Đoạt Hồn Kỳ

Chương 34 - Ân Thù Biến Ảo

trước
tiếp

Cơ Thiên Khuyết sau khi định thân, ngầm nghĩ trong bụng rằng :

“Từ ngày đại bại ở La Phù sơn đến nay, tên Cửu Độc thư sinh của mình, hình như ở đâu cũng gặp sự xui xẻo. Quả thật không còn cách gì để xoay sở. Dù cho mắt tinh tai thính đến đâu đi nữa, hay về sức tu luyên nội công trong vòng mười trượng chu vi, dù là một cây kim rớt xuống đất, cũng có thể lập tức phát giác ngay, thế mà sao mười cô thiếu nữ thình lình xuất hiện trên các mỏm đá như thế, mà mình không hề hay biết tí gì”.

Nhưng Cơ Thiên Khuyết vốn là kẻ có võ học tuyệt vời trong minh, càng nằm trong những tình trạng bất lợi này, y càng bình tĩnh trầm lặng hơn, tay mặt rút luôn cay Phong Ma Đồng giả từ trong mình ra, treo ngay lá cờ đoạn đỏ sọ người để chuẩn bị nghênh cự với những ám khí của địch, xong đưa tay chỉ về thiếu nữ mặc áo bào đỏ đứng phái trái nhất lớn tiếng rằng :

– Nữ oa kia hãy thông báo danh tính….

Thiếu nữ cũng chẳng chờ cho Cơ Thiên Khuyết nói hết lời, lên tiếng trả lời với ba chữ rất gọn gàng :

– Mạnh Nhất Hồn.

Thế là cũng chẳng cần Cơ Thiên Khuyết phải lên tiếng hỏi thêm, cả đám thiếu nữ tóc dài gầy đét ấy đều nhao nhao lên tự động báo danh của mình, nhưng người nào cũng họ “Mạnh” và tên “Hồn” cả, chỉ khác chữ lót ở giữa là từ “Nhị” cho đến “Thập” mà thôi, tức là những đệ tử cao thủ của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương trong số Thập Đại Du Hồn.

Khéo lạ nhất là người nào người ấy, không một chút cảm tình gì, đôi mắt trắng bệch khẽ nhếch lên, một tiếng bình thản như kẻ ngớ ngẩn phun ra ba tiếng :

– Mạnh… X… Hồn.

Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết sau khi nghe bọn thiếu nữ gầy đét ấy báo danh xong, đưa mắt nhìn kỹ những bộ mặt như xác chết trôi ấy, bỗng như sực biết đến chuyện gì, lên tiếng ôn hòa tiếp tục hỏi rằng :

– Các ngươi phải chăng là môn đệ của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương và được gọi chung là Thập Đại Du Hồn đó không?

Mười thiếu nữ khi nghe Cửu Độc thư sinh nói đến Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương, lập tức nghiêm hẳn người lại như để tỏ lòng cung kính.

Cơ Thiên Khuyết thấy vậy, biết mình đã đoán không sai, trong lòng bắt đầu yên trí hẳn, lại lên tiếng nói với mười thiếu nữ rằng :

– Chuyến đi Võ Di của Cơ Thiên Khuyết này nguyên vì được tin Mạnh giáo chủ và Phan phó giáo chủ đang bế quan tại đây, nên nay đặc biệt xin lại yết kiến Mạnh giáo chủ. Vậy phiền chư cô nương làm ơn thông báo hộ…

Chưa dứt lời, mười thiếu nữ cùng một động tác, nghĩa là tay phải cầm cờ đứng uy nghi, tay trái giơ đều hẳn một lượt chỉ ngay về phía sau lưng Cơ Thiên Khuyết.

Trong cái chỉ tay ấy, đã khiến cho toàn thân Cơ Thiên Khuyết giật nẩy mình thất kinh, cây Đoạt Hồn Kỳ trên tay cũng hơi bị rung rinh, khi quay mình lại, bất giác càng hoảng loạn hơn, trống ngực đánh thình thịch.

Thì ra trên đỉnh mỏm đá lớn có ghi bốn chữ Đoạt Hồn Thần Đàn ấy, một vị Bạch y thư sinh ngồi xếp bằng tròn ngay giữa, lưng quay ngược về hướng mình.

Người này tuy chưa quay thân lại, nhưng Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết đã đoán ngay ra đây là sư đệ của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương, tức Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ.

Vừa rồi cuộc hiện thân của Thập Đại Du Hồn phía ngoài thạch trận, có thể nói là tại mình mãi lo quan sát để đi vào Bát Quái Thạch Trận nên không để ý đến những gì xảy ra chung quanh mình. Nhưng giờ trong vòng hơn thước xa này, mà Ngọc Tiêu Lang Quân hiện thân ra như thế, mình vẫn không hề hay biết gì ráo. Nếu Ngọc Tiêu Lang Quân lại nhân lúc mình đang chuyện vãn với mười thiếu nữ áo đỏ kia mà ra tay đánh lén, mình còn gì là mạng nữa?

Cơ Thiên Khuyết đâu có biết trên mỏm đá lớn ấy, mặt đá bốc hẳn về phía sau, Ngọc Tiêu Lang Quân đã nấp trên ấy từ hồi nào rồi, bây giờ mới hiện thân ra. Nên Cửu Độc thư sinh cứ tưởng đâu rằng tai mắt mình bỗng nhiên kém hẳn đi, hay công lực của đối phương đã tiến triển kinh khủng?

Trong lòng tuy ngan ngán, nhưng bề ngoài vẫn ung dung ôm quyên hỏi rằng :

– Phan phó giáo chủ vẫn được mạnh giỏi đấy chứ?

Ngọc Tiêu Lang Quân quay thân lại, trên bộ mặt anh tuấn điểm thêm một sát khí lạnh lùng, với giọng ngạo mạn liếc nhìn Cơ Thiên Khuyết rằng :

– May nhờ không bị bỏ xác tại Kỳ Liên sơn nơi Ngọc Trụ Phong, nhưng ta không ngờ ngươi lại chỉ là một Đoạt Hồn Kỳ giả cơ đấy.

Cơ Thiên Khuyết biết ngay chí của sư tỷ đệ Mạnh Tam Nương vẫn còn muốn vùng vẫy trong giang hồ sau này, tuy đã chịu bỏ hết cơ nghiệp La Phù sơn như thế để đến Võ Di đây ẩn cư, nhưng vẫn để lại kẻ tâm phúc tại Thiên Hương Ấu ở Vạn Mai cốc để luôn luôn có tin báo lại đây.

Trong tình trạng hai chị em sư tỷ đệ vẫn còn hám danh lợi này, đối với mình quả thật có lợi, nhưng mối thù Kỳ Liên sơn dạo nọ, hình như Ngọc Tiêu Lang Quân vẫn không chịu bỏ qua, không biết có dùng ba tấc lưỡi để giải thích cho xong không?

Cơ Thiên Khuyết vốn là người kiêu căng số một không hề chịu cúi đầu chịu ai bao giờ, nhưng vì lúc này bị cô thế, cần phải tìm người để kết giao bè phái, nên không muốn gây thêm ác cảm làm gì, vờ như không nghe rõ lời nói của Phan Ngọ, cất tiếng cười ha hả rằng :

– Trên Ngọc Trụ Phong ở Kỳ Liên sơn trước kia, chỉ do sự hiểu lầm mà ra nông nổi, cũng chỉ vì chúng ta chưa được quen biết nhau bao giờ, nhưng nay chúng mình đều đứng về một phe đồng minh với nhau, vậy Phan phó giáo chủ còn trách chấp gì những lỗi nhỏ nhặt xưa kia làm gì?

Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ liếc ngược cặp lông mày lạnh lùng lên tiếng rằng :

– Dù cho nói đúng theo ngươi đi nữa, nhưng kẻ đại trượng phu ở đời, cần phải ân oán phân minh, nên Phan Ngọ này muốn mau kết thúc vụ Ngọc Trụ Phong trên Kỳ Liên sơn trước cái đã.

Cơ Thiên Khuyết thấy thần sắc quá ngạo mạn của Ngọc Tiêu Lang Quân như thế, trong lòng cũng sôi gan luôn, cười gằn hai tiếng xong nói :

– Phan phó giáo chủ nên biết rằng Cơ Thiên Khuyết này xưa nay chưa từng ngán sợ một nhân vật nào trong giang hồ nhé. Nhưng vì tôi với chỗ Mạnh giáo chủ là bạn quen, hơn nữa cũng có việc muốn thương lượng mới Mạnh giáo chủ, vậy có thể để tôi sau khi gặp mặt lệnh sư tỷ xong, tôi sẽ vui lòng kết thúc vụ rắc rối với Phó giáo chủ.

Ngọc Tiêu Lang Quân mắt sáng ngời, nghiễm nhiên rằng :

– Nếu ngươi không thể nào qua khỏi cửa ải của Phan Ngọ đây, làm sao mà được gặp mặt Mạnh giáo chủ đang khổ công tu luyện thần công?

Cơ Thiên Khuyết đã bị Phan Ngọ dồn hẳn vào thế phải đánh, thế là mắt lộ hung quang, giọng nói cũng biến đổi ngay, lạnh lùng “hừ” lên một tiếng hỏi rằng :

– Vậy thì Phó giáo chủ muốn sao đây?

Ngọc Tiêu Lang Quân gật đầu rằng :

– Với bộ tịch của ngươi hiện giờ đây, tuy nhiên là một Đoạt Hồn Kỳ giả hiệu, nhưng trông cũng còn có vẻ, nếu đem so với thái độ vừa rồi trông chẳng khác gì anh hung ngố ngáo…

Đằng này chưa dứt lời thì Cơ Thiên Khuyết đã lên tiếng gắt rằng :

– Xin Phan phó giáo chủ hãy tự tôn trọng một chút, nay Cơ Thiên Khuyết đã vào trong Bát Quái Thạch Trận của ngươi, vậy cứ việc dùng hết các ngọn tuyệt kỹ ra mà chào hỏi nhau, hà tất miệng lưỡi như kẻ nữ lưu làm gì?

Ngọc Tiêu Lang Quân cũng nghiêm nghị rằng :

– Xưa kia, ta còn nhớ ngươi từng bắt ta đấu đúng trăm hiệp dưới ngọn cờ giả hiệu Đoạt Hồn Kỳ của ngươi, nhu nay ta chỉ muốn ngươi hãy tiếp thử ba chưởng lực về La Sát Âm Công và nghe luôn một khúc về Thất Tình Tiêu Thanh (bảy thường tình của con người ta là: Hỷ, Nộ, Ai, Lạc, Ái, Ố, Dục) mà được diễn tả bằng tiếng tiêu, và xem luôn một cuộc múa Thập Hôn Diệu Vũ do môn đệ của ta biểu diễn.

Cơ Thiên Khuyết nghe xong biết ngay Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ sau khi đại bại ở Kinh Châu, đã quyết tâm khổ luyện lại môn La Sát Âm Công. Còn trong Tiêu Thanh Diệu Hồn kia, chắc về oai lực của Thất Tình Tiêu Thanh có lẽ cao hơn môn Thập Hồn Diệu Vũ.

Người ta đã đề nghị ra như thế, chẳng lẽ mình lại chịu lép vế sao? Nhưng trong lòng lại phân vân, bất an, bởi nếu trận đấu này mình bị thua, cố nhiên là bị mất mặt với thiên hạ, mà thắng thì chỉ tổ kết thêm oán thù với Ngọc Tiêu Lang Quân, cũng như lửa đổ thêm dầu, rất có thể vì thế mà ảnh hưởng đến mối liên minh của mình với Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương để lo chống cự với nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt, như vậy thì kế hoạch lớn của mình hỏng hết còn gì?

Trong cuộc so đo khó khăn ấy, Cơ Thiên Khuyết đâm ra đứng ngẩn người suy tư, khiến cho Ngọc Tiêu Lang Quân cười lên sằng sặc rằng :

– Kìa Cơ Thiên Khuyết? Nhưng oai phong lẫm liệt của ngày trước nay biến đâu hết rồi? Tại sao không dám trả lời những câu đề nghị của ta? Phan Ngọ này tuyệt không ỷ tài ăn hiếp ngươi đâu, nếu quả ngươi sợ về La Sát Âm Công của ta, ta se miễn ngay ba chưởng lực này, nếu người sợ nghe tiếng sáo về Thất Tình Tiêu Thanh ấy, và cũng không dám xem môn vũ của Thập Hồn Diệu Vũ ấy, ta cũng sẵn sàng miễn hết cho. Chỉ cần sao ngươi chịu tự động trình hiện cây cờ đỏ của ngươi ra, ta lập tức xóa bỏ các mối hiềm thù trước kia ngay tức khắc.

Vì Cơ Thiên Khuyết mới bị những trận chua cay vừa qua, nên bây giờ mặc sức cho Ngọc Tiêu Lang Quân tha hồ mỉa mai đến đâu đi nữa, y vẫn bình tĩnh coi như chưa nghe rõ, mà còn ngầm tụ hết chân lực lên toàn thân để sẵn sàng đợi địch.

Sau khi Ngọc Tiêu Lang Quân vừa hết lời, Cơ Thiên Khuyết bèn lạnh lùng rằng :

– Xin Phan phó giáo chủ đừng quá kiêu cuồng thế. Nếu trong ba chưởng La Sát Âm Công và tiêu khúc Thất Tình Tiêu Thanh cùng với cuộc múa Thập Hồn Diệu Vũ không thể nào khiến cho Cơ Thiên Khuyết này bị tan xương nát thịt, hoặc thần trí bị mê loạn, thì mong Phan phó giáo chủ hãy để ta được gặp mặt Mạnh Tam Nương.

Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ ngửng mặt lên trời cười ha hả rằng :

– Chỉ cần sao ngươi có chịu nổi tất cả những điều kiện của ta đưa ra, chuyện vạn nan đến đâu cũng có cách thu xếp hẳn hoi. Vậy thôi đừng nhiều lời mất ngày giờ, đã lâu ngày không hân hạnh gặp nhau, vậy Phan Ngọ xin kính chào ngươi một chưởng thứ nhất đã.

Dứt lời, ngọn kình phong lành lạnh áp ngay trên đỉnh đầu của Cơ Thiên Khuyết.

Cơ Thiên Khuyết tuy biết về võ học của Ngọc Tiêu Lang Quân quả có tiến triển thật, nhưng kể từ ngày gặp ở Kỳ Liên sơn đến nay chẳng qua cũng mới hơn một năm trời mà thôi, dù cho công lực có tiến triển đến đâu, cũng chưa đến nước khiến người kinh ngạc hẳn được.

Phần thì Cửu Độc thư sinh không muốn gây thêm thù oán trong lúc tình trạng mình đang bị bấp bênh như lúc này, nên không vung cờ lên để nghênh tiếp, chỉ dùng tám phần mười công lực đánh ra trong ngọn Thất Sát Hàn Linh Âm Công.

Nào ngờ sau trận đại bại Kỳ Liên sơn, Ngọc Tiêu Lang Quân nếu không được Thượng Quan Linh ngầm trợ sức, thì đã bị thiệt mạng là khác. Sau khi mối thù thoáng lướt nhanh trong đầu óc Phan Ngọ, chàng đã quyết tâm ngày đêm có công lo luyện tập về môn võ kỳ học La Sát Âm Công, nay tình cờ lại được quyển kỳ thư Huyền Huyền chân kinh tại núi Võ Di, công lực càng tiến triển cực độ, thật là ngoài sức tưởng tượng của thiên hạ.

Sau khi chưởng lực và luồng kỳ phong đụng độ với nhau, Cửu Độc thư sinh lập tức bị giật lùi luôn một hơi ba bước về sau, mà Ngọc Tiêu Lang Quân thì vẫn nghiễm nhiên ngồi yên uy nghi bất động trên ngọn đá có ghi bốn chữ Đoạt Hồn Thần Đàn, trông oai phong lẫm liệt lạ.

Miệng Cơ Thiên Khuyết “ý” khẽ lên một tiếng như ngạc nhiên, Ngọc Tiêu Lang Quân lại cười lên ha hả rồi ngạo mạn lên tiếng rằng :

– Kìa Cơ Thiên Khuyết, không ngờ chúng ta mới xa nhau có lối ba trăm ngày như thế, mà những oai phong của cây cờ Đoạt Hồn Kỳ giả của ngươi lại tệ như thế ư?

Tiếng “ư” vừa chấm dứt thì ngọn cuồng phong phách không chưởng thứ hai của Ngọc Tiêu Lang Quân lại được đánh ra, không những đã mạnh mà còn lạnh hơn là khác.

Cơ Thiên Khuyết sau khi thấy võ công của Ngọc Tiêu Lang Quân mạnh tiến kinh người như thế, lẽ đương nhiên không dại gì liều mình vào bừa, cây cờ đoạn đỏ trên tay bèn vung lên với mười phần công lực.

Kỳ này thì đôi bên ngang hàng cân sức, khó phân hơn kém về ai, Cơ Thiên Khuyết cười rằng :

– Quả nhiên ngọn La Sát Âm Công của Phan phó giáo chủ đã tiến triển một cách thần tốc, khiến Cơ Thiên Khuyết này phục vô cùng. Hay chúng ta hòa với nhau tại đây cho rồi?

Phan Ngọ chẳng thèm trả lời gì với Cửu Độc thư sinh lừng danh trong võ lâm này, chỉ lo ngầm vận thần công, đẩy ngay song chưởng ra, dồn hết tất cả toàn lực của La Sát Âm Công, cuồn cuộn đẩy xuống với một thế bài sơn đảo hải.

Cơ Thiên Khuyết thấy đối phương có dồn ép mình như vậy, thầm nghĩ rằng :

“Anh hùng không nhắc chuyện dũng mãnh đã qua, hảo hán không nhân những việc thiệt thòi trước mắt trông thấy, giờ đây Phan Ngọ đã cố tình muốn báo thù rửa nhục vụ Kỳ Liên sơn trước kia, mình chỉ còn cách làm sao ứng phó cho chuyện này được vuông tròn xong đâu đấy, rồi hãy đến tìm Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương để giải thích sau, nếu không việc thiệt thòi trước đây chẳng quá lớn lao lắm sao?”

Nghĩ xong vậy bèn ngầm tụ hết luôn mười hai phần công lực, dồn hết vào Thất Sát Hàn Linh Âm Công rồi chuyển hẳn sang ngọn cờ đoạn đỏ, quạt lên một đường mãnh liệt thốc hẳn lên trên.

Cả hai ngọn tẻ đạo kỳ công xuất chúng sau lần thứ ba đụng độ này, một bên thì mong rửa nhục xưa, một bên thì lo cố giữ thanh danh của mình, đôi bên đều toàn lực đánh ra, sau một tiếng “bùng” vang lên, không những Cơ Thiên Khuyết tâm thần bồi hồi, lùi hẳn về phía đằng sau đến năm, sáu thước, mà cả đến Phan Ngọ cũng cảm thấy lòng dạ cũng nóng bừng, không sao ngồi nổi trên mỏm đá và đã vèo thân nhoáng ngay xuống, cả một vùng đá vụn bay tứ tán khắp phía.

Ngọc Tiêu Lang Quân bây giờ mới biết rằng tuy võ học của mình đã tiến triển nhiều, nhưng so với Cửu Độc thư sinh đây, quả là danh bất truyền, trong mình cũng đầy tuyệt học như ai, với ba chưởng La Sát Âm Công đã không áp đảo đối phương.

Sau khi thân hình vèo xuống tới mặt đất, vội vận khí khắp toàn thân, xem trong nội phủ mình có bị tổn thương gì chăng, rồi thu ngay những nét tự đắc trên khuôn mặt của mình, từ trong mình rút luôn cây sáo ngọc ra, cười nói với Cơ Thiên Khuyết :

– Cửu Độc thư sinh quả danh bất hư truyền, ba chưởng La Sát Âm Công của Phan Ngọ đã không làm gì nổi ngươi, vậy ta xin mời ngươi lắng nghe một khúc Thất Tình Tiêu Thanh và xem một cuộc múa Thập Hồn Diệu Vũ xem sao?

Cơ Thiên Khuyết thấy Phan Ngọ ra ba cuộc tỷ thí như vậy, nay cuộc thứ nhất kể như đã xong, chỉ còn lo đối phó hai kỳ sau nữa là rảnh nợ. Bèn thu ngay ngọn cờ Đoạt Hồn Kỳ của mình lại, ôm quyền nói với Ngọc Tiêu Lang Quân rằng :

– Xin Phan phó giáo chủ cứ việc tự tiện, tuy đây không phải là nơi thế ngoại đào viên hay yến tử đáng tiền gì, nhưng Cơ Thiên Khuyết vẫn cung nghe tiêu âm điệu vũ của Phan phó giáo chủ.

Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ thấy vị Cửu Độc thư sinh này giờ đây làm khiêm nhượng hòa nhã với mình như thế, cũng chỉ mỉm cười rồi đưa cây sáo lên miệng bắt đầu thổi ra những âm thanh réo rắt.

Tiếng sáo vừa trỗi lên, lập tức mười mấy đám mây đỏ thình lình ùn ùn kéo tới nơi, thì ra thủ hạ của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương là Thập Đại Du Hồn sau khi nghe tiếng sáo trỗi khúc bèn cầm cờ vọt hết lại đây quanh người Ngọc Tiêu Lang Quân đứng cung kính chờ lệnh.

Ngọc Tiêu Lang Quân cất sáo xuống, nghiêm nghị nói :

– Đây là vị Cửu Độc thư sinh đã vang danh lừng lẫy trong thiên hạ, cũng là một nhân vật đầy tuyệt học trong đương kim võ lâm, nay may mắn lắm người ta mới tự động lại đây thăm núi Võ Di này, vậy các ngươi hãy mau cởi áo ra hiến cho khách một cuộc vũ để mua vui.

Mười thiếu nữ gầy đét tay cầm Dẫn Hồn Trường Phiên, thân mặc áo bào đỏ ấy, sau khi cung nghe lệnh của Ngọc Tiêu Lang Quân, rồi bỗng một tiếng huýt sáo nổi lên, cây trường phiên khẽ phất, tất cả áo bào đỏ trên thân mười thiếu nữ đều bung tụt ra hết, và cùng như một động tác, ai nấy vận ngay nội gia công lực phóng ngay cây cờ trường phiên sâu hẳn xuống mặt đá ba tấc.

Thời tiết lúc này nhằm tháng giêng, không khí về đêm của núi Võ Di càng buốt lạnh, nhưng trên thân mười thiếu nữ mỗi người chỉ khoác có một Khinh sa mỏng (hàng the rất mỏng) trên thân.

Đoạn trên từng nói những cô thiếu nữ đây mặt mũi gầy đét kỳ dị. Nhưng trường hợp trước mắt đây lại khiến Cơ Thiên Khuyết kinh ngạc vô cùng. Thì ra trên mười khuôn mặt gầy đét ấy lại không cân xứng với những thân hình nở nang ấy chút nào cả.

Cơ Thiên Khuyết thấy Thập Đại Du Hồn bày ra một trận thế như vậy, trong lòng vừa tức cười vừa nghi ngại.

Tức cười là với mười thân hình quái dị như thế, không thể nào khiến mình bị mê hoặc được.

Còn chuyện nghi ngại là Phan Ngọ thừa biết mình đâu phải kẻ có thể dùng sắc đẹp quyến rũ nổi, như thế mà sao lại cố bày trò khỉ này. Hay là trong này có mưu kế thâm độc gì khác nữa chăng?

Trong lúc Cơ Thiên Khuyết đang suy nghĩ ấy, tiếng sáo Ngọc Tiêu Lang Quân đã bắt đầu trỗi dậy, thế là Thập Đại Du Hồn cứ việc quay cuồng múa nhảy theo những tiếng sáo kỳ lạ, chập chờn khắp chung quanh Cửu Độc thư sinh.

Cơ Thiên Khuyết thấy đối phương như vậy, trong lòng càng đâm nghi ngại, vội ngầm tụ hết chân khí toàn thân, lo phòng bị mọi sự bất trắc có thể xảy ra.

Tiếng sáo Thất Tình Tiêu Thanh của Phan Ngọ quả thật lợi hại vô cùng, khi tiếng sáo đi đến chỗ khiến người nghe phải mê mẫn tinh thần ấy, trong lúc đó thì Thập Hồn Diệu Vũ sẽ tìm đúng nhược điểm hạ sát kẻ thù ngay tức khắc.

Còn phần mười thiếu nữ mặt gầy đét mà thân hình nẩy nở tột độ đó, hai tay không những móng dài nhọn hoắt, mà còn luyện sẵn một chất kỳ độc về Âm Công, sức mạnh có thể xuyên đồng thủng đá, loại này chuyên để phá những môn võ Kim Chung Chảo, cùng Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, hễ thấy máu hiện là cấm khẩu ú ớ ngay.

Trong khi Thập Đại Du Hồn, càng múa càng hấp dẫn càng nhanh, và những nguy cơ đang bao khắp xung quanh Cơ Thiên Khuyết ấy, đột nhiên một con chim thúy điểu lớn, mỏ ngậm bức thư thình lình bay đậu lên vai Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ.

Phan Ngọ khẽ rụt vai lại, tiếng sáo ngừng thổi hẳn, Thập Đại Du Hồn cũng biết ngay Giáo chủ Mạnh Tam Nương cho thúy điểu đến truyền thư, thế là mọi người êm lặng đứng chờ lệnh của Phó giáo chủ Phan Ngọ.

Phan Ngọ từ nơi mỏ chim lấy xuống hai bức thư, giở ngay bức thư gởi cho mình thấy chỉ vỏn vẹn có tám chữ :

“Cộng đồ đại sự, tạm thích tiền thù” (Mưu đồ chuyện lớn, tạm gác những hiềm thù xưa kia).

Ngọc Tiêu Lang Quân tuy cũng là loại người hung bạo kiêu ngạo vô ngần, nhưng y đối với vị sư tỷ Tiếu Diện Diêm Bà này lại vô cùng kính sợ. Sau khi xem thư xong, giơ ngay cây sáo bằng ngọc lên ngoắc một cái, Thập Đại Du Hồn lập tức rút luôn những ngọn cờ trường phiên của mình, ai nấy lại lo mặc áo bào đỏ vào người.

Xong Ngọc Tiêu Lang Quân dùng ngón tay búng phong thư của Tiếu Diện Diêm Bà gửi cho Cửu Độc thư sinh, phong thư bay thẳng như một lá vùn vụt bay đến Cửu Độc thư sinh. Cơ Thiên Khuyết liền đưa tay ra bắt và giở ra xem, thư viết rằng :

“Nay vài hàng gởi Cửu Độc thư sinh, tất cả những tình hình xảy ra trong đại hội Nguyên Tiêu ở Thiên Hương Ấu, Mạnh Phi Yên này đều nhận được hết báo cáo tỉ mỉ. Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút, Bắc Kiếm, Đoạt Hồn Kỳ trong nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt, ai nấy đều có tuyệt nghệ trong mình không phải phường “giá áo túi cơm” như chúng ta nghĩ đâu, nhất là Chân Đoạt Hồn Kỳ là Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết, tâm cơ tinh thông, võ công lại cực giỏi, khiến người ta không thể nào lường đoán nổi. Nếu Mạnh Phi Yên này chưa luyện thành thần công tuyệt kỷ, và còn chưa đủ sức thắng nổi Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết, quyết không đời nào chịu xuất hiện trên giang hồ, nhưng có nhiều lắm cũng chỉ trong ba năm trời nữa, chừng ấy ta sẽ cho thúy điểu truyền thư, thỉnh mời hết thảy các tay anh hung trong thiên hạ, để dự cuộc đại hội La Phù sau này, và cùng so tài cao thấp luôn với nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt. Mối thù của sư đệ ta và Cơ huynh, Mạnh Phi Vân đã giải quyết xong rồi, nay Mạnh Phi Yên muốn phiền Cơ huynh, nhân lúc nhàn rỗi bây giờ, hãy đi thỉnh mời vài vị kỳ nhân đã ẩn tích lâu năm trên non cao núi biếc, để gây thêm thanh thế lừng lẫy cho cánh mình rồi sẽ tái lập La Sát giáo sau này”.

Cơ Thiên Khuyết xem xong bất giác trong lòng thất kinh, thì ra vị Tiêu Diêu lão nhân mà mình kéo đến ấy lại là thứ “chính cống”, hèn gì càng lúc càng ly kỳ bất phàm. Nhưng lão này thế nào chẳng coi mình là một kẻ đại tử thù, sao lão không nhân lúc mình chưa phát giác ấy mà hạ độc thủ để trả mối thù mười năm bị giam cầm nơi Cửu Hoa sơn, mà lại nghêu ngao hát bài Tiêu Diêu bỏ đi như thế.

Càng bởi vì Cửu Độc thư sinh tích ác quá nhiều, tâm trí đã mê mờ hẳn, đâu hiểu nổi dụng ý của khoan dung đại lượng của Chung Ly Triết, trong lúc phân vân ấy miệng bỗng dưng lại nhìn ngay vào thân Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ khẽ gọi “Phan phó giáo chủ” vừa chực mở miệng nói lớn, thì Ngọc Tiêu Lang Quân không chờ cho Cơ Thiên Khuyết mở miệng, lập tức lạnh lùng lên tiếng trước rằng :

– May là bức thư của sư tỷ ta đến kịp thời, không thì giờ này đây hồn ngươi đã biến thành quỷ sứ xuống Diêm vương tại âm từ lâu rồi. Sao còn không chịu đi cho khuất mắt, đứng đây lảng vảng làm gì nữa?

Nếu vào ngày thường xưa kia, nội giọng điệu ngông cuồng cũng đủ điên tiết lộn ruột khiến Cửu Độc thư sinh ra tay trừng trị rồi. Nhưng nay vì, một là mình đang bị sa cơ thất thế khốn đốn trong những ngày gần đây, hai là mình đang bị vây trong thạch trận, ba nữa muốn trông vào thế lực của chị em Mạnh Tam Nương để gây thanh thế riêng cho mình, nên Cơ Thiên Khuyết cố nhịn tức, cất tiếng cười lên ha hả rằng :

– Cơ Thiên Khuyết này đã từng thanh minh với Phó giáo chủ từ trước, nghĩa là sự hiểu lầm trên Kỳ Liên sơn dạo nọ xin Phan phó giáo chủ đừng nên để tâm làm gì, nay Cơ Thiên Khuyết xin tạ tội với Phan phó giáo chủ tại đây vậy.

Dứt lời, Cơ Thiên Khuyết ôm tay lên vái dài với Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ.

Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, dù sao cũng không phải là nham hiểm như Cửu Độc thư sinh, nay thấy người đã chịu xuống nước nhỏ với mình như vậy, trong lòng cũng không nỡ quá quắt thêm, cũng buông tiếng cười ha hả ôm quyền thi lễ lại rằng :

– Cơ huynh đã nói như thế, Phan Ngọ lẽ nào còn chấp trách làm gì nữa, như thế chẳng hóa ra mình hẹp lượng lắm sao? Vậy từ nay chúng mình không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.

Cơ Thiên Khuyết vui vẻ hòa nhã cười nói với Ngọc Tiêu Lang Quân rằng :

– Cơ Thiên Khuyết nay được sự rộng lượng hải hà của Phan phó giáo chủ, nhưng vì hiện nay tôi còn bận hẹn với một kẻ địch tại Võ Di, đáng lẽ nên lập tức cáo từ rút lui, nhưng nay vì nhận được lệnh sư tỷ có chuyện ủy thác, nên cũng không ngần ngại gì muốn thỉnh giáo với Phan phó giáo chủ một điều.

Dứt lời, trao luôn bức thư của mình sang cho Ngọc Tiêu Lang Quân. Phan Ngọ sau khi xem xong, Phan Ngọ “ồ” lên một tiếng nhẹ, mỉm cười rằng :

– Phan Ngọ đã khéo được một quyển kỳ thư võ học trong ngọn núi Võ Di này, quyển kỳ thư đó mệnh danh là Huyền Huyền chân kinh, và hai bảo vật trong võ lâm, nhờ đó được biết ở trong Huyền Băng Lũng trên bắc Thiên Sơn, có một vị kỳ nhân đang ẩn cư đó danh hiệu là Huyền Băng Tiên Tử, và Bách Bàn Sơn trên núi tây Nộ Sơn, cũng có một vị ẩn cư là Vạn Tướng tiên sinh, cả hai người này tuổi đã trên trăm, võ học kỳ cao, bởi xưa kia từng bị thương tâm một vết thương lòng gì đó, nên đã cố đi tìm nơi hoang vắng để ẩn tung tuyệt tích trong giang hồ luôn, Cơ huynh chỉ cần làm cách nào gặp được một trong hai người cái thế kỳ nhân này, nói rõ cho họ biết hai vật kỳ bảo là Song Tâm Bích Ngọc và Cửu Kết Kim Hoàn, hiện đều nằm trong tay sư tỷ tôi, nếu họ bằng lòng hạ sơn xuống giúp sức để cộng diệt Càn Khôn ngũ tuyệt, để khiên cho La Sát giáo lừng lẫy thanh danh từ đây, thì chừng ấy sư tỷ tôi sẽ lập tức tặng hai bảo vật này cho họ ngay. Bởi vì cả hai vật này đối với hai kỳ nhân Huyền Băng Tiên Tử và Vạn Tướng tiên sinh đều có một liên quan mật thiết bí mật, khi họ nghe được tin này, thế nào cũng chịu ra sức ngay, thêm đó, nếu công lực của sư tỷ của tôi luyện thành công, đừng nói là đám Tây Đạo, Nam Bút không đáng kể, mà còn cho cả vị Chân Đoạt Hồn Kỳ là Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết đi nữa, cũng không có gì phải e ngại.

Cơ Thiên Khuyết im lặng đứng nghe, trong lòng đang tư lự nghĩ, Ngọc Tiêu Lang Quân thình lình chuyển sang câu chuyện khác hỏi rằng :

– Cơ huynh vừa rồi nói có một kẻ thù địch nào đó hẹn tại đây với huynh, vậy có thể thố lộ với Phan Ngọ này được không?

Cơ Thiên Khuyết nghe hỏi vậy, nhân đà nói với Phan Ngọ rằng :

– Sau cuộc đại hội Tân Cựu Càn Khôn ngũ tuyệt mở tại Vạn Mai cốc La Phù sơn xong, trong lúc Cơ Thiên Khuyết tôi vừa tính rút lui, thì bỗng có một người tự xưng là U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh, dắt theo bốn thủ hạ ăn mặc như ma quái, xông thẳng vào cốc, lên tiếng đòi tảo thanh tiêu diệt sạch hết dư đảng tà giáo La Sát, và đòi truy hồn Tiếu Diện Diêm Bà cùng đoạt mạng Ngọc Tiêu Lang Quân…

Ngọc Tiêu Lang Quân nghe nói như vậy, cau mày suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp lời rằng :

– Tên hiệu người này hơi xa lạ, mà ngang nhiên dám ngông cuồng như thế?

Chẳng biết hắn có ý muốn tảo thanh bổn giáo hay không? Nhưng ngoại hiệu của sư tỷ tôi đã gọi là Tiếu Diện Diêm Bà thì hắn không thể nào xưng danh trong bốn chữ U Mịch Thần Quân được.

Cửu Độc thư sinh thấy Ngọc Tiêu Lang Quân có vẻ chưa chịu tin những lời mình nói, vội hấp tấp nói rằng :

– Người này cũng ăn mặc đúng hệt như một Đoạt Hồn Kỳ, nê cũng đã chỉ danh tôi đòi đấu với tiểu đệ. Thế là một cuộc ác chiến đã xảy ra tại Vạn Mai cốc, nhưng y sẵn thủ hạ trợ lực, đôi bên đánh hoài vẫn chưa phân thắng bại, sau mới hẹn lại vào ngày mười sáu tháng hai tại Võ Di tuyệt đỉnh quyết mở cuộc đấu thư hùng sống chết.

Ngọc Tiêu Lang Quân “ồ” lên một tiếng, Cơ Thiên Khuyết lại nghiễm nhiên lên tiếng tiếp :

– Nay lệnh sư tỷ bận bế quan luyện công, và đồng thời lại có việc nhờ Cơ Thiên Khuyết như thế, nhưng hãy để cho tiểu đệ giải quyết xong vụ tranh chấp với tên U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh xong đã, rồi xin thân hành đi tìm kiếm hai vị tuyệt thế kỳ nhân là Huyền Băng Tiên Tử và Vạn Tướng tiên sinh xuất sơn để giúp sức cho quý La Sát giáo cùng đấu thư hùng một phen với đám Càn Khôn ngũ tuyệt cho biết mặt.

Ngoại hiệu chưởng giáo La Sát Mạnh Tam Nương là Tiếu Diện Diêm Bà vậy thì đã bị ngoại hiệu U Mịch Thần Quân của người ta át thế mất, nên sau khi Phan Ngọ nghe nói đến bốn chữ đó, lạnh lùng cười tiếp lời rằng :

– Cơ huynh nay đã nguyện bôn ba ngàn dặm về miền tây cùng lo thù chung mưu đại sự như thế, Phan Ngọ này cũng chẳng cần phải khách sáo cảm tạ gì huynh.

Nhưng nay tôi có một việc muốn xin với huynh là, cuộc hẹn ngày mười sáu tháng hai này tại núi Võ Di, Cơ huynh cứ việc yên trí giao vụ tranh chấp U Mịch Thần Quân để Phan Ngọ này lo liệu hộ cho.

Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết thấy Ngọc Tiêu Lang Quân đã bị mình khích động trúng tim đen, trong bụng vui mừng vô ngần, nhưng bề ngoài vẫn không hề để lộ vẻ hớn hở của mình, cũng chẳng lên tiếng ngay, cố ra vẻ trầm ngâm một hồi rồi mới nghiêm trang nói :

– Vốn ra Cơ Thiên Khuyết tôi cũng đâu có hay biết gì về chuyện lệnh sư tỷ lại ẩn cư tại đây, nên đã vô tình định ước hẹn với U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh tại đây. Nay chúng mình đã coi nhau như người trong một nhà như thế, ai ra đối phó cuộc hội cũng thế cả, nhưng trước khi chưa trừ khử được nhóm đại kình địch Càn Khôn ngũ tuyệt là Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút, Bắc Kiếm và Tiêu Diêu lão nhân Đoạt Hồn Kỳ, chúng mình cũng nên tránh bớt việc oán thù, mong trong cuộc hẹn ngày mười sáu tháng hai tới đây, nếu Phan phó giáo chủ thấy có điểm nào tha được người ta thì cứ việc rộng lượng nới tay…

Ngọc Tiêu Lang Quân không đợi cho Cơ Thiên Khuyết hết lời, bèn lên tiếng rằng :

– Vốn ra tôi cũng chẳng có oán thù gì với người ta cả, huống hồ trong lúc thần công của sư tỷ tôi chưa luyện thành, quả thật tôi sẽ tuân theo lời khuyên của Cơ huynh hành sự, chỉ cần sao tên Diêm Nguyên Cảnh chịu tự động bỏ hẳn ngoại hiệu U Mịch Thần Quân, ta sẽ tha hắn khỏi chết trong chưởng lực La Sát Âm Công hoặc Thất Tình Tiêu Thanh, hay Thập Hồn Diệu Vũ.

Cơ Thiên Khuyết thừa biết U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh thuộc loại người ương ngạnh kiêu ngạo, như thế thì kế “Giá họa Giang Đông”, “Trục lang cự hổ” của mình chuyến này thế nào chả khiến cho họ mở một cuộc long tranh hổ đấu tưng bừng?

Sau khi hai người thương lượng xong đâu đấy, Ngọc Tiêu Lang Quân bèn dẫn luôn Thập Đại Du Hồn lên đỉnh phong để chờ đợi U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh, còn Cửu Độc thư sinh lo bôn ba phong trần lên đường đi về miền tây để tìm hai vị kỳ khách trong võ lâm là Huyền Băng Tiên Tử và Vạn Tướng tiên sinh.

Nhưng trong suốt cuộc hành trình này, Cơ Thiên Khuyết không những không giấu giếm về chuyện ẩn cư của Mạnh Tam Nương, mà còn tận lực nói hết rõ các dự tính bí mật của La Sát giáo, nào hiện đang ẩn náu tại núi Võ Di để khổ luyện những công lực kỳ độc, và nay mai sắp sửa tái xuất trên giang hồ để mở một cuộc thi thố với các tay quần hung trong thiên hạ để tranh chức minh chủ trong võ lâm.

Dụng ý của Cơ Thiên Khuyết là muốn bắn tin ẩn cư của Mạnh Tam Nương đến tai nhóm Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút, Bắc Kiếm và Đoạt Hồn Kỳ trong Càn Khôn ngũ tuyệt, khiến cho đám họ lần tới núi Võ Di nay quyết đấu với vị Hồng phấn ma đầu này, như thế có thể tiêu hao thực lực của đôi bên khá nhiều, còn mình chỉ cần tìm được hai vị Huyền Băng Tiên Tử và Vạn Tướng tiên sinh, sẽ nói láo là mình đã được Song Tâm Bích Ngọc và Cửu Kết Kim Hoàn, đang tính mang lại biếu họ, thì giữa đường bị Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết và Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương hợp sức cướp mất.

Như thế, Huyền Băng Tiên Tử và Vạn Tướng tiên sinh thế nào cũng chịu xuất sơn để đối địch với Tiêu Diêu lão nhân và Tiếu Diện Diêm Bà ngay, khi ấy mình cứ việc đòn sóc thọc bên này thích bên kia, tiện dịp là mình ra tay trừ khử dần những tay đối thủ lợi hại, rồi vu oan giá họa sang cho người khác, khiến cho họ cứ việc trả thù báo oán, nghĩa là không một ngày nào được yên tĩnh. Cuối cùng thế nào mình chả mãn nguyện với chí nguyện làm bá chủ võ lâm trong thiên hạ.

Lộ trình của Cơ Thiên Khuyết thoạt tiên là đi Huyền Băng Lũng bắc Thiên Sơn, sau mới đi Bách Bàn Lãnh tây Nộ Sơn. Vậy chuyến đi này liệu có thành công đúng như những ý niệm độc của Cửu Độc thư sinh không? Bút giả tạm ngưng ở đây để quay sang kể về cuộc hẹn hội kinh hồn lạc phách tại đỉnh phong Võ Di.

Vào giữa đêm mười sáu tháng hai, trăng thanh gió lặng, trên bầu trời không một đám mây, nơi thạch trận ngổn ngang của đỉnh núi Tam Ngưỡng Phong ấy, đã được những môn đồ của La Sát giáo dọn sạch bằng hết, để lại một khoảng trống có trên năm, sáu trượng vuông tròn, những nhân vật giang hồ đang đứng đối lập với nhau ấy cả thảy là mười sáu vị.

Ngọc Tiêu Lang Quân vẫn ăn mặc như một nho sinh, toàn thân trắng xóa.

Đứng phía sau Phan Ngọ là mười thiếu nữ mặt gầy đét mà được xưng hiệu trong La Sát giáo là Nhị Vân, Nhất Quỷ, Thập Đại Du Hồn.

Còn năm khác, đương nhiên là U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh và bốn thủ hạ đem theo là Trọng Tuyền Tú Tài Cam Hóa Quế, Hồng Y Hỏa Phán Mục Lôi, Đại Đầu Quỷ Vương Tiêu Khôi, Câu Hồn Sứ Giả Phong Kiệt.

Diêm Nguyên Cảnh thấy Cửu Độc thư sinh đã lột hẳn mặt nạ giả, thay đổi lối ăn mặc như vậy bèn cũng cởi bỏ luôn lối Đoạt Hồn Kỳ của mình để phục sức theo lối vương giả U Mịch Thần Quân.

Diêm Nguyên Cảnh không thể nào ngờ rằng kẻ chờ mình trên đỉnh núi Tam Ngưỡng Phong này lại không phải là Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết, mà là một vị thư sinh xa lạ khác đem theo mười thiếu nữ liệt trận ra đón chờ mình.

Tuy U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh từng sống trong địa khuyết gần hai mươi năm trời, lại nữa xưa kia cũng là một hiệp đạo khét tiếng ở Lĩnh Nam. Sau khi thấy lối ăn mặc đẹp mắt của Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ, và Thập Đại Du Hồn như thế, biết ngay nhân vật trước mắt mình đây cũng không phải tay phàm tục gì? Bất giác cau mày lên tiếng hỏi rằng :

– Túc hạ đây là ai, và chờ ai trên đỉnh phong trong đêm khuya này?

Bởi Ngọc Tiêu Lang Quân đã nghe lời tiếm ngôn của Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết nên sau khi thấy mặt U Mịch Thần Quân và người ta lên tiếng hỏi mình trước vô lối như thế, “hừ” một tiếng nhẹ rồi lạnh lùng rằng :

– Câu hỏi này đáng lý ta phải hỏi ngươi mới đúng… thế ngươi dắt theo mấy người trông ma không ra ma, người không ra người này đến nơi ẩn cư của ta đây để làm gì?

Diêm Nguyên Cảnh thấy đây là nơi ẩn cư của người ta, biết ngay đã hỏi lỡ lời với người ta, bèn quay về phía Trọng Tuyền Tú Tài rằng :

– Không ngờ nhân vật lừng danh như Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết như thế mà cũng nuốt lời, sợ không dám lại đây để phó hội.

Phan Ngọ cũng phục ngầm lối trả lời khéo của đối thủ, bèn lạnh lùng rằng :

– Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết vốn là chỗ bạn thân của Phan Ngọ ta, bởi bận việc nên chưa có mặt tại đây, nên tôi đã hộ thay mặt bạn đến phó hội cũng thế.

Diêm Nguyên Cảnh nghe vậy, lùi ngay nửa bước về phía sau, đưa mắt nhìn khắp một lượt toàn thân của Phan Ngọ, trầm giọng rằng :

– À, ra túc hạ đây là Ngọc Tiêu Lang Quân trong La Sát giáo, và cũng là Phan phó giáo chủ đấy?

Phan Ngọ gật gù, cười ngạo mạn lên tiếng rằng :

– Chắc ngươi đây là kẻ không biết trời cao đất rộng Diêm Nguyên Cảnh đây?

Nghe nói các người ỷ chút nghề mọn ma quái quỷ môn quỷ đạo gì đó mà dám ngang nhiên đòi đối địch với bản giáo La Sát, mà còn dám sục xạo trong Vạn Mai cốc?

Nghe vậy Diêm Nguyên Cảnh biết ngay Cửu Độc thư sinh đã dùng kế “di họa Giang Đông”, đảo lộn thị phi, nhưng cũng không ưa gì khẩu khí kiêu căng của Ngọc Tiêu Lang Quân, bèn nghiễm nhiên rằng :

– Vạn Mai cốc đâu phải nơi cấm địa ở trần gian này, vậy thì người nào lại không có quyền vào cốc? Lại nữa La Sát giáo của các người là một tà giáo, làm nhiều điều khuyết đức trái nhân tình, đồng thời các người lại chịu rời bỏ cơ nghiệp để tránh cuộc chạm trán nảy lửa với nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt trong cuộc đại hội Nguyên Tiêu, vậy thì đâu có lý do gì để cấm ta vào Vạn Mai cốc?

Phan Ngọ cười ngất ngưởng một hồi rằng :

– La Sát giáo bởi có việc riêng nên tạm cho giải tán môn đồ, nhưng trong ba năm sau, nhất định thế nào cũng về lại Vạn Mai cốc gây dựng khuếch trương lại cơ nghiệp của La Sát môn, thề sẽ tước đoạt những đầu lâu của Càn Khôn ngũ tuyệt để làm lễ tế đàn.

U Mịch Thần Quân nghe vậy bất giác cũng ngẩn người mỉm cười nhìn Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ lại rằng :

– Ngươi đừng nên cười vậy, nếu trong ba năm trời mà nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt còn sống, trong thời gian này, chưa chừng ngươi lại phải bỏ xác trên đỉnh phong này đây là khác.

Trong bốn người thủ hạ của Diêm Nguyên Cảnh, kẻ nóng tính nhất là Đại Đầu Quỷ Vương Tiêu Khôi, khi y thấy Phan Ngọ ăn nói ngạo mạn như thế, đang tính hăm hở xấn tới, nhưng Diêm Nguyên Cảnh đã vụt ngay tay áo chận ngay lại, rồi nhìn Phan Ngọ rằng :

– Này Phan phó giáo chủ, Diêm Nguyên Cảnh này đâu có thù oán gì với ngươi đâu? Chẳng lẽ tôn chỉ trong La Sát giáo các người chỉ nhắm vào chuyện chết chóc thôi ư?

Phan Ngọ lạnh lùng :

– Hừ. La Sát giáo đâu phải chỉ háo sát sinh như ngươi nghĩ. Nhưng không thể nào dung tha những kẻ dám mạo phạm đến oai danh của bổn giáo. Nếu ngươi muốn được thoát khỏi đỉnh phong trong đêm nay về để mà sống, ít nhất ngươi nên tự động xóa bỏ hẳn bốn chữ ngoại hiệu U Mịch Thần Quân của ngươi mới được.

Diêm Nguyên Cảnh nghe vậy thì ngạc nhiên vô cung, bèn lên tiếng hỏi :

– Vậy ngoại hiệu U Mịch Thần Quân có gì mạo phạm đến La Sát giáo sao?

Phan Ngọ bởi nhận thấy giữa hai ngoại hiệu U Mịch Thần Quân và Tiếu Diện Diêm Bà đã có sự xung đột khó nói, nên cau ngay mày hầm hầm rằng :

– Ta muốn ngươi bỏ thì ngươi cứ việc nghe lời cho ổn thỏa, hà tất hỏi lôi thôi làm gì? Còn không, hãy đem mạng nộp ngay dưới La Sát Âm Công hay Thất Tình Tiêu Thanh, Thập Hồn Diệu Vũ của ta đây.

U Mịch Thần Quân thấy Ngọc Tiêu Lang Quân không chịu bỏ qua bốn chữ ngoại hiệu của mình, cũng chẳng hiểu duyên cớ tại sao, sau khi trầm ngâm suy nghĩ một hồi, mới chợt hiểu bất giác phì cười lên.

Tiếng cười này khiến cho Phan Ngọ đỏ bừng cả mặt, thế là mắt trợn tròn lên quát tiếng hỏi rằng :

– Ngươi cười gì vậy?

Dứt lời tay áo thụng thư sinh vụt ngược lên, trong ngọn chưởng vung lên ấy, một luồng kình phong của La Sát Âm Công đã bửa thẳng tới phía Diêm Nguyên Cảnh.

U Mịch Thần Quân từ lúc rõ thân phận của Phan Ngọ, càng đề có cảnh giác của mình. Bởi xưa nay trong La Sát giáo thu môn đệ rất nghiêm nghị, như vậy không đời nào có những tay tầm thường. Hai nữa là võ học của Mạnh Tam Nương lại cực kỳ tinh giỏi, đến cả Càn Khôn ngũ tuyệt cũng còn e ngại sau này sẽ thành đại hoạn trong võ lâm. Bây giờ mình đột nhập vào sào huyệt của người ta như thế, đâu dám sơ ý chểnh mảng?

Nên sau khi Phan Ngọ phát ra luồng La Sát Âm Công, Diêm Nguyên Cảnh cũng vội lật chưởng bên phải ra, lẽ đương nhiên cũng tụ ngầm công lực, nhưng vì đôi bên còn chưa biết sức nhau như thế nào, nên Diêm Nguyên Cảnh cũng phải dùng chín phần mười công lực để nghênh địch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.