Đoản Kiếm Thù

Chương 82 - Tới Kinh Thành Chạm Trán Cẩm Y Vệ

trước
tiếp

Phan Xuân Ba cười khành khạch nói :

– Phan mỗ không tin chuyện này.

Đột nhiên hắn tung mình lên, tay cầm quạt phất mấy cái. Mấy luồng kình phong từ trên không đẩy xuống.

Diễn biến này khiến Trường Bạch song anh bối rối. Nên biết họ chuyên đối phó ở dưới đất. Bây giờ bị trên không đánh xuống, biện pháp liên thủ biến thành rối loạn.

Phan Xuân Ba ra chiêu “Phủ Sát Hà Nhạc” đánh xuống lão đại là Trác Thô.

Ngoài ra còn hai người nữa vây đánh rất gấp, Trác Thô không còn cách nào chống lại sát thủ của Phan Xuân Ba thì giữa lúc ấy đột nhiên nghe đánh vèo một tiếng. Một vật bắn tới sau lưng Phan Xuân Ba.

Phan Xuân Ba mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám mặt. Đòn đánh đột ngột mà không đả thương được hắn chút nào. Hắn xoay nhanh cây quạt một vòng tròn gạt ám khí rớt xuống. Có điều Trường Bạch song anh nhân cơ hội này thu kiếm lùi lại.

Phan Xuân Ba hạ mình xuống ngó lão già khô đét cười khành khạch hỏi :

– Phan mỗ nhận lầm người rồi. Nguyên huynh đài đây là người hữu tâm.

Triệu Tử Nguyên la thầm :

– “Té ra lão đã dùng cây quạt bằng xương để bất cứ lúc nào cũng động thủ được. Ai ngờ lão già ăn mặc theo kiểu ngư ông lại vãn hồi được sinh mạng cho Trác Thô.”

Phan Xuân Ba tiến về phía người kia.

Người kia vẫn cúi đầu xuống uống rượu, tựa hồ không nghe tiếng họ Phan nói gì.

Phan Xuân Ba lạnh lùng hỏi :

– Ông bạn còn giả vờ ư?

Người kia vẫn chẳng bảo sao.

Phan Xuân Ba buông tiếng cười lạt vung cây quạt bổ xuống người kia. Hắn cử động rất thần tốc, nếu ai không để ý thì dù là tay cao thủ đến đâu cũng khó lòng tránh nổi đòn đánh đột ngột của hắn.

Người kia bỗng ngửng đầu lên tức giận hỏi :

– Lão phu đang uống rượu, sao ngươi lại làm mất hứng thú của người ta?

Lúc này lão đang cầm đôi đũa, đột nhiên đưa ra kẹp lấy cây quạt của Phan Xuân Ba.

Phan Xuân Ba kinh hãi buột miệng hô :

– Các hạ là Đồ Thủ Ngư Phu?

Rồi hắn lùi lại.

Đồ Thủ Ngư Phu ngửng đầu lên, mặt lão nửa xanh nửa tím trông rất đáng sợ.

Thảo nào lão đội nón rộng vành che đi. Đồ Thủ Ngư Phu lạnh lùng hỏi :

– Ngươi cũng biết danh hiệu của lão phu ư?

Phan Xuân Ba đằng hắng đáp :

– Phan mỗ từng nghe đại danh đã lâu, nay được bái kiến thật là tam sinh hữu hạnh.

Đồ Thủ Ngư Phu lạnh lùng nói :

– Không dám! Không dám!

Lão chỉ nói hai câu rồi ngồi xuống uống một hớp không lý gì đến bọn Phan Xuân Ba nữa.

Phan Xuân Ba không nhịn được lại hỏi :

– Phan mỗ xin hỏi một điều: phải chăng các hạ vì Trương thủ phụ mà đến đây?

Đồ Thủ Ngư Phu lạnh lùng đáp :

– Lão phu suốt đời đánh cá, bạn cùng sông nước, chứ chẳng hiểu Thủ phụ, vỹ phụ nào cả.

Phan Xuân Ba hỏi :

– Thế mà sao đòn đánh của Phan mỗ sắp đắc thủ, các hạ lại ở ngoài thọc gậy bánh xe?

Đồ Thủ Ngư Phu đáp :

– Lão phu không quen coi các vị ỷ chúng hiếp quả.

Phan Xuân Ba hỏi :

– Các hạ có biết vụ này quan hệ đến triều đình không?

Đồ Thủ Ngư Phu đột nhiên trợn hai mắt lên đáp :

– Lão phu không hiểu triều đình là cái gì?

Phan Xuân Ba tức giận nói :

– Thế là các hạ cố ý nhúng tay vào vụ này rồi!

Đồ Thủ Ngư Phu uống một hớp rượu, biến sắc nói :

– Lỗ tai của lão phu bị ngươi làm khó chịu lắm rồi, không thể chịu được nữa.

Nếu ngươi còn rắc rối thì lão phu cho xuống Địa phủ chầu Diêm Vương.

Phan Xuân Ba tức giận nói :

– Phan mỗ muốn coi lão có tài năng gì?

Hắn vung cây quạt cho ba tia kình phong vọt ra tấn công.

Đồ Thủ Ngư Phu trợn mắt lên quát :

– Ngươi muốn chết chăng?

Lão đứng phắt dậy đi vòng quanh tránh khỏi ba luồng phiến phong.

Phan Xuân Ba chưa đụng được đến tà áo lão. Phan Xuân Ba nổi giận đùng đùng càng tấn công rất gấp. Chớp mắt hắn đã đánh bốn, năm chiêu liền.

Đồ Thủ Ngư Phu bật tiếng cười lạt, đột nhiên giơ song chưởng lên như hai thanh đao chém xuống.

Bỗng nghe đánh “ầm” một tiếng. Phan Xuân Ba cảm thấy trước ngực bị đè nặng cơ hồ nghẹt thở, phải lùi lại ba bước mới đứng vững.

Chiêu này lão sử rất thần kỳ chỉ một đòn là thành công.

Triệu Tử Nguyên động tâm buột miệng hô :

– Chiêu “Thôi Song Vọng Nguyệt” thật là tuyệt diệu!

Đồ Thủ Ngư Phu mỉm cười nói :

– Không dám! Tiểu tử! Bất quá lão phu chịu đòn thay ngươi mà thôi.

Nguyên Triệu Tử Nguyên muốn ra tay cứu viện Trường Bạch song anh, nhưng Đồ Thủ Ngư Phu đã ra chiêu trước. Triệu Tử Nguyên không hiểu tại sao lão lại ra tay để đỡ mình? Triệu Tử Nguyên chấp tay nói :

– Nhãn quang của tiền bối thật là sắc bén. Tiểu tử xin tạ lễ.

Đồ Thủ Ngư Phu đáp :

– Mục đích của chúng ta như nhau, hà tất phải khách sáo!

Triệu Tử Nguyên động tâm tự nghĩ :

– “Nhãn quang lão này thật ghê gớm! Chẳng lẽ lão nhìn rõ cả tâm sự mình.”

Chàng toan đáp lời thì Phan Xuân Ba xua tay nói :

– Tiền Trấn! Cao Nguyên! Chúng ta đi thôi.

Tiền Trấn không phục hỏi :

– Nếu chúng ta bỏ đi thì trở về phúc bẩm với Tổng quản thế nào?

Phan Xuân Ba cười lạt đáp :

– Những bậc đại anh hùng đại hào kiệt đã vì mục đích mà tới thì khi chưa đạt được, người ta chẳng buông tha đâu. Chúng ta dùng kế dĩ dật đãi lao chẳng hay hơn ư?

Mấy câu trước là lời khích tướng, còn câu sau ý nói nếu bọn Triệu Tử Nguyên có hành động đêm nay thì bọn chúng sẽ chờ đợi. Vấn đề là ở chỗ Triệu Tử Nguyên có dám đi hay không?

Đồ Thủ Ngư Phu thủng thẳng đáp :

– Phan Xuân Ba! Ông bạn đừng dùng lời nói thử lòng bọn ta. Hay dở gì thì đến đêm cũng quyết định một trận sống mái.

Phan Xuân Ba nói :

– Xin sẵn sàng chờ đợi.

Dứt lời hắn cùng bọn Tiền Trấn kéo nhau đi.

Trường Bạch song anh cũng chắp tay nói :

– Đa tạ Đồ tiền bối đã ra tay viện trợ.

Nguyên Đồ Thủ Ngư Phu họ Đồ tên gọi Tiêu Tài, là người ngay thẳng mấy đời ở đảo Trường Sơn ít khi gặp lão bôn tẩu giang hồ. Chuyến này nếu không có chuyện Trương thủ phụ chắc lão cũng chẳng đến kinh thành.

Đồ Thủ Ngư Phu đáp lễ nói :

– Song Anh bất tất phải khách sáo. Chúng ta đã gây náo loạn ở đây thì chẳng thể ở lại được.

Trác Thô hỏi :

– Tiền bối có nơi nào hay hơn không?

Đồ Thủ Ngư Phu đáp :

– Theo chỗ lão phu biết thì phía tây có một tòa cổ trạch hoang phế. Chúng ta qua đó coi rồi sẽ tính. Hơn nữa việc cứu viện Thủ phụ quan hệ rất lớn, nếu trước khi hành động chúng ta không trù liệu kế hoạch chu đáo thì chẳng những làm hỏng đại sự mà còn tai hại nữa.

Trác Thô gật đầu nói :

– Tiền bối dạy rất phải. Chúng ta đã đi là đi. Nếu còn chần chờ không khéo lại xảy biến cố.

Đồ Thủ Ngư Phu đột nhiên nhìn Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Còn vị tiểu hữu này thì sao?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Nếu ba vị không đem lòng ngờ vực, tiểu tử cũng xin đi theo.

Đồ Thủ Ngư Phu hỏi :

– Lão phu vừa ngó thấy đã nhận định tiểu ca là người cùng chí hướng. Nếu tiểu ca không còn việc gì phải chần chờ thì cùng nhau thượng lộ được chăng?

Triệu Tử Nguyên ngẫm nghĩ một chút thì ngoài con ngựa chàng không còn vật gì nữa, liền khẳng khái đáp :

– Tiểu tử chẳng còn chuyện gì.

Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu. Lão bỏ một đĩnh bạc trả cơm rượu cho bốn người rồi cùng nhau rời khỏi tửu quán.

Bốn người đi tới đường lớn ở phía tây, quả nhiên thấy một tòa đại trạch bỏ hoang phế. Cửa lớn tòa đại trạch này đóng chặt. Môn tường đầy màng nhện.

Hiển nhiên đã lâu không có người ở.

Đồ Thủ Ngư Phu đảo mắt nhìn quanh rồi vẫy tay ra hiệu cho mấy người đi theo nhảy qua bức tường phía sau mà vào.

Hậu viện có nước, có núi non bộ. Hòn non bộ lâu ngày không tu sửa. Ao nước cũng bỏ cạn khô. Dãy sương phòng mé tả còn tốt chưa việc gì.

Trác Côn hỏi :

– Chúng ta ở trong này nói chuyện được chăng?

Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu đáp :

– Được chứ! Chỗ này tuy bộc lộ, nhưng ai vào là chúng ta ngó thấy ngay.

Nơi bộc lộ chính là nơi an toàn hơn hết.

Bốn người tìm một khối đá bằng phẳng ngồi xuống.

Trác Thô nhìn Triệu Tử Nguyên chắp tay hỏi :

– Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo đại danh của huynh đài?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Không dám! Tại hạ là Triệu Tử Nguyên.

Đồ Thủ Ngư Phu sửng sốt nói :

– Té ra tiểu ca là chàng thiếu niên thần bí Triệu Tử Nguyên mới nổi tiếng giang hồ. Lão phu có điều thất kính.

Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng :

– “Người giang hồ thật là lắm chuyện! Mình có thần bí hồi nào đâu?”

Trường Bạch song anh nghe đến tên Triệu Tử Nguyên lại cùng chàng thi lễ lần nữa.

Đồ Thủ Ngư Phu đảo mắt nhìn ba người tuổi trẻ nói :

– Ba vị có phương pháp nào cứu Thủ phụ xin nói ra để cùng nhau nghiên cứu.

Triệu Tử Nguyên kinh hãi hỏi :

– Thủ phụ ngộ nạn rồi sao?

Trác Thô lấy làm kỳ hỏi lại :

– Chẳng lẽ Triệu huynh chưa biết hiện nay Thủ phụ ở vào tình trạng nào?

Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :

– Chẳng giấu gì ba vị, buổi chiều trước hôm tiến kinh, vãn bối còn gặp mặt lão nhân gia một lần, rồi sau vì vãn bối gặp nhiều việc gấp nên chưa hiểu tin tức Thủ phụ.

Rồi chàng đem những việc gặp Linh Võ tứ tước thuật lại.

Đồ Thủ Ngư Phu hỏi :

– Vậy tiểu ca tiến kinh theo trường hợp nào?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Tiểu tử hành động theo mệnh lệnh của Thái Ất Tước tiền bối, vì dọc đường gặp nhiều việc trở ngại thành ra tin tức ngăn cách. Nếu không gặp được ba vị thì tiểu tử còn phải đi dò la nơi khác.

Chàng nói đây toàn là sự thực, nhưng đưa tên Thái Ất Tước ra khiến cho Đồ Thủ Ngư Phu và Song Anh lấy làm kinh dị vừa sinh dạ hoài nghi. Họ hoài nghi ở chỗ vụ này rất trọng đại, Thái Ất Tước đã sai Triệu Tử Nguyên đi, sao chàng không chạy thẳng một lèo mà còn chần chờ ở dọc đường?

Đồ Thủ Ngư Phu hỏi :

– Thái Ất Tước cũng đến ư?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Lão nhân gia sai tiểu tử đi còn chính ngài có đi hay không thì tiểu tử không thể biết được.

Đồ Thủ Ngư Phu ngửa mặt lên trời cười nói :

– Nếu việc này được kỳ nhân viện trợ thì hay quá. Còn bốn chúng ta chỉ biết hết sức và trông vào thiên mệnh.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

– Thân danh của Thủ phụ quan hệ đến sự an nguy của Quốc gia. Thủ phụ bị hãm, tại hạ tin rằng ngoài bọn ta chắc còn nhiều người khác đến ra sức. Sao tiền bối lại buông lời chán nản?

Đồ Thủ Ngư Phu lắc đầu nói :

– Nên biết Thủ phụ bị giam trong Thiên lao, trong ngoài quân lính canh giữ.

Hơn nữa bốn đại đội Cẩm y vệ luân lưu giám thị. Tổng quản đội Cẩm y vệ là Cốc Định Nhất, bản lãnh cao thâm khỏi nói, ngay bốn tên đội trưởng dưới trướng hắn cũng không phải hạng tầm thường. Như vậy thì bọn bốn người chúng ta còn làm gì được?

Triệu Tử Nguyên nghe lão kể Cốc Định Nhất không khỏi chấn động tâm thần vì sư phụ chàng đã cho hay Cốc Định Nhất là một nhân vật ngang hàng với Linh Võ tứ tước, Yến Cung song hậu và Ma Vân Thủ. Đã mấy chục năm biệt tăm không ngờ nay lão làm Tổng quản đội Cẩm y vệ cho Đông Xưởng. Tin này đồn đại ra ngoài e làm cho thiên hạ phải kinh tâm.

Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :

– “Ban đầu Đồ Thủ Ngư Phu rất sốt sắng về việc giải cứu Trương thủ phụ mà sao bây giờ lại tỏ ra chán nản như vậy?”

Đồ Thủ Ngư Phu nhìn Triệu Tử Nguyên nói :

– Trong lòng tiểu ca nghĩ gì lão phu đã biết hết.

Triệu Tử Nguyên chắp tay nói :

– Tiểu tử đang muốn xin tiền bối giải thích.

Đồ Thủ Ngư Phu nhăn nhó cười đáp :

– Tiểu ca có điều chưa hiểu. Bọn Phan Xuân Ba và Tiền Trấn bất quá chỉ là những đội viên trong Cẩm y vệ. Lúc bọn tiểu đầu mục đã chế phục được Song Anh. Nếu lão phu không tùy cơ ứng biến, lên giọng nhất quyết với Phan Xuân Ba thì bọn họ chỉ cho một người về báo cáo, cứ ở cả lại vây hãm thì bọn chúng mình còn lâu mới thoát khoải một cách an toàn.

Triệu Tử Nguyên tuy võ công hiện nay đã tiến một bước dài, nhưng tới trình độ nào thì chẳng ai hay. Vì thế mà Đồ Thủ Ngư Phu nói sao, họ chẳng bằng lòng cũng không dám bài xích.

Trác Thô hỏi :

– Vậy tiền bối đưa ba người bọn tại hạ đến đây làm chi?

Đồ Thủ Ngư Phu đáp :

– Một là để được an toàn, hai là ba vị có cao kiến gì để cứu Thủ phụ chăng?

Trác Côn nói :

– Anh em tại hạ chỉ biết làm hết sức mình, còn ngoài ra chẳng có biện pháp nào.

Bỗng nghe thanh âm lạnh lùng cất lên hỏi :

– Các ngươi dù hết sức nhưng liệu có vào được không?

Câu nói vừa dứt, bảy tám bóng người lục tục vọt vào. Người đi đầu chính là Phan Xuân Ba. Hắn cười hềnh hệch hỏi :

– Té ra bốn vị chạy vào ẩn trong này. Rút cục vẫn khó lòng thoát chết.

Đồ Thủ Ngư Phu không nói gì, dương mục quang ngó lão già hơn năm mươi tuổi. Người này mũi như mũi sư tử, miệng như mỏ chim ưng. Hai tai rất lớn. Đồ Thủ Ngư Phu vừa ngó thấy bất giác chấn động tâm thần nghĩ bụng :

– “Ưng Vương Giang Tôn Kỳ quả nhiên cũng là một tên đội trưởng ở Cẩm y vệ.”

Giang Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh lạnh lùng hỏi :

– Đồ huynh bình yên chứ?

Đồ Thủ Ngư Phu lạnh lùng đáp :

– Lão phu không dám! Cảm ơn Giang đại nhân.

Giang Tôn Kỳ cười khanh khách nói :

– Đồ huynh vì cố chủ liều mình đã đành, còn Trường Bạch song anh và vị tiểu huynh đệ này cũng nổi lòng huyết khí cứu người là không thể được.

Triệu Tử Nguyên nghĩ thầm :

– “Lão họ Giang bộ pháp vững vàng, hiển nhiên công lực không phải tầm thường. Hắn bảo Đồ Thủ Ngư Phu liều mạng vì Thủ phụ, chẳng lẽ Đồ tiền bối trước kia đã có liên quan gì với Trương thủ phụ?”

Trác Côn hằn học nói :

– Chúng ta vì triều nhà Đại Minh cố giữ nguyên khí, dù chết cũng như sống chứ chẳng thèm làm chó săn cho bọn người quyền thế như các ngươi…

Giang Tôn Kỳ quát :

– Câm miệng đi!

Trác Côn ngang nhiên nói :

– Đã hết lòng vì nghĩa, chúng ta phải liều mạng…

Giang Tôn Kỳ biến sắc hô :

– Xuân Ba! Bắt lấy hắn cho ta!

Phan Xuân Ba vâng mệnh rảo bước sấn lại quát :

– Chịu trói đi thôi!

Hắn vung quạt điểm tới Trác Thô.

Trác Thô giơ trường kiếm lên chờ Trác Côn động thủ cũng ra chiêu phản kích.

Phan Xuân Ba hỏi :

– Ta đã lãnh giáo võ công của hai vị, bây giờ hai vị định liều chết chăng?

Tay chưởng tay quạt hắn khai diễn cuộc tỷ đấu ác liệt với Trường Bạch song anh.

Giang Tôn Kỳ rảo bước tiến ra nói :

– Sao Đồ huynh lại đứng bàng quan? Tiểu đệ xin đắc tội.

Đột nhiên hắn chuyển động thân hình phóng mười ngón tay như lưỡi câu nhằm vào ba mươi sáu huyệt đại huyệt trong mình Đồ Thủ Ngư Phu. Đồ Thủ Ngư Phu không dám chần chờ, xoay mình chạy vòng tròn.

Ưng Vương Giang Tôn Kỳ vung mười ngón tay tiếp tục phóng chiêu. Đồ Thủ Ngư Phu chuyển đến vòng thứ sáu thì dường như không sao thoát được phạm vi uy hiếp của đối phương. Mồ hôi lão toát ra đầm đìa. Lão quát to một tiếng đánh liều một chiêu “Ngư Chu Qui Phàm”. Chưởng kình xoáy lại như gió lốc. Chưởng kình của lão tuy lợi hại, nhưng mười ngón tay của đối phương đánh riết quá không sao thoát ra được. Đồ Thủ Ngư Phu buông tiếng thở dài, đành nhắm mắt chờ chết.

Giang Tôn Kỳ nổi lên tràng cười the thé. Hai tay hắn chỉ còn cách Đồ Thủ Ngư Phu không đầy năm phân thì đột nhiên một bóng người như viên đạn bay tới.

Thân hình người đó xoay chuyển trên không rất kỳ diệu. Hắn vươn cánh tay vượn nắm lấy Đồ Thủ Ngư Phu vọt lên chẳng khó khăn gì, rồi hạ mình xuống một bên.

Đồ Thủ Ngư Phu như người mơ mộng choàng tỉnh giấc giương mắt lên nhìn, thì ra người cứu lão chính là Triệu Tử Nguyên. Lão kinh ngạc không biến đến thế nào mà kể, hồi lâu mới cất tiếng run run nói :

– Tiểu ca! Đa tạ tiểu ca!

Triệu Tử Nguyên cười đáp :

– Chúng ta cùng theo một mục đích, hà tất tiền bối phải khách sáo.

Đồ Thủ Ngư Phu không ngờ thân thủ Triệu Tử Nguyên kỳ diệu đến thế! Lão lắc đầu hỏi :

– Vừa rồi tiểu ca sử dụng thân pháp gì vậy?

Triệu Tử Nguyên đáp :

– Đó là “Thái Ất Mê Tông Bộ”.

Đồ Thủ Ngư Phu động dung nói :

– Thân thủ của danh gia không phải tầm thường. Đây là lần thứ hai cái mạng già của lão phu được “Thái Ất Mê Tông Bộ” cứu sống. Hỡi ơi…

Giang Tôn Kỳ lạnh lùng hỏi :

– Tiểu tử! Giữa ngươi và Thái Ất Tước quan hệ thế nào?

Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp :

– Trưởng bối cùng vãn bối mà thôi.

Giang Tôn Kỳ lại hỏi :

– Chỉ có mối quan hệ như vậy mà lão chịu truyền thụ “Thái Ất Mê Tông Bộ” cho ngươi thì ai mà tin được?

Triệu Tử Nguyên hắng dặng đáp :

– Tin hay không là quyền của các hạ.

Giang Tôn Kỳ lạnh lùng nói :

– Dù là “Thái Ất Mê Tông Bộ”, lão phu cũng muốn thử coi xem bản lãnh ngươi đến đâu?

Hắn liền vung năm ngón tay chụp tới trước mặt Triệu Tử Nguyên.

Hắn ra tay rất mau lẹ, Triệu Tử Nguyên vung tay lên gạt. Không ngờ Giang Tôn Kỳ ra chiêu trảo cả hư lẫn thực, xoay tay một cái nắm được uyển mạch Triệu Tử Nguyên.

Đồ Thủ Ngư Phu cả kinh nghĩ thầm :

– “Té ra gã này chỉ hiểu thân pháp “Thái Ất Mê Tông Bộ” mà võ công hãy còn tầm thường. Ta coi lầm người mất rồi.”

Giang Tôn Kỳ lạnh lùng nói :

– Bây giờ lão phu tin là giữa ngươi và Thái Ất Tước chỉ có mối quan hệ trưởng bối và vãn bối.

Triệu Tử Nguyên thản nhiên hỏi :

– Thế ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.