Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 145 - Tuyệt Thế Trọng Bảo

trước
tiếp

Yêu long nhẹ nhàng duỗi tay ra, bắt lấy Định phong cổ thụ, nhấc lên trên liền nhổ cây cổ thụ này tận gốc. Diệp Húc vội vàng cảm ơn nói: “Huynh trưởng xưng hô thế nào?”

Yêu long chần chừ một chút, ánh mắt hẹp dài chớp chớp nói: “Ta họ Tiêu, ngươi có thể gọi ta là Tiêu đạo nhân hoặc Tiêu huynh.”

“Họ Tiêu… hẳn là họ của giao long đi?”

Diệp Húc nao nao, vu sĩ cực ít xưng là đạo nhân, từ này chỉ có ở thời thượng cổ thì thông dụng. Vu sĩ tu luyện đại thành vu đạo, làm mới có thể lấy danh xưng này mà tự xưng, cực kỳ cổ vận, lúc này cười nói: “Tiểu huynh tu vi thật thâm hậu, không thèm để ý tới cương phong sát bên trong thông thiên hạp cốc này, tùy ý đi qua.”

Hắn khen tặng vài câu cười nói: “Tiểu đệ họ Diệp, tên một chữ Húc, tự Thiếu Bảo, Húc là từ Húc trong cửu nhật tề xuất. Tiểu đệ với Tiêu huynh vừa quen đã thân, nguyên kết làm huynh trưởng, là huynh đệ khác họ!”

“Việc này, không tốt lắm?” Giao đạo nhân chần chừ một lát lúng ta lúng túng nói.

Hắn tuy rằng trời sinh hung tàn, nhưng tiếp xúc qua nhân loại quá ít, tâm tính còn cực kỳ phúc hậu, không biết được tâm địa gian xảo của Diệp Húc. Trong lòng hắn cũng không phải phiền chán, nhưng lại không tốt trở mặt, chỉ lo từ chối.

Diệp Húc kiên trì hết lần này tới lần khắc, Giao đạo nhân lúc này mới đáp ứng, xưng huynh gọi đệ với hắn.

Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, Giao đạo nhân này tu vi long trời lở đất, gần như cường giả cấp Bách hoa cung chủ, đặt quan hệ với hắn, chính mình sẽ sống khá giả hơn một chút.

“Tiêu đại ca, cây Định Phong Bảo Thụ này có chỗ tốt gì?” Diệp Húc khiêng cây định phong cổ thụ lên vai hiếu kỳ hỏi.

Giao đạo nhân kiên nhẫn giải thích nói: “Định Phong Bảo Thụ là dị chủng Bồ Đề cổ thụ. Nó có thể định trụ được phong sát, những trái cây kết trái trên cây là Huyết Bồ Đề, là một loại bảo vật hiếm thấy, có thể chống đỡ được tâm ma, đeo ở trên người sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma!”

Diệp Húc tim đập thình thịch, trước không nói tác dụng của Định Phong Bảo Thụ, chỉ nói tới Huyết Bồ Đề, chỉ cần một công hiệu tránh cho tẩu hỏa nhập ma, đủ cho tất cả các vu sĩ ma đạo lâm vào điên cuồng rồi.

Chính đạo tâm pháp thắng ở ổn thỏa, từng bước tu luyện, căn cơ cực kỳ vững chắc, không dễ tẩu hỏa nhập mà. Cho dù là tẩu hỏa nhập ma cũng không nguy hại lớn.

Mà ma đạo tâm pháp lại dũng mãnh mà tiến, bá đạo vô cùng, tốc độ tu luyện cực nhanh, vượt xa chính đạo. Tuy nhiên căn cơ của vu sĩ ma đạo không tốt, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nếu nhập ma, sẽ không thể vãn hồi, không chết cũng tàn phế, bởi vậy mà ma đạo vu sĩ tu vi thâm sâu cũng rất đau đầu về vấn đề này.

Huyết Bồ Đề này có tác dụng tránh tẩu hỏa nhập ma, vu sĩ chính đạo cũng không cần thiết nhưng đối với ma đạo vu sĩ mà nói lại là trọng bảo quý báu vô cùng.

Định Phong Bảo Thụ này tổng cộng kết được năm viên Huyết Bồ Đề, thật là vô giá, so với bàn long kim trượng còn cao hơn không ít.

Hơn nữa Định Phong Bảo Thụ giá trị còn ở trên Huyết Bồ Đề. Nếu như có thể trồng ở trong ngọc lâu, kết xuất mấy viên Huyết Bồ đề, Diệp Húc lúc này chỉ sợ tài sản lớn không thể tưởng tượng được.

Đợi cho hắn tu luyện tới nguyên thai kỳ, liền có thể cầm cây cổ thụ này đi, sưu tầm tổ huyệt phong sát, rèn luyện nguyên thai, không lo bị phong sát thổi trúng là cốt nhục tan rã!

Bách Hoa cung chủ tu luyện tới Ảo Thai kỳ, còn chưa đạt được nguyên thai cảnh giới, chỉ sợ dùng sát khí rèn luyện nguyên thai cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần.

Từ điểm này mà thấy, giá trị của Định Phong Bảo Thụ thế nào, đủ làm cho cường giả cấp Bách Hoa cung chủ phải đỏ mắt.

“Bảo Thụ này thực sự là thứ tốt, không uổng công ta mạo hiểm một phen.”

Diệp Húc tháo xuống một quả Huyết Bồ Đề trịnh trọng đưa cho Giao đạo nhân nói: “Đại ca, tiểu đệ cùng ngươi kết làm huynh đệ khác họ. Thân cũng không có vật gì, chỉ có miếng Huyết Bồ Đề này làm quà gặp mặt, đưa cho Tiêu đại ca, hi vọng đại ca từ nay về sau tu luyện không có bất luận nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma nào.”

Giao đạo nhân không tốt từ chối, đành phải nhận lấy, miễn cho huynh đệ mới nhận thức của hắn thương tâm.

Hắn trong vu hồn giới cướp không ít bảo vật, trong đó có đủ loại vu bảo mà chủ nhân vu hồn giới luyện chế tránh cho tẩu hỏa nhập ma, cho nên cũng không để tâm tới huyết bồ đề.

Giao đạo nhân sau khi lấy miếng Huyết bồ đề này xong, thấy huynh đệ của hắn đôi mắt trông mong ngước nhìn, trong lòng buồn bực một chút, lúc này mới giật mình tỉnh ngộ.

“Huynh đệ này của ta đem bảo vật quý báu nhất của mình chia xẻ cho ta, trở thành lễ vật gặp mặt, lễ nhẹ tình trọng! Ta không thể keo kiệt được, nếu không dù miệng hắn không nói gì, nhưng trong lòng ngược lại có chút xem thường ta…”

Giao đạo nhân tính toán một chút, lấy tu vi thâm hậu của hắn, tám chín ngày đã cướp đoạt cả sáu tầng vu hồn giới một lần rồi. Tất cả bảo vật hắn để mắt đều mang đi hết, cũng có và bảo vật được chủ nhân vu hồn giới thiết hạ cấm chế lợi hại, lấy thực lực của hắn cũng không thể lấy ra được.

Hiện giờ tài sản của hắn nhiều vô cùng, còn trên cả ma đạo môn phía như Bách Hoa cung. Tùy tiện lấy ra một kiện bảo vật đều có thể làm cho cường giả như bách hoa cung chủ đánh chém nhau tranh giành, giết tới máu chảy đầu rơi.

Hắn há mồm phun ra một kiện vu bảo, chỉ thấy vật này giống như đôi cánh của một loại phi cầm. Nhưng là được làm từ hàng ngàn vạn vũ mao mà thành, long cốt cũng không biết dùng tài liệu gì luyện chế thành, cười nói: “Hiền đệ, bảo vật này tên là Thiên Vũ Chi Dực, được vu hồn giới chủ thả ở tầng thứ sáu, cực kỳ quý trọng. Vi huynh cũng không biết nó lợi hại ở chỗ nào, chỉ biết tế khởi vật này, có thể phi hành, tốc độ ngay cả ta cũng không đuổi kịp, vi huynh coi nó là lễ gặp mặt, đưa cho hiền đệ.”

“Đại ca, cái này quá quý trọng!”

Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, cả đời của vu hồn giới chủ cũng chỉ mở ra được tầng thứ sáu của bảo tháp mà thiên đạo ban tặng cho hắn. Bảo vật có thể được hắn trịnh trọng để ở tầng thứ sáu, hiển nhiên là trọng bảo vô cùng quý báu, vội vàng từ chối vài câu.

Giao đạo nhân vờ tức giận nói: “Ngươi nếu không thu, chính là khinh thường vi huynh.”

Diệp Húc lúc này mới cố gắng gượng nhận lấy vu bảo hình cánh này, thầm nghĩ: “Tiêu đại ca đối với ta thật không tồi, hiển nhiên thật tâm coi ta là huynh đệ. Ta nếu có ý gì biến thái mà nói, thì hoàn toàn là một tiểu nhân rồi…”

Hắn xưng huynh gọi đệ với giao đạo nhân, nguyên tính toán lừa yêu long này một hai kiện bảo vật. Hiện giờ đã chân thành đối đãi yêu long này làm đại ca rồi.

Giao đạo nhân thấy hắn nhận lấy, rất vui mừng cười nói: “Vi huynh đạt được cái bảo bối này, đã mất một phen công phu rất lớn mới phá vỡ được cấm chế do vu hồn giới chủ để lại. Ước chừng tiêu phí mất một ngày mới thu được nó vào trong túi. Đợi khi hiền đệ tu luyện tới tam chân cảnh, liền tế luyện một phen, lấy tốc độ của Thiên Vũ Chi Dực, thiên hạ to lớn, bất luận địa phương nào cũng có thể đi được!”

Diệp Húc cầm bảo vật trong tay, trong lòng không khỏi kinh hãi, cái vu bảo hình cánh này cực nhẹ, gần như không có gì.

Tuy rằng nhẹ tới cực điểm, nhưng cấu tạo phức tạp, còn hơn xa tưởng tượng của hắn!

Vu bảo bình thường, tỉ như thần mộc vương đỉnh, Bách quỷ phiên, bách độc phiên, đều là một chỉnh thể, chỉ có một cấu tạo.

Mà Thiên Vũ Chi Dực khi đưa chân nguyên thúc dục nó, liền dài ra bốn trượng, trong đó có gần vạn vũ mao, long cốt cũng có mấy trăm cái. Mỗi một đóa vũ mao, một cái long cốt đều là một kiện vu bảo, đúng là vu bảo ở cùng một chỗ mới cấu thành nên bộ dạng của Thiên Vũ Chi Dực!

Một kiện vu bảo liền đủ cho vu sĩ tam chân cảnh tranh đoạt vỡ đầu rồi, mà Thiên Vũ Chi Dực lại là tập hợp của hơn vạn vu bảo, giá trị này chỉ sợ cũng có thể thu mua lại cả Bách hoa cung cũng nên.

Giao đạo nhân thấy hắn yêu thích không buông tay cười nói: “Kiện bảo vật này chỉ là một bộ phận trong một vu bảo mà thôi, những kiện khác vu hồn giới cũng không có được. Vi huynh cũng không biết nó có bộ dạng gì nữa.”

Diệp Húc nghẹn họng nhìn trân trối, không biết phải nói cái gì mới tốt. Bảo vật phức tạp như vậy, không ngờ chỉ là một bộ phận cấu tạo nên vu bảo khác, chỉ là một bộ phận thì chân thân của Thiên Vũ Chi Dực tột cùng phức tạp như thế nào, thật sự khó có thể tưởng tượng.

“Đại ca, bảo vật này thực sự quá quý trọng, ta không thể thu!” Diệp Húc ánh mắt phức tạp, có chút khó xử, vẫn là chỉnh sắc nói.

Yêu long này cực kỳ phúc hậu, không ngờ đem Thiên Vũ Chi Dực làm quà gặp mặt tặng cho hắn. Diệp Húc tuy rằng cực kỳ yêu thích Thiên Vũ Chi Dực, nhưng hắn muốn kết nghĩa kim lan với giao đạo nhân nguyên cũng có ý nghĩ không tốt đẹp lắm, hiện giờ cảm thấy có chút hổ thẹn trong lòng.

Giao đạo nhân sắc mặt chuyển lạnh, trên người tản mát ra yêu khí cực kỳ nồng đậm, hừ nói: “Hay là ngươi khinh thường ta? Ta tặng cái gì, tuyệt đối sẽ không thu lại! Hãy bới sàm ngôn đi, vu hồn giới sắp mở ra rồi, chúng ta tranh luận việc này mà bị vây ở chỗ này thì phải ba năm mới có thể đi ra ngoài được! khẩn trương chạy đi!”

Diệp Húc không nói thêm gì nữa, thu Thiên Vũ Chi Dực vào trong ngọc lâu của mình. Hắn hiện giờ mới biết được, chính mình bị đóng băng lâu tới tám ngày. Hôm đó bách hoa cung chủ, quỷ vương tông chủ đám người nói rằng vu hồn giới mở ra mười ngày.

Hắn nguyên tính đi tầng thứ hai sưu tầm bảo vậy, nghe nói như vậy không dám chậm trễ. Vu hồn giới ba năm mở một lần, nếu bị vây ở chỗ này, chỉ có ba năm sau mới có thể đi ra ngoài.

Hắn lúc này đang khiêng Định Phong Bảo Thụ, đi theo sau Giao đạo nhân, hướng tới bên ngoài thông thiên hạp cốc.

Không có thể đi vào tầng tiếp theo vu hồn giới, khiến hắn cảm thấy thật đáng tiếc, tuy rằng giao đạo nhân đã cướp đoạt các tầng này một lần, nhưng tầm mắt của hắn cực cao. Có nhiều bảo vậy hắn chướng mắt nhưng mà mình thì không.

Những bảo vật này Giao đạo nhân mà nói không dám ra tay, nhưng đối với những người khác mà nói, vẫn là cực kỳ hi hữu khó có được.

Đợi cho vu hồn giới tiếp theo mở ra, sau ba năm, chỉ sợ Diệp Húc đã sớm tu luyện tới tam chân cảnh, không còn cơ hội tiến vào vu hồn giới nữa.

Lúc này, tầng thứ nhất vu hồn giới chứa nhiêu vu sĩ tụ tập ở cùng một chỗ. Diệp Húc lúc này bị nhốt mấy ngày rồi, bọn họ lẫn nhau chém giết tranh đấu, ý đồ giết người đoạt bảo, cướp bóc bảo vật những người khác, có thể nói là rất thảm thiết, không ít người chịu độc thủ.

Vu hồn giới mở ra chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên vỡ ra một cái cửa động thật lớn. Nhìn vào trong động chỉ thấy mặt mũi các vị tông chủ các phái, một đám có vẻ to lớn không gì sánh được. Đây là bởi vì bọn họ ở bên trong vu hồn giới, không gian này khác với ngoại giới, cho nên mới tạo thành ảo giác như vậy.

Đám người bách hoa cung chủ trong lòng không yên, chỉ thấy từng đệ tử nhà mình ở trong vu hồn giới bay ra, sau một lúc lâu, mười bảy vu sĩ hiện ra trước mặt bọn họ.

“Nhân số làm sao lại ít như vậy?” Thất Sát cung chủ Hàn Đông Dương sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hắn tổng cộng phái ra 28 đệ tử, trong đó còn cả Hạ Mộ Bạch thiên tài Hạ gia trung châu mới mời tới. Không nghĩ tới thêm cả Hạ Mộ Bạch, hắn Thất Sát cung chỉ còn ba người còn sống mà đi ra.

Quỷ Vương Tông tông chủ Sài Tuyên sắc mặt xanh mét, Quỷ Vương tông tổn thất còn thảm đạm hơn Thất Sát cung. Chỉ còn hai đệ tử sống sót, thậm chí ngay cả thiên tài hắn mong đợi Mạc Luân cũng chết trong vu hồn giới.

La sát môn chủ Liễu Thiên Huệ sắc mặt cũng có chút khó coi. La Sát môn cũng chỉ còn đúng hai đôi phu phụ sống sót, hiển nhiên những người khác chết cả rồi. “Cũng may còn có Thất Sát cung, Quỷ Vương tông lót đáy. Tuy nhiên nói gì thì nói năm khác tuy rằng các đệ tử tổn thất nghiêm trọng, nhưng vẫn còn có thể sống được một nửa. Năm nay sao lại chết nhiều như vậy chứ? Một trăm năm mươi người, chỉ còn không tới hai mươi người sống đi ra, chẳng lẽ là Huyết Thần Bảo thiếu chủ hạ độc thủ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.