Thượng Quan Linh nghe vậy, cũng ngước mày hỏi rằng :
– Ngài đã nói vậy, thì vị kỳ nhân này là ai? Phải chăng là kẻ ẩn náu biệt tăm biệt tích là sư tỷ đệ Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương và Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ? Hoặc là tên độ không hóa, giết không xong, chạy thì nhanh, trốn lại khéo, tức là tên Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết lại tái xuất giang hồ để gây rối loạn nữa đây chăng?
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh trầm tư một lúc rồi cau mày rằng :
– Trong hai nhân vật này, đều rất có thể họ lắm, hoặc là những nhân vật khác cũng chưa biết chừng? Nói tóm lại, bất luận họ thuộc loại nhân vật nào đi nữa, mà đã dám ngang nhiên khiêu chiến với cánh mình thế, chúng mình không thể nào không chuẩn bị phòng hờ, sự mưu tính ngấm ngầm của chúng, nhất là trong cuộc hành trình đi miền tây này, phải đặc biệt để ý tất cả mọi sự kiện khả nghi có thể đưa đến những mưu hại của đối phương.
Dứt lời hai người vẫn tiếp tục lên đường, nhưng khi đến giao giới của ba tỉnh An Huy, Hồ Bắc, Giang Tây, thì lại có kẻ lạ kiếm chuyện khiêu khích.
Địa điểm vẫn là nơi rừng rậm âm u, thời gian cũng thuộc về thói quen của những người giang hồ hành sự, nghĩa là vào khoảng canh hai.
Một khu rừng hiểm ác, cảnh sắc thê lương, tứ bề trập trùng những ngôi hoang trũng (những mồ mả lớn lộng lẫy) vô chủ, cộng thêm trăng mờ bị mây che, càng hiểu rõ cảnh âm u thảm đạm, khiến kẻ nhìn hơi khó chịu.
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh nghiêng đầu nói với Thượng Quan Linh rằng :
– Này Thượng Quan hiền điệt, tôi đã lâu ngày không đi ngang đây rồi, vậy cậu xem thử coi những ngôi mộ hoang trùng trùng điệp đây phải chăng chúng mình đã đến gần nơi Cửu U Địa Khuyết của vị U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh đó không?
Thượng Quan Linh lắc đầu rằng :
– Dạ thưa Cửu U Địa Khuyết nằm dưới Vạn Tính Công Phần cơ ạ, cách đây còn khoảng bảy, tám chục dặm xa. Xưa kia Gia lão tiền bối chẳng đã từng cứu vị U Mịch Thần Quân tại đó, sao ngài còn nhận không ra? Vạn Tính Công Phần nhiều mồ mả hơn đây, cảnh sắc cũng có phần âm u rùng rợn hơn đây nhiều.
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh gật đầu cười, vừa chực lên tiếng, đột nhiên phía đắng sau một tiếng kỳ lạ nổi lên và một ngọn gió nổi lên và một ngọn gió đánh tới.
Thượng Quan Linh vốn đã được Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết truyền cho ngọn tuyệt kỷ Vân Phiêu Điện Thiểm, còn Gia Minh lại tự có ngọn Thiểm Điện thân pháp trong người, đều là những ngọn khinh công thượng thặng có thể ngạo thị trong giang hồ đương kim, nên khi nghe có tiếng động lạ, chỉ thấy cả hai nhoáng vèo một cái chia hẳn hai bên tả hữu vọt ra xa trên bảy thước.
Nhưng sau khi chân hai người vừa chạm mặt đất, bất giác cả hai cùng bật cười với nhau, thì ra một con dạ điểu lớn bay ngang qua đầu hai người.
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh vừa lên tiếng được bốn chữ “Thượng Quan hiền điệt”, thì đằng này Thượng Quan Linh đã vô cùng ngạc nhiên đưa tay chỉ về hướng trước, nơi cách xa chừng hai, ba trượng ấy nói với Gia Minh :
– Ngài xem kìa, hình như bộ xương khô đằng kia biết nhúc nhích thì phải.
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh nhìn theo lối chỉ của Thượng Quan Linh, thì ra trên bãi cỏ hơi cao, bộ xương người đầy đủ chân tay nằm trên bãi cỏ.
Xương khô mà Thượng Quan Linh nói mới trông thấy động đậy, thật là một việc lạ lùng.
Trong lúc Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh chăm chú nhìn bộ xương khô ấy, quả nhiên thấy nhảy lên hai tấc, rồi lại rớt vào trong đám cỏ gần đấy.
Thượng Quan Linh chuyến này thấy càng rõ hơn, vừa nghiêng đầu ghé vào tai Gia Minh buột được tiếng: “Gia tiền bối”, đột nhiên “coong” một tiếng, cả cỗ xương khô ấy, thình lình ưỡn thẳng lên vọt hẳn lên bảy thước cao, đứng ngay vào trong lùm cỏ.
Thoạt tiên cả hai người tưởng đâu là những nhân vật nào trên giang hồ cố ý làm trò ma quái như thế, để thi hành âm mưu thủ đoạn gì chăng? Nhưng khi thấy bộ xương khô còn dính những miếng thịt chưa rữa hết, máu me thịt nát tơi bời, khiến cho kẻ nhìn muốn lượm giọng nôn mửa, không ớn mà nổi da gà lạnh người.
Sau khi bộ xương khô ấy đứng sững một một hồi, trái hẳn với ý nghĩ của Gia Minh là không nhảy tới để dọa nạt hay cào cấu, mà hai tay xuội lơ xuống, nhót từng bước một về phía sau rút lui, trông ghê rợn lạ lùng.
Gia Minh và Thượng Quan Linh thấy vậy đều sinh nghi, bởi nếu bộ xương khô này là do nhân vật nào trên giang hồ giả dạng, thì một là không xâm phạm đến mình, hai lại tuyệt đối không thể nào đến tuyệt độ thần diệu như thế, giống hệt như quỷ nhập tràng.
Ngay trong lúc Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh và tiểu hiệp Thượng Quan Linh chưa phân tích rõ được đó là người hay ma ấy, thì bộ xương đó nhót xa hẳn trên bốn trượng, thình lình quay nhanh mình, lưng đưa về phía Gia Minh, bộc phát một tiếng cười quái dị ghê người.
Sau lưng ấy, ngang nhiên đã hiện mấy chữ có lân tinh (chất sáng về đêm), tuy cách trên bảy trượng xa, nhưng nhờ tứ bề đều tối mờ, nên những chữ viết bằng lân tình ấy hiện rõ rằng :
“Nhược kiến Càn Khôn ngũ tuyệt, thỉnh lai Vạn Tính Công Phần”. (nếu muốn gặp nhóm Càn Khôn ngũ tuyệt, xin mời lại bãi tha ma tại Vạn họ nghĩa địa), sau chót thêm một hàng tám chữ nhỏ là “Cửu U Địa Khuyết chủ nhân kính bạch”.
Sau khi tình trạng biến hiện như thế, hai người mới vỡ lẽ đây quả do nhân vật giang hồ nào đã bày trò, chắc nhiệm vụ họ chỉ cốt báo tin, nên mới chưa xâm phạm đến cánh mình.
Nhưng thân pháp của người xương khô quả nhanh thật, trong chớp mắt đã biến mất tâm dạng, khiến cho Gia Minh và Thượng Quan Linh không sao đuổi bắt kịp.
Thượng Quan Linh cau mày một lúc lại ngạc nhiên hỏi Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh rằng :
– Thưa tiền bối, “Cửu U Địa Khuyết chủ nhân”, bộ không phải là U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh đó ư. Vãn bối còn nhớ trong cung điện như quỷ phủ đầy rẫy những hơi ma tử khí ấy, toàn là một cung điện treo lủng lẳng những đầu lâu xuống người, và còn hai câu đối: “Nhượng hướng võ lâm cầu tuyệt nghệ, Thả lai địa khuyết bái thần quân”, đến cả những loại chén bát dĩa, đều được Trọng Tuyền Tú Tài Cam Hóa Quế đi Giang Tây đặt làm thành những xương người đầu lâu rùng rợn, thật là một nơi hơi ma tử khí âm u, vậy các tiền bối trong Càn Khôn, họ đâu chịu lại đây để tụ họp? Còn nói về phần chúng mình đây, tuy mới cách xa với U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh tại La Phù sơn hơn năm nay, dù cho muốn gặp chúng mình đi nữa, tại sao không thân hành đích thân xuất hiện, hoặc phái các tay thủ hạ đưa thư đến, khi không lại đi giở trò huyền hoặc như vậy để làm gì? Ngài thử suy nghĩ kỹ xem, theo vãn bối thì thế nào cũng có chuyện bí ẩn gì trong này đây.
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh suy nghĩ một chặp mới gật đầu rằng :
– Thượng Quan hiền điệt nghĩ thế cũng phải. Diêm Nguyên Cảnh tuy ngoại hiệu U Mịch Thần Quân, sống lâu năm tại Cửu U Địa Khuyết, tất cả những lề lối hành động không tránh khỏi có tính chất ma quái kỳ dị. Nhưng đối với mình không nên dùng đến trò này mới phải. Nay Vạn Tính Công Phần lại cách đây chừng bảy, tám chục dặm đường, với sức tài nghệ trên người chúng mình đây, dù có gặp những mưu kế gian tà gì đi nữa, mạo danh để lừa bẫy cũng chẳng có gì đáng ngại, vậy chẳng thà mình cứ y theo lời hẹn tới, bái hội thử xem kẻ xưng “Cửu U Địa Khuyết chủ nhân” là ai? Nhưng chúng ta đừng nên quá ỷ vào tài mà cần phải thận trọng mới được.
Thượng Quan Linh mỉm cười gật đầu nhận lời ngay, thế là một già một trẻ lo cấp tốc rảo bước lên đường. Trong cước trình của nhân vật nổi danh trong giang hồ này, lẽ đương nhiên cũng chẳng mất bao nhiêu thời giờ, nhưng Gia Minh vì sợ trong đêm tối, dễ bị kẻ địch lợi dụng ra ta, nên cuộc hành trình bị chậm hẳn với công cuộc đề phong, mãi khi trời sáng bạch, mới nhận thấy bãi tha ma của Vạn Tính Công Phần hiện rõ hoàn toàn trước mắt.
Thượng Quan Linh đoán ngay ra dụng ý của Gia Minh, bèn mỉm cười rằng :
– Thưa Gia tiền bối, trong cung điện dưới Cửu U Địa Khuyết ấy, luôn luôn có những ngọn đèn sọ người được thắp sáng trưng, suốt năm không hề có ánh nắng rọi vào. Chúng mình đã đến đây, thế mà Địa Khuyết chủ nhân chưa thấy ra tiếp đón, không lý lại muốn thử tài chúng mình xem có cách gì vào cung điện quỷ phủ đó sao?
Xưa kia, Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh từng giải cứu cho U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh dưới Cửu U Địa Khuyết tại Vạn Tính Công Phần, đồng thời được luôn bốn tờ văn kinh trong bộ U Mịch thập tam kinh, và chút ít Vạn Diệu Đơn Sa, chuyện cách nay đã hơn hai mươi năm, những võ công tuyệt học trong U Mịch thập tam kinh ấy, tuy mình đã thuộc nhừ hết, còn Vạn Diệu Đơn Sa thì đem cứu nhân độ thế, đối với ngôi Vạn Tính Công Phần từ đó trở đi đâm xa lạ hẳn.
Hơn nữa Diêm Nguyên Cảnh lại sửa chữa lại những lối ra vào của ngôi quỷ phủ này, nên càng khiến cho Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh nhận không ra lối vào, bất giác cau mày hỏi Thượng Quan Linh rằng :
– Thượng Quan hiền điệt, tôi xem cảnh sắc đây đều đã mơ hồ xa lạ như một giấc mơ cũ từ thủa nào rồi. Thế năm kia hiền điệt cùng đi chung với Độc Cước Truy Phong Nhân Tâm Thần Khất Phương Kỳ tới Cửu U Địa Khuyết chắc lối vào quỷ phủ còn nhớ rõ chứ?
Thượng Quan Linh gật đầu cười, bỗng nhớ ngay đến lời nói xưa kia của U Mịch Thần Quân là từng tu sửa hết các cửa ngỏ, mỗi ngày theo thời khắc, dù cho chủ củ của ngôi Cửu U Địa Khuyết sống lại là Tu La Tôn Giả có đến đi nữa, cũng không sao tìm được lối vào địa khuyết dễ dàng được.
Thượng Quan Linh nghĩ đến đây, cũng bất giác cau mày nghĩ lại cảnh cùng đi với Độc Cước Truy Phong dạo nọ, và cách thức mở cửa bí mật của Phong Kiệt để đưa hai người vào địa khuyết bằng cách dùng phách không chưởng đánh ngay vào bức thạch tượng thứ hai trong đỉnh mả cao lớn.
Công lực Thượng Quan Linh giờ đây đâu còn yếu kém như xưa kia nữa, “ào” một tiếng phách không chưởng cuồng mạnh được tiểu hiệp đánh thẳng vào ngực bức thạch tượng thứ hai “bình” một tiếng, đá vụn bay tứ tung, bức tượng muốn đổ hẳn luôn, nhưng sao quái lạ, chẳng thấy cửa ngỏ nào mở cả?
Thượng Quan Linh vừa buông hơi thở dài, đột nhiên một tiếng người kỳ lạ, phảng phất như từ dưới gầm của Vạn Tính Công Phần đưa lên, tuy mơ hồ lí nhí, nhưng tai cũng nghe rõ ràng rằng :
– Thượng Quan Linh. Bộ ngươi quên hết những giấc thông lệ của Cửu U Địa Khuyết này rồi sao? Mỗi đêm chỉ có thể gặp khách vào khoảng từ canh ba đến canh năm, còn ngoài giờ ấy là dành riêng cho khách thập phương đi thăm mộ cúng điếu cơ mà?
Sau khi lắng tai nghe, Thượng Quan Linh nhận thấy tiếng nói kỳ dị này được truyền ra trong vong chu vi mười trượng vuông, nhưng lại nhận không ra phương hướng nhất định của nó, Thượng Quan Linh cũng bèn lên tiếng rằng :
– Vị nào đã lên tiếng, nay Thượng Quan Linh và Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh đã y hẹn đến viếng, sao không chịu hiện thân ra gặp mặt nhau?
Vừa dứt lời, tiếng nói kỳ lạ lại nổi lên rằng :
– Thượng Quan Linh, ngươi hà tất phải đề khí truyền thanh làm gì để đến nỗi hao hơi tổn sức như thế? Vì lối kiến trúc đặc biệt của Cửu U Địa Khuyết đây, ngươi chỉ việc nói nhỏ tiếng đến đâu đi nữa, cũng có thể nghe rõ ràng từng chi tiết nhỏ được…
Thượng Quan Linh cảm thấy người này có vẻ khoác lác, nên cố ý cắt ngang tiếng nói của đối phương, tiếp lời rằng :
– Người bạn nào hà tất phải ngông cuồng như thế, ta muốn biết danh tính của các hạ, tại sao không chịu ra gặp mặt?
Trong tiếng nói không đề tụ đến chân khí để truyền tiếng ấy, quả nhiên đối phương đã nghe rõ, lại nghe tiếng quái lạ trả lời rằng :
– Ta đây là Cửu U Địa Khuyết chủ nhân, vậy vào canh ba đêm nay, trên bãi tha ma Vạn Tính Công Phần, ta sẽ dùng bạch cốt tiếp tân, thanh linh nghênh khách.
Dứt lời, không còn một tiếng động gì khác.
Thượng Quan Linh ngẩn người ngạc nhiên, vừa tính quay thân hỏi Thiểm Điện Thần Khất, Gia Minh đã nhẹ xua tay ra dấu, đột nhiên dùng ngay khinh công tuyệt thế của mình, chiếc áo dài đen đã vụt một tiếng. Nhấp nhoáng hai lần, người đã vọt ra xa khỏi trên mười trượng.
Thượng Quan Linh lại càng ngẩn người thêm, chỉ còn nước cũng tung mình đuổi theo sau đuôi, hai người lại đi khoảng chừng hơn mười trượng nữa, Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh mới ngừng bước lại rằng :
– Cứ theo vừa rồi hiền điệt nói nhỏ như vậy, đối phương đã nghe rõ như thế, chắc họ đã bố trí sẵn đâu vào đấy, vậy tốt hơn hết chúng mình không nên đứng đó nói chuyện để họ biết trước hết những ý định dự tính của mình thì hỏng việc mất.
Thượng Quan Linh nghe vậy khâm phục Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh nghĩ chu đáo, nhưng cũng cau mày rằng :
– Vãn bối từng phân tách kỹ càng giọng nói vừa rồi không thể nhận ra người ta đã phát tiếng từ phương hướng nào, mà đến cả âm điệu cũng lạ hẳn, dám nói có thể từ trước đến nay chưa bao giờ nghe đến bao giờ. Họ đã tự xưng U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh, sau khi chia tay ở La Phù sơn họ không về Cửu U Địa Khuyết nữa sao?
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh cũng không biết giải đáp sao cho trúng, Thượng Quan Linh lại với một thần sắc nghi ngờ chính đáng nói :
– Nếu bảo rằng người ta đã nhân lúc U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh vắng mặt để bá chiếm ngôi Cửu U Địa Khuyết này, vậy thử hỏi, sao họ có thể thuộc làu các đường lối bí mật trong đó? Huống hồ đối phương hình như lại còn biết rõ hành tung lai lịch của chúng mình, giọng nói thì hoàn toàn xa lạ hẳn, quả thật là một vấn đề nghĩ nát óc tìm không ra giải đáp… Thưa lão tiền bối, suốt trong một năm nay chúng mình đã hành đạo ở miền đông nam, e chừng trong canh ba đêm nay, không chừng lại bắt gặp Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương và Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết tại đây cũng nên.
Thiểm Điện Thần Khất rằng :
– Thượng Quan hiền điệt cũng chẳng cần phải nói khích tôi làm gì. Tôi nào phải kẻ sợ chuyện đâu. Hơn nữa trong suốt gần năm nay chúng mình đã không gặp những địch thủ tương đối cho mình vừa lòng mấy, kể cũng kém vui thật, nay kẻ tự xưng là Cửu U Địa Khuyết chủ nhân, tuy chưa thấy mặt, nhưng cứ theo những lối hành sự và bố trí như mình đã được biết, chưa chừng cũng thuộc loại một nhân vật giang hồ xuất sắc gì đây. Tôi đã được Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết tặng hiệu truyền cờ, còn hiền điệt tuy nhỏ, nhưng danh cũng đã vang lưng trong giang hồ, cuộc hẹn trong canh ba đêm nay tại Cửu U Địa Khuyết thế nào cũng nguy hiểm, chúng mình càng không nên sơ ý chểnh mảng, nên xem coi người tự xưng là tân chủ Cửu U Địa Khuyết có những cách hành động gì đối xử với chúng mình và hội kiến Càn Khôn ngũ tuyệt ra sao?
Thượng Quan Linh cũng biết cuộc hội kiến đêm nay chắc kinh hiểm vô ngần, nên cũng không dám quá ỷ y, đành nghe theo lời của Gia Minh, hai người đi tìm một nhánh cây vừa ý, ngả lưng để nhập định dưỡng sức.
Vào khoảng canh ba, khắp một vung hoang vu của bãi tha ma Vạn Tính Công Phần, tiếng dế tiếng côn trùng kêu gáy inh ỏi, cảnh sắc thê lương lạnh lùng… Thình lình, chất ánh sáng lân tinh bắt đầu léo lên như ma trơi, trong đám ánh sáng lân tinh ấy bỗng hiện rõ bốn chữ: “Thỉnh nhập cửu khuyết” (xin mời vào cửu khuyết), bốn chữ ấy cứ lập lòe ẩn hiện như đom đóm.
Trong lúc hai người đang lần mò tới, Thiểm Điện Thần Khất thấy vậy, mới đưa mắt nhìn sang Thượng Quan Linh, thình lình những chữ ấy quay lên như chong chóng, rồi chậm dần lại giữa hai chữ “Nhập” và “Cửu” của bốn chữ “Thỉnh nhập cửu khuyết bắt đầu để lộ ra một cửa tròn ước hai thước, tối và sâu thâm thẳm.
Trong hàm ý này, chẳng cần đoán cũng biết người tự xưng Cửu U Địa Khuyết chủ nhân, đang mời Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh và Thượng Quan Linh vào hang động Cửu U Địa Khuyết đây.
Hai người lần mò đi vào, nhưng vừa vào khỏi cửa động, thình lình cửa hang đóng kín lại. Cả hai biết mình đã bị mắc bẫy. Thượng Quan Linh vừa lần đi vừa nói với Gia Minh rằng :
– Thưa lão tiền bối, tiểu bối cứ rờ trên vách này, hễ cách ba bước, lại có bốn, năm cái lỗ nhỏ, không biết dùng để làm lỗ thông hơi hay có ngầm mai phục gì đây chăng?
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh trả lời :
– Đường hầm này không nghiêng hẳn về phía dưới như thế, mà mình không cảm thấy ngộp thở, rất có thể đó là những lỗ dùng để thông hơi.
Nhưng Thiểm Điện Thần Khất đã đoán sai, trong đường hầm này, hễ cứ cách năm thước, lại có năm lỗ nhỏ xếp thành hình hoa mai, trong có ngầm chứa độc châm, độc phấn, độc kinh, độc trấp, và độc thích hiệu xưng là Ngũ Độc Phong Sào (ổ ong năm độc), khi được phát động ra, không khác gì đàn ong vỡ tổ, bắn tứ tung khắp phía, phần thì đường hầm ngầm này lại chật hẹp, nên được mệnh danh Diêm Vương Lộ, mà cũng chính là con đường ra vào độc nhất của Cửu U Địa Khuyết này.
Trừ phi Cửu U Địa Khuyết chủ nhân có ý mời khách hay tiễn khách về, quả thật không ai có thể vào dễ dàng, càng khó mà thoát rằng, bước nguy cơ, hiểm ác vô cùng.
Cũng chẳng biết được bao lâu nữa, trước mắt dần dần hiện ra một cung điện :
Quỷ Phủ.
Ngay nơi hai trụ của cửa điện và tấm hoành phiến ngang bên trên, Thượng Quan Linh còn nhớ rõ hai câu đối là :
Nhược hướng võ lâm cầu tuyệt nghệ, Thả lại địa khuyết bái thần quân.
Và tấm hoành phiến với bốn chữ Cửu U Địa Khuyết, nhưng nay câu đối bị thay đổi hẳn mười bốn chữ lớn, viết bằng máu người, trông rợn hẳn người. Câu đối thứ nhất được sửa lại rằng :
“Cửu U Địa Khuyết quy tân chủ”. (Địa khuyết nay thuộc về chủ mới).
Thượng Quan Linh xem xong nhìn Gia Minh mỉm cười, quả thật Cửu U Địa Khuyết này không còn do U Mịch Thần Quân Diêm Nguyên Cảnh làm chủ nữa.
Xem xong câu thứ nhất rồi mới quay sang xem câu thứ nhì, bảy chữ này càng tỏ rõ khẩu khí ngang tàng tột bực, nét chữ vừa mạnh vừa đậm máu tươi, viết rằng :
“Ngũ tuyệt thanh danh hóa dã yên” (thanh danh của Càn Khôn ngũ tuyệt nay đã hóa thành mây khói).
Như vậy lẽ đương nhiên là ám chỉ nhóm Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút, Bắc Kiếm và Đoạt Hồn Kỳ. Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh sực nhớ đến mấy chữ lân tinh đêm trước được thấy trên lưng người giả dạng xương khô viết rằng: “Nhược kiến Càn Khôn ngũ tuyệt, Thỉnh lai Vạn Tính Công Phần”, không lý trong hơn năm trời không gặp Càn Khôn ngũ tuyệt, mấy vị tuyệt thế cao nhân này đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Đằng Thiểm Điện Thần Khất thì liên miên suy nghĩ về nhân vật Càn Khôn, còn bên Thượng Quan Linh lại nhận rằng vị tân chủ nhân của Cửu U Địa Khuyết, quả là một nhân vật thâm trầm bí hiểm chưa từng thấy.
Đồng thời Thượng Quan Linh thấy đối phương vẫn cứ ẩn nấp trong bóng tối không chịu xuất đầu lộ diện, như thế bên mình hơi bị thất thế, bèn nghĩ một kế khích tướng với đối phương, mắt ngước nhìn luôn hai câu đối treo nơi cột trụ, bỗng phát tiếng cười lên rằng :
– Thưa lão tiền bối, trong hai câu đối này của đối phương rõ ràng là ăn cắp tại trong Hưng Bát Thủ Đỗ Công Bộ: “Vương hầu đệ trạnh giai tân chủ, Văn võ y quan di tích thời” (lầu các bực vương hầu đều thay chủ mới, những quan văn võ khác xưa kia), vậy chúng mình cũng có quyền thay mặt U Mịch Thần Quân sửa chữa mấy chữ trên hai câu đối ngông cuồng của vị Cửu U Địa Khuyết tân chủ nhân.
Nói dứt lời, bước tới trước, dùng chưởng lực xóa hẳn chữ “tân” và ba chữ “hóa dã yên” trong câu đối Cửu U Địa Khuyết quy tân chủ, Ngũ tuyệt than danh hóa dã yên”, xong truyền ngay chân lực vào đầu ngón tay, khảm ngay vào bức đối thành :
“Cửu U Địa Khuyết quy nguyên chủ, Ngũ tuyệt thanh danh thắng tích thời.”
(Cửu U Địa Khuyết thuộc về chủ cũ, thanh danh Ngũ tuyệt vẫn hơn xưa).
Quả nhiên lối khích tướng củ Thượng Quan Linh đã sinh hiệu lực, nhưng vị tự xưng tân chủ của ngôi cung điện địa khuyết, vẫn chưa xuất diện, bỗng một giọng nói không cảm tình vang lên oang oang từ tứ phía rằng :
– Này Thượng Quan tiểu quỷ đã không biết trời cao đất rộng thì thôi đừng có vội vàng hớn hở ngông cuồng điên khùng như thế vội, sự tao kiếp của Diêm Nguyên Cảnh ở núi Võ Di đã chết lạnh xác từ lâu rồi, nay Cửu U Địa Khuyết vĩnh viễn thuộc về tân chủ. Còn về số phận Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút, Bắc Kiếm và Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết, hiện đều ở trong đại điện này hết, các người cứ việc đẩy cửa vào mà xem, thì biết ngay thanh danh của Càn Khôn ngũ tuyệt còn được như xưa kia không thì biết, hay đã “Hóa dã yên” (thành mây khói)
cả rồi? Nhưng ta truyền cho biết là phải cẩn thận hết sức, vì sự đến của các ngươi đây chính là là do ta mời đến, trong khi ta chưa phát Truy Hồn Luật Lệnh ra, tuy xung quanh cạnh mình các ngươi nguy cơ luôn luôn rình rập có thể xảy ra bất cứ giờ phút nào khi ta thích, nhưng các ngươi muốn ra khỏi nơi đây… hừ… có chắp cánh cũng đừng hòng thoát. Vậy các ngươi hãy chuẩn bị để lại hai bộ da người trên thân các ngươi lại cho ta làm vật trang hoàng cho ngôi cung điện Địa Khuyết này gọi là chút kỷ niệm mừng cho tân cơ nghiệp của ta.
Mấy lời nói của vị tân chủ nhân Cửu U Địa Khuyết về chuyện Diêm Nguyên Cảnh bị chết khiến cho Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh cau mày suy nghĩ, nhưng chuyện đã đến nông nổi này, có muốn dừng chân cũng không xong? Phần sợ Thượng Quan Linh lại gây rối hỏng việc, bèn lên tiếng ngay :
– Người bạn cứ ẩn trốn như thế đâu phải hành vi của kẻ anh hùng hào kiệt?
Vậy cái gọi Truy Hồn Luật Lệnh xin người bạn cứ việc ban sớm ra cho rồi, chúng ta đây đã có gan vào được Cửu U Địa Khuyết lẽ nào lại không có năng lực ra khỏi ngôi Vạn Tính Công Phần này ư? Nếu không chịu ra mặt biểu diễn một vài ngọn tuyệt học trong võ lâm, mà lại muốn tước không hai bộ da của Gia Minh và tiểu hiệp Thượng Quan đây, bỗng hóa ra là nghĩ chuyện mơ hồ lắm sao?
Gia Minh ngoài miệng tuy nói vây, nhưng lòng dạ lúc này cẩn thận vô cùng, không thấy đối phương trả lời, bèn bước đến cửa ngỏ, rút luôn cây Phong Ma Đồng Đoạt Hồn Kỳ nhắm ngay cửa điện quạt thốc một đường vào.
Cánh cửa trong như đóng chặt, nhưng sau ngọn gió của cay Đoạt Hồn Kỳ tạt tới thì cửa mở tung hẳn, bên trong không có gì mai phục.
Nào hay trong cửa điện bên trong ấy lại còn thêm một cửa nhỏ nữa, trên có mười hai chữ viết bằng máu tươi rằng :
“Phụng khuyên tri cơ chỉ bộ, nhập thủ tức trụy cửu u” (khuyên ai hãy biết mà ngừng bước, vào đây cũng như đi xuống địa ngục).
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh cười lạnh lùng, lại vung cây Đoạt Hồn Kỳ quạt mạnh một luồng gió thứ hai, “két” một tiếng, cánh cửa nhỏ lập tức mở toan ra, nhưng kỳ này sau bức cửa thứ hai đã có mai phục, thì ra một trăm linh tám ngọn phi đao túy độc dược được cắm thành một vòng trống khoảng hơn thước tròn, phía trên có nút bấm, chỉ cần khẽ đụng tới một cái, lập tức một trăm linh tám mũi đao sẽ bay vọt ra như cơn mưa rào ngay.
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh biết ngay đối phương cố ý thị oai và khảo nghiệm về công lực mình đây, bất giác mặt lạnh lùng mỉm một nụ cười nhạt, giơ thẳng luôn cây Phong Ma Đồng Đoạt Hồn Kỳ thẳng băng về phía trước, thình lình dùng này ngọn Túc Cốt Thần Công (thuật co xương lại) vọt bay qua trong khoen phi đao ấy vào tuốt luôn Cửu U Địa Khuyết, tức trong đại điện.
Thượng Quan Linh cũng cất bước theo Gia Minh, cũng dùng Túc Cốt Thần Công bay vèo qua luôn. Sau khi hai người vào đến bên trong, đưa mắt nhìn xung quanh, bất giác thần sắc biến đổi hẳn, trong lòng hồi hộp nghi ngờ.
Thì ra trong ngôi cung điện lớn này, chẳng có bàn ghế gì, trên trần chỉ treo lủng lẳng hai, ba chục ngọn đèn đầu lâu ghê rợn chiếu khắp ngôi điện.
Tuy giữa không bày biện gì, nhưng trên vách của hướng tây, đông, nam, mỗi mặt đều đính găm lên một bộ da người, còn phía bắc, tức phía sau của cánh cửa thứ hai, mà đằng trước có đề chữ cảnh cáo không nên vào ấy, cũng lại có một tấm da người đính găm lên trên, còn giữa thềm đại điện, một ngọn cờ lớn Đoạt Hồn Kỳ bằng đoạn đỏ có vẽ sọ người trắng, ủ rũ cắm ngay trung ương, phía sau ngọn cờ không biết còn vật gì?
Bốn bị da người bị đính trên vách điện ấy, mỗi vách như thế đều có treo thêm những binh khí kỳ dị, hướng đông là đôi vòng Long Hổ Cương Hoàn, hướng tây là cây Trường Vĩ Vân Phật, hướng nam là cây bút cán đen lông trắng lớn, còn hướng bắc là thanh kiếm Tam Chỉ có đính kèm ba hạt minh châu.
Thượng Quan Linh đang cười ngầm trong bụng về lối trò chơi của đối phương sao lại có vẻ ngớ ngẩn thế, thì thình lình mũi ngửi phải một mùi thơm khó chịu, thần trí lập tức say xẩm hẳn.
May nhờ Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh đã đề phòng từ trước là nhét thuốc vào mũi, nay thấy Thượng Quan Linh lảo đảo, vội nhét luôn hai viên thuốc đen vào mũi tiểu hiệp.
Thần trí Thượng Quan Linh lập tức tỉnh lại ngay với thuốc nhét mũi của Gia Minh, cậu ngầm chửi thầm “Cẩu tặc vô sỉ”, vai khẽ rùng một cái, toàn thân đã vèo hẳn vào giữa đại điện đưa tay vén hẳn lá cờ đỏ ủ rũ dưới đất lên, miệng bất giác thốt lên một tiếng “ý” toàn thân đứng ngẩn người ra.
Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh, thấy thần sắc Thượng Quan Linh biến sắc như vậy, cũng vội vàng nhún mình lại xem, thế là cũng chung một số phận với Thượng Quan Linh, nghĩa là cũng đờ hẳn người ra như bị trúng gió. Thì ra là cỗ thi hài của vị Tiêu Diêu lão nhân Chung Ly Triết.
Nhưng vị kỳ nhân cơ trí tuyệt luân, võ công cái thế như thế, nay tại sao lại bị thiệt mạng mà ngồi trên một chiếc ghế như vậy.
Nhìn kỹ các phía đông nam, tây bắc của chiếc ghế gỗ ấy, mỗi hướng nằm, lăn trên mặt đất một người. Gia Minh và Thượng Quan Linh đều hoảng hốt thất kinh, vội tung mình đến đỡ, may bốn người này chưa đến nỗi đứt hơi tuyệt khí, hình như bị trúng độc hôn mê thì phải. Trong lúc hai người loay hoay để lo cứu tỉnh mấy người nằm dưới đất, thì… bên hướng tây trên treo lủng lẳng tám chiếc đầu người.
Năm chiếc là của Diêm Nguyên Cảnh và bốn người thủ hạ của U Mịch Thần Quân, một chiếc chính là đầu Phương Bách Xuyên, một nữa là ân sư của Thượng Quan Linh Tạ Đông Dương, còn một chiếc đầu nữa là đầu của Thường Bích Vân mà Thượng Quan Linh đã mến như một người chị. Thấy trên khóe miệng của Bích Vân, cắn chặt một sợi chỉ đỏ bằng tơ. Trong trường hợp vừa kinh vừa đau lòng ấy, Thượng Quan Linh lập tức tối tăm mặt mũi ngất xỉu luôn xuống đất, bất tỉnh nhân sự luôn. Thời gian cũng chẳng biết trôi qua được bao lâu, nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ thấy đứng trước mặt mình là vị Nam Bút Gia Cát Dật, nhìn kỹ lại thấy Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh đã nằm chết bên cạnh, đầu rơi khỏi cổ, kỳ lạ nhất là nơi cổ không thấy một giọt máu.
Gia Cát Dật thấy Thượng Quan Linh ngơ ngác như mất trí bèn lên tiếng rằng :
– À được rồi, cậu đã tỉnh lại đây.
Nói lập tức đưa tay nắm ngay tay Thượng Quan Linh, phi thẳng ra Cửu U Địa Khuyết, đẩy ngay mấy tảng đá lớn chèn ngay vào cửa mộ, chôn luôn hẳn các nhân vật từng lừng danh một thời trong võ lâm là: Diêm Nguyên Cảnh, Phương Bách Xuyên, Thường Bích Vân, Gia Minh, Chung Ly Triết v. v…
Thượng Quan Linh quỳ mọp xuống đất khóc rống lên, ngất xỉu đi mấy trận, Nam Bút Gia Cát Dật vẫn không nói một lời gì thêm trong tình cảnh bi ai này. Một lúc khá lâu, Thượng Quan Linh mới hỏi về sự thể xảy ra làm sao?
Gia Cát Dật nói :
– Bốn người chúng ta rơi vào cạm bẫy trúng hơi độc bất tỉnh nhân sự luôn, nhưng may Tây Đạo, Đông Tăng, Nam Bút, Bắc Kiếm đều nằm la liệt dưới đất, cậu cũng bị ngất luôn, người ấy tưởng năm chúng ta đều tắt thở hết, nên không cần hạ thêm độc thủ cuối cùng, nhưng riêng Thiểm Điện Thần Khất Gia Minh lại bị thiệt mạng. Giờ đây Thiên Si, Phổ Côn, Túy đầu đà ba người đã yên ổn rời đi trước rồi.
Thượng Quan Linh vẫn mếu máo rằng :
– Thưa lão tiền bối, kẻ thù không biết là người nào?
Gia Cát Dật thở dài rằng :
– Bây giờ cậu cũng đừng nên nóng lòng hỏi làm gì vội để rối loạn thêm thần trí.
Thượng Quan Linh nghiến răng cắn lợi, hỏi rằng :
– Phải chăng là Cửu Độc thư sinh Cơ Thiên Khuyết? Hay Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương? Hoặc là Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ?
Mỗi một câu hỏi của Thượng Quan Linh, Nam Bút Gia Cát Dật đều lắc đầu phủ nhận, sau cùng mới nói rằng :
– Có thể nói là chúng, nhưng cũng có thể nói không phải là chúng.
Thượng Quan Linh ngạc nhiên, bụng nghĩ thầm :
“Với những thân pháp tuyệt thế như Chung Ly Triết và Diêm Nguyên Cảnh như thế, tại sao lại có thể mất mạng một lượt với nhau như thế? Không lý kẻ thù ấy còn ghê gớm hơn mấy lần Cơ Thiên Khuyết hay Mạnh Tam Nương sao?”
Gia Cát Dật rằng :
– Sư phụ cậu nay đã quy tiên về trời, chúng ta chỉ có thể mưu kế phục thù sau vậy, và kể từ nay trở đi, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử luôn. Còn vụ thảm án rùng rợn trong ngôi Địa Khuyết, chớ bao giờ nhắc tới làm gì nữa. Thời cơ chưa đến mà nếu tin nay bị lộ ra, mình sẽ mất uổng mạng lúc nào không biết. Vậy cậu có thể tuân theo lời ta không?
Thượng Quan Linh đành ngoan ngoãn vâng lệnh, rồi quỳ xuống làm lễ bái sư, miệng xưng hô với Nam Bút rằng :
– Kính thưa sư phụ, nay không biết Thiên Si đạo trưởng đã đi về đâu?
Gia Cát Dật rằng :
– Thời cơ chưa đến, mọi chuyện không thể nói nhiều trong lúc này. Phải nên biết rằng bản lĩnh của kẻ thù, còn giỏi hơn ta gấp mấy lần. Bây giờ mình chỉ còn cách tìm nơi ẩn dật. Việc báo thù không thể hấp tấp hành sự thiếu suy xét được. Và câu thơ “Gia tại Thiên Đài nhai đãng gian” của ta, từ đây cũng không được nhắc tới nữa. Thầy trò chúng ta phải đưa nhau đi một nơi nào thật xa xăm hẻo lánh, nghĩa là càng xa càng hay. Nhưng ác nỗi giờ đây đi đâu?
Sau khi bóp trán suy nghĩ một lúc, lại rằng :
– Về hẳn Lạc Dương, miền Trung Nguyên ẩn náu tại đó chắc được việc hơn, dù cho tên ma đầu ấy lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể nào ngờ rằng chúng mình lại có thể ẩn dật tại cổ đô Lạc Dương.
Thế là thầy trò, len lén đưa nhau bí mật về Trung Nguyên.