù hắn theo Tiêu Viễn Hành không lâu,nhưng, từ bé tới giờ, hắn chỉ sùng bái Tiêu Viễn Hành, nuôi chí phải theo Tiêu Viễn Hành xông pha thiên hạ, biết vậy mà hôm nay cư nhiên trơ mắt nhìn thần tượng của mình chết ở trước mặt, đả kích này đối với hắn thật quá lớn.

“Ta phải giết lão tặc ngươi….”

Lưu Bưu đột nhiên chộp lấy khẩu súng lục trên mặt đất,đáng tiếc, tay còn chưa nắm được khẩu súng lục, thì một chiếc giầy da bóng loáng đã dẫm lên trên khẩu súng, một họng súng đen ngòm đã chống lên trên đỉnh đầu Lưu Bưu.

Là vệ sĩ của Mãi Mãi Đề, súng trong tay vệ sĩ nhắm vào đầu Lưu Bưu không nhúc nhích tẹo nào,đôi mắt nhìn Mãi Mãi Đề, hiển nhiên, chỉ cần Mãi Mãi Đề ra hiệu, hắn sẽ nổ súng không chút do dự, bắn phá đầu Lưu Bưu.

Lưu Bưu nhất thời giống như bức tượng điêu khắc không dám nhúc nhích, tuy hắn dũng mãnh vô cùng,nhưng, một khẩu súng nhắm vào đầu thì tuyệt đối không phải chuyện đùa giỡn được.

“Chậm đã!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc,Trương Dương đi tới hét nói: “Mãi Mãi Đề đại ca,ta hy vọng ngươi có thể xem kỹ càng màn hình giám sát một lần!”

“Tại sao?”Mãi Mãi Đề nhìn thi thể Tiêu Viễn Hành trên mặt đất, lại liếc qua quan tài thủy tinh,có chút hồn bất phụ thể.

“Bởi vì,ta đã từng cho nhi tử ngươi một lần cơ hội, ta bảo hắn bỏ qua,hơn nữa, ta nói cho hắn, chỉ cần hắn nổ súng, hắn chắc chắn sẽ chết, nếu hắn lúc đó có thể kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm,vậy, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh, ta hy vọng, Mãi Mãi Đề đại ca cũng cho chúng ta một cơ hội!”Trương Dương giọng nói thì bình tĩnh,nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.

“Ngươi chính vì lý do này mà bảo ta bỏ qua cho ngươi?” Mãi Mãi Đề chầm chậm đi tới bên cạnh quan tài thủy tinh, đôi tay thô ráp vuốt ve quan tài, vẻ mặt đau buồn, thân thể cường tráng phảng phất cũng trở nên suy sụp tàn lụi,lúc này, hắn là một người cha, mà không phải một kẻ thiết huyết kiêu hùng.

“Không, ta không phải bảo ngươi bỏ qua cho ta, ta chỉ bảo ngươi cho ta một cơ hội sống sót,bởi vì, cũng giống như ta cho nhi tử ngươi một cơ hội sống sót, mặc dù hắn bây giờ chết rồi, nhưng không phải không thừa nhận, ta đích xác đã từng cho nhi tử ngươi cơ hội,chỉ là, tự hắn không biết quý trọng mà thôi!”

“Làm như thế sao?”Mãi Mãi Đề chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn Trương Dương.

“Ta cùng hảo hữu Lưu Bưu của ta bây giờ từ nơi này đi ra ngoài, chúng ta chỉ cần Mãi Mãi Đề đại ca cho chúng ta thời gian từ nơi này đi đến Hồ Đồng Khẩu, chỉ cần đi tới chỗ đó, thì coi như Mãi Mãi Đề đại ca đã cho chúng ta cơ hội, Ngài coi như thay con trai ngài trả ta một nhân tình,thế nào?”

Phần 2. Kế hoạch

Dịch: Sessiromaru

Biên tập: Thiên Hạ Hội

“Ngươi cho rằng để ngươi đi tới Hồ Đồng Khẩu thì có thể trốn thoát?” Mãi Mãi Đề đột nhiên cười như điên dại, tiếng cười tràn ngập tang thương.

“Điều này không cần ngươi quản.Ngươi thậm chí có thể cho người đi theo chúng ta cách xa chừng mười thước, chỉ cần đi tới Hồ Đồng Khẩu, tùy các ngươi làm thế nào, dùng đao hay dùng súng đều được, ta nghĩ, đại nhân vật như Mãi Mãi Đề ngài đây, sẽ không ngay cả yêu cầu nhỏ xíu như vậy cũng không làm được chứ? Đương nhiên, nếu ngươi lo lắng ta chạy trốn, phải ngay tại nơi này đem giết ta thì chúng ta cũng không có biện pháp….”

“ha ha ha….Đứa nhỏ, lại có thể biết dùng phép kích tướng, được được, được…..Không hổ danh là nhân vật thiên tài có thể ở trên bàn đổ đánh bại Nhiệt Địch Lực, ta sẽ thay nhi tử ta trả lại ngươi một nhân tình.Ta lại muốn xem xem ngươi làm thế nào từ Hồ Đồng Khẩu chạy trốn được!”

Mãi Mãi Đề ngửa mặt lên trời cười to.Cười thậm chí chảy ra nước mắt, cuối cùng khi cười xong, cũng không biết là khóc hay là cười nữa, hiện lên vẻ mặt quỷ dị vô cùng.

“Được, nhất ngôn vi định.Bây giờ bắt đầu, chúng ta đi!”

Trương Dương lại không muốn sinh thêm phiền phức.Hiện tại rất rõ ràng, lão đầu này cảm giác đã có chút điên cuồng, tùy lúc đều có khuynh hướng giết người.Vừa nói xong, Trương Dương đã đem Lưu Bưu từ trên mặt đất kéo dậy, hai người tập tà tập tễnh nâng đỡ nhau đi xuống lầu rời đi…….

Mấy vệ sĩ không kìm được đều nhìn về phía Mãi Mãi Đề.

“Đưa chúng đến Hồ Đồng Khẩu!”

Mãi Mãi Đề tựa hồ tâm lực đã mệt nhọc quá độ, phất phất tay sau đó hai tay chống ở trên quan tài thủy tinh, đôi mắt nhìn vào thi thể ở bên trong, thi thể ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như đang ngủ say, khóe miệng hiện lên tiếu ý quen thuộc……..

Mấy vệ sĩ vung tay lên, nhất thời, hơn mười người trong đại sảnh lập tức nối đuôi nhau rời đi, đuổi theo hướng bọn Trương Dương.

Đối với bọn họ mà nói, yêu cầu của Trương Dương quả thực là một lời nói đùa, đừng nói Hồ Đồng Khẩu, cho dù trốn ở trong thành phố C, bọn họ cũng nắm chắc đem Trương Dương và Lưu Bưu tóm lấy, huống chi, trong hai người đối phương còn có một người khập khiễng chân, nếu muốn dưới ánh mắt của bọn họ mà chạy trốn thì quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Không chỉ bọn họ nghĩ như vậy, ngay cả Tiểu Thất và lão nhân cũng nghĩ như vậy, không ai tin Trương Dương mang theo một thương binh có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của hơn mười đại hán cường tráng đầy đủ vũ trang.

“Nếu hai đứa nhỏ này hôm nay có thể trốn thoát, ngày sau tất sẽ thành nghiệp lớn, đáng tiếc….”Lão nhân thở dài một tiếng chậm rãi hướng Mãi Mãi Đề đi tới, bây giờ, hắn cũng thở dài một hơi, chứng kiến thần sắc của Mãi Mãi Đề, chuyện này hẳn là biểu thị một giai đoạn, bây giờ,hắn cần phải an an ủi ủi lão già đang đau buồn này, đồng sự đã từng cùng nhau chiến đấu.

“Có lẽ, sẽ có kỳ tích xuất hiện.”

Nhìn Trương Dương và Lưu Bưu biến mất ở cửa cầu thang, Thất ca lẩm bẩm nói thầm, khi hắn lần đầu tiên thấy Trương Dương ở khách sạn thì có một loại cảm giác rất đặc biệt, mà sau khi vừa rồi xem màn hình giám sát trong đổ trường,hắn đối với năng lực của Trương Dương cảm thấy không thể tin nổi, thanh niên có chút hèn mọn, bỉ ổi tựa hồ mỗi lúc đều làm cho người ta kinh hãi, ngay lúc vừa rồi, tiểu tử vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi kia cũng sợ hãi đến nỗi suýt chết, mà chỉ một cái nháy mắt, hắn cư nhiên có thế đối mặt với áp lực tinh thần cường đại của Mãi Mãi Đề mà đàm phán, dùng kế khích tướng đạt được mục đích của mình, mặc dù Mãi Mãi Đề nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng, không thể không nói, hắn vẫn thành công……

Đáng tiếc, loại nhân tài này phát hiện thì cũng quá muộn rồi!

Lúc này đã là hơn sáu giờ chiều, sắc trời lâm râm u ám, bên trong Tiểu Hồ Đồng ngoại trừ đám người mặc đồ Tây đen cũng không còn ai khác nữa, đưa mắt nhìn lại, Hồ Đồng Khẩu bình thường tràn trề sức sống nay cũng tràn ngập không khí dồn nén cùng tử khí nặng nề.

Lúc Trương Dương đỡ Lưu Bưu lảo đảo đi ra phía ngoài, thì người trong Hồ Đồng Khẩu đã từ bên trong nhìn hướng ra bên ngoài, hiển nhiên, có người gọi điện báo tin cho bọn họ chặn đường Trương Dương và Lưu Bưu.

Hiện tại, ngõ nhỏ giống như một tấm lưới khổng lồ, mà Trương Dương và Lưu Bưu đang lằng nhằng dây dưa đi lại trong ngõ chính là cá trong lưới.

“Chân có thể đi được không?” Trương Dương hỏi.

“Mịa,ngươi bộ dáng này của ta có thể đi sao?” Lưu Bưu giận dữ, đưa cái chân đang đắp thạch cao dâng lên.

“Lò cò một chân không ảnh hưởng chứ?” Trương Dương cố gắng hết sức đem tốc độ giảm lại, liếc qua mười hán tử đồ Tây phía sau mười thước khẽ nói.

“Không…..Ngươi thật sự có biện pháp chạy trốn?” Lưu Bưu đột nhiên tinh thần chấn động.

“Ân, ngươi nghe ta,nhớ kỹ, không thể tạo ra bất cứ sai lầm nào, thấy hiệu sách kia không, bây giờ chúng ta đi dọc quanh ngõ, khi đi qua hiệu sách kia, ta kêu “một-hai-ba”, ngươi liền nằm xuống, rồi bất ngờ lăn vào bên trong.

“Khái khái…..cánh cổng kia,ta lăn vào được sao?”

“Ta sẽ mở, ngươi chỉ cần nhớ kỹ,ta kêu “một-hai-ba”,ngươi ngay lập tức lăn, ngàn vạn lần nhớ kỹ, đừng lăn sai phương hướng, đừng có mà không lăn vào lại lăn ra ngoài thì đúng là thảm đó, đúng rồi, còn phải chú ý, ngươi biết vị trí bàn làm việc chứ, khi lăn vào phải tránh vị trí bàn làm việc, nếu không, cái cửa xếp kia sẽ không hạ xuống…..Nhớ kỹ chưa?”

“Ân ân,ngươi kêu “một-hai-ba”, ta liền nằm xuống, hướng vào bên trong cửa kéo lăn tới, không thể lăn hướng ra ngoài, hơn nữa, phải áp sát bên phải một chút, bởi vì bên trái có một cái bàn làm việc ngăn cản, sau khi lăn vào liền lập tức hướng đến tận cùng bên trong phòng…”

Trong lúc sống còn này, tư duy của Lưu Bưu minh mẫn vô cùng, lúc này không phải là lúc nói đùa, một lỗi nhỏ sẽ tiễn đưa tính mạng, đương nhiên, Lưu Bưu lúc này đối với Trương Dương có một loại tin tưởng mù quáng, bởi vì, hắn thấy Trương Dương trong màn hình giám sát biểu diễn hoa cả mắt, hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ qua Trương Dương bình thường hèn mọn bỉ ổi vô song cư nhiên lại lợi hại như thế.

Mấy người theo phía sau Trương Dương và Lưu Bưu đối với mấy động tác vụng trộm lén lút của bọn họ cũng không chút nào đặt ở trong lòng, bọn họ cho dù vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra Trương Dương làm thế nào chạy trốn, hiện tại bên trong Hồ Đồng này có thể nói là chắp cánh cũng khó thoát, huống chi, trong hai người còn có một người chân khập khiễng đắp thạch cao, nếu dưới ban ngày ban mặt cũng để cho bọn họ trốn thoát, vậy thật sự đúng là không có thiên lý mà…….

Dần dần, mục tiêu của Trương Dương và Lưu Bưu ngày càng gần, mà xa xa phía trước hiệu sách hơn mười thước, có ít nhất hai mươi đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Trái tim Lưu Bưu liên tục đập “thình thịch”, hắn không biết Trương Dương tới cùng là có biện pháp gì, nhưng, bây giờ đã không còn chỗ trống trong đầu để chọn lựa nữa rồi, thậm chí, lộ trình ngắn như vậy, hắn đều không có thời gian hỏi kế hoạch cụ thể của Trương Dương, hắn chỉ có thể dựa theo cách làm của Trương Dương

Gần tới rồi!

Gần tới rồi!

Trương Dương khẩn trương đến nỗi trên trán toát mồ hôi hột…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.