Đàm Tổ Thần Vương và Đạo Đức Thần Vương liếc nhau, yên lặng gật đầu, khẽ nói: “Khi lão gia xuất hành đã từng dặn, nếu chúng ta không ngăn được Đế Tuệ thì cứ đầu hàng, đợi ngài trở về sẽ lý luận với Đế Tuệ sau. Nay Đế Tuệ đã thống nhất bát đại Thiên giới khác, ngay cả đạo tràng của Thiên Hậu đều đã chiếm được, chỉ còn lại chư thiên chúng ta. Tu vi hắn đã đến rất gần Thiên Quân, chúng ta quả thực không phải là đối thủ.”
Mọi người bàn một lát rồi Đàm Tổ cất cao giọng nói: “Đế Tuệ, Chu Thiên Thần Vương phủ thuộc về ngươi, chỉ là bọn ta sẽ không đầu hàng!”
Đế Tuệ cười ha ha, nói: “Tốt! Vậy thì chờ Ngọc Hư Thần Vương trở về, trẫm sẽ luận đạo thắng bại với y. Lúc đó các ngươi hãy quyết định có đầu nhập vào trẫm hay không!”
Đám người Đàm Tổ Thần Vương lập tức rời khỏi Chu Thiên Thần Vương phủ. Đế Tuệ nhập chủ Thần Vương phủ, cảm xúc dâng trào, mười tám đạo Công Đức Kim Luân sau đầu luân chuyển không ngừng, mở ra tầng tầng thời không. Hắn cười nói với Thiên Dao Cơ: “Cửu đại Thiên giới đã được thống nhất, công đức cửu thiên đã thêm vào thân thể ta! Trẫm sắp thành Thiên Quân rồi! Quân sư, đây đều là công lao của nàng cả!”
Thiên Dao Cơ chớp mắt nói: “Bệ hạ có muốn tiến thêm một bước nữa không? Nay Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn đều ở trên Nguyên Thủy cổ lộ, đúng là cơ hội tốt. Chi bằng bệ hạ suất lĩnh thiên binh đánh tới Phật giới Đại Tây Thiên, thống nhất Tam Thập Tam Thiên Khư. Sau đó lại lĩnh quân xuống phía Đông, thống nhất Thiên Phần! Khi đó có khi bệ hạ còn có thể chứng đạo Đạo Quân, không phải e ngại đám người Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn nữa!”
Đế Tuệ nghe vậy mà tim đập thình thịch, nhưng lại lập tức lắc đầu, đáp: “Quân sư, Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết chỉ có tâm pháp tu luyện đến chứng đạo, không còn công pháp phần sau. Đế Khốc cha ta chưa từng chứng đạo, lấy tu vi Đế Quân suy diễn ra pháp môn công đức chứng đạo. Nay tu vi kiến thức của trẫm đã vượt qua người, thấy tâm pháp của người còn rất nhiều sơ hở. Trẫm phải hoàn thiện nó mới chứng đạo được. Cho dù có thống nhất Đại La Thiên Thiên Phần và Đại Tây Thiên Phật giới thì tu vi cũng chẳng tăng lên là bao.”
Thiên Dao Cơ nhíu mi lại. Phương pháp chứng đạo tuy có nhiều loại, nhưng chân chính tu đến cảnh giới cao hơn lại chỉ có hai loại. Một loại là lấy bảo chứng đạo do Nguyên Thủy Thiên Vương khai sáng ra, loại kia là lấy thân chứng đạo của Tổ Thần.
Về các pháp môn khác như lấy ma chứng đạo, lấy tình chứng đạo, công đức chứng đạo đều là bàng môn. Chỉ có chứng đạo Thiên Quân, chứ trước nay chưa từng nghe nói ai có thể trở thành Đạo Quân.
“Nếu bệ hạ không cách nào tiến lên cảnh giới Đạo Quân thì khó có thể đánh lại được cường địch. Nay việc cấp bách chính là nhanh chóng hoàn thiện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết, chứng đạo Thiên Quân.”
Thiên Dao Cơ nói: “Còn có, bệ hạ cần luyện chế Lượng Thiên Công Đức Xích, mới có thể chiếm thế thượng phong khi Thiên Hậu nương nương và Ngọc Hư Thần Vương trở về!”
Đế Tuệ gật đầu đồng ý, lập tức triệu tập các vị Thần Vương trong Cửu Thiên Thần giới, tập trung tìm kiếm Cửu Thiên kim, lệnh đám Thần Vương đó không ngừng rèn Lượng Thiên Công Đức Xích, cố gắng tăng uy năng của Lượng Thiên Xích lên gần chứng đạo chi bảo.
Chỉ thấy công đức từ Cửu Thiên Thần giới và Địa Tiên giới hội tụ đến, khởi động trên Quân Thiên Thần Vương phủ, thế nhưng lại hóa thành thực chất, lóng lánh như chất lỏng màu vàng.
Mấy tháng sau, cuối cùng trời đất biến sắc, Cửu Thiên Địa Tiên mười thế giới lớn chấn động. Những luồng đại đạo hiện ra trên bầu trời, chen nhau hội tụ trong Quân Thiên Thần Vương phủ.
Những đại đạo này dài đến trăm triệu dặm, tất cả hội tụ nơi đây, tuôn vào trong cơ thể Đế Tuệ, làm cho hơi thở khí chất khí thế hắn biến hóa hoàn toàn, lập tức chứng đạo Thiên Quân.
“Từ hôm nay trở đi, trẫm chính là Đạo Đức Thiên Quân!”
Đế Tuệ mừng rỡ không thôi, đột nhiên khẽ nhíu mày, cẩn thận cảm ứng thiên đạo, lẩm bẩm: “Thì ra là thế…”
Thiên Dao Cơ tò mò hỏi: “Bệ hạ, làm sao vậy?”
“Vừa rồi trẫm cảm ứng thiên đạo, biết được thọ nguyên của mình.”
Đế Tuệ buồn bã đáp: “Năm mươi sáu vạn năm chính là giới hạn cao nhất! Cho dù hùng mạnh như Nguyên Thủy Thiên Vương hay Tổ Thần thì cũng chỉ có từng ấy thọ nguyên! Đã không còn Tiên đạo, bất cứ ai cũng không thể nhảy ra mà đạt được vĩnh sinh.”
Hắn như mất đi động lực tiến lên, lẩm bẩm: “Nếu thọ nguyên có hạn, phía trước đã không còn đường để đi, vậy thì vì sao trẫm phải liều mạng tu luyện chứ…”
Thiên Dao Cơ im lặng. Sau một lúc lâu, nàng cười nói: “Bệ hạ, tranh phong với cường giả thiên hạ, phân ra cao thấp thắng bại, nghiệm chứng đại đạo của mình chẳng phải là một chuyện lý thú sao?”
Đế Tuệ giật mình, đột nhiên cất tiếng cười to, ý chí chiến đấu bốc lên. Hắn cười nói: “Quân sư, nàng nói không sai! Đời người chính là đấu với trời, đấu với người, lấy đó làm niềm vui thì sống mới thú vị!”
“Đế Tuệ đã chứng đạo…”
Diệp Húc đột nhiên dừng chân lại. Mấy tháng trước hắn đã cảm ứng được La Thiên Thần Kính mà hắn để lại trấn thủ Chu Thiên Thần Vương phủ rung chuyển, tất nhiên là Đế Tuệ đã công chiếm được Chu Thiên Thần giới. Ngay vừa rồi, hắn lại cảm ứng được thiên địa đạo đại reo mừng, hội tụ tới Trung Ương Quân Thiên Thần Vương phủ, lập tức hiểu rõ.
Hắn từng dùng Đế Tọa dắt Cửu Thiên đại đạo tu luyện, bởi vậy tuy cách không biết bao xa, hắn vẫn có thể cảm ứng được Cửu Thiên đại đạo dao động.
Tạo thành loại dao động này thì chỉ có một khả năng, đó chính là Đế Tuệ thống nhất Cửu Thiên Thần giới, công đức chứng đạo.
“Đế Tuệ, ngươi rốt cuộc cũng chứng đạo rồi! Có đối thủ như ngươi, ta cũng không cô độc!”
Diệp Húc khẽ nói với ý cười hiện lên trên khuôn mặt: “Hy vọng ngươi có thể đi xa hơn…”
Cùng lúc đó, Thiên Hậu nương nương cũng cảm ứng được Cửu Thiên đại đạo dao động lạ thường. Bà ta bỗng xoay người nhìn về phía Cửu Thiên Thần giới, khẽ cau mày nói: “Đế Tuệ chứng đạo Thiên Quân, đây cũng không phải chuyện tốt! Nhưng ngay cả Thương Thiên Đế Tôn và vị cấm kỵ kia cũng thua trong tay ta, ngươi cũng sẽ không phải đối thủ của bản cung!”
Bất tri bất giác, Diệp Húc đã đi đến cuối Nguyên Thủy cổ lộ. Hắn đột nhiên cảm thấy một hơi thở nặng nề khôn cùng truyền đến, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một tinh vực vô cùng rộng lớn. Trong tinh vực này, những mảng tinh vân trôi lơ lửng giữa một tòa Thiên cung, cung điện trùng trùng điệp điệp, nguy nga đồ sộ.
Những tinh vân đó gần như to bằng một tinh hệ lớn, nhưng lại chỉ như những đám tường vân nhỏ bé du đãng trong Thiên cung. Hiển nhiên Thiên cung kia đã bóp méo tầng tầng thời không, rút nhỏ tinh vân đi vô số lần.
Nhưng chỉ riêng Thiên cung rộng lớn kia cũng đủ để mọi người khiếp sợ.
Mà đốm tròn trung tâm tinh vực còn có một tòa bảo tháp ba mươi ba tầng đứng đó. Những dòng Huyền Hoàng khí và Hồng Mông tử khí hạ xuống, từ từ xoay xung quanh bảo tháp, kích động vô vố ngôi sao.
“Nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương!”
“Di La Thiên Địa Tháp!”
Tâm thần Diệp Húc cực kỳ chấn động, gần như không thể kiềm chế được. Hắn không chỉ một lần nhìn thấy không gian bao la hùng vĩ này, nhưng tận mắt thấy thì vẫn có cảm giác chấn động nói không nên lời!
“Ngoài hơi thở của Nguyên Thủy Thiên Vương, còn có hơi thở của Thanh Đế!”
Diệp Húc lập tức cảm ứng được từ sâu trong tinh vực ẩn ẩn truyền đến hơi thở riêng biệt của Hồng Mông đại đạo, lập tức hiểu rõ. Khi về già, Thanh Đế đã đến nơi đây, muốn đột phá cảnh giới để kéo dài tuổi thọ, hoặc là tính tìm ra kho báu của Nguyên Thủy Thiên Vương, kiếm được mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi, muốn chuyển thế trùng sinh.
“Đương nhiên Thanh Đế chẳng thể chuyển thế được, cuối cùng chết già ở nơi đây.”
Diệp Húc lại thấy nghi ngờ. Đám người Đàm Tổ Thần Vương nói hắn là vị cấm kỵ kia chuyển thế, theo hắn thấy, hy vọng này càng lúc càng xa vời. Ngay cả người như Thanh Đế và Nguyên Thủy Thiên Vương đều không thể chuyển thế trùng sinh, huống chi là hắn?
Hắn phi thân vào trong tinh vực này, nhìn những ngôi sao dưới chân bay xa, tâm tình kích động: “Ta đến cùng là vị cấm kỵ chuyển thế hay là chính mình, nay, đã có lời giải đáp!”
Từng mảng tinh vân tinh hệ hiện ra dưới chân hắn, Diệp Húc đến gần Thiên cung kia. Đại đạo nơi này càng ngày càng nặng, càng ngày càng to. Khắp nơi vang lên tiếng đạo âm đinh tai nhức óc khiến người tỉnh ngộ, giống như Nguyên Thủy Thiên Vương vẫn còn ở trên đời, khai đàn giảng pháp, giảng giải đạo diệu vô thượng.
Diệp Húc hạ xuống Thiên cung này, chỉ cảm thấy không gian pháp tắc nơi đây vặn vẹo gần như có thể đem cường giả có thể sánh với Thiên Quân như hắn ép nhỏ lại vô số lần!
“Luân Hồi Thiên Môn!”
Lục Đạo Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn sau lưng hắn lập tức chuyển động, bình phục thời không bị bóp méo kia. Hắn từ từ đi đến phía trước, thấy trên tấm biển một tòa đại điện cách không xa có viết vài chữ.
“Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế chi mộ!”
Diệp Húc lẳng lặng đứng nhìn một lát, có phần tò mò: “Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế? Sao ta chưa từng nghe nói Thiên giới từng có vị Đại Đế này? Chẳng lẽ Nguyên Thủy Thiên Vương không phải là vị Thiên Đế đầu tiên sao?”
Hắn không hiểu được, lại tiếp tục đi vào trong tòa cung điện này. Nơi đây rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì. Hắn lập tức đi ra, tiếp tục đi đến phía trước. Không lâu sau lại có một tòa đại điện đập vào mi mắt, trên biển có viết mấy chữ “Tư Thiên Chiêu Thánh Đại Đế chi mộ”, cũng là một ngôi mộ trống rỗng.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, đi đến tòa đại điện tiếp theo, là mộ của Trung Thiên Sùng Thánh Đại Đế.
Hắn từng bước từng bước đi tới, càng nhìn càng là kinh hãi. Khắp Thiên cung này đều là những ngôi mộ rỗng tuếch, trên tấm biển viết tôn hiệu của những vị Thiên Đế hắn chưa từng nghe tới bao giờ.
“An Thiên Huyền Thánh Đại Đế chi mộ!”
“Ôn Hoàng Hạo Thiên Đại Đế chi mộ!”
“Bắc Cực Tử Vi Đại Đế chi mộ!”
“Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chi mộ!”
Những ngôi mộ trống không này dựng cao trong Thiên cung, âm khí nặng nề. Ngoài Đế mộ ra còn có mộ của các cường giả mà Diệp Húc chưa bao giờ nghe nói tới, như là “Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn”, “Thái Ất Cứ Khổ Thiên Tôn”…
Diệp Húc đi trong Thiên cung nguy nga đồ sộ mà đầu óc lại ầm ầm chấn động. Hắn lại nhìn thấy vài cung điện vô cùng hùng vĩ, trong đó một tòa là “Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế chi mộ”. Trước ngôi mộ to lớn này là “Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn lão quân chi mộ”, bên cạnh là “Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn Thông Thiên chi mộ”. Ngoài ra còn có “Tây Thiên Như Lai Phật Tổ chi mộ”, “Quá Khứ A Di Đà Phật chi mộ”, “Tương Lai Di Lặc Phật Tổ chi mộ”, nhìn thấy mà kinh tâm.
“Đây là mộ phần của các nhân vật chứng đạo của Tiên đình viễn cổ!”
Diệp Húc hít vào một hơi thật sâu. Nhiều ngôi mộ như vậy tất nhiên là do Nguyên Thủy Thiên Vương tự mình tạo ra, dùng để tế điện những đạo hữu năm xưa, kỷ niệm thế giới đã mất đi kia.
“Thanh Thiên Đại Đế Thanh Liên chi mộ?”
Diệp Húc đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi. Trong rất nhiều ngôi mộ lớn, thậm chí còn có mộ thất của Thanh Đế, một tòa đại điện, đứng sừng sững trong Thiên cung. Trong đó tràn ngập đủ loại hơi thở Hồng Mông đại đạo, truyền đến tiếng tụng kinh, vô tận đạo diệu, giống như vị Đại Đế này vẫn còn sống.
“Nơi này là chỗ Nguyên Thủy Thiên Vương tế điện bạn cũ, sao Thanh Đế lại đặt mộ mình ở đây?”
Diệp Húc thấy buồn bực. Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng chuông du dương truyền đến, lại có các loại Phật âm tràn tới, đương nhiên đó là Thế Phật Kim Chung của Đại Thế Tôn.
Chuông vàng chấn vang gào thét bay ra khỏi đại điện. Đại Thế Tôn dáng vẻ nhếch nhác dẫn dắt chư thiên Phật tổ lao ra đại điện, lảo đảo rơi xuống đất.